Ngày thứ hai, Trương Dương đỡ thắt lưng vào lớp học, động tác đơn giản này lại khiến cho mấy nữ sinh trong lớp sôi trào. Ai cũng tiến lên hỏi han thắt lưng của anh làm sao vậy? Trương Dương vẫn như cũ cười hì hì giải thích là mình bị ngã, thế nhưng nhìn ánh mắt của mấy cô gái đó, rõ ràng là cái lý do này dùng cho lần này còn khó tin hơn lần trước. Trương Dương cũng lười giải thích với mấy cô, không thể nào nói là mình bị thằng khác đè mới ra nông nỗi này được.

Ai biết lúc tan học Chu Đình lại chạy tới hỏi han thắt lưng anh, Trương Dương có chút bất đắc dĩ nghĩ sao mấy người này dạo gần đây quan tâm mình dữ vậy. “Mình không sao, chỉ là té ngã thôi mà.”

“Mình biết, lần trước lúc bị anh mình đánh cậu cũng nói y chang vậy.” Vẻ mặt của Chu Đình như cậu không cần giấu mình đâu, mình biết hết rồi, cái bộ dạng đó quả thực khiến Trương Dương khiếp sợ.

“Cậu biết gì vậy hả?” Trương Dương có chút chột dạ.

“Haha! Cậu dừng sợ, mình đâu có ăn cậu đâu! Vậy mà trước giờ mình lại không phát hiện ra, còn mong ngóng rồi thích cậu nữa chứ, quả thật kém cỏi mà.”

Khóe miệng Trương Dương chợt kéo, “Ý của cậu là việc thích mình là chuyện kém cỏi của cậu ấy hả? Cũng không cần hạ thấp mình đến vậy chứ.”

“Mình không có ý đó, cậu đừng hiểu lầm! Mình chỉ muốn nói nếu sớm biết cậu là thụ, hai ta có khi đã trở thành bạn thân rồi đó.”

“Thụ? Nó là gì vậy? Sao tôi lại là thụ?” Trương Dương nghe thấy cái từ mới toanh từ miệng cô, vẻ mặt hoang mang.

“A, cái đó, không có gì! Mình nói lộn đó, coi như chưa nghe đi ha!” Chu Đình cười haha, xoay người đi.

Về đến nhà Trương Dương vẫn suy nghĩ đến lời Chu Đình nói, Lâm Ninh nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của anh liền hỏi: “Sao thế? Có chuyện không vui à?”

“Tiểu Ninh Ninh, anh có biết thụ nghĩa là gì không?”

Lâm Ninh hơi sửng sốt, chần chừ một chút lại lắc đầu: “Anh không rõ lắm, sao thế?”

“Chu Đình nói nếu sớm biết tôi là thụ, thì khẳng định sẽ không thích tôi! Cho nên tôi đoán có lẽ thụ mang ý nghĩa xấu.”

“Haha, sao lại thế được.” Lâm Ninh nhìn khuôn mặt nhíu chặt lông mày suy nghĩ của anh, liền lấy thuốc mỡ ra nói. “Phía sau còn đau không? Anh xoa thuốc cho em.”

Trương Dương vừa thấy cái thứ đó, khuôn mặt liền đỏ. “Tôi mới là người học y! Những việc này không cần anh lo.”

Lâm Ninh dịu dàng ôm lấy anh, kề sát lỗ tai anh nhẹ nhàng nỉ non: “Nhưng em là người của anh, anh đương nhiên phải chăm sóc em cho tốt rồi.” Nói xong lại ôm lấy anh, đưa vào phòng xoa thuốc.

Vì vậy, một lát sau.

“Này, anh chỉ xoa thuốc mà thôi, đừng có động tay động chân được không hả?”

“Anh… Uhm…”

“A, nhẹ, nhẹ chút…”

“Lâm Ninh… Em yêu anh…”

“Anh cũng yêu em, Trương Dương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play