Trong biệt viện,
tiếng chim hót cùng mùi hương hoa thanh đạm đâu đây, trăng gió hữu tình. Trong thư phòng chỉ điểm một ngọn nến, hắt thứ ánh sáng mờ ảo lên những bức họa treo đầy trên tường.
Nam Cung Cửu đưa tay chống cằm, vui vẻ nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết đang thưởng thức tài nghệ nấu nướng của
nàng. Hôm nay nàng làm ba món ăn, đối với người cổ đại mà nói đều khá
mới lạ, bởi vậy Tây Môn Phiêu Tuyết lặng lẽ thưởng thức, sau khi ăn liền ba bát cơm, chàng mới rút khăn tay lau miệng.
Nam Cung Cửu cười tít mắt hỏi “Chàng thấy sao?”
“Cũng được.” Tây Môn Phiêu Tuyết có sao nói vậy.
“Chàng không thể nói lời thật lòng sao?”
“Ta có sao nói vậy mà. Cũng được!”
Nam Cung Cửu sầm mặt bắt đầu thu dọn bát dĩa “Ít nhất thì bây giờ chàng
cũng biết rằng ta không phải chẳng có tài cán gì, ta biết nấu ăn.”
Tây Môn Phiêu Tuyết ăn uống no say, lại bắt đầu thanh tao phẩy quạt “Bảo
nha hoàn vào thu dọn, rồi nàng cũng quay về nghỉ ngơi đi.”
“Ta
không về.” Nam Cung Cửu đặt bát đũa xuống, bê chiếc ghế tròn tới ngồi
xuống trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết “Chàng là phu quân của ta, chàng ở
đâu thì ta ở đấy. Ta sẽ quyết không rời nửa bước.”
Tây Môn Phiêu
Tuyết cau chặt đôi mày, chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần, lại nói “Ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ tin lời nàng nữa, cho nên bây giờ dù nàng
có làm gì, cũng đều vô ích.”
Nam Cung Cửu trợn mắt lườm chàng, lớn tiếng hỏi “Tại sao chứ? Không phải chàng yêu ta sao?”
“Yêu nàng?” Tây Môn Phiêu Tuyết nhướn cao mày liễu, ánh mắt lộ rõ mấy phần khinh khi “Nàng có điểm nào đáng để ta yêu chứ?”
“Ta…” Nam Cung Cửu ngô nghê mở to hai mắt, nghĩ một hồi nghiêng đầu hỏi “Nếu chàng không yêu, tại sao lại hôn ta?”
Tây Môn Phiêu Tuyết thu quạt, đứng dậy phẩy áo nói “Là nàng đã hôn ta trước, có qua có lại mà.”
Nam Cung Cửu nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay, Tây Môn Phiêu Tuyết
đúng là giỏi nói bừa, lại còn dám thách thức lòng nhẫn nại của nàng.
“Hưm! Chàng bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, cũng đừng trách chị đây
nhảy xổ lên người.” Nói là làm, Nam Cung Cửu xưa nay nhanh nhẹn, đã nhảy về Tây Môn Phiêu Tuyết đẩy ngã chàng xuống chiếc giường trúc đặt trong
góc thư phòng. Tây Môn Phiêu Tuyết trở tay không kịp, vồn nghĩ đưa tay
chặn nàng lại là xong, ai ngờ sức mạnh và thể trọng của người nào đóđặc
biệt kinh người, khiến chàng không thể động đậy.
“Chàng ăn đồ của ta, chàng cũng nên bày tỏ điều gì đó chứ?” Nam Cung Cửu nhìn chàng mỉm cười gian trá.
Chỉ thấy Tây Môn Phiêu Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn đi phía khác.
Nam Cung Cửu nhăn nhó mặt mày than dài ai oán “A Tam, không phải chàng thực sự yêu đàn ông đấy chứ? Nếu ta cải trang lại thành Yến Tiểu Nam, chàng
liệu có yêu ta không?
Vừa nhắc tới Yến Tiểu Nam, Tây Môn Phiêu Tuyết rốt cuộc cũng kích động “Đồ lừa đảo, tránh xa ta ra.”
Nam Cung Cửu tột cùng bi ai, quả nhiên Yến Tiểu Nam vẫn có sức nặng hơn.
Còn chưa kịp mở miệng, sau một hồi Tây Môn Phiêu Tuyết cật lực phản
kháng, sức nặng của nàng lại một lần nữa tỏ rõ tác dụng. Chỉ nghe thấy
tiếng trúc kêu, cả chiếc giường nhanh chóng gãy thành hai nửa. Khoảnh
khắc ngã xuống, y phục hai người bị cứa rách, tóc tai rối bời. Thư phòng vốn dĩ thanh nhã bỗng biến thành một bãi chiến trường.
Gia đinh
và nha hoàn nghe tiếng vội vã xông tới, đứng ngoài cửa ngó vào, chỉ thấy Tam thiếu gia và phu nhân vừa mới tân hôn, y phục xộc xệch, ôm chặt lấy nhau. Tiểu Tứ vừa thấy cảnh này, liền đuổi hết mọi người rời đi, lại
cùng Liên Kiều bước vào đỡ hai vị chủ nhân dậy.
Nam Cung Cửu kêu
ca oán thán một hồi, đột nhiên mặt mũi hớn hở, quay sang cười lớn cùng
Tây Môn Phiêu Tuyết “Thư phòng không còn giường nữa rồi, ha ha ha… Tối
nay chàng phải ngủ cùng ta rồi, ha ha ha…”
Tiểu Tứ và Tây Môn Phiêu Tuyết chẳng hẹn mà cùng ớn lạnh toàn thân, đưa ánh mắt hãi hùng nhìn về phía Nam Cung Cửu.
Ngay đến Liên Kiều cũng khẽ giọng nhắc nhở Nam Cung Cửu “Tiểu thư, không
phải người nói muốn nắm chắc dạ dày của cô gia trước sao? Ép buộc người
khác không phải là cách hay đâu!”
“Ừm …” Nam Cung Cửu rốt cuộc
lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nhìn về phía Tây Môn Phiêu Tuyết, nói “Phu
quân, chúng ta quay về phòng ngủ thôi.”
Ánh mắt tràn đầy ‘sức
hút’ đó khiến Tây Môn Phiêu Tuyết rùng mình mãi không thôi. Tiểu Tứ cúi
thấp đầu, lui về sau một bước, thì thầm “Thiếu gia, mau đi thôi, nếu
không thiếu phu nhân sẽ dở cả thư phòng này xuống mất.”
Chiếc quạt trong tay Tây Môn Phiêu Tuyết run lên bần bật, làm gì có cái lý đó, đây rốt cuộc là nhà ai chứ?
Nam Cung Cửu không chờ chàng kịp phản ứng, hớn hở kéo chàng chạy về phía phòng ngủ “Muộn rồi, chúng ta mau lên giường thôi.”
Khóe mắt Tây Môn Phiêu Tuyết co giật không ngừng, lẩm bẩm “Vừa mới ăn xong bữa tối đã đi ngủ sao?”
“Không đi ngủ, cũng có thể làm mấy động tác để nóng người trước.”
“Động tác… để nóng người?”
“Chàng sợ cái gì chứ? Ta cũng đâu có ăn thịt chàng…”
“…”
Nam Cung Cửu không hề biết rằng trên con đường nàng tớn tác kéo Tây Môn
Phiêu Tuyết về phòng, có rất nhiều gia đinh và nha hoàn tới phục vụ để
xem náo nhiệt. Đợi khi cánh cửa tân hôn phòng đóng lại, mấy cái đầu lớn
nhỏ lúc nhúc mới thò ra, đảo mắt liên hồi.
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều lời đồn thổi đã được truyền đi khắp các đường to ngõ nhỏ tại Vạn Hoa Cốc.
“Đêm qua, Tam thiếu gia và thiếu phu nhân thân mật trong thư phòng nồng nhiệt tới độ sập cả giường.”
“Tam thiếu phu nhân khiến Tam thiếu gia thần hồn điên đảo, chẳng thể nhịn được mà thân mật ngay trong thư phòng.”
“Là do Tam thiếu gia lần đầu nếm trải ái tình, trước thê tử xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần đã chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh.”
“Rõ ràng là Tam thiếu phu nhân dữ tựa lang sói, nhu cầu vô độ.”
“Vừa dùng bữa xong, Tam thiếu phu nhân đã vội kéo Tam thiếu gia về phòng đi ngủ.”
“Tam thiếu gia tinh lực dồi dào, Tam thiếu phu nhân cũng không phải dạng vừa. Hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
“Tam thiếu gia ứng phó một mình thiếu phu nhân đã đủ lắm rồi, xem ra sau này sẽ không cần nạp thiếp, nếu không sẽ cạn kiệt tinh lực mà chết mất…”
Lời đồn truyền đi khắp nơi, sau đó lại quay về phủ Tây Môn. Cốc chủ phu
nhân nghe đám nha hoàn thì thầm những lời này, thực sự càng nghe càng
thích, càng nghe càng kích động, cảm khái lên tiếng “Đúng là lớp trẻ có
khác, nếu hai đứa cứ tiếp tục như vậy thì hay quá, sớm sinh cho ta mấy
đứa cháu để bế rồi!”
Tây môn cốc chủ vẫn ngồi im lặng cạnh bên
khẽ ho vài tiếng, nghiêm nghị nói “Phu nhân, những lời này cứ đồn qua
đồn lại như vậy không hay lắm, vẫn nên quản giáo kẻ dưới mới phải.”
“Ha ha, đương nhiên phải quản lý rồi, có điều chuyện nào ra chuyện đấy, A
Tam nhà chúng ta tình cảm gắn bó với con dâu như vậy, người làm cha mẹ
chẳng phải rất vui mừng sao? Ây da, thiếp phải đi nấu chút canh Tống Tử
cho con bé đây.” Cốc chủ phu nhân nói là làm, vui vẻ đi về phía phòng
thuốc ở hậu đường.
Dưới bóng cây, mái hiên, lụa hỷ và đèn lồng đỏ vẫn giăng đầy, không khí xung quanh tươi tắn, rạng rỡ. Bên cửa sổ, một
bóng tím đang tựa cửa nhìn về phía xa xăm, tâm trạng rầu rĩ. Nàng đã cố
gắng rất nhiều vậy mà chẳng thể khiến Tây Môn Phiêu Tuyết khuất phục.
Thân là phụ nữ, nàng đương nhiên cảm thấy vô cùng bi ai.
Tuy bản
thân nàng dung mạo khuynh thành, ngực có hơi lép một chút, thế nhưng
nhìn tổng thể thân hình cũng khá gợi cảm, đến nàng là phụ nữ cỏn thấy
hứng thú, vậy mà tên Tây Môn Phun Huyết kia lại chẳng mảy may có chút
phản ứng của người đàn ông bình thường. Sau cùng Nam Cung Cửu bất đắc dĩ phải xuất sát thủ chiêu đưa tay vòng qua ngực ôm lấy chàng, lại vô tình gác chân lên hai chân chàng rồi giữ nguyên tư thế như vậy mà ngủ thiếp
đi, cho đến khi mặt trời lên tận ngọn sào mới thức dậy, bên cạnh đã thấy trống không. Phải chăng nàng đã lấy phải một người đàn ông cực phẩm đến phụ nữ cũng không có chút cảm xúc? Nam Cung Cửu chống trán bi ai, trước mặt hiện lên dòng chữ màu đen cực lớn: Bước thứ hai lấy lòng Tây Môn
Phiêu Tuyết, thất bại!
Không những chỉ là thất bại, mà đây đích thực là bi kịch nhân gian.
Nam Cung Cửu đổi sang một tư thế khác, tiếp tục tựa cửa nhìn xa xăm, rầu rĩ than thở. Muốn nắm được trái tim của người đàn ông, trước tiên vẫn nên
bắt đầu từ ánh mắt. Với dung nhan này, nàng sao có thể để mình thất bại
lần nữa.
Nam Cung Cửu đập mạnh tay lên khung cửa sổ “Liên Kiều, mau tìm một thợ mộc đến cho ta.”
Tây Môn Phiêu Tuyết nghiên cứu dược lý trong phòng thuốc, mải mê mất hết cả một buổi chiều, đột nhiên chàng cứ cảm thấy trái tim trống rỗng, bởi lẽ từ sáng đến giờ chàng chẳng thấy bóng dáng của người phiền phức nào đó
luẩn quẩn bên cạnh, thực có chút không quen. Tiểu Tứ thấy tam thiếu gia
định đứng dậy, liền hỏi chàng có muốn dùng bữa cùng cốc chủ và phu nhân. Tây Môn Phiêu Tuyết lắc đầu, trong lòng đang nhớ nhung người nào đó, tự hỏi không biết nàng đang làm gì? Thế là quyết định quay về xem sao
trước đã.
