Ánh dương xán lạn, trời xanh thăm thẳm. Vì nằm ở ven biển nên thành phố Hồng* vào thu không khô ráo mà không khí mang theo hơi nước mát rượi, những cơn gió nhè nhẹ thổi vào thành phố phồn hoa, rộng lớn.

(*Hồng: Cầu Vồng)

Trước cửa Viện Nghiên Cứu Tội Án thành phố Hồng xuất hiện một cô gái có thân hình thon gầy, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài xõa ngang vai, dáng đứng thẳng tắp. Cô mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, bộ trang phục công sở đúng chuẩn, đơn giản nhưng không mất đi sự trang trọng. Trước cổ quàng chiếc khăn bằng lụa tơ tằm màu da cam, dưới cơn gió thu trông cô càng thêm dịu dàng, nhu mì.

Ninh Trừng đứng ở cửa, hít sâu một hơi lần nữa. Mùa này không khí đều ngập tràn hương hoa trái. Trong đầu cô lóe qua hình ảnh cây quýt vàng rực rỡ, nhưng lại rất nhanh tan biến.

Một mùa đẹp, thành phố đẹp, nhất định sẽ có một khởi đầu tốt.

Cô không ngừng tự kỷ ám thị, hít thở nhiều lần nhưng cũng không bớt căng thẳng. Trái quýt trong tay cô dường như cũng nóng dần lên theo nhiệt độ lòng bàn tay. Cô đưa lên mũi ngửi một hơi, rồi cất trái quýt vào trong túi xách, nhanh chân tiến vào Viện nghiên cứu.

Tại đại sảnh tầng trệt có hai người đàn ông đang đứng nói chuyện.

Một người trong đó dáng người gầy gò, mặc chiếc áo blouse trắng, đeo mắt kiếng cận, trên tay cầm xấp tài liệu. Anh ta chính là sư huynh cùng trường đại học Y với cô, Thường Tử Dương. Anh ta học hơn cô mấy khóa, nhưng khác ngành, anh ta theo pháp y độc lý học, cô theo pháp y nhân chủng học.

Sau khi tốt nghiệp, Thường Tử Dương vào làm việc thẳng cho Khoa Pháp Y của Cục Công An thành phố Hồng, trong giới pháp y ở thành phố cũng có chút tiếng tăm. Lần này thành phố Hồng thành lập Viện Nghiên Cứu Tội Án, anh ta cũng là một trong những người phụ trách. Vừa khít họ cũng cần một pháp y nhân chủng học, anh ta liền đề cử cô.

Thường Tử Dương đứng bên cạnh một người đàn ông mặc cảnh phục, thân hình cao to, lông mày rậm, mắt to, khí chất mạnh mẽ. Ninh Trừng không quen người này, chỉ cảm giác có hơi quen mắt.

Ninh Trừng thấy hai người bọn họ tán gẫu rất say mê, đều không chú ý đến cô. Cô đành đi đến bên cạnh Thường Tử Dương, cắt ngang câu chuyện của bọn họ: “Chủ nhiệm Thường, chào anh, tôi đến tham gia thi phòng hai.” Cô không thích kiểu ‘thấy sang bắt quàng làm họ’ nhưng vẫn nhắm mắt nhỏ giọng hỏi: “Vòng hai chúng ta phải làm gì? Là đến hiện trường sao?”

Cô đã thông qua được vòng thi viết, sang vòng hai cô thấp thỏm trước sau. Không phải vì kiến thức nghiệp vụ, mà là vì … 

Từ tối hôm qua đến giờ cô thầm cầu khấn tuyệt đối không nên vấp phải trường hợp tương tự.

Thường Tử Dương thu xấp tài liệu về, nghĩ rằng cô sợ trông thấy hài cốt nên trấn an: “Không cần đi hiện trường, chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm thao tác vài thí nghiệm đơn giản. Đối với một sinh viên đứng đầu vòng thi viết như em mà nói chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Em không cần lo lắng.”

Ninh Trừng cười nói cám ơn, không hỏi thêm nhiều nữa, xoay người chuẩn bị lên lầu. Trong lúc vô tình, cô thoáng nhìn sang người đàn ông mặc cảnh phục bên cạnh. Hình như, anh ta cũng đang nhìn cô. Tầm mắt giao nhau, cô khẽ gật đầu, mỉm cười.

