“Lệ rơi, thật dễ để dùng ống tay áo lau chúng đi, nhưng tôi phải làm thế nào để xóa vệt nước mắt khỏi trái tim mình.”

-Khuyết danh-

**********

Vũ biết sẽ có lúc hắn phải hối hận về những điều mình đã làm.

Quả là hắn đã đúng.

Những ngày sau hắn thức giấc trong mớ tâm trạng hỗn độn, mịt mờ. Ánh nắng khiến người ta chói mắt, hắn lim dim mở mắt liền gượng dậy kéo thật mạnh chiếc rèm.

Còn mình hắn trong căn phòng, hắn lặng người vò tung mái tóc rối bù của mình.Hắn..rốt cuộc hắn đã làm gì?..Tại sao ngay cả trong giấc ngủ, hình ảnh cô gái bé nhỏ ấy , dù vô tình hay cố ý,cứ dày vò hắn mãi thế? Đêm nào, kể từ hôm đó, anh cũng mơ thấy cô..vì lẽ gì?

Đôi mắt xanh lặng nhìn đôi bàn tay hắn hơi run run,có phải…hắn đã quá tàn nhẫn với cô ấy không? Chính hắn nói xong những lời hôm qua, ngay sau đó hắn đã hối hận, chỉ trách sao cái cơn nóng giận nuốt trôi lí trí của hắn quá nhanh.

Hắn nói..hắn đồng ý kết hôn với Như, chỉ là lời nói dối bao biện cho việc trốn chạy khỏi hiện thực tàn nhẫn.Nói vậy, nhưng thậm chí việc nói chuyện với Kiều Như về vấn đề hôn ước, hắn còn không làm được, huống chi là thực hiện?

“Vũ,cậu dậy rồi đấy à?”

Bóng dáng một cô gái lấp ló ngoài cánh cửa khiến Vũ giật mình. Vừa nghĩ đến nhỏ thì nhỏ xuất hiện.

“Cậu…làm gì ở đây?”

“Sáng nay tôi ghé qua trường hỏi nhưng bạn bè cậu bảo cậu không đến, nên mới ghé qua nhà cậu. Mà cậu bất cẩn quá đấy! Cửa nhà còn không khóa, tôi còn giật mình tưởng có trộm.”

Nụ cười gượng khô khốc,từ lúc nào hắn đã không để ý đến mọi thứ xung quanh? Đây không phải là lần đầu, gần đây bắt đầu thường xuyên hơn.Chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao.

Bước xuống giường,Vũ mệt mỏi đi ngang qua Như càu nhàu:

“Cậu đừng có bám theo tôi mãi như thế,tôi bây giờ đã khác trước rồi. Không còn là Vũ yếu đuối ngày xưa,sao cậu mãi vẫn không chịu hiểu?..Lần sau cậu hãy gọi tôi trước rồi hẵng vào.”

Như giận run người.

Vũ có biết từng lời cậu ta nói ra khiến cô tổn thương đến mức nào không?

Tình cảm đơn phương 7 năm, cô âm thầm giữ kín trong lòng,chỉ mong mong mau chóng quay về gặp Vũ. Vậy mà..gặp nhau rồi,anh có nói được lời nào tốt đẹp với cô?Anh muốn đuổi cô đi đến thế sao?Anh ghét cô..đến vậy ư?

Đột ngột từ đằng sau,Kiều Như chạy tới ôm chầm lấy Vũ,đôi cánh tay dang rộng rồi siết lấy anh thật chặt, áp má mình lên tấm lưng rộng của anh.Cô cũng không còn như ngày xưa, cứ âm thầm giấu diếm tình cảm của mình.

Nếu Vũ muốn xa rời cô,vậy..cô lại càng phải khiến anh gắn chặt lấy cô. Hôn ước là chưa đủ, nếu cô không tiến thêm bước nữa, e là anh sẽ trở nên lạnh lùng hơn, sẽ xa cách cô không sớm thì muộn.

Vũ muốn gỡ tay cô ấy ra nhưng Kiều Như lại càng ôm chặt hơn.

“Như,mau buông tôi ra..”

“Không!! Tôi không buông! Chừng nào cậu nói cậu yêu tôi…”

Tại sao cô ấy vẫn bướng bỉnh đến thế ? Sao lại cố chấp đến thế? Làm thế này có khác nào không chỉ khiến anh buồn mà còn khiến cả bản thân cô ấy cũng chịu tổn thương không kém..?

Cái nhìn đượm buồn hướng vào không trung, Vũ thở dài nhẹ nhàng gỡ lấy tay Như, nhìn sâu vào đôi mắt cô thành khẩn.

“Như! Nghe tôi nói,tôi rất cám ơn tình cảm cậu dành cho tôi.Tôi..thực ra tôi đã cảm nhận tình cảm của cậu từ 7 năm trước, nhưng lúc đó,tôi sợ làm tổn thương đến cậu-cô bạn thân duy nhất.Lúc đó tôi đã quá yếu đuối mà không dám nói thẳng với cậu, là sai lầm của tôi, cậu muốn đánh mắng, chửi bới gì thì hãy trút lên tôi lúc này đi…Nhưng…ngoại trừ việc nói yêu cậu hay kết hôn, thì việc gì tôi cũng có thể giúp cậu.”

“…..”

“Như…”

“Tôi hiểu..vậy lí do,có phải vì cô gái tên Thiên Nhi, mà cậu từ chối tôi?”

Thu hết dũng khí,Kiều Như mới có thể bình tĩnh đáp lại Vũ.Đôi mắt lảng tránh sự thật của anh đã nói cho cô biết tất cả,Vũ khác..khác thật rồi..

“…Tôi và cô ấy không còn quan hệ gì nữa.Cậu đừng nhắc đến chuyện đó..”

“Vậy…nếu cậu nói tôi không thể nói yêu hay kết hôn, có nghĩa…tôi và cậu vẫn có thể quen nhau, không phải sao?”

Vũ sững người nhìn cô. Ánh mắt kiên định.

Chút ánh sáng le lói đượm màu buồn, phủ lên bóng hai người kéo dài bất tận.

…………..

“Thiên Nhân, chúc mừng em! Tháng này em đã đạt danh hiệu Mĩ nam hot nhất của quán,soán ngôi của Vũ..Nếu em tiếp tục duy trì tâm thế này,thì anh tin chắc em còn tiến xa.”

Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của các nhân viên trong quán cùng anh quản lí, nhưng nó không hề cảm thấy vui chút nào. Điều này là điều nó luôn mong muốn kia mà,nhưng có nghĩa gì đâu khi người nó muốn trả thù lại không ở đây?..Lại còn thiếu vắng Vũ..

“Chẳng qua chỉ là ăn may mà cậu thắng thôi!”-Duy từ ngày đó vẫn chưa hết hậm hực nó,vừa thấy nó được mọi người quây tụm liền giận dữ lườm nguýt rồi đi ra ngoài.

Nó cũng chẳng để tâm.

Tâm trí nó nào có ở hiện thực đâu,mà cứ như bay về phương nào.

“Đây là hai tấm vé từ của cuộc thi “Cặp Đôi Can Đảm” lần trước. Vì lần trước cuộc thi tạm ngưng đứt quãng, nên anh nhượng lại hai tấm vé này cho em, coi như là phần thưởng đặc biệt.Tận hưởng đi nhé!”

Rút từ túi áo, anh quản lý mỉm cười đưa cho nó. Nó đưa mắt nhìn sang Quân, anh lặng lẽ đứng đằng sau mỉm cười vỗ tay chúc mừng nó.Không hiểu sao, tấm vé trên tay này, hình ảnh Vũ thoáng qua trong đầu nó, mà không phải là Quân.

Tay nó nắm chặt lấy hai tấm vé..

Cứ nghĩ đến chuyện hôm qua, khi Vũ nói với nó sẽ đính hôn với Kiều Như, nó đau đớn nhắm chặt mắt. Không..nó biết đây vẫn chưa là thời điểm nó từ bỏ.

Thiên Nhi lạnh lùng, gan góc của ngày xưa đâu?

Dù biết..nó sẽ đánh đổi tính mạng của mình, của gia đình nếu vì quyết định này, nhưng..nó không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.Nó vẫn sẽ cố gắng bảo vệ người thân xung quanh, nhưng cái cảm giác từ khi Vũ nghỉ làm thêm ở đây và không đến trường tìm nó, nỗi cô đơn trống rỗng mà nó nếm trải còn đau hơn bất kì một vết thương nào về thể xác.

Nó nhận ra khoảng trống trong lòng chỉ có thể được bù đắp bở anh, người mà không còn một ai có thể thay thế được nữa.

“Quân..em xin lỗi,em không thể tiếp tục quen anh được nữa..”

Đó là những lời nói khó khăn lắm nó mới nói được với Quân.

Để lại anh ngây người chưa kịp phản ứng gì thì nó đã quay người chạy đi.Bỏ dở buổi làm thêm, nó chạy, mỗi bước chân nó hướng đến theo tiếng gọi của con tim.

Vũ, chờ em…

Gương mặt lấm tấm mồ hôi, vừa chạy gần đến nhà Vũ, một bóng người nào đó cũng từ hướng đó lao ra va phải nó khiến nó loạng choạng, suýt chút nữa là ngã.

Vừa vội vã, nó lẩm bẩm cáu gắt nhưng ngước lên nhìn người đối diện, nó ngạc nhiên.

Là Vũ…

Anh cũng ngạc nhiên không kém nó, nhưng từ đằng xa vọng lại tiếng gọi của một cô gái nào đó, Vũ liền nhanh chóng kéo tay nó đi.

“Nhanh lên, mau chạy theo tôi!”

Mặc cho anh kéo nó đi, đôi chân chạy nhưng đôi mắt nó lại không nhìn đường, nó cứ đăm đăm hướng sự chú ý của mình vào tấm lưng người trước mặt. Bờ vai rộng, nhưng nó cảm giác chỉ mấy ngày không gặp, anh đã trở nên xơ xác, gầy đi trông thấy.

Nó muốn nói gì đó, nhưng trong tình huống vội vã thế này, nó có thể nói được gì?

Anh kéo tay nó chạy qua các ngóc ngách, rồi liền dẫn nó chạy núp vào trong một nhà kho bỏ hoang.Giọng nói của Kiều Như văng vẳng trên đầu bọn họ, rồi dần mất hút sau các lối ngõ.

“Vũ! Cậu muốn thoát khỏi tôi?Dù cậu có không đồng ý, nhưng đừng nghĩ tôi dễ dàng bỏ cuộc!”

Lúc này, cả nó và anh mới định thần lại, thở phào nhẹ nhõm.Anh nhìn nó, nó nhìn anh, mắt chạm mắt rồi lại lúng túng quay nhìn hướng khác,bầu không khí yên lặng lại bao trùm lên cả hai.

Mọi chuyện xảy ra như chỉ vừa mới ngày hôm qua, nên cả hai bối rối không biết nên phản ứng thế nào cũng là điều dễ hiểu.

“Tôi..tôi xin lỗi..vì đã đến tìm anh..Nhưng…tôi không thể đế anh kết hôn với Như..Tôi biết tôi xấu xa, tôi độc ác, làm tổn thương anh, rồi cả Quân nữa..Vậy mà lại còn có tư cách đến tìm anh để xin anh điều đó….Chỉ xin anh, đừng kết hôn với cô ấy..”

“Vì sao?”

Hai từ ngắn gọn nhưng lại nhẹ tênh như gió thoảng qua,Vũ cúi đầu không nhìn nó.Nếu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, anh sẽ do dự, sẽ mềm lòng mà muốn ôm chặt lấy cô.Điều đó lại càng khiến nó sợ,sợ tổn thương và bối rối.

“..Tôi yêu Vũ! Người tôi cần chỉ là anh..”

“Đủ rồi!! Đừng nói nữa!!”

Anh thô bạo cắt ngang lời nó khiến nó giật mình….

Cánh tay dang rộng ôm chầm lấy nó, anh ghì chặt lấy đầu nó vào bờ vai mình, cúi đầu thì thầm bên tai nó , chậm rãi nói đau đớn mà thổ lộ.

“Tôi xin lỗi..Xin lỗi em…thực sự xin lỗi em..”

“…”

“Tôi nói..tôi kết hôn với Như..tất cả chỉ là lời nói dối. Tôi không thể dối lòng mình thêm được nữa..Hôm nay Như đến tìm tôi, đề nghị tôi quen với cô ấy, nhưng..tôi đã từ chối.Còn định chạy đi tìm em, thì bị cô ấy đuổi theo..”

“..Anh..”

“Như đã dành tình cảm với tôi từ rất lâu, mà đến giờ cô ấy vẫn không có ý định bỏ cuộc…Chỉ đến hôm nay tôi thấy vẻ kiên định trên gương mặt cô ấy, tôi mới nhận ra…Tôi thực quá ngu ngốc khi đã không có niềm tin vào em…tôi xin lỗi…Tôi biết..tôi không thể bỏ mặc em..”

“..Tôi yêu em-Lưu Thiên Nhi!”

“Vũ…”

Từng lời nói ấm áp của Vũ như sưởi ấm trái tim lạnh lẽo đã đóng băng từ lâu.

Nó đưa tay run run chạm lên gương mặt Vũ, mái tóc vàng óng màu nắng, đôi mắt xanh lá dịu dàng nhìn nó chăm chú. Không phải..nó đang nằm mơ đấy chứ? Trước mắt nó đã bắt đầu nhòa nước,cái cảm giác, hơi ấm thân thuộc gần gũi đến nỗi khiến người ta muốn khóc.

Vũ cầm lấy tay cô gái mà nhẹ nhàng nâng lên, rồi lại hôn lên lòng bàn tay cô như muốn minh chứng sự hiện hữu của mình.Hình ảnh Quân thoáng lướt qua đầu anh, nhưng lúc này, anh không có cách nào kềm chế tình cảm mãnh liệt trong lòng mình.Xin lỗi cậu,Quân…

Anh đã bất chấp mọi sự chỉ để được gần bên cạnh cô ấy, giờ phút này anh không để ý đến việc cô ấy và Khắc Dung có mối quan hệ thế nào. Trước mặt anh lúc này, cô ấy chỉ đơn thuần là Lưu Thiên Nhi,người con gái mà anh yêu thương nhất.

Sóng lòng dữ dội giờ phút này đã lặng yên trở lại,anh hôn lên trán cô, thì thầm thật khẽ.

“Nhi,em có muốn bỏ trốn cùng tôi không..?Sẽ không ai làm phiền cũng như biết đến chúng ta nữa, sẽ không còn hận thù gì nữa,em được là chính em,em đồng ý chứ?”

Giây phút ấy..nó đã định sẽ buông xuôi tất cả..

Vòng tay qua cổ anh, nó nhắm

mắt tựa đầu lên vai anh thay cho câu trả lời.

Chỉ là chút ít hạnh phúc ngắn ngủi.

Mà tại sao..nó vẫn không muốn buông?..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play