Vừa bước chân vào cửa, chang đã nghe thấy tiếng búa gõ
ầm ĩ, cả bãi cỏ sạch sẽ, gọn gàng nay chất đống thanh trúc, đầu mộc… Tây Môn Phiêu Tuyết ghét nhất người khác phá hỏng cảnh quan, liền phẩy quạt thét lớn “Tiểu Tứ, mau vào xem là ai đã vứt đồ bừa bãi ra đây?”
Tiểu Tứ còn chưa kịp đáp lại, bên cửa sổ đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi
tắn, cưới tít mắt tới độ ngũ quan nhăn nhúm, có điều trông rất đáng yêu. Tây Môn Phiêu Tuyết lạnh mặt nhìn nàng hỏi “Nàng lại làm trò gì thế?”
Nam Cung Cửu liền vẫy tay nói “Mau lại đây, ta đã làm xong rồi!”
Tây Môn Phiêu Tuyết chắp tay sau lưng bước vào phòng, chỉ thấy sau tấm bình phong, ngay phía ngoài giường, bỗng xuất hiện một cột trúc thẳng dài,
cắm trên mặt đất cho tới tận trần nhà. Tây Môn Phiêu Tuyết sầm mặt, gằn
giọng “Ai cho phép nàng làm bừa trong phòng của ta?”
Nam Cung Cửu chu miệng đáp, thanh âm nhuốm màu bất mãn “Đây là phòng của chàng sao? Vậy còn phòng của ta đâu?”
Tây Môn Phiêu Tuyết nhất thới nghẹn lời, nghĩ một hồi, lại nói “Nếu nàng muốn có phòng riêng, ta có thể sắp xếp.”
Nam Cung Cửu nhìn bộ mặt lạnh lùng của chàng, cười nhạt, sau đó chẳng nói
thêm gì. Đợi thợ mộc hoàn thiện, thu dọn rời khỏi, Nam Cung Cửu liền
Liên Kiều và Tiểu Tứ ra ngoài, chỉ vào Tây Môn Phiêu Tuyết nói “Tây Môn
Phun Huyết, ta ghét chàng.”
Tây Môn Phiêu Tuyết ngồi xuống, bình thản phe phẩy chiếc quạt “Tiếp đó thì sao?”
Nam Cung Cửu mặt mày nghiêm nghị, đứng trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết “giờ ta nghiêm túc nói rằng, ta ghét chàng.”
Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười đáp “Ồ, vậy thì tờ giấy thôi thê trong tay nàng vừa hay có tác dụng đấy.”
“Bây giờ ta đang rất nghiêm túc, đây không phải trò đùa. Nhưng chàng thực sự không yêu ta chút nào sao?” Giọng Nam Cung Cửu càng lúc càng nhỏ, dáng
vẻ hung hăng, ghê gớm hàng ngày cũng biến mất. Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn
đôi mày hơi nhíu lại của nàng, đột nhiên có phần hoang mang, không biết
nên trả lời câu hỏi thẳng thắn này thế nào cho phải. Thế nên chàng chỉ
còn cách né tránh ánh mắt nàng, quay mặt nhìn đi phía khác.
Nam
Cung Cửu vừa ức lại vừa buồn, nước mắt bắt đầu lã chã rơi. Tính mạng với nàng rất quan trọng, nàng không biết ngoài Tây Môn Phiêu Tuyết ra, còn
có thể trông chờ ai khác giải độc cho nàng nữa.
Thế là trong
không gian im lìm, Tây Môn Phiêu Tuyết nghe thấy tiếng nước rơi xuống
mặt bàn, ngước đầu lên xem, liền kinh hãi nhảy bật khỏi ghế “Này, nàng…
nàng khóc gì chứ?”
Nam Cung Cửu nước mắt lăn dài, đôi mắt to tròn lúc này nheo híp cả lại.
Tây Môn Phiêu Tuyết trước nay chưa từng đối mặt với nguy cơ đáng sợ như
vậy, vội lấy khăn tay lau nước mắt cho Nam Cung Cửu, lắp ba lắp bắp nói
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, đâu có ai ăn hiếp nàng, đang yên đang lành,
tại sao lại khóc vậy?”
Nam Cung Cửu uất ức, vừa nấc vừa nói “Sao lại không ai ăn hiếp ta chứ? Không phải chàng đang ăn hiếp ta sao?”
Tây Môn Phiêu Tuyết âu sầu chỉ quạt về phía mình “Ta? Ta ăn hiếp nàng? Trời đất! Xưa nay chỉ có nàng ăn hiếp ta thôi! Ta còn chưa khóc, nàng khóc
gì chứ…”
Nam Cung Cửu nổi cáu, nắm chặt bàn tay đấm chàng nói
“Chàng không để ý đến ta. Làm thức ăn cho chàng ăn cũng chẳng khen ngợi, chọc chàng cười chàng cũng chẳng cười… Ta làm cột trúc trong phòng,
chẳng phải muốn chàng xem múa cột hay sao? Chàng còn chê ta làm loạn, ta đúng là làm ơn mắc oán mà!”
Tây Môn Phiêu Tuyết bị nàng đánh,
chẳng dám trách càng chẳng dám ngăn, thấy nàng khóc vậy, trái tim theo
đó mà mềm nhũn ra. Bỗng chàng đột ngột hỏi lại “Múa cột?”
Nam Cung Cửu dừng khóc, quay đầu nhìn cột trúc, ngẫm nghĩ một hồi, đáp “Có thể gọi là múa cột trúc.”
“Múa cột trúc? Nàng định múa cho ta xem? Tại sao?”
Nam Cung Cửu quay lại đáp lời “Bởi vì ta muốn dùng nhan sắc mê hoặc chàng.”
Khuôn mặt anh tuấn của Tây Môn Phiêu Tuyết nhanh chóng đỏ bừng lên, cúi đầu
bật ho vài tiếng. Những câu nói to gan như vậy, tin rằng thế gian này
chỉ có mình nàng dám nói ra miệng thế này mà thôi. Nam Cung Cửu thấy Tây Môn Phiêu Tuyết im lặng, lại hỏi “Tối qua hai chúng ta đã chung chăn
chung gối, ấy vậy mà chàng chẳng có lấy một chút phản ứng, cho nên ta
mới phải làm vậy.”
Tây Môn Phiêu Tuyết vẫn luôn trốn tránh tới vấn đề này, nay nàng nói thẳng vậy , khiến chàng không khõi thấp thỏm bất an.
Chàng không phải chưa từng chứng kiến thủ đoạn trêu ghẹo người khác của vị
phu nhân này, một khi đã móc câu thì chẳng khác nào tự khiến bản thân
mình mất mặt. Thế nhưng sau những lời nói chẳng phân rõ thật giả lúc
này, nếu chàng tin, có lẽ cũng chẳng phải chịu tổn thất? Tây Môn Phiêu
Tuyết hít sâu một hơi, ngẩng đầu, sắc mặt trở lại bình thường, dịu dàng
nhìn Nam Cung Cửu nói “Đừng khóc nữa, đến giờ ăn cơm rồi. Không phải
nàng còn muốn nhảy cho ta xem sao?”
Nam Cung Cửu thôi khóc, chớp
đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Tây Môn Phiêu Tuyết, trong đầu hiện lên một
dòng chữ lớn màu đen: Bước thứ ba lấy lòng Tây Môn Phiêu Tuyết, thành
công!
Thì ra tuyệt chiêu lợi hại nhất đối phó với đàn ông chính là… nước mắt!
Bữa tối mỗi ngày, mọi người trong nhà đều tụ tập ngoài phòng khách, quây
quần bên mâm cơm. Cốc chủ phu nhân thích nhất cảm giác đông người nhộn
nhịp này, cho dù quá nửa số người chỉ là họ hàng. Ai nấy ôn hòa, vui vẻ
dùng bữa, đột nhiên người hầu bê lên một bát canh, đưa thẳng tới trước
mặt Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu ngó trái ngó phải, lại thì thầm bên tai
Tây Môn Phiêu Tuyết “Tại sao mọi người không có vậy?”
Cốc chủ phu nhân nghe thấy, liền cười nói “Con dâu nhỏ, con uống đi, đây là bát canh bồi bổ sức khỏe bí truyền của nhà ta đấy!”
Nam Cung Cửu gật đầu, để tỏ ra là người con dâu tốt, biết quan tâm đến phu
nhân, nàng liền bê bát canh đặt sang chỗ Tây Môn Phiêu Tuyết “Phu quân
cũng cần phải bồi bổ sức khỏe.”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều
biến đổi, liếc mắt nhìn sang Tây Môn Phiêu Tuyết đang ngượng chín cả
người. Cốc chủ phu nhân ngãi ngùng cười, nói “Con dâu nhỏ, đây là canh
dành riêng cho phụ nữ.”
“Ồ…” Nam Cung Cửu nhất định là nhuận âm
bổ máu, lại để tỏ ra mình đích thực là người con dâu tốt “Vậy tại sao
phu quân con lại không được uống canh bồi bổ sức khỏe? Mấy ngày hôm nay
chàng cũng mệt lắm rồi!”
Tất cả mọi người ngồi bên bàn đều đồng
thanh ‘ồ’ lên một tiếng, hơn nữa còn kéo dài khá lâu. Thì ra những lời
đồn đại kia đều là sự thật, thiếu phu nhân đã khiến tam thiếu gia rệu rã toàn thân.
Tây Môn Phiêu Tuyết đang uống ngụm trà, nghe vậy bật ho sặc sụa. Nam Cung Cửu quan tâm vỗ nhẹ sau lưng chàng nói “Đang yên
đang lành sao chàng lại bị sặc thế?”
Cốc chủ phu nhân càng lúc
càng yêu thích nàng dâu này, bật cười nói “A Tam khí huyết dồi dào, sức
khỏe mạnh mẽ, không cần phải bồi bổ thêm đâu.”
“Tại sao lại không cần chứ, mấy hôm nay chàng đều không ngủ ngon giấc.” Nam Cung Cửu vừa
nói vừa nghĩ bởi vì nàng luôn làm phiền chàng, cho nên chàng chắc chắn
không thể ngủ ngon được.
Mọi người vốn dĩ đang nhìn chằm chằm về
phía đôi tân nhân lúc này đồng loạt cúi đầu, lặng lẽ dùng bữa, Tây Môn
Phiêu Tuyết huých nhẹ khuỷu tay vào Nam Cung Cửu thì thào “Nàng đừng có
nói thêm gì nữa.”
Nam Cung Cửu chẳng hiểu gì cả, chỉ khẽ ‘ồ’ một tiếng, bắt đầu uống canh.
Sau khi ăn uống no nê, Nam Cung Cửu vừa xoa bụng vừa nhàn nhã đi dạo dọc
hành lang. Khi nãy dùng bữa xong, đang chuẩn bị rút lui, cốc chủ phu
nhân đột nhiên gọi Tây Môn Phiêu Tuyết lại, thần thần bí bí dẫn vào
trong phòng nói chuyện. Nam Cung Cửu đành phải đứng bên ngoài chờ. Đợi
tới khi Tây Môn Phiêu Tuyết bước từ phòng ra, Nam Cung Cửu hiếu kì hỏi
“Mẫu thân tìm chàng có việc gì thế?”
“Lại không phải là họa do
nàng gây ra sao?” Tây Môn Phiêu Tuyết liếc nhìn nàng, nhẹ phẩy chiếc
quạt, bình thản nói thêm “Mẫu thân nhất quyết bắt ta phải uống canh.”
Nam Cung Cửu liếm môi, nhớ lại món canh ngon lành khi nãy “Vậy người cho chàng uống canh gì thế?”
“Sau này ở những nơi đông người, nàng có thể ít nói đi được không?”
Nam Cung Cửu nhíu chặt đôi mày, nàng đã nói ít lắm rồi, lẽ nào muốn nàng trở thành người câm?
Tây Môn Phiêu Tuyết thấy nàng không vui, sắc mặt dịu xuống “Hoặc giả nàng phải suy nghĩ thật kĩ trước khi mở miệng.”
Nam Cung Cửu sầm mặt, một lúc sau lại cong miệng cười, giờ nàng không thể
đắc tội phu quân được, lại kéo tay Tây Môn Phiêu Tuyết nũng nịu “A Tam,
chàng đừng gọi đầy đủ tên ta như thế, cứ như thể người ta đã làm sai gì
vậy?”
Tây Môn Phiêu Tuyết đã quá quen với vẻ mặt biến hóa khôn
lường của nàng, chán nản ngước mắt nhìn trời “Vậy ta phải gọi nàng thế
nào?”
“Thì gọi là phu nhân! Chàng xem, đại ca vẫn thường gọi đại
tẩu là phu nhân đấy.” Nam Cung Cửu lại cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi “Hoặc
giả… nương tử? Hứa Tiên luôn gọi Bạch Tố Trinh như vậy.”
Tây Môn Phiêu Tuyết hít sâu một hơi, thật gọi không thành lời.
Nam Cung Cửu cũng không cưỡng ép, cứ khoác lấy cánh tay Tây Môn Phiêu Tuyết đi về phía trước, miệng liên tục véo von như chim, hót không chịu ngừng “Vậy bát canh đó rốt cuộc là thứ gì?”
Tây Môn Phiêu Tuyết bình thản như không đáp “Canh Tống Tử.”
“Phụt…” Nam Cung Cửu bước hụt chân, ngã nhoài về phía trước. Sau khi kiên cường bò dậy, phủi hết bụi trên người, Nam Cung Cửu thẹn thùng hỏi “Vậy bát
canh chàng uống là gì?”
“Canh thập toàn đại bổ.”
“Oa…” Nam Cung Cửu không còn thuần khiết, chớp chớp mắt, thập toàn đại bổ cơ đấy!
Họ cứ như vậy bước về biệt viện của mình, Tây Môn Phiêu Tuyết đẩy cửa
phòng ra, đưa quạt về phía trước mời Nam Cung Cửu vào trong. Thế nhưng
Nam Cung Cửu chẳng hiểu sao lại cứ cảm thấy có gì đó nguy hiểm, giống
như thể căn phòng là cái bẫy, liền do dự đứng mãi ngoài bậc cửa.
Tây Môn Phiêu Tuyết nhẫn nại chờ nàng, thế nhưng mãi không thấy động tĩnh,
cuối cùng chàng gõ nhẹ chiếc quạt lên đầu nàng nói “Nhìn gì nữa, mau vào trong đi.”
Nam Cung Cửu trợn to đôi mắt “Vậy chàng vào trước đi.”
Thực đúng là kì quái! Tây Môn Phiêu Tuyết ‘hưm’ một tiếng, bước vào trong
trước. Người phụ nữ này thực là không biết đón nhận tình cảm, uổng phí
Tây Môn Tam thiếu gia chàng phong độ ngời ngời, lịch sự với nàng. Đối
với người phụ nữ thế này, vẫn nên dùng bạo lực chắc chắn hiệu quả hơn.
Hai bên bình phong, hơn mười ngọn nến đều được châm lên, chiếu xuyên qua
tấm rèm màu đỏ bên giường, trông lại càng hoan hỷ, may mắn.
Tây
Môn Phiêu Tuyết bước vào trong, cởi y phục ngoài treo lên giá, lại giả
vờ vô tình nhìn về phía Nam Cung Cửu đang ngây ngô đừng ngoài, khẽ ho
vài tiếng “Nàng còn ngẩn người ra đó làm gì?”
Nam Cung Cửu nhìn
cây trúc được cắm cách giường một trượng, không biết tại sao đôi chân
bỗng mềm oặt. Lại nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết đang trấn tĩnh như không, Nam Cung Cửu đột nhiên muốn quay đầu rút lui. Múa cột, đây là tiết mục cần
phải có tinh thần hiến thân cao độ, nếu làm rồi mà vẫn không thể khiến
Tây Môn Phiêu Tuyết siêu lòng, vậy thì cuộc đời nàng thực bi ai đến cực
điểm.
Tây Môn Phiêu Tuyết rót trà, nheo mắt hớp một ngụm, lại liếc sang Nam Cung Cửu “Nàng định dùng cột trúc này để mê hoặc ta sao?”
Nam Cung Cửu nhìn tư thế uống trà của Tây Môn Phiêu Tuyết mà liên hồi nuốt
nước miếng. Xem tình hình này, nàng đã chẳng thể nào rút lui được nữa,
càng không thể để chàng có cơ hội lật thân. Nam Cung Cửu quyết định lấy
hết dũng khí, ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, tiến lên phía trước, cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, chỉ để lại bộ váy liền dài, có điều trước đó,
nàng đã dùng kéo biến nó thành váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài tuyệt
đẹp.
Tây Môn Phiêu Tuyết mở to hai mắt, suýt chút nữa lại sặc
nước trà, vội vã lau khóe miệng, run run lên tiếng “Nàng… định múa điệu
gì thế?”
Nam Cung Cửu nháy mắt, một tay nắm cột trúc, tạo dáng chữ S “Múa cột, người cổ đại có thể gọi là múa cột trúc cũng được!”
Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn thân hình được uốn thành chữ S bên cạnh cột trúc, ngây lặng cả người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT