Liên tục một tuần, trợ lý của tổng giám đốc Mộ tìm đủ mọi cách liên lạc với Tiêu Thần, đáng tiếc cuối cùng đều bị từ chối, dường như Tiêu Thần không có ý định công khai tin tức với bên ngoài.Đối mặt với tình huống như thế, Mộ Hữu Thành đưa ra một quyết định khiến trợ lý Trần cũng phải giật mình – tự mình tới cửa thăm hỏi.Trợ lý Trần đi theo tổng giám đốc Mộ đã bảy, tám năm rồi, cực kỳ hiểu rõ tác phong của anh.Trước giờ anh đều lấy dáng vẻ của người thợ săn chờ đợi con mồi sức cùng lực kiệt, không thể phản kháng.Sau đó anh mới từ từ nói điều kiện, dùng khỏe đối mệt khiến đối phương cảm thấy anh vừa nho nhã vừa lạnh lùng.Nhưng không thể nghi ngờ, đây chính là phong cách của anh, chính là loại việc không cần tự mình ra tay mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề.

Còn lần này, vì một kế hoạch không biết có thể hợp tác được hay không mà anh lại muốn tự mình tới cửa? Lúc trước đã phái nhiều người đến đừng nói là đóng cửa, cho dù là nhà Tiêu Thần cũng không có cửa để chạm vào.Như vậy tổng giám đốc Mộ rốt cuộc là....Trợ lý Trần có mấy phần lo lắng.

Thế nhưng trợ lý Trần đã đánh giá thấp năng lực của tổng giám đốc Mộ.Anh không chỉ biết Tiêu Thần ở đâu, còn biết lúc nào có thể gặp anh.Ví dụ như lúc này bọn họ đứng trước cửa phòng trọ của anh, ấn chuông cửa, trong khi đợi người đi ra.Trợ lý Trần cũng không phải người nhiều lời, vì vậy mặc dù trong lòng nghi ngờ nhiều, nhưng vẫn đứng yên bên cạnh.

Đợi chừng khoảng một phút, có người ra ngoài lên tiếng, cũng chỉ là giọng một người phụ nữ, trong giọng nói dường như còn nghe thấy mấy phần vui vẻ, loại âm thanh mang chút nụ cười ấm áp rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cảm giác tình nhân trêu đùa nhau.Vậy thì thân phận của cô gái này cũng không khó để đoán – Hồng nhan tri kỉ của Tiêu Thần.

Nhưng trợ lý Trần cảm giác như mình nghe nhầm rồi, sao giọng của cô gái này lại quen như vậy? Hình như là bà chủ....Không không không, không thể nào, bởi vì bên nhà mẹ bà chủ có chuyện cho nên hôn lễ của tổng giám đốc Mộ và cô mới kéo dài.Lúc này bà chủ nên ở nhà mẹ, sao có thể xuất hiện ở nơi này? Càng không thể nào có quan hệ với Tiêu Thần.Trợ lý Trần nhìn về phía tổng giám đốc Mộ, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, cũng không có gì khác biệt.Lập tức cô lấy lại vẻ mặt đoan chính, thầm nghĩ nhất định mình nghe nhầm rồi, nếu quả thật là bà chủ, sao tổng giám đốc Mộ có thể thờ ơ như vậy?

Sau khi trợ lý Trần trả lời, cô gái bên trong ngập ngừng một chút, khoảng chừng hai ba phút, đúng lúc trợ lý Trần nghĩ rằng cô sẽ không mở cửa, vậy mà cánh cửa lại mở ra.

Mà cảnh tượng sau khi cánh cửa mở ra lại khiến trợ lý Trần hoàn toàn thất kinh – cô không có nghe nhầm, tại sao cô lại không nghe nhầm chứ? Cô gái trong căn hộ chính là bà chủ Mộ nhiều ngày không gặp, nghe nói là trở về nhà mẹ.Vậy mà cô lại không ngại cùng Tiêu Thần công khai ăn tối với nhau, nhìn bọn họ có vẻ giống như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, khiến người ta hâm mộ cuộc sống gia đình ổn định này.

Như vậy bọn họ đặt tổng giám đốc Mộ ở chỗ nào? Thái độ vốn trầm ổn của trợ lý Trần lúc này cũng không tốt lắm, đáng tiếc sức chịu đựng của người trong cuộc dường như đã vượt quá người bình thường.

Bởi vì tổng giám đốc Mộ vươn tay nói với Tiêu Thần: “Hậu sinh khả úy, xem ra lần này Tổng giám đốc Tiêu muốn ra chiêu lớn hơn.”

Tiêu Thần cầm đôi đũa, ăn mì, anh đưa chiếc đũa ngăn tay Mộ Hữu Thành, hứng thú nói: “Mời tổng giám đốc Mộ trở về, chuyện hợp tác với các người tôi đã nói rõ ràng, không cần phải lo lắng, mặc kệ các người tới bao nhiêu lần cũng chỉ là vô dụng thôi.Bây giờ tôi đang....” Anh ngừng một chút, mỉm cười nhìn người phụ nữ kia một cái, dường như đang nghĩ xem nên giới thiệu cô như thế nào, nhưng vừa đón nhận ánh mắt cô, cuối cùng anh nói, “Tôi và bạn đang dùng cơm, không tiện giữ các người lại, xin mời tổng giám đốc Mộ trở về.”

Hai chữ “bạn bè” đối với Tiêu Thần cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng, với tính tình ngày trước của anh, nhất định sẽ nói những lời không khiến người ta kinh ngạc chết thì cũng khiến người ta tức chết.Ví dụ như nói thẳng Niệm An là người phụ nữ của anh hoặc nói là bà xã của anh....Coi như chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng tốt.Nhưng anh không dám, tại sao? Tại vì vừa rồi Niệm An đạp cho anh một cái thật mạnh dưới gầm bàn, một đạp thật đau, đau vào tận trong lòng.

Mộ Hữu Thành làm như không nghe thấy lệnh đuổi khách, nói với trợ lý Trần: “Đem bản kế hoạch cho Tổng giám đốc Tiêu xem, nói với anh ta suy nghĩ của chúng ta, nhất định phải thuyết phục triệt để.”

Trợ lý Trần nghe lệnh làm việc, động tác thần tốc đặt bản hợp đồng lên trên bàn trà nhỏ, hơn nữa còn giảng giải tường tận.Tiêu Thần trợn mắt hốc mồm, đưa mắt hỏi Niệm An: như vậy có được không?

Niệm An cau mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Thấy vậy, Tiêu Thần càng thêm kiên quyết đuổi người.Trợ lý Trần bất đắc dĩ nhìn tổng giám đốc Mộ một cái, muốn anh ra lệnh nên làm gì.

Nhưng tổng giám đốc Mộ không nhìn cô, anh nới lỏng cà vạt một chút: “Được rồi, công việc đã xong, bây giờ nên nói chuyện riêng một chút.” Vừa nói xong, cánh tay chắc khỏe của anh bắt lấy tay Thẩm Niệm An, giữ chặt, trong giọng nói đều là chân thật đáng tin: “Về nhà cùng anh!”

Tiếp theo Niệm An bị kéo dậy mạnh mẽ, bàn trà bị xê dịch đi nhiều, bát mỳ cũng rơi theo xuống thảm, vẩy vào ống quần và chân cô, trên mặt đất một mảng hỗn độn.

“Tại sao cô ấy phải đi theo anh?!” Tiêu Thần nhanh tay lẹ mắt bắt lại cánh tay còn lại của Thẩm Niệm An, lôi cô về phía mình.

Rắc, Niệm An dường như nghe thấy tiếng xương mình kêu một cái, đúng là chết người, hai người này muốn liều cái mạng già hay sao, sức lực như thể muốn xẻ người ta ra làm đôi vậy. Cô dùng hết sức hét lên một tiếng: “Đủ rồi!” Cô vùng vẫy hai tay cùng một lúc, đáng tiếc không thể hất ra.

Cô quay đầu nhìn về Mộ Hữu Thành: “Mời buông tay! Đêm hôm đó từ nhà họ Mộ chuyển đi tôi đã nói rõ với anh, tôi và anh kết thúc, kết thúc rồi, hiểu không? Từ nay về sau anh họ Mộ, tôi họ Thẩm, chúng ta không liên quan tới nhau.”

Hiển nhiên đạo lý cũng vô dụng, cô bất đắc dĩ, quát lên: “Tiêu Thần, đến phòng bếp lấy dao đến đây, xem ra phải chặt cái tay này đưa cho tổng giám đốc Mộ để nhận lỗi.”

Lời vừa nói xong, hai người Mộ, Tiêu đồng thời buông tay.Cùng lúc đó, Niệm An thuận tay cầm bát canh còn lại trên bàn trà hất lên người Mộ Hữu Thành: “Anh không cút thì biến đi, không biến tôi sẽ kiện anh quấy rầy người khác.”

Nước canh từ trên người Mộ Hữu Thành bắt đầu chảy xuống, từng giọt lớn như viên đậu trên chiếc áo vest trượt xuống, để lại vết ố vô cùng khó coi.

Mộ Hữu Thành vẫn không nhúc nhích, đến cuối cùng vẫn là trợ lý Trần tới kéo anh.

Anh hỏi: “Em thật sự quyết định rồi sao? Sẽ không hối hận chứ?”

Niệm An gật đầu, giọng điệu kiên định: “Đúng, tôi vô cùng chắc chắn!”

Vừa nói xong, Mộ Hữu Thành một tay kéo cô lại, giữ gáy cứ như vậy hôn xuống, giống như đang trừng phạt nhưng lại nồng nàn vô hạn.Anh đột nhiên hành động khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người.Niệm An không kịp cự tuyệt, Tiêu Thần quên cả cản trở, trợ lý Trần cũng không khỏi nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play