Ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp chiếu vào đôi nam nữ đang ôm hôn nồng nhiệt trên sô pha.
Chiếc nhẫn trong tay người đàn ông rực rỡ lóa mắt, thi thoảng đong đưa theo tay anh, ánh sáng lóe ra, liên tục di chuyển.
Lục Mang vừa hôn cô vừa lấy nhẫn ra, tùy tay ném cái hộp sang một bên, đeo vào ngón áp út bàn tay phải của cô dễ như trở bàn tay.
Ninh Trừng nghe thấy tiếng hộp rơi xuống, nhắm chặt đôi mắt, hàng mi hơi run rẩy, sau đó cảm xúc từ kim loại trên ngón tay có hơi lạnh lẽo, nhưng vẫn mang chút nhiệt độ từ tay anh.
Nụ hôn của anh càng ngày càng hung mãnh, bá đạo, rõ ràng là đang muốn trừng phạt cô, thi thoảng còn trực tiếp cắn cô, mỗi lần cắn đều như đang nói, ai bảo em đi lâu vậy không chịu về?!
Trong lúc cô làm bạn với Hàn Y Lâm, gần như lần nào gọi điện thoại anh cũng thuận miệng hỏi một câu, khi nào về? Cô luôn nói sắp rồi, nhưng mãi cho đến trưa nay mới về.
Tuy nhiên, anh cắn xong thì lại vô cùng dịu dàng mân mê, như là một âm thanh khác, nhẫn em cũng mang rồi, cho nên em phải gả cho anh.
Ừm, đây quả nhiên là phương thức cầu hôn thuộc về riêng anh, trực tiếp, ngạo mạn, dùng hành động thay thế tất cả ngôn ngữ.
Ninh Trừng vui vẻ, lại dần cảm thấy môi mình đau đau, đôi mày hơi nhíu lại, nhân lúc anh nghiêng đầu, có chút khoảng cách với môi cô, cô hỏi anh một câu, "Có phải anh muốn cầu hôn em không?"
Lục Mang "ừ" một tiếng, dùng hai ngón tay thon dài kẹp ngón áp út tay phải của cô quơ quơ, rồi lại buông ra. Ý của anh là, nhẫn cũng đã mang rồi, còn dong dài gì nữa?
Ninh Trừng trông cậy anh sẽ nói chút gì đó êm tai, nhưng không có. Đương nhiên, anh muốn nói gì, cô cũng biết, cô mỉm cười, xòe năm ngón tay, nhìn trái nhìn phải chiếc nhẫn, rất đẹp, độ lớn nhỏ hoàn toàn phù hợp với ngón tay cô.
Cô còn đang thưởng thức nhẫn, thân thể đột nhiên bay lên, anh đã đứng dậy, bế ngang cô lên, đi vào phòng ngủ.
Ninh Trừng quay đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt dò hỏi, như vậy là cầu hôn?
Lục Mang làm lơ câu hỏi của cô, đi vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, ba bước cũng thành hai bước, đặt cô lên giường, mình thì nằm đè lên.
"Lục Mang... Giờ là ban ngày!" Ninh Trừng nhìn vào mắt anh, sự mập mờ như một lớp sương dày.
"Anh nhớ em, chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối."
"..." Ninh Trừng nhìn ánh nắng sáng lạn ngoài cửa sổ, có hơi khó để tiếp thu, thế này thì làm sao được?
Lục Mang vừa hôn cô vừa cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, cùng với một tiếng "tích" vang lên, bức rèm ở cửa sổ sát đất từ từ dàn ra, cuối cùng là khép kín.
Ánh sáng trong phòng, tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài. Chỉ là, trong phòng vẫn có thể cảm nhận được hương vị của ánh mặt trời.
Như vậy, cô miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Người đàn ông kia đã gấp gáp không chờ nổi, tùy tiện ném điều khiển từ xa đi, đưa tay kéo cô dậy.
Môi lưỡi hai người dây dưa trong chốc lát, nhiệt độ trên người nhanh chóng tăng cao, anh vừa hôn cô vừa cởi bỏ đai lưng áo ngủ bên hông cô.
Cô vừa về lúc trưa, chuyện thứ nhất làm là tắm rửa, trực tiếp mặc áo ngủ, giờ lại bị anh dễ dàng cởi ra.
Trên người Ninh Trừng chỉ còn lại nội y, cô nắm lấy góc chăn, kéo chăn lên, đắp trên người.
Anh nắm tay cô, đôi môi mỏng dừng bên tai cô, nặng nề cắn vành tai cô.
Thân thể cô bỗng nhiên run lên, cả người ngứa ngáy như có ai đó dùng lông chim nhẹ nhàng uyển chuyển phe phẩy trên cơ thể cô.
"Cởi quần áo anh ra." Giọng anh khàn như âm thấp của đàn guitar, hơi thở khi nói chuyện còn nóng hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
"À..." Đôi tay Ninh Trừng chuyển qua lồng ngực anh, hơi run rẩy, cởi từng cúc áo sơmi trên người anh, đến cúc cuối cùng, làm sao cũng không cởi được, anh trực tiếp đưa tay giật, cởi áo sơ mi ra.
Chiếc cúc áo cuối cùng rơi xuống sàn nhà gỗ, âm thanh vọng lại không lớn, cô lại nghe rất rõ ràng, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên như chiếc cúc vừa chạm đất kia.
Ninh Trừng mở mắt, muốn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, xem anh có hồi hộp không. Thật ra cô hơi hồi hộp, cảm giác như một đứa trẻ lén làm chuyện xấu.
Sau khi hai đôi môi quấn quýt tách ra, anh chỉ nhìn cô, đôi tay nắm bả vai cô, "Bà xã, xoay lại được không?" Anh như đang trưng cầu ý kiến của cô, nhưng sức lực trong tay rất lớn, đã xoay cơ thể cô lại.
Một tay anh kéo chăn lên, một tay duỗi ra, ôm lấy cô từ phía sau, dùng chăn bọc lại chặt chẽ, sau đó hai tay đặt lên hai tay cô, đôi môi cực nóng đang quanh quẩn ở phần da mịn màng trên cổ cô.
Dường như Ninh Trừng biết anh định làm gì, cũng vì biết nên càng hồi hộp, cơ thể căng cứng, đôi tay cầm chăn trong tay anh, nắm chặt lấy, dường như chỉ cần anh ngã xuống, cả người cô cũng sẽ ngã xuống.
Hai tay anh nâng lên, chuyển xuống sau lưng cô, cởi móc áo ngực cô, trải qua vô số lần luyện tập, giờ anh đã làm chuyện này tương đối thuần thục.
Rồi sau đó, anh tiếp tục cởi mảnh vải cuối cùng trên người cô, từ bên hông cô, từ từ cởi xuống.
Ninh Trừng bỗng nhiên cảm giác mình như quả quýt bị bóc vỏ, chỉ còn lại phần thịt có thể ăn được. Cô nắm chặt chăn hơn theo bản năng.
Người đàn ông phía sau sột soạt một lát, lúc thân thể anh dán sát cô lần nữa, giữa hai người đã không còn bất cứ chướng ngại vật gì.
Cũng vì cô nắm chặt, chiếc chăn tựa như một sợi dây thừng, buộc chặt hai người họ lại với nhau.
Chăn trên người Lục Mang càng bó sát, dĩ nhiên cơ thể anh cũng càng ngày càng sát cơ thể cô, trong cơ thể như có một lò thiêu, từ trong ra ngoài, nóng bỏng đến mức khó chịu nhưng lại không động đậy.
Khóe môi anh nhếch lên, nói nhỏ bên tai cô, "Em trói chặt như thế, anh còn có thể cử động sao?"
"..." Ninh Trừng muốn cười, lại cười không ra tiếng, cảm giác anh đột nhiên ngả về phía trước, giống như một cơn cơn lốc, thổi cơ thể cô khuynh đảo.
Ninh Trừng quỳ trên giường, một tay chống ở gối đầu, một tay vẫn cứ liều mạng nắm chặt tấm chăn, giống như đây là phòng tuyến cuối cùng.
Người đàn ông phía sau, độ cong thân thể dán vào cơ thể cô cũng tăng lên, một tay chống ở đầu giường, một tay ôm bụng cô, đẩy cô về phía mình.
Trong đầu Ninh Trừng đột nhiên xuất hiện hình ảnh hai cánh cung kề sát nhau, giờ hai người họ giống hệt như vậy.
Mũi tên đã lên dây không quay đầu lại, tất cả đã bắt đầu mở màn.
...
Ninh Trừng cảm giác mình như đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên, anh ở sau lưng cô, khống chế tuấn mã, giục ngựa lao nhanh, rong ruổi trên thảo nguyên bao la rộng lớn.
Trong phòng tràn ngập hương vị của ánh mặt trời, trước đây, mỗi một lần thân thể họ triền miên, hoặc là dưới ánh trăng, hoặc nắng sớm mờ mờ.
Đây là lần đầu tiên, vào khoảnh khắc ý thức họ mơ màng nhất, có thể ngửi được hương vị của ánh mặt trời.
Chỉ là, sau đó, Ninh Trừng đã không biết rõ đây là ban ngày hay đêm tối, vì kích thích này thật sự quá lớn, tất cả suy nghĩ của cô đều bị những cơn lốc do anh tạo nên phá nát, vỡ vụn.
Bên tai mơ hồ nghe thấy anh nói, "Bảo bối... Anh yêu em... Gả cho anh... Phải gả cho anh..."
Giọng của anh vô cùng dịu dàng, hình thành sự đối lập với lực độ mạnh mẽ của cơ thể anh.
Sóng triều mãnh liệt qua đi, Ninh Trừng nằm trên giường, thở hồng hộc, đại não không còn gì cả, biến thành sơn cốc trống trải, bên trong không ngừng vang lên giọng của anh, lặp đi lặp lại ba chữ.
Gả cho anh.
Người đàn ông này, cầu hôn là như thế sao?
Giây phút này, cơ thể Lục Mang vẫn buông thả, nóng bỏng như cũ, nhưng không nhìn thấy mặt cô, anh cảm giác trong lòng khó chịu.
Việc đầu tiên anh làm là đưa tay ôm cô xoay lại, đối mặt với anh, giống như những lần kết thúc trước, hai người mặt đối mặt nằm nghiêng.
Anh tham lam nhìn mặt cô, vuốt lại mái tóc bị mồ hôi làm ướt của cô, nhìn một lúc lâu rồi lại hôn cô, hôn hôn, trên người anh lại nổi lửa, đẩy cô nằm thẳng ra.
Ninh Trừng cảm thấy anh vẫn rất kích động, không có ý ngừng lại. Nhưng mà, nằm trên giường thế này, cô cũng cảm giác rất kiên định.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng sau giờ Ngọ dần dần biến thành hoàng hôn đỏ lửa.
Hoàng hôn xuống núi, bóng đêm vây quanh ánh trăng, từ đậm đặc, sau đó lại biến mất.
Cuối cùng là nghênh đón ánh mặt trời sáng hôm sau.
Sắc trời vẫn luôn biến đổi, bất biến là phong cảnh kiều diễm trong phòng.
Hôm sau, lúc Ninh Trừng tỉnh lại, phát hiện rèm đã mở ra, ánh sáng bên ngoài đã chiếu đến nửa người. Người đàn ông nằm ngửa bên cạnh đang giơ tay cô, thưởng thức chiếc nhẫn trên tay cô.
Anh thấy cô tỉnh lại mới để tay cô xuống, nhìn cô, "Có đói bụng không?"
Ninh Trừng lắc đầu, vừa cử động nhẹ nhàng đã lập tức cảm thấy cả người đau nhức, "Không đói, nhưng mệt."
Không phải mệt, là thật sự quá mệt, mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
"Cho nên, kiến nghị em sau này chuyện ngày nào, làm xong ngày đó, đừng để dồn lại, hoàn thành trong một lần. Anh thì không thành vấn đề, em ước lượng sức chịu đựng của mình thôi."
"Anh có ý gì?" Đại não Ninh Trừng phản ứng không kịp.
"Chúng ta phải làm 54000 lần, đây là nhiệm vụ cơ bản, lấy sáu mươi năm, ngoại trừ kỳ sinh lý của em, mỗi ngày phải làm ít nhất 3 lần."
"..." Ninh Trừng lập tức ngẩng đầu, đôi mắt mở to, "Ý anh là đêm qua bổ sung lại mấy ngày trước?"
"Còn thiếu nhiều, sau này cứ từ từ bổ sung."
Ninh Trừng nhìn vẻ mặt nghiêm trang của anh, dường như anh hoàn toàn không cảm thấy gì với suy nghĩ kỳ lạ thế này, vừa rồi anh nói nhiệm vụ gì đó có bao nhiêu thái quá, cô không nhịn được mà trêu ghẹo anh, "Giáo sư Lục, anh là chuyên gia nghiên cứu tâm lý học tội phạm, hay là chuyên gia... nghiên cứu cái gì đó?"
Anh nghiêng người qua, một tay gác đầu, một tay đặt trên eo cô, nở nụ cười nhẹ, hỏi lại cô, "Cái gì là cái gì?"
Ninh Trừng hơi 囧, trêu ghẹo không thành, còn bị anh đùa giỡn, lần nào cũng vậy, "Chúng ta đứng lên đi, em đói bụng, hôm qua Hàn Y Lâm gọi điện thoại, nói hôm nay có tin tức quan trọng nói cho em." Cô định ngồi dậy.
Lục Mang túm chặt cổ tay cô, kéo cô xuống lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, "Không nhìn thấy anh, là tâm tình thế nào?"
Ninh Trừng lập tức hồi tưởng lại tư thế lần đầu tiên sử dụng tối qua, đỏ từ mặt tới cổ, anh lại còn muốn thảo luận với cô chuyện này!
"Rất mới lạ, cũng kích thích, nhưng trong lòng lại như thiếu cái gì đó, vì không có giao lưu ánh mắt. Phải vậy không?" Cô không mở miệng, anh trực tiếp thay cô trả lời.
Ninh Trừng không thể không thừa nhận, đúng là như thế. Nhưng anh hỏi rõ ràng vậy làm gì?
"Có người xem làm tình thành phạm tội, cũng có quan điểm cho rằng, rất nhiều tội phạm, căn nguyên hành động đều đến từ việc phát tiết dục vọng. Một tên biến thái, cần kích thích mãnh liệt, lấy sự đau đớn của người bị hại làm niềm vui, muốn nhìn thấy người khác nhận hết tra tấn, từ đó kích thích dục vọng của chính mình."
Lục Mang vừa nói vừa nằm xuống, tùy tay ôm vai cô, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, "Là một tên biến thái trong lòng tràn ngập phẫn nộ, cần phải phát tiết, là nguyên nhân gì khiến hắn ta dừng phạm tội, xuất hiện thời kỳ ngủ đông trong một năm? Quá nhiều mâu thuẫn."
Thì ra anh đang nghiên cứu tâm lý tội phạm? Tối qua anh đột nhiên đổi tư thế, là muốn nghiên cứu căn nguyên mâu thuẫn tâm lý của tội phạm?
Ninh Trừng đặt tay trước ngực anh, tỉ mỉ nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng, "Anh đang nói kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi sao?"
"Ừ."
"Chúng ta dậy nhanh thôi, em muốn đến thư phòng xem."
Mười ngày qua, ngoại trừ đối phó với Tống Thanh Bắc, tất cả thời gian của anh đều đặt vào việc nghiên cứu vụ án này, trong thư phòng chất đầy đủ loại tư liệu, trên tường dán đầy ảnh, bảng trắng cũng tràn đầy chữ.
Hôm qua cô chỉ vội vàng xem một lần, đến giờ vẫn chưa xem xong.
Ninh Trừng mới vừa ngồi dậy, Hàn Y Lâm đã gọi đến, cô nghe điện thoại xong, nhìn Lục Mang, "Chắc là hôm nay chúng ta không xem tài liệu được rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT