“Hãy hứa với em, đó là tất cả những gì em muốn. Hãy nói với em rằng em đã thay đổi anh theo một cách nào đó.Hãy nói với em rằng em có ảnh hưởng lên cuộc đời anh. Hãy hứa với em rằng anh sẽ luôn nhớ về em. Mất anh đã đủ khó khăn, nhưng em không muốn sống và nghĩ rằng em chẳng có chút ý nghĩa nào đối với anh.”
-Khuyết danh-
************
……….
Bông hồng đỏ thắm đến độ căng tràn sức sống nhất….trong chốc lát đã bị Người nỡ bóp vụn…
..những cánh hồng xác xơ rơi rụng vung vãi…chút ở lại..chút thì cuốn theo gió bay về một nơi xa lạ…
Ai biết được mai này sẽ thế nào..?
……….
“Lạ thật! Sao giờ này Vũ còn chưa đến, có đứa nào biết cậu ta đâu không thì mau gọi cậu ta đến ngay đi! Hôm nay cậu ta có khá nhiều khách VIP gọi điện yêu cầu mà giờ này còn chưa thấy mặt mũi đâu là thế nào?”
Ngay lập tức, anh quản lý đang vò đầu bứt tóc liền hướng ngay ánh mắt sang nó, cũng đủ hiểu anh ta định hỏi gì.
“Nhân,anh thấy em khá thân với cậu ta, em có biết cậu ta ở đâu thì mau gọi điện giục cậu ta tới đi!”
“Em…”
Sau chuyện hôm qua, nó có cách nào đối mặt với Vũ? Gọi điện thì lại càng không thể,biết nói gì bây giờ?
Dù nó có giải thích thế nào Vũ có lẽ sẽ không nghe nó đâu,chắc chắn là nó đã bị ghét…
Nghĩ đến đây nó thấy tim mình đau nhói, ngột ngạt đến khó chịu. Tuy không còn mối quan hệ ràng buộc, nhưng chính vì thế mà nó lại càng trở nên kì lạ. Bị những thứ cảm xúc này vây bám suốt mỗi khi nhìn thấy Vũ bên cạnh một cô gái nào đó, có phải…nó ghen tị..hay là nhớ ?
Tâm trạng hỗn độn khiến nó bây giờ không biết phải làm thế nào, nhất là khi không có một mũi kim chỉ nam nào dẫn lối cho nó thoát khỏi mớ bòng bong ấy và lại càng không thể nói với ai.
Trong một phút lo sợ, nó muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi nơi đây thật nhanh, quên hết những người đã bước vào cuộc đời nó và làm rối loạn cuộc sống trước đây vốn bình yên.
Nhưng nó không thể.
Nó chợt nhớ lại nó của ngày mới bước vào quán này ,nó nuôi lòng hận thù trả thù Khánh Vĩ.
Mục tiêu chưa đạt, chưa bước tiếp được bước nào mà chỉ thấy thụt lùi dần..nếu bây giờ mà lo sợ bỏ trốn, thì nó không còn la Thiên Nhi lạnh lùng ngày nào nữa.
“Thiên Nhi! Tỉnh táo lại đi! Không nhớ Khánh Vĩ đã làm gì đến những người thân yêu của mày sao?..Mày định khù khờ mãi đến bao giờ?? Bây giờ anh ta mới chính là mối bận tâm lớn nhất của mày..”
Ít nhất làm vậy, nó có thể giúp Quân tránh khỏi những nguy hiểm, dù công sức của nó vẫn rất nhỏ bé.
Làm theo lời Khắc Dung mà có thể tiếp cận được Khánh Vĩ,vậy ít nhất có thể hoàn thành mục tiêu đó nó mới an lòng. Chỉ cần nó phải nghĩ cách thật khéo léo để không làm hại đến mọi người xung quanh..
“Không cần đâu anh! Em đến rồi..”
Từ ngoài cửa bước vào, Vũ chạy tới thở hổn hển vẫn chưa lại sức, chiếc áo trắng anh mặc đã thấm ướt mồ hôi.
Nó giật mình khi thấy Vũ vừa nhìn lướt qua nó, nó liền cúi đầu né tránh ánh mắt của anh rồi lặng lẽ đứng lùi lại phía sau người khác. Nó chọn đứng cạnh Quân.
Vũ nheo mắt,đúng là hắn khó chịu, nhưng giờ với anh, cô ấy còn là gì.? Anh biết mối quan hệ này sẽ đi đến hồi kết, người xa lạ đã khó, còn cố tỏ ra là người quen, thì còn gượng gạo đến mức nào?
Vì vậy, anh đã chọn cách lảng tránh, giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy những gì về người con gái đó, có lẽ sẽ giúp anh dễ chịu hơn chăng sau khi đã suy nghĩ cả đêm mà vẫn chưa ra phương hướng gì.
“Vũ! Đến đúng lúc đấy! Mau vào thay đồ đi,khách đang chờ cậu lâu lắm rồi!”
“Anh, em đến làm nốt buổi hôm nay. Sau đó….em muốn xin nghỉ!”
Tai nó như ù đi.
Không chỉ mình nó mà tât cả những người khác cũng sửng sốt, ngước mắt nhìn chăm chăm vào Vũ. Đôi mắt cương quyết ấy chứng tỏ không ai có thể ngăn cản được quyết định của hắn.
Hắn đã có cơ hội lựa chọn.
Nhưng lại bằng cách rời xa nó mà không muốn hỏi hay nghe nó giải thích.
Quả là tàn nhẫn, phải không?
Gương mặt trắng bệch, thân người nhỏ nhắn của run run, đôi môi đã tím nay còn thâm tím hơn mím chặt..
Quân đứng cạnh trầm ngâm nắm lấy vai nó như muốn vỗ về,trấn tĩnh nhưng vẫn không thể nào dập tắt nỗi lo âu,hoảng sợ tột cùng trong đáy mắt cô gái nhỏ với mái tóc nâu ấy…
…………..
“Vũ,sao cậu lại…”
Phải thu hết can đảm lắm, đến cuối buổi làm thêm nó mới dám đứng trước mặt Vũ để hỏi lí do tại sao cậu ta muốn nghỉ làm thêm.Có phải..vì sự hiện diện của nó..?
Khoác chiếc áo trắng lấy trong tủ đồ lên người, Vũ im lặng cúi đầu, không hề nhìn lấy nó một lần.Đôi bàn tay to lớn vò vò mái tóc, cậu xách túi đồ đi lướt qua nó, không phải vì hắn coi thường nó, mà hắn không biết nên mở lời nói thế nào.
Muốn chạy đến ôm chầm lấy cô gái trước mặt, nắm tay cô ấy như một thói quen như bao cặp đôi khác nhưnghắn đã cố kìm nén lại…
Sau chuyện hôm qua,mọi thứ cứ như đổ vỡ trước mặt hắn. Cái cảm giác bỏ công sức ra rồi chẳng thu được gì về, mà chỉ nhận lấy toàn những đau đớn..cô gái này là một trong những nguyên do đó đấy.
“Không..trả lời tôi?Có phải vì chuyện hôm qua cậu ghét tôi phải không??Cậu giận tôi? Cậu hận tôi ?? Vậy thì cậu cứ nói ra hết đi!! Đừng có tỏ ra như chưa từng quen biết tôi như thế!!”
“Ghét.?Hận..?Giờ tôi đâu bận tâm đến những thứ cảm xúc dư thừa ấy?”
“Vậy sao cậu lại..?”
“Em muốn tôi nói gì? Sau tất cả những gì em thừa nhận với tôi hôm qua thì tôi biết nói gì được nữa ?!?Dù sao..tôi cũng chẳng là gì trong mắt em kia mà, sao lại để ý đến việc tôi nghỉ làm thêm?”
Nụ cười nhạt trên môi Vũ khiến nó đau đớn.
Anh đâu có biết lí do thực sự nó phải làm như vậy?Vậy mà đôi mắt ấy nó lại thấy anh oán trách nó sao?
Bóng người trước mặt lại quay bước đi, cô độc, lạnh lẽo như lớp sương đêm thoắt ẩn thoắt hiện. Cứ như thể đưa tay ra lại càng không thể với đến anh,anh bước đi xa quá, anh và nó đã có khoảng cách rất xa..
“Còn nữa, trước khi tôi đi, chỉ xin em một thỉnh cầu cuối cùng: đừng tiếp cận Quân vì mục đích hãm hại cậu ấy nữa. Nếu..em thực lòng thích cậu ấy, tôi sẽ thành tâm ủng hộ, chúc phúc cho cả hai người..Nhưng nếu là vì Khắc Dung, tôi e…tôi không biết cách kiềm chế cơn bộc phát của mình đâu..Nhớ lấy lời tôi nói.”
Đôi mắt mờ dần những nước là nước,nó muốn đưa tay níu lấy anh nhưng không hiểu sao cả thân hình bất động.Nghĩ đến quá khứ, khi Khánh Vĩ quay lưng bỏ đi cũng giống cái cách Vũ xoay người bỏ lại nó đằng sau, nó sợ…nó biết..nó không thể mất anh..
Tại sao nó lại không chịu thừa nhận ngay từ đầu chứ?
Tại sao nó lại không nghe lời anh, lúc nào cũng bướng bỉnh theo ý mình?
Tại sao..nó lại ngu xuẩn đến mức gạt bỏ đi cái cảm giác thật của lòng mình,để đến khi mất lần nữa mới thấy hối tiếc..?
………
Đau quá….răng cắn vào môi đếm tím lại, nếu anh muốn nó chứng minh…Vậy được! Nó sẽ chứng minh bằng cách này. Không ngờ cũng có ngày nó phải tự hạ mình, cầu xin anh đến thế này kia chứ..?
“Anh là đồ ngốc!!Lí do tôi không thể nói với anh…là vì…”
“Tôi thích anh, anh nghe rõ chứ?? Tôi yêu anh..anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần đây..?Cầu xin anh, đừng…dày vò tôi nữa…”
Vũ như không thể tin vào tai mình.
Tim anh đập nhanh, tiếng chuông tình yêu như rung lên từng hồi rộn ràng…
Lập tức anh quay người ngạc nhiên nhìn cô gái vừa thổ lộ với mình.
Cô gái nhỏ nhắn áp hai tay che lấy mặt mình, vừa xấu hổ, vừa không muốn để đối phương thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này.
Đây có phải là điều bấy lâu nay hắn luôn mơ ước không ? Có phải cái ngày hắn luôn mong đợi là đây không? Nhẽ ra hắn phải vui mới đúng chứ…?
“Xin lỗi..Có lẽ..đã muộn cho cả hai chúng ta,em nên để những lời ấy cho Quân..”
“Tôi đang nói anh đấy!! Sao anh vẫn không chịu hiểu ???”
Trầm ngâm suy nghĩ, anh cố gắng không để lộ cái cảm giác đau đớn trên gương mặt, thay vào đó lại bằng cái nhìn xa xăm.
“…..Xin lỗi,tôi đã định sẽ chấp nhận hôn ước với Như…Giữa chúng ta đã kết thúc rồi,tôi xin lỗi..”
Nói xong, Vũ quay người bước đi thật nhanh.
Cắm đầu đi thẳng, anh không hề nhìn lại, anh sợ lại nhìn thấy cô ấy khóc, mà không kiềm chế được muốn quay lại ôm cô.
Những giọt nướt mắt hiếm hoi rơi trên má anh….
Trong phòng thay đồ, nó thẫn thờ ngồi thụp xuống, cười điên dại nhưng lại khóc như mưa.
Mối tình thứ hai của nó lại tan biến nhanh chóng, chỉ khi nó quyết định mở cửa lòng mình..
Ông trời muốn đùa giỡn với nó đến khi nào?
Những tưởng níu kéo tình yêu khó khăn lắm nó mới dám đánh cược niềm tin của mình vào, vậy mà lại tan vỡ như bong bóng xà phòng khi nó hạ quyết tâm nói thật lòng mình…