Nghe nói trước khi thành hôn vài ngày, tân nương và tân lang không được gặp mặt. Nam Cung Cửu nhận thông tin không chút bận lòng, nàng vẫn ăn uống ngon lành, ngủ nghê tận hứng, hoàn toàn không hề thấy mừng rỡ hay lo lắng chờ đợi ngày đại hỷ sắp tới. Chỉ là khi Tiểu Tứ đưa chiếc khăn Tây Môn Phiêu Tuyết thêu xong tới, Nam Cung Cửu mới tiện miệng hỏi “Thứ này dùng để làm gì?”

Liên Kiều khẽ đáp “Cái này dùng để nghiệm thân lúc động phòng.”

Nam Cung Cửu giật mình bỗng nhớ ra, tối nay hai người phải vào động phòng hoa chúc. Tình hình này… rất nghiêm trọng, nếu nàng nhớ không lầm thì, nàng tới đây là để chấp hành nhiệm vụ. Nam Cung Cửu nhảy dựng lên tìm kiếm một lượt các tủ, cuối cùng cũng tìm ra được lọ bột phát quang. Thế nhưng tìm ra thì có tác dụng gì chứ, trên đường nàng chẳng có cơ hội để lại dấu hiệu, sợ rằng tên Thổ Tà chắc đã mất dấu, hoặc giả chết thảm trong cốc rồi cũng nên. Nàng lơ mơ nhớ lại những lời Thổ Tà đã nói, nàng đã trúng độc, mà thứ độc này lại phát tác định kì, chuyện này… nếu thực sự độc tính phát tác, vậy nàng phải nghĩ ra cách ứng phó.

Thấy dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của Nam Cung Cửu, Liên Kiều liền than “Cuối cùng trông tiểu thư cũng ra dáng một tân nương sắp đi lấy chồng rồi.”

“Tam thiếu phu nhân, hỷ phục đã được đưa tới.” Một đoàn nha hoàn bê hỷ phục đỏ tươi, trâm cài, dây chuyền… lần lượt tiến từ ngoài vào. Bà mối hớn hở theo sau, nói “Tam thiếu phu nhân, chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc hai vị động phòng hoa chúc.”

Nam Cung Cửu lặng lẽ đội mũ phụng, phủ khăn trùm đầu, trang điểm xinh xắn, mặc hỷ phục lên, sau đó nàng nhìn gương mặt trắng bệch dày phấn trong gương của mình, chẳng khác nào nhìn thấy cương thi, u sầu lẩm bẩm “Tại sao trông ta giống một người đoản mệnh thế này.”

Tuy lời nói vô tâm, nhưng bà mối nghe thấy lại thành ra đại sự, vội vã cất tiếng “Ấy ấy ấy! Tam thiếu phu nhân phúc khí ngời ngời, làm sao lại nói những lời thiếu may mắn như vậy!”

Một nha hoàn đứng gần lên tiếng “Tam thiếu phu nhân đã lo lắng quá rồi, Tam thiếu gia y thuật cao minh, hai người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn.”

Liên Kiều gật đầu phụ họa “Đúng đúng, tiểu thư, người lo nghĩ quá nhiều rồi.”

Tây Môn Phiêu Tuyết y thuật cao minh… Đôi mắt buồn bã của Nam Cung Cửu đột nhiên sáng lóa, Tây Môn Phun Huyết nhất định có thể giải được độc cho nàng. Chỉ cần nịnh Tây Môn Phun Huyết một chút, vậy thì sẽ không sợ lúc phát độc không có người cứu mạng. Nam Cung Cửu vui vẻ nói “Mau lên, mau lên, sắp tới giờ lành rồi, ta phải vào động phòng thôi.”

Sự thay đổi quá lớn này khiến bà mối trở tay không kịp, sau khi định thần bà liền mỉm cười nói “Tam thiếu phu nhân, đừng vội vàng, vẫn còn chưa bái đường mà, làm sao đã nghĩ tới động phòng rồi?”

“Ây da, ta phải đi tìm chàng ngay lập tức.” Nam Cung Cửu vén gọn tay áo, vô cùng gấp gáp, giống như thể sắp sửa phát độc mất mạng đến nơi.

Đám nha hoàn đứng quanh đều che miệng cười đến đỏ cả mặt.

“Hầy, tân nương tử này đúng là không biết ngượng ngùng.” Bà mối lúng túng mỉm cười. “Nào lại đây, trùm khăn lên đầu, đến giờ bái đường rồi.”

Tiếp đó, tầm nhìn của Nam Cung Cửu chỉ còn hạn chế trong tấm khăn màu đỏ, loáng thoáng nàng thấy mấy bóng người, có điều rất mơ hồ. Thôi bỏ đi, nhẫn nhịn thêm chút nữa, đến khi động phòng, nàng sẽ nghĩ cách lấy lòng Tây Môn Phiêu Tuyết sau vậy.

Cả đoạn đường đèn lồng giăng đầy lộng lẫy, nhạc trống tưng bừng, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả hồi ở phủ Nam Cung. Cả quá trình phức tạp, rườm rà, khá là phiền phức, với bản tính của Nam Cung Cửu, cứ phải im lặng như vậy quả thực không dễ chút nào. Cuối cùng đợi tới khi các nghi lễ kết thúc, Nam Cung Cửu mang theo tâm trạng kích động theo Tây Môn Phiêu Tuyết vào động phòng. Căn phòng này đã được trang trí từ hai tháng trước, nay chỉ cần sắp xếp lại đôi chút là ổn thỏa.

Bà mối đỡ Nam Cung Cửu ngồi xuống, mỉm cười nói với Tây Môn Phiêu Tuyết “Công tử xin hãy tận hưởng đêm động phòng hoa chúc.” Sau đó, bà liền nhanh chóng bước ra ngoài.

Tây Môn Phiêu Tuyết mặc bộ hỷ phục tân lang, trước ngực đeo một bông hoa lụa đỏ rực. Chàng nhìn chăm chú Nam Cung Cửu đang ngồi im ắng trên giường, do dự một hồi, cuối cùng bước lại, dùng chiếc quạt cốt ngọc trong tay hất khăn trùm đầu lên.

Người ta thường nói, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.

Tuy rằng Tây Môn Phiêu Tuyết không thừa nhận trong lòng có nhiều hy vọng, thế nhưng hiện thực vẫn khiến chàng phải chịu đả kích lớn. Gương mặt đó đích thực là khuynh nước khuynh thành, thế nhưng đôi mắt háo sắc, vẻ mặt nhớn nhác kia là thứ mà Tây Môn Phiêu Tuyết không thể tưởng tượng. Chàng đau khổ chống trán, nhắm mắt nói “Liệu nàng có thể đừng nhìn người khác mà chảy nước dải như thế được không?”

Khuôn mặt Nam Cung Cửu vẫn đặc biệt hứng khởi, nhào tới đưa lời mê hoặc “Ai bảo trông chàng đẹp trai chứ?” Không những đẹp trai mà quan trọng nhất chính là biết giải độc!

Tây Môn Phiêu Tuyết sợ hãi lùi về phía sau, không biết Nam Cung Cửu tại sao lại có thái độ như vậy, vội vã xua tay “Nàng đừng nói những lời ngọt ngào, nàng cứ như vậy là chắc chắn có âm mưu.”

“A Tam.” Nam Cung Cửu ra sức đánh mắt đưa tình, rồi rút chiếc khăn từ trong người ra phất tới trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết, nói “Chàng xem, chúng ta đã thành phu thê rồi, sau này, ta nhất định sẽ tận sức làm một người thê tử tốt.” Những lời này thốt ra từ miệng của nàng thực khiến người nghe rơn tóc gáy, ngay đến bản thân nàng cũng muốn dùng chiếc khăn đó để lau mồ hôi trên trán mình.

“Đủ rồi, nàng đừng có giở trò nữa.” Tây Môn Phiêu Tuyết rút một bức thư từ trong tay áo ra, vứt lên trên bàn “Nàng đọc kĩ đi, đây là giấy thôi thê, thế nhưng chưa viết ngày tháng. Nếu ngày nào đó, nàng không muốn ở đây nữa, vậy thì cứ cầm giấy này mà đi, ngày tháng, tùy nàng điền vào.”

Nam Cung Cửu đang vui vẻ, nghe vậy chẳng khác nào bị dội gáo nước lạnh thẳng vào người, cầm tờ giấy thôi thê lên, nhìn qua hỏi “Chàng làm vậy là có ý gì?”

Tây Môn Phiêu Tuyết từ từ ngồi xuống, nghiêm túc mở lời “Nàng đã từng nói, tất cả mọi thứ trước kia đều là giả, chẳng qua là nàng vì muốn chọc ta, và vì nàng thuần túy cảm thấy vô vị nên tìm trò mua vui. Thực ra ta cũng không thú vị dến thế đâu, nơi này cũng vậy, đợi đến ngày đó, nàng chơi chán rồi, có thể tự ý rời khỏi.”

Người đàn ông này đúng thực là quá nhỏ nhen. Nam Cung Cửu chu miệng, đột nhiên nảy ra một ý, nhấc bộ ỷ phục tiến tới trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết, thanh âm vô cùng đáng thương “A Tam, chàng đã quên rồi sao? Lúc còn ở Mộng Liễu Uyển, chúng ta đã… chàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lặng người, ngước mắt nhìn vị tân nương xinh đẹp, động hồn trước mắt. Tuy chàng không nhớ chút gì về nó, thế nhưng bản thân lại suy nghĩ về chuyện đó quá lâu rồi. Có điều nếu đó là một người phụ nữ ham chơi thích gây chuyện, vô tâm vô tính, ăn nói linh tinh thì thật khiến người ta không khỏi u sầu, nói không chừng lúc nào đó nàng lấp liếm hết mọi điều đã nói trước đây, rồi lại nói dối lần nữa cũng nên. Tây Môn Phiêu Tuyết lắc đầu, dõng dạc lên tiếng “Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nếu nàng muốn ở lại, vậy thì cứ ở lại cả đời cũng được.”

Nam Cung Cửu hào hứng nói “Chàng đồng ý chịu trách nhiệm là được rồi, vậy cái này trả lại cho chàng.” Dứt lời, nàng đặt tờ giấy thôi thê vào tay Tây Môn Phiêu Tuyết.

Tây Môn Phiêu Tuyết vứt lại trả nàng, bực bội nói “Nàng cứ giữ lại đi, nói không chừng ngày nào đó lại cần dùng tới.”

Nam Cung Cửu đảo con ngươi, trong lòng thầm nghĩ, đợi giải độc xong, nàng còn ở lại đây làm gì? Nghĩ vậy, nàng liền nhanh chóng cất tờ giấy thôi thê đi. Khoảnh khắc Tây Môn Phiêu Tuyết đã nhìn thấy hết mọi biến đổi sinh động trên khuôn mặt Nam Cung Cửu, những biến đổi này khiến chàng chỉ cảm thấy thất vọng, sau cùng biến thành tuyệt vọng. Thực ra chàng chỉ muốn lấy tờ giấy thôi thê này ra để dò thám nàng, nếu nàng thực sự nhận lấy, chứng minh rằng, trong lòng nàng hoàn toàn không hề có chàng.

Tây Môn Phiêu Tuyết lặng lẽ đứng dậy, đi tới bên cửa, chẳng hề quay đầu lại, nói “Nàng nghỉ sớm đi.”

Hả? Tây Môn Phun Huyết muốn ra ngoài sao? Nam Cung Cửu nghiêng đầu nhìn chàng, phải chăng là ra ngoài tiếp khách? Chẳng suy nghĩ nhiều, nàng giơ tay vẫy “Tạm biệt!”

Tây Môn Phiêu Tuyết mới đi được vài bước, liền quay trở lại phòng, rút chiếc khăn ‘Đôi yến cùng bay’ mà chàng đích thân thêu từ tay Nam Cung Cửu ra, chỉ thấy chàng mở chiếc quạt cốt ngọc, vạch một đường trên cổ tay, nhỏ máu xuống chiếc khăn, nhuộm đỏ con chim yến màu đen trên đó.

“Như vậy là được.” Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười, vứt chiếc khăn lại giường, rồi quay người bỏ đi.

Nam Cung Cửu nhíu mày nhìn chiếc khăn, đột nhiên như bừng tỉnh, e rằng tối nay nàng sẽ phải phòng không chiếc bóng… Nam Cung Cửu nằm xuống giường, trước mắt hiện lên một dòng chữ đen lớn: Bước đầu tiên lấy lòng Tây Môn Phiêu Tuyết, thất bại!

Lúc gà gáy sáng, hai ngọn nến hỷ trong phòng tân hôn đã cháy kiệt, xác nến chảy ra khắp cả hai đài cắm. Trên chiếc giường tân hôn đỏ hồng, tân nương từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, mệt mỏi không chút sức lực.

Kì lạ thật! Ngủ ngon cả đêm tại sao nàng lại mệt đến độ này? Nam Cung Cửu bò dậy tìm kiếm một hồi mới phát hiện dưới chăn long phụng trải đầy hạt sen, táo đỏ, lạc, quế viên… thì ra nàng đã bị những thứ này dày vò cả đêm.

Cửa phòng từ từ mở ra, Tây Môn Phiêu Tuyết rón rén chui vào trong, lại vội vã đóng cửa.

Nam Cung Cửu quay đầu trợn mắt nhìn chàng, lại nhìn chiếc giường tân hôn hỗn loạn như bãi chiến trường, hoảng hốt nhận ra mình đã lấy chồng.

Tây Môn Phiêu Tuyết cầm trong tay bộ hỷ phục, nghi ngờ nhìn về phía Nam Cung Cửu “Tại sao nàng lại thức dậy sớm thế?”

Nam Cung Cửu hai mắt sưng vù, buồn bã ngồi bên giường nói “Ta ngủ mà khó chịu lắm, ai biết được háo ra trên giường lại trải nhiều đồ như vậy?”

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn những món đồ tượng trưng cho việc cầu chúc tân lang tân nương ‘sớm sinh quý tử’ bị hất tung đầy mặt đất, nhìn Nam Cung Cửu nói “Ngay đến việc dưới chăn đặt nhiều đồ như vậy mà nàng cũng không biết, nàng làm sao mà ngủ nổi?”

“Ta làm sao biết được dưới chăn lại cho nhiều đồ thế chứ?” Nam Cung Cửu bóp eo bóp đùi, sau đó ngáp dài mấy cái nói.

Tây Môn Phiêu Tuyết treo bộ hỷ phục của mình lên giá rối quay sang nói với Nam Cung Cửu “Mau cởi hỷ phục của nàng ra, chốc nữa chắc sẽ có người vào đấy.”

Nam Cung Cửu ‘ừm’ một tiếng, bắt đầu cởi bỏ hỷ phục rườm rà trên người, liếc mắt sang Tây Môn Phiêu Tuyết, chỉ thấy bộ y phục màu đỏ thường thấy đã được khoác trên người chàng, làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai, nhìn mãi, nhìn mãi nàng không khỏi mê mẩn.

Tây Môn Phiêu Tuyết ngồi xuống bên giường, liếc qua nàng, khinh thường lên tiếng “Ta cảnh cáo nàng, đừng có nhìn mặt người khác đến nỗi chảy cả nước dãi như vậy.”

Nam Cung Cửu lau miệng, cúi đầu nói “Vậy tối qua chàng ngủ ở đâu?”

“Thư phòng.”

“Ở đó có giường sao?”

“Giường trúc.”

“Có lạnh không?”

Tây Môn Phiêu Tuyết liếc sang Nam Cung Cửu, ánh mắt thiếu thân thiện, nghĩ một hồi rồi thốt lên một câu “Liên quan gì tới nàng?”

Nam Cung Cửu vẫn cứ cúi đầu, đương nhiên chuyện này có liên quan tới nàng, hơn nữa cứ tiếp tục thế này không được, nàng còn muốn vị phu quân này giaỉ độc cho mình “Người ta quan tâm đến chàng mà…”

Tây Môn Phiêu Tuyết nhíu chặt đôi mày, mở chiếc quạt, nhẹ nhàng phe phẩy “Cho dù nàng nói gì, ta cũng không tin.”

Nam Cung Cửu than dài một tiếng, đứa trẻ đáng thương này đã bị nàng trêu chọc đến độ sinh ra tâm bệnh rồi! Thôi bỏ đi, nóng vội cũng không ích gì, vẫn nên tiến hành từng bước theo kế hoạch thì hơn. Nam Cung Cửu cởi bỏ hỷ phục, cởi đến khi chỉ còn lớp áo lụa màu hồng nhạt sau cùng, nàng mới thẹn thùng liếc về phía Tây Môn Phiêu Tuyết, dịu dáng nói “Phu quân, ta có thể gọi chàng như vậy không?”

Tây Môn Phiêu Tuyết toàn thân ớn lạnh, suýt nữa làm rơi cả quạt, mặt đỏ bừng bừng, vội vã quay đi “Xin đừng.”

Nam Cung Cửu uất ức cúi đầu, chu miệng gọi một tiếng “A Tam.”

Tây Môn Phiêu Tuyết ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng, đứng bật dậy “Ta gọi người vào trong chuẩn bị, chốc nữa còn đi dâng trà cho phụ mẫu.”

Nhìn theo bóng dáng thẳng đờ vội vã rời đi, Nam Cung Cửu thầm nhủ trong lòng “Được lắm, ta không tin chàng có thể thản nhiên như không!”

Cả phủ Tây Môn ngập tràn sắc hỷ, tất cả mọi người lúc này đang ngồi trong phòng khách, tâm trạng có phần căng thẳng. Vừa hay lúc này đôi tân nhân khoác tay nhau bước vào. Cốc chủ phu nhân trong lòng cực kỳ vui vẻ, thầm khen hai đứa trẻ sao có thể xứng đôi vừa lứa, từ thân hình, dung mạo, khí chất, chẳng khác nào một đôi tiên đồng ngọc nữ.

Có điều có người vui vẻ thì cũng có người u sầu, mấy cô em họ buồn bã đứng gọn một bên, hai mắt long lanh như thể sắp khóc. Trên mặt Nam Cung Cửu rạng ngời nụ cười.

Sau khi dâng trà, ăn bữa sáng thanh đạm, Nam Cung Cửu đi theo Tây Môn Phiêu Tuyết về phòng. Vừa bước vào phần sân thuộc biệt viện của hai người, Tây Môn Phiêu Tuyết khi nãy vẫn còn quan tâm chăm sóc đến nàng bỗng như biến thành người khác, sau khi vứt nàng lại liền đi thẳng về phía trước. Nam Cung Cửu có chút khó hiểu. Vị phu quân này lại sao thế, nàng vội níu lấy tay áo của Tây Môn Phiêu Tuyết gọi “A Tam, chàng đi đâu thế?”

Tây Môn Phiêu Tuyết vẫn không dừng bước, lạnh lùng lên tiếng “Thư phòng.”

Nam Cung Cửu vẫn bám riết không tha “Chàng đi làm gì thế? Vẽ tranh? Ta có thể làm ngươi mẫu cho chàng.”

“Người mẫu?” Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn nàng đầy nghi hoặc.

“Chính là ta sẽ đứng bất động tại chỗ để chàng vẽ.” Nam cung Cửu hất cao chiếc cằm, quyết định hy sinh vì nghệ thuật.

Tây Môn Phiêu Tuyết hai mắt sáng bừng, bình thản lên tiếng “Được thôi.”

Nam Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để lấy lòng chàng. Có điều nàng không ngờ Tây Môn Phiêu Tuyết lại để nàng tới thư phòng, đứng bất động suốt hai canh giờ liền, tới giờ dùng bữa trưa, nàng hào hứng bước lại xem tranh thì mới phát hiện ra Tây Môn Phiêu Tuyết không vẽ mà là luyện thư pháp. Khiến Nam Cung Cửu tức tới độ tím tái mặt mày, tự nhốt mình ở trong phòng không ra dùng bữa.

Liên Kiều đưa bữa trưa vào phòng, thấy Nam Cung Cửu ngồi xổm ở góc phòng không biết đang làm gì, liền gọi “Tiểu thư, người lại đang làm gì đó?”

Nam Cung Cửu tức khí đùng đùng đáp “Vẽ vòng tròn nguyền rủa chàng!”

“Nguyền rủa ai? Cô gia sao?” Liên Kiều lắc đầu, tỏ ra sầu muộn “Tiểu thư, gạo đã nấu thành cơm rồi, người đừng cố chấp mãi vậy.”

Nam Cung Cửu quay đầu nhìn lại Liên Kiều oán thán “Em là nha hoàn nhà ai chứ?”

Liên Kiều lập tức đáp “Đương nhiên là của nhà Tây Môn rồi, cả hai chúng ta giờ đã thành người nhà Tây Môn.”

Con bé nha hoàn này thực có nguyên tắc, Nam Cung Cửu ôm đầu, chán nản quay về bàn ăn cơm. Cùng lúc, trong nàng lại nảy ra một chủ ý, không phải người ta thường nói: Tình yêu của người đàn ông là đi qua dạ dày? Nam Cung Cửu đột nhiên hạ đũa, tóm lấy Liên Kiều “Em có biết Tây Môn Tam thiếu gia thích ăn món gì nhất không?”

“Tiểu thư, đừng vội, người còn có thời gian cả cuộc đời để tìm hiểu mà.”

“Không phải, ta đang vội, cực vội luôn. Em mau đi nghe ngóng thông tin từ Tiểu Tứ, sau đó về nói cho ta biết.”

Liên Kiều xua tay, mặt mày sầu muộn “Tiểu thư, người tại sao cứ nghĩ ra hết trò này đến trò khác vậy?”

“Ây da, mạng người quan trọng mà.” Nam Cung Cửu đẩy Liên Kiều ra, cuối cùng cũng đẩy được cô bé ra ngoài.

Chẳng bao lâu sao, Liên Kiều nhanh chóng quay về nói cho Nam Cung Cửu biết một loạt các món ăn mà Tây Môn Tam thiếu gia thích “Em không thể viết lại cho ta sao?”

“Tiểu thư, Liên Kiều không biết chữ.”

Nam Cung Cửu vén gọn ống tay áo, thét lên một tiếng “Mau chuẩn bị bút mực.”

Liên Kiều nhanh nhẹn chuẩn bị giấy bút, Nam Cung Cửu bỗng ý thức ra một vấn đề đó là ở thời đại này họ chỉ có thể dùng bút lông. Hơn nữa lúc này Liên Kiều đang đứng cạnh bên, Nam Cung Cửu đành cầm bút, ra vành ra vẻ hạ từng nét chữ. Càng viết, nàng lại càng cảm thấy thiếu tự tin, đầu càng lúc càng cúi thấp, gương mặt gần như dí sát vào mặt giấy.

Liên Kiều liếc mắt nhìn những con chữ như quỷ vẽ bùa liền nói “Tiểu thư, thôi cứ để em viết cho.”

Nam Cung Cửu mồ hôi đầm đìa, trợn mắt nhìn Liên Kiều nói “Không phải em không biết chữ sao?”

“Chẳng qua là em viết chữ xấu quá mà thôi, có điều…” Liên Kiều lấy chiếc bút từ tay Nam Cung Cửu ra, đáp “Ít nhất người ta còn đọc hiểu được.”

Nam Cung Cửu ngoan ngoãn nhường chỗ, vừa lau mồ hôi vừa xem Liên Kiều viết, bấy giờ mới hiểu ra, ở thời cổ đại họ dùng chữ phồn thể, mà thứ chữ này nàng chẳng đọc nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play