“Trương Dương, cậu nhanh chút đi! Kế tiếp chính là hai bọn mình trình diễn đó.” Chu Đình lo lắng hối thúc.

“Biết rồi! Lập tức tới đây!” Trương Dương nhìn gương vừa chải tóc vừa thuận miệng đáp lời, bỗng nhiên trong gương nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Trương Dương hài lòng cười quay đầu lại nói: “Không phải cậu nói không có hứng thú sao? Sao tới rồi?”

“Đi ngang qua!” Khuôn mặt Lâm Ninh lạnh lùng nghiêm nghị có thể vì bị tâm tình vui vẻ của Trương Dương lây nhiễm, lúc này nhìn qua nhu hòa rất nhiều, khóe miệng luôn luôn buộc chặt như ẩn như hiện dường như giương lên một chút.

Trương Dương cũng không đâm chọc y làm gì, nếu y nói đi ngang qua thì cứ xem như đi ngang qua đi! Cười hì hì đưa khuỷu tay đặt lên vai y, “Vậy làm lỡ thời gian của cậu rồi, phía trước hảo hảo thưởng thức giọng hát tuyệt vời sắp tới đi, thế nào?”

“Ừ!”

XXXXXXXXXXXXX

Dưới ngọn đèn Trương Dương một thân đồ đen, có thể nhờ trang điểm mà nhìn qua càng thêm gợi cảm, khuyên tai ngân sắc dưới ngọn đèn càng thêm lóe ánh sáng ngọc quang mang, có thể khiến cả người tăng thêm xinh đẹp. Cùng Chu Đình một bộ quần áo y chang như vậy quả thật chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ điển hình, hai người vừa lên sân khấu, dưới sân khấu đầy tiếng vỗ tay cùng hò hét âm hưởng.

Hát ca khúc cũ của Thái Y Lâm cùng Đào Triết “Marry me today” (1), nhưng bài hát xưa có cái tốt của bài hát xưa, mọi người ai cũng lẩm nhẩm hát theo được. Mà giọng hát hoàn mỹ của hai người phối tích cực kéo, bầu không khí của hội trường thoáng cái đạt được cao trào. Nhưng tầm nhìn của Lâm Ninh một mực đặt trên người Trương Dương, con ngươi lãnh đạm lộ ra ôn nhu bình thường tuyệt đối không thấy được, nhưng mà khi nhìn thấy Trương Dương nắm tay Chu Đình thì vùng xung quanh lông mày bỗng nhiên nhíu chặt lại, đứng lên bước ra hội trường.

Đến tận khi hai người xuống sân khấu, khán giả phía dưới vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí hưng phấn hồi nãy. Trương Dương vừa xuống liền đi tìm Lâm Ninh, nhưng trước sau đi một vòng cũng không thấy người đâu, mới vừa lấy ra điện thoại di động muốn gọi thì Chu Đình chạy tới.

“Bài hát hồi nãy rất hay nha!”

“Đó là đương nhiên! Không ảnh hưởng đến Chu tiểu thư cậu chứ?”

“Có thật không đó, được rồi, một lát còn phải liên hoan nữa, đi tẩy trang thôi.” Chu Đình nói xong liền tẩy trang. Trương Dương vừa nghe liền cất điện thoại rồi đi tẩy trang, không nói thì thôi, vừa nhắc tới thì lại cảm thấy đống hóa trang trên mặt mình càng thêm khó chịu.

XXXXXXXXXX

Lâm Ninh đang chuẩn bị tắt điện thoại di động nghỉ ngơi, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn màn hình người liên hệ là Trương Dương liền vội vàng bắt máy. Sau đó liền nghe được bên kia điện thoại là tiếng kêu hàm hồ của Trương Dương: “Tiểu Ninh Ninh… tới, đón anh cậu nào, quay về… về nhà!”

Vừa nghe là biết đã uống say, Lâm Ninh bỗng nhiên có chút lo lắng, liền nhanh lên vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Cậu ở đâu?”

Trương Dương hàm hồ báo địa chỉ rồi không có tiếng nữa, Lâm Ninh cầm bóp tiền nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá tới chỗ Trương Dương chỉ. Tới quán bar liền thấy Trương Dương đang nằm trên sofa ngủ, bên cạnh không chỉ có Chu Đình đang ngồi mà còn thêm một cô sinh viên khác, Lâm Ninh đi tới gật đầu chào Chu Đình xem như hỏi han rồi cúi người ôm Trương Dương lên.

Chu Đình đi tới nói với y: “Cậu ấy uống rất nhiều, nếu không để mình đi mua chút đồ giải rượu, cậu chờ đây chút nhé!”

“Không cần! Hẹn gặp lại!” Nói xong ôm Trương Dương ra quán bar.

Trên đường trở về Trương Dương đã bắt đầu say khướt, nói hồ ngôn loạn ngữ, lại càng đưa tay sờ soạng bậy bạ, khiến một người có định lực tốt như Lâm Ninh cũng bị anh khiến cho vẻ mặt bất đắc dĩ. Lúc vừa vào nhà lại ói thêm một trận, ói đến mức khiến quần áo của anh cùng Lâm Ninh đều thối hoắc.

Lâm Ninh lấy cái chìa khóa của anh tiến vào nhà thẳng tới toilet, cởi sạch quần áo hai người rồi ôm Trương Dương cùng nhau ngồi vào bồn tắm lớn. Y bị bệnh khiết phích, cho nên mặc kệ dù là mùi trên người Trương Dương hay trên người mình y cũng không chịu nổi. Nhưng bồn tắm lớn này không lớn, hai người thanh niên ngồi ở bên trong chỉ có thể một người ôm một người dính vào nhau ngồi một chỗ, vốn vậy đã quá mức rồi, ai biết Trương Dương vào bồn tắm lớn rồi càng còn không thành thật, vừa vặn vẹo người mê sảng nói.

“Cậu đừng động!” Thanh âm Lâm Ninh áp lực có chút khàn khàn.

Lâm Ninh nói chưa dứt lời, thì Trương Dương càng thêm vặn vẹo, còn vừa động vừa nói: “Hứ, dựa vào điều gì! Tôi cứ thích động đấy, động!” Có thể là cảm giác được phía sau có cái gì đang dựng dậy, liền mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ.

“Whiz!” Lâm Ninh hít sâu một hơi, nhanh chóng cầm chặt lấy tay Trương Dương lại. Lại mở vòi hoa sen dùng nước lạnh vọt mạnh trên người mình, có thể do những giọt nước ấy văng trúng người Trương Dương như đang mưa, thấy anh hét to một tiếng liền xoay người ôm lấy thân thể nóng rực của Lâm Ninh.

“Lạch cạch!” Vòi phun trong tay Lâm Ninh rớt xuống bồn tắm lớn, cả người đóng băng một cử động nhỏ cũng không dám. Y cảm giác được rõ ràng một giọt mồ hôi từ trán mình rơi xuống bồn tắm lớn, cả người căng ra dường như dây đàn căng sắp đứt. Ai biết được Trương Dương dường như nghĩ hỏa lò này chưa đủ nóng, lại dùng sức vặn vẹo kề sát thân thể Lâm Ninh.

END 05

(1) Marry me today (Jolin Tsai & David Tao) – 今天妳要嫁给我 (蔡依琳&陶喆)

Link: https://www.youtube.com/watch?v=6CGzU0ve7ro

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play