Thường Tử Dương đứng bên cạnh giới thiệu: “Đội phó Lâm, đây chính là người tôi vừa nhắc đến, người đứng đầu trong vòng thi viết, Ninh Trừng.” Rồi quay sang cô giới thiệu: “Ninh Trừng, vị này chính là Đội phó anh dũng nhất đội cảnh sát hình sự thành phố chúng ta, Lâm Khiếu Ba, cũng là tổ trưởng kiêm nhiệm việc thành lập tổ điều tra huyền án* mới.”

*Huyền án: những vụ án chưa được giải quyết

Ninh Trừng hơi khom lưng, chủ động chào anh ta: “Đội phó Lâm, chào anh. Hi vọng sau này có cơ hội học tập thêm nhiều từ anh, mong anh chỉ giáo.”

Lâm Khiếu Ba lập tức đứng thẳng người, gật đầu đáp lễ: “Xin chào! Đừng khách sáo như vậy. Nghiên cứu hài cốt không phải là sở trường của tôi, chúng ta học tập lẫn nhau.”

Ninh Trừng có vài phần hảo cảm vì tính khiêm tốn này của anh ta. Cô cùng anh ta trò chuyện một lát, tuy rằng đề tài không liên quan đến vòng thi thứ hai nhưng cũng giúp cô giảm được phần nào căng thẳng.

Thường Tử Dương đưa tay nhìn đồng hồ: “Đã đến giờ, thí sinh cũng đã đến, tại sao Giáo sư Lục còn chưa tới?”

Lâm Khiếu Ba nhếch miệng: “Giáo sư Lục là nhân vật lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này làm sao anh ấy tới chứ? Được rồi! Anh là người phụ trách, việc này anh thu xếp là được, còn tôi tới để thêm phần náo nhiệt thôi.”

Lâm Khiếu Ba vừa nói vừa đẩy Thường Tử Dương xoay người, để Ninh Trừng đi phía trước còn hai người theo sau lên tầng một.

Ninh Trừng vừa đi vừa nghĩ, Giáo sư Lục mà hai người bọn họ nhắc đến rốt cục là người như thế nào?

Cô thường nghe Thường Tử Dương kể về người này. Viện Nghiên Cứu Tội Án vừa được thành lập của thành phố Hồng đưa ra ý kiến lập thêm một Tổ Huyền Án, mục đích điều tra và giải quyết các vụ án chưa được phá, và ý tưởng này do một người có xuất thân thần bí khởi xướng. Vị này có học vị Tiến sĩ kép chuyên ngành Tâm lý học tội phạm và Nhân chủng học của trường Đại Học Tennessee; ngay cả Scotland Yard và FBI tranh nhau để mời được người ấy làm cố vấn Tâm lý học tội phạm, thần tung cực kỳ bí ẩn. Trước khi về nước đã được người trong ngành phong tặng một biệt hiệu thuần Á Đông ‘Thần Long’.

(Scotland Yard là một từ dùng để chỉ Trụ Sở Cảnh sát Thủ Đô, có trách nhiệm giữ gìn trật tự cho London - Anh, là tên gọi của Cảnh sát London)

Ninh Trừng cũng khá hiếu kỳ với ‘Con rồng Trung Quốc’ này. Cuối cùng là vì nguyên nhân gì khiến anh có thể đồng ý về lại Trung Quốc bắt tay nghiên cứu những bộ hài cốt lâu đời kia, nghe theo thanh âm của những ‘con người’ mà vốn dĩ đã bị thời gian vùi lấp ấy?

Đáng tiếc, từ nửa năm về trước, khi thành phố Hồng chuẩn bị xúc tiến thành lập Viện Nghiên Cứu cho tới khi tham gia kỳ thi viết vào tháng trước và đến tận hôm nay cô vẫn chưa một lần được diện kiến vị giáo sư này.

Vòng thi thứ hai ắt hẳn là vòng mang tính quyết định... Ninh Trừng ngẫm nghĩ không biết vị Giáo sư Lục thần bí này có xuất hiện hay không.

Đương nhiên hiện tại Ninh Trừng không nên bận tâm những việc vặt đó, điều cô nên quan tâm chính là làm sao để thông qua kỳ thi thực nghiệm.

Địa điểm thi vòng hai là ở tầng hai, đó là một phòng thí nghiệm rất lớn. Tổng cộng có mười người thi đậu vòng thi viết, qua vòng này chỉ chọn lấy một.

Kỳ thi vừa rồi mặc dù cô đứng đầu bảng nhưng nhược điểm của cô chắc chắn sẽ bị bại lộ trong vòng này, vì vậy cô không thể sơ sót mảy may nào.

Đề tổng hợp, không ai biết cụ thể đánh vào hạng mục nào nên khó có thể chuẩn bị trước. Bắt đầu thi, thí sinh sẽ một mình tiến vào trong phòng thí nghiệm, nhận đề tài, kết thúc lập tức ra ngoài.

Ninh Trừng là thí sinh kế cuối, cô cùng những người khác ngồi ở phòng chờ sát bên cạnh phòng thí nghiệm. Trong quá trình chờ đợi cô khá lo lắng. Đến phiên cô, căng thẳng biến mất lúc nào không hay, lại nhờ vào công lao của trái quýt trong túi xách kia.

Cô ung dung theo nhân viên vào phòng thay quần áo, đổi trang phục áo blouse, đeo bao tay, khẩu trang. Xong xuôi cô tiến vào trong phòng thí nghiệm.

Mọi thứ bên trong hầu như chỉ có một màu trắng toát. Giữa phòng bày mấy chiếc bàn dài đặt song song. Trên bài đặt những vật thí nghiệm khác nhau: mảnh xương vỡ, mục nát không nhìn ra được hình dạng; cũng có xương cốt hoàn chỉnh. Có bốn người trong phòng thí nghiệm, đều mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang, chắc hẳn là người coi thi.

Ninh Trừng nhận được đề bài thi từ một trong bốn vị giám thị. Trên tờ giấy trắng chỉ có một dòng đơn giản: Khử mỡ và tẩy trắng xương.

Cô đảo mắt nhìn mấy chữ này, tựa như không thể tin được vào mắt mình: sao lại có thể nhận được một đề tài đơn giản như thế. Dĩ nhiên, sau đó cô mới ý thức được thế nào gọi là ‘Trong họa có phúc’.

Khử mỡ và tẩy trắng là một trong những bước xử lý hài cốt trong phòng thí nghiệm.

Hài cốt phát hiện tại hiện trường sẽ được nghiệm thi sơ bộ, nhân viên pháp y sẽ thu thập các mảnh xương đến phòng thí nghiệm giao cho chuyên viên pháp y nhân chủng học tiến hành kiểm nghiệm và giám định. Trước khi kiểm nghiệm phải tiến hành xử lý tiêu bản qua ba bước cơ bản: loại bỏ các mô mềm, khử mỡ và tẩy trắng, phục hồi các mảnh xương vỡ.

Đề thi của Ninh Trừng là bước thứ hai.

Phương pháp khử mỡ: đem xương cốt ngâm trong một dung môi hữu cơ, khi dung môi vẩn đục thì thay mới, làm tương tự cho đến khi dung môi ấy không còn vẫn đục mới thôi.

Ninh Trừng bước đến bàn làm việc phía trước, trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ thí nghiệm, một xương ống của người trưởng thành. Cô cầm xương ống ngâm trong dung môi hữu cơ. Một đoạn xương ống trưởng thành cần từ ba đến năm tháng mới có thể khử được hoàn toàn mỡ, phần xương này dĩ nhiên đã được xử lý trước một phần nên cô chỉ cần thay hai lần dung môi đã hoàn thành thao tác.

Phương pháp tẩy trắng cũng rất đơn giản, phần xương sau khi được khử mỡ sẽ được ngâm trong dung dịch Hydrogen Peroxide (hay còn gọi là oxy già) 1% từ một đến ba ngày.

Dĩ nhiên phần xương này cũng đã được xử lý rút ngắn giai đoạn, do vậy cô chỉ cần làm một bước, sau khi tẩy trắng dùng nước sạch cọ rửa, để khô là hoàn tất.

Thao tác cực kỳ đơn giản, cho dù chỉ là người quản lý phòng thí nghiệm, không phải pháp y tốt nghiệp chuyên ngành nhân chủng học cũng biết.

Tuy nhiên, ở bước cuối cùng này Ninh Trừng kẹt cứng. Khi bắt đầu bước tẩy trắng thì phát hiện lọ đựng oxy già đã trống rỗng. Cô nhìn khắp phòng một lượt, ngay kệ đặt sát tường có rất nhiều bình thủy tinh đựng đầy các dung dịch thí nghiệm.

Cô tiến về phía đó, muốn lấy một bình oxy già. Kết quả cô nhận ra không có bình nào dán nhãn oxy già. Đảo mắt tìm một lần nữa, ngay phía góc trong ở tầng đầu tiên có hai bình giống nhau như đúc, đều đựng dung dịch trong suốt không màu.

Vô tình cô trông thấy phía dưới sàn nhà có hai nhãn mác: Oxy già, Cồn.

Cô cứng đờ người, vẻ ngoài của hai bình chẳng có gì khác nhau. Cô vô thức ôm vòng hai tay trước ngực, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Do dự một hồi lâu, cô đưa hai tay ra phía trước hai chiếc bình thủy tinh.

Tay trái nắm chặt một bình, nhắm mắt lại, trong đầu cô phút chốc trở nên mông lung, thân thể cảm giác bị đâm nhói, cô thả tay ra, cảm giác nhói đau này nhanh chóng biến mất.

Cô dùng tay phải nắm chiếc bình còn lại, trong đầu cô xuất hiện một rừng hoa hoa, những bông hoa Hồ Điệp không ngừng nhảy múa, rồi sau đó bị một ngọn lửa thiêu rụi. Cả người cô như phải bỏng, tựa như thân thể cô đang bị nhấm chìm trong biển lửa ấy.

Cô buông tay, thở dốc, trán thấm đẫm mồ hôi. 

Một nhân viên liền chạy đến hỏi thăm, sợ cô xảy ra chuyện gì. Cô lắc đầu, ra hiệu không vấn đề.

Cô cúi người nhặt hai nhãn lên đặt phía trước hai bình thủy tinh, rồi với tay lấy bình bên trái, cấp tốc quay sang bàn thí nghiệm, hoàn thành bước tẩy trắng xương.

Sau khi kết thúc kiểm tra Ninh Trừng không chờ kết quả liền vội vã rời khỏi phòng thí nghiệm. Trước khi đi cũng không qua chào hỏi Thường Tử Dương, bởi vì cô chột dạ, cảm giác như đã làm chuyện trái với lương tâm, không tiện gặp anh ta.

Thường Tử Dương vẫn còn đang bận rộn. Anh ta và Lâm Khiếu Ba ngồi trong phòng quan sát qua camera ghi lại tình hình trong phòng thí nghiệm.

Sau khi hoàn tất vòng thi, anh ta quay sang một màn hình khác, báo cáo tình hình qua webcam. Cuối cùng anh ta hỏi một câu: “Giáo sư Lục, anh xem, trong mười người này anh cho rằng ai là thích hợp nhất?”

Anh ta vốn định nói thêm một câu ‘Người thứ chín chính là người đứng đầu vòng thi viết’, nhưng rồi lại thôi.

Lâm Khiếu Ba lại đem ý nghĩ trong đầu ấy của Thường Tử Dương nói thẳng ra: “Giáo sư Lục, trong mười người này biểu hiện tốt nhất chính là Ninh Trừng. Cô ấy là người đứng đầu vòng thi viết. Vòng thứ hai, trong lúc làm thí nghiệm có thái độ nghiêm cẩn, tỉ mỉ. Hoàn toàn xứng đáng với chức danh một pháp y nhân chủng học chuyên nghiệp. Vì vậy, tôi cảm thấy cô ấy là người thích hợp nhất.”

“Toàn quân bị diệt, lại tìm.” Trong máy vi tính truyền đến một thanh âm lạnh lùng, phảng phất như từ vực sâu truyền đến, không mang theo bất cứ một cảm xúc thừa thải, cũng chẳng có đến một tia ấm áp.

Ngoại trừ âm thanh ấy, trên màn ảnh không xuất hiện bất kỳ người nào.

Thường Tử Dương lập tức truy hỏi nguyên nhân, câu trả lời vẫn đơn giản, chỉ có bốn chữ: “Xoa dịu quả lắc.”

Thường Tử Dương không dám truy hỏi, đối phương tiếp tục một phen mưa bom bão đạn giải thích: “Người thứ chín, ngay cả dung dịch oxy già và cồn đều không phân biệt được, các anh xác định cô ấy chính là người đứng thứ nhất vòng thi viết? Khử mỡ và tẩy trắng xương, việc rất đơn giản mà vẫn khiến cô nàng sợ đến như vậy, thì thử hỏi sau đó khi đối diện với xác chết, có phải tôi còn phải lo lắng cho cô ta? Rốt cục tôi tìm trợ lý hay cô ta cần mang theo bên người một ‘kỵ sĩ’? Thật ngại quá, để cô ta tìm người khác, tôi với việc ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thật sự không có hứng thú.”

Tách!

Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba đưa mắt nhìn nhau, hai người còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã cắt đứt cuộc trò chuyện.

“Mở máy vi tính ra coi sao.” Lâm Khiếu Ba mở miệng nhắc. Thường Tử Dương cấp tốc mở website, tìm bốn chữ: Xoa dịu quả lắc.

Bọn họ nhanh chóng tìm được phần giải thích vô cùng chi tiết.

Xoa dịu quả lắc, phần lớn nữ giới có một hành động xoa dịu bằng cách sờ vào phần cổ, dùng tay che lên phần cuối chữ V của xương ức*. Tiến hành quan sát với một người phụ nữ đeo dây chuyền, nếu như cô ta liên tục xoa xoa mặt dây chuyền, chứng tỏ cô ta hơi căng thẳng. Nếu như đưa tay ra sau gáy hoặc phần cuối chữ V xương ức cho biết có chuyện khiến cô ta bất an. Đa số tình huống, nếu như họ dùng tay phải che ngực, họ sẽ dùng tay trái đỡ khuỷu tay phải; áp lực qua đi, tay phải sẽ hạ thấp hơn một chút, rồi từ từ nắm lấy cánh tay trái. Nếu như cục diện căng thẳng lần nữa, tay phải của họ tiếp tục nâng lên sát vị trí đầu tiên của xương ngực. Cánh tay phải vận động khá giống kim trên kim chỉ nam, đều căn cứ vào sự chuyển biến áp lực mà đưa lên vuông góc với gáy và hạ xuống ….

*Phần cuối chữ V của xương ức: Suprasternal Notch, đây là phần giữa những xương cổ. Trong nghiên cứu về ngôn ngữ cơ thể cho biết đây là một trong những hành vi giúp làm dịu đi nỗi lo âu, căng thẳng.

Thường Tử Dương đọc hết phần giải thích, sau đó nhớ lại những biểu hiện của Ninh Trừng trong quá trình thi vòng hai. Trong lúc tìm dung môi, cô có thực hiện những hành vi này. Thế nhưng, vì cuối cùng cô vẫn hoàn thành tốt bài thi nên anh ta cũng không chú ý.

“Cái này chính là micro-expressions sao? Mà có thể nói rõ được cái gì chứ? Giáo sư Lục này thích nhất là dằn vặt.” Lâm Khiếu Ba biểu thị sự bất mãn.

[*Micro expression: biểu lộ nhỏ nhất, chỉ xuất hiện thooáng qua trong thời gian rất ngắn (1/5 hoặc 1/30 giây)]

Thường Tử Dương nhìn về phía anh ta, bỗng nhiên nhớ ra khoảng thời gian này anh ta rất siêng qua Viện nghiên cứu, không nhịn được cười hỏi: “Đội phó Lâm, không phải anh đã để ý người ta chứ?”

Lâm Khiếu Ba lườm Thường Tử Dương một cái, tìm đại một cái cớ rồi nhanh chóng rời khỏi viện.

Còn Thường Tử Dương vẫn đứng đó, đắn đo suy nghĩ: tại sao biểu hiện của Ninh Trừng ngày hôm nay lại dị thường như thế? Và khó khăn hơn nữa, anh phải thông báo kết quả thi vòng hai cho cô như thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play