Ninh Trừng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói, hai người cứ ôm nhau như vậy, tiến vào phòng tắm.
Lục Mang trực tiếp bế cô đến dưới vòi hoa sen, thả cô xuống, xoay người ra ngoài, cô lại ôm eo anh, hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, không nhịn được mà hỏi, “Lục Mang, anh có mệt không?”
Đôi tay vốn đang buông thõng của anh lướt dọc theo cơ thể cô, cuối cùng là dừng ở mặt cô, anh chạm tay vào má cô, nâng đầu cô lên, trán tựa trán, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, “Đương nhiên là anh không mệt, có muốn anh chứng minh cho em xem không?”
“Được đó, anh chứng minh cho em xem.” Ý Ninh Trừng muốn hỏi là, anh chạy tới chạy lui giữa hai nơi như vậy, chăm sóc mẹ mình có mệt không, rõ ràng là anh không trả lời đúng trọng tâm, cô cũng biết anh cố ý xuyên tạc ý của cô.
Cô không đỏ mặt như lúc trước, khiến anh hơi sững ra.
Nhưng cuối cùng, Lục Mang chỉ hôn môi cô một lát rồi buông ra, “Em tắm rửa trước đi, anh đi xem thư, chờ em tắm rửa xong, anh sẽ chứng minh với em anh không mệt, nếu có mệt, ăn một trái quýt cũng đủ để anh bất tử.” Anh nói xong thì buông cô ra, xoay người rời khỏi phòng tắm, về phòng trước.
Ninh Trừng thấy quần áo của cô đã ở trong phòng tắm, hẳn là anh chuẩn bị cho cô, trong lòng cô ấm áp, cởi quần áo, đóng cửa lại, mở chốt nước ấm.
Lúc cô tắm rửa xong, Lục Mang đang ngồi trên sô pha tìm đọc thư.
Trong máy tính vang lên giọng Lâm Khiếu Ba, “Giáo sư Lục, tôi đã cử người đến London một tuần trước, căn cứ vào manh mối mà Ninh Trừng cung cấp, điều tra một vài nơi nhưng vẫn không tìm được Queen Cơ hay một ít tin tức gì liên quan đến cô ta. Tôi nghĩ là, Queen Cơ này, có thể không ở London không?”
Lục Mang hỏi lại một câu, “Anh cảm thấy Queen Cơ ở đâu?” Sau đó không chờ Lâm Khiếu Ba trả lời, “Đừng ỷ lại vào manh mối mà Ninh Trừng cung cấp, những cái đó chỉ để tham khảo.”
Chuyện này, Lâm Khiếu Ba cũng thống nhất ý kiến với anh, “Tôi cũng cho là thế, nếu chỉ căn cứ vào một chỗ có khả năng không tồn tại để điều tra thì phạm vi quá lớn, không khác gì vớt cá ngoài biển rộng. Cho nên, chúng tôi đã trở lại với manh mối do Ngô Lương cung cấp, dựa theo khẩu cung của anh ta, Thợ Săn Bóng Đêm bắt cóc trẻ em, nếu thuận lợi thì sẽ trực tiếp đưa vào băng đảng tội phạm cho một người khống chế, trở thành công cụ kiếm tiền của chúng; nếu không thuận lợi, bọn chúng sẽ làm thân phận giả cho mấy đứa trẻ, đưa đến một ít cô nhi viện ở nước ngoài, có người nhận nuôi chúng, sau đó lại chuyển đến trong tổ chức, hoặc là một ít đoàn diễn có trẻ em, cho nên…”
Lâm Khiếu Ba đột nhiên tạm dừng, có lẽ là do thấy Ninh Trừng xuất hiện, anh ấy vội vàng cúi đầu.
Ninh Trừng nghe quá chuyên chú, quên mình đang mang đồ ngủ, cô lập tức quay lại mép giường, cầm áo khoác phủ thêm rồi mới đến trước sô pha lần nữa, ngồi đối diện Lục Mang, tiếp tục nghe anh và Lâm Khiếu Ba nói chuyện video.
Lâm Khiếu Ba nói kế hoạch tiếp theo của họ ở London, họ sẽ tiếp tục điều tra các đoàn diễn có trẻ em, hơn nữa sẽ đến thăm hỏi một ít cô nhi viện trong thành phố, tìm hiểu ngọn nguồn của những cô nhi, xem có liên quan gì đến những đứa trẻ mất tích trong nước không.
Lục Mang chờ anh ấy nói xong, nhắc nhở anh ấy tận lực không quấy nhiễu những cơ cấu trẻ em bên trong tổ chức, cuối cùng nói mai mình sẽ đến một cô nhi viện, “Mọi người không cần đi cô nhi viện Mũ Đỏ, chúng tôi đi.”
Trên màn hình máy tính, vẻ mặt Lâm Khiếu Ba hơi sửng sốt một lát, sau đó mới hỏi, “Là vì mẹ anh muốn đi sao? Hình như bà Lục rất thích con nít, có phải đã từng nhận nuôi không?”
Ninh Trừng nghe thấy câu hỏi như vậy, cô kinh ngạc, vẻ mặt Lục Mang cũng không vui, “Những việc này không nằm trong phạm vi công việc của anh, hôm nay cứ vậy đã, có việc thì gửi vào hòm thư.”
Lục Mang nói xong, trực tiếp kết thúc video, gấp máy tính lại, để trên bàn trà rồi nhìn Ninh Trừng, “Vì sao em không ngồi cạnh anh? Lại đây.” Anh vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ninh Trừng cảm thấy tâm tình anh là lạ, từ lúc ở trong phòng Kiều Tử San đã có vẻ hơi nóng nảy, nhưng vẫn luôn cố gắng kiềm chế.
Cô đứng dậy, đi đến sô pha đối diện, ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay ôm eo anh trấn an, “Vừa rồi em mặc áo ngủ, anh đang nói chuyện với đội phó Lâm, em ngồi cạnh anh không tiện. Chắc là không phải đội phó Lâm hoài nghi mẹ anh có vấn đề gì đâu, những người liên quan, anh ấy chỉ thuận miệng hỏi xem, đây chỉ là công việc theo thông lệ.”
Một tay Lục Mang ôm eo cô, gò má đặt trên đầu cô, đôi mắt nhìn cửa chằm chằm, không để ý đến đề tài này, “Anh có giác quan thứ sáu, đêm nay em sẽ không ngủ với anh.” Trong giọng nói của anh đã không còn nóng nảy và tức giận như vừa rồi.
Anh mới dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa là giọng cô giúp việc, nói bà Lục muốn nói chuyện phiếm với cô Ninh, hỏi giờ cô có thể qua không. Cô giúp việc là người Hoa, đã quen lấy họ và từ phu nhân để xưng hô [1].
[1] Nguyên văn là Lục phu nhân.
Dĩ nhiên Ninh Trừng sẽ không từ chối, nói sẽ qua ngay. Cô còn chưa đứng dậy, Lục Mang đã giữ chặt cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, lại bắt đầu hôn.
Nụ hôn này kịch liệt mà vội vàng, hôn đến khi cả hai đều nóng lên, người ngoài cửa lại thúc giục, anh mới buông cô ra.
Lục Mang bế cô đến cửa mới đặt cô xuống, cơ thể tựa vào cửa, dường như là không muốn mở cửa.
Ninh Trừng sửa sang lại quần áo xốc xếch, ngẩng đầu cười nhìn anh, “Gần mực thì đen, giác quan thứ sáu của anh còn chuẩn hơn em.”
“Cái này gọi là gần đèn thì sáng.” Anh bóp mũi cô, “Vất vả cho em rồi, cô Ninh.”
Anh mở cửa, nhìn theo cô rời đi, tuy rất luyến tiếc nhưng anh biết Kiều Tử San thích Ninh Trừng, anh vừa vui vẻ, lại vừa bất đắc dĩ, người bệnh ở trước mặt, anh chỉ có thể nhượng bộ, huống gì đó còn là mẹ anh.
Ninh Trừng theo cô giúp việc đến phòng Kiều Tử San, trò chuyện với bà ấy một lát. Cho tới khi nói đến Lục Mang hồi nhỏ, Kiều Tử San lấy một album ra, chỉ vào ảnh, nói một ít chuyện thú vị lúc nhỏ của anh. Trong đó có một bức ảnh, bối cảnh rất tối, hình như phía sau có một thùng nước, còn có một ít dây thừng rất thô, bên cạnh là một cậu bé, làn da rất trắng, ngũ quan đẹp đẽ, cô lập tức nghĩ tới Lưu Tiểu Đồng, bởi vì quá giống.
Nhưng cô nhìn lại lần thứ hai, ngũ quan cậu bé trong bức ảnh hài hòa hơn, vẻ mặt ngạo mạn, dường như là rất khinh thường với tất cả xung quanh. Ánh mắt Lưu Tiểu Đồng ôn hòa hơn. Cho nên, cô xác định cậu bé này là Lục Mang khi còn nhỏ.
Ninh Trừng nhìn kỹ bối cảnh của bức ảnh, đồng tử lập tức phóng đại, bối cảnh này, gần như là giống hệt cảnh tượng trong ảo giác của cô.
Kiều Tử San chỉ vào bức ảnh, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, “Bức ảnh này rất thú vị, đó là lúc Mang Mang của cô sáu tuổi, Donald tước sĩ chụp dưới tầng hầm rạp hát lớn cho nó. Lần đó cô dẫn nó đi xem ảo thuật, kết quả, nó bị người của đoàn mời ra ngoài.”
“Anh ấy vạch trần thủ thuật của ảo thuật gia ngay tại chỗ, nên bị đuổi ra ngoài phải không?” Ninh Trừng không cần hỏi cũng có thể nghĩ đến, loại tính cách chấp nhất về chân tướng như anh, không có khả năng tình nguyện để ảo thuật gia mê hoặc.
Kiều Tử San gật đầu, “Gần như là màn ảo thuật nào nó cũng liếc mắt một cái đã nhìn ra thủ thuật. Thật ra cũng không có ai trực tiếp đuổi nó, Donald tước sĩ [2] cho rằng nó không thích xem ảo thuật nên dẫn nó đi, sau đó không biết vì sao lại mang nó xuống tầng hầm của rạp hát, chụp cho nó bức này.”
[2] Tước sĩ: cách gọi những bậc quyền quý, quý tộc
Ninh Trừng không hỏi Donald tước sĩ là ai, Kiều Tử San thuận miệng nhắc tới cái tên này, cùng với giọng điệu khi nhắc đến, cô đoán là bạn bè linh tinh rất thân với nhà họ.
Kiều Tử San tiếp tục giở album, càng nói càng hưng phấn. Ninh Trừng nghe thấy thì liên tục ngáp, Kiều Tử San lại túm tay không cho cô đi, bảo cô ngủ ở đây.
Ninh Trừng cũng không tiện từ chối, nằm xuống với bà ấy, vô tình nhìn tủ quần áo đang mở một nửa bên cạnh, có một đôi boots màu đỏ. Cô ngạc nhiên, vì sao lại đặt giày trong tủ quần áo?
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, nhanh chóng thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc Ninh Trừng tỉnh lại, Kiều Tử San còn đang ngủ say. Cô xuống lầu, Lục Mang đã ngồi trước bàn ăn xem báo, nhìn thấy cô xuống thì lập tức kêu cô đến ăn sáng.
Ninh Trừng đánh răng xong thì quay trở lại phòng ăn, Kiều Tử San đã ngồi vào bàn ăn, tinh thần dồi dào, trông không hề giống người bệnh.
Ba người nói nói cười cười, ăn sáng xong thì xuất phát đến cô nhi viện Mũ Đỏ.
Cô nhi viện cách biệt thự họ ở không xa, chỉ mất nửa giờ đi xe.
Kiều Tử San ở cạnh những đứa trẻ đó, dường như là thay đổi thành một người khác, cùng hát cùng nhảy với mấy đứa trẻ, vô cùng vui vẻ.
Sau đó Lục Mang và Ninh Trừng mệt quá, lại có công việc nên lấy cớ đi tìm viện trưởng, tìm hiểu tư liệu của cô nhi ở đây. Viện trưởng vốn không đồng ý cho họ xem, bởi vì họ không đưa ra được thân phận cảnh sát. Sau đó có lẽ là vì có quan hệ với Kiều Tử San, viện trưởng đồng ý. Chỉ là, hai người họ tìm đọc nửa ngày, không phát hiện được chỗ nào dị thường trong hồ sơ.
Hai người trở lại sân cỏ phía trước, Kiều Tử San kéo hai người họ, muốn họ tiếp tục cùng bà chơi với các bạn nhỏ. Lục Mang vừa nhìn đã biết là không thích trẻ con, hỏi Kiều Tử San có muốn đi chỗ nào chơi nữa không, nhân lúc hôm nay họ rảnh, có thể cùng bà đến vài chỗ nữa.
Kiều Tử San ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Sương mù lượn lờ, chắc là hôm nay sẽ có biểu diễn ảo thuật ngoài trời, chúng ta đi xem đi. Rất xuất sắc, chắc chắn là con không vạch trần được màn ảo thuật này.”
Lục Mang do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Vì thế, mấy người họ rời khỏi cô nhi viện, đến quảng trường biểu diễn ảo thuật lộ thiên ở trung tâm thành phố.
Tại quảng trường là biển người tấp nập, sương mù cũng càng ngày càng dày, trên sân khấu, ảo thuật gia mặc áo choàng màu đen, mang mũ tước sĩ, đang biểu diễn màn ảo thuật “Xuyên qua thời gian và không gian”.
Có lẽ vì muốn tăng tính chân thật của màn ảo thuật, ảo thuật gia mời người xem dưới đài tự nguyện tham gia, phối hợp biểu diễn với mình. Rất nhiều người nóng lòng muốn thử, rồi lại sợ hãi, lo lắng, thật sự xuyên qua thời gian không gian, còn có thể xuyên về không?
Cuối cùng, có một đứa trẻ bước lên, ảo thuật gia không biểu diễn thừa thãi, trực tiếp đẩy đứa trẻ vào một cái tủ gỗ giống tủ quần áo.
Tủ gỗ đóng lại, ảo thuật gia múa may hai tay, làm một động tác đẩy, dời mắt người xem đến tòa nhà cao tầng đối diện sân khấu.
Trên tòa nhà, cậu bé vừa tiến vào tủ gỗ đang vẫy hai tay, lớn tiếng kêu to, “I’m here (cháu ở đây).”
Người ở quảng trường bắt đầu hò hét.
Ninh Trừng nhìn sân khấu, rồi lại nhìn tòa nhà, cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng được.
Sao cậu bé này có thể dùng thời gian chưa đến một phút đồng hồ, trèo lên tòa nhà cao như vậy? Nếu nói có cơ quan thì cũng nên là dưới sân khấu hoặc ở đâu gần đó.
Hơn nữa, nhìn bề ngoài, cậu bé lên sân khấu, và cậu bé đang đứng trên tòa nhà, thật sự là cùng một người.
Ninh Trừng không khỏi kinh ngạc cảm thán, chuyện xuyên qua thời gian không gian này, có thật sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT