Một ngày nào đó, cô bạn nhỏ tên là Thiên Thiên đã được năm tuổi lắc lắc cái mông nhỏ ôm lấy bắp đùi của Thẩm Tiếu Ngu, ‘xì’ một tiếng lau hết nước mũi lên quần anh, sau đó cười rạng rỡ như thiên sứ: “Lão Thẩm, ngày trước Tô Tô bảo với ba là cô muốn kết hôn.”
Lão Thẩm nhìn chiếc quần âu màu đen đột nhiên xuất hiện một dải nước mũi xanh trắng của con gái, uốn lượn ngoằn ngoèo một đường từ bắp đùi kéo dài tới đầu gối.Thẩm Tiếu Ngu trợn mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, khóe miệng co giật, cố gắng kiềm chế! Nhưng khi anh nghe thấy nha đầu thối kia gọi anh là “Lão Thẩm” “Tô Tô”, lửa giận của anh như núi lửa dâng cao, wow, có trò hay để coi rồi.
Lão Thẩm chỉ cần dùng hai ngón tay nắm lấy cổ áo Thiên Thiên là có thể nhấc bổng cô bé lên, cụng nhẹ trán mình vào trán cô bé, tay kia không chút lưu tình đánh vào mông cô bé một cái, đồng thời tức giận nói: “Con bé hư hỏng, cái gì mà Lão Thẩm, Tô Tô, gọi ba, mẹ chứ!”
Dừng lại, tiếp tục dừng lại, đôi mắt nhỏ của Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Lão Thẩm, một giây sau, bất ngờ vỡ òa – ‘oaaaa’ cô bé khóc nức nở, giãy dụa nhảy ra khỏi lòng lão Thẩm, sau đó chạy đi tìm Tô Tô, miệng không ngừng than khóc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống: “Mẹ Tô Tô, ba đánh con, oa oa.....” Chạy xuống phòng bếp, rồi qua phòng khách, rồi vào toilet....Sau đó lại trở về phòng khách.
Lão Thẩm bất đắc dĩ nhìn cô bé không tìm được mẹ lại chạy trở về, sau đó kỳ tích đột nhiên xuất hiện....
Cô bé lập tức bổ nhào về phía anh, khóc đến thương tâm, khiến Lão Thẩm cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, đang định ẵm con gái lên dỗ dành an ủi một chút, nào ngờ lại nghe thấy cô bé gào khóc lên: “Lão Thẩm, Tô Tô đánh con, xưng vù vù….” Cô bé chỉ vào cái mông của mình.
Phụt....Lão Thẩm thật sự không nhịn được cười, mở miệng gọi: “Tô Tô, em sinh một cô con gái giỏi lắm!”
Tô Tô đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công, nghe thấy anh gọi như thế, trừng mắt liếc một cái, giang hai tay về phía Thiên Thiên: “Bé con, mẹ ôm nào!”
Cô bé nghiêng đầu nhìn cô, hai hàng nước mắt trong suốt càng chảy xuống mãnh liệt: “Tô Tô, Lão Thẩm đánh con....”
“Rốt cuộc là ai đánh con?” Hai giọng nói đồng thời vang lên, khiến Thiên Thiên đang trong ngực Lão Thẩm sợ hãi rụt cổ lại, nấc xong mấy cái mới dám thò đầu ra: “Ý, dạ là cô đó.” Cô bé lại giống như vừa phát hiện ra mình là một thiên tài liền cười tươi nói, “Là cô đánh con.”
Lúc này Tô Tô đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Niệm An, cô chỉ cười nhẹ nói: “Chị dâu, nói với Thiên Thiên giúp em, lúc kết hôn cô vốn định nhờ Thiên Thiên làm phù dâu nhỏ, còn phù rể nhỏ là một cậu bé rất đẹp trai, nhưng mà bây giờ....Ừm....”
Cô còn chưa dứt lời, bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng khóc nỉ non: “Oa oa....cô ơi, Tô Tô là phần đản, mẹ báo cáo không đúng với quân tình! Thiên Thiên thích cô nhất, cô là tốt nhất....Cậu bé đó đẹp trai lắm sao ạ?”
Có người từ phía sau ôm lấy Niệm An, giọng trầm ấm nói: “Còn đẹp trai hơn cả dượng nữa đó, Thiên Thiên, con cảm thấy thế nào?”
“Hừ, dượng gạt người, đâu có ai đẹp trai hơn dượng, Thiên Thiên không tin, ngày mai Thiên Thiên sẽ bay tới kiểm tra “cậu bé” đó!”
Cúp điện thoại, Niệm An tựa đầu vào lồng ngực người đàn ông đứng đằng sau, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Mộ thật lợi hại, ngay cả một cô bé mới năm tuổi cũng bị đưa vào hậu cung.”
Mộ Hữu Thành nhíu mày, hơi gật đầu: “Là nhờ phúc có bà xã đức hạnh !” Vừa nói xong, lồng ngực anh khẽ run rẩy, khóe miệng cũng nhăn lên theo, nhưng vẫn có gắng nhỏ giọng nói: “Vợ à, đau !”
Niệm An từ từ buông lỏng bàn tay vừa véo Mộ Hữu Thành ra, xoay người lại, vô cùng nghiêm túc nói: “Đúng rồi, Tình Tình nói buổi chiều con bé sẽ về đến sân bay, em với anh cùng đi đón nhé.Em nhớ anh từng nói con bé thích nhất ăn đồ ăn Nhật bên kia quảng trường, em đã tìm được nhà hàng đó rồi, buổi chiều lúc nào anh đưa con bé đi thì nói cho con bé biết.” Cô dừng lại một chút, nháy mắt, mỉm cười, “Đừng nói với con bé là em chỉ đạo nha.”
Mộ Hữu Thành xúc động ôm cô, nói lời xuất phát từ đáy lòng: “Đứa nhỏ Tình Tình này bị anh chiều hư rồi, bây giờ sau khi con bé đến đây, em nhất định sẽ rất vất vả, hứa với anh, đừng để mình quá áp lực, cũng đừng nhún nhường con bé quá, em là mẹ của con bé.”
Niệm An nhíu mày, dùng hai ngón tay vừa đưa ra véo lấy hông anh, cười nhạt: “Anh cảm thấy em là loại người dễ bị bắt nạt sao? Anh không cho rằng em cưỡi đầu cưỡi cổ anh, làm bà dì ghẻ độc ác là tốt rồi.”
Mộ Hữu Thành cười: “Được, anh cũng muốn xem thử một chút, xem giữa dì ghẻ độc ác và con gấu con, rốt cuộc ai lợi hại hơn.”
Buổi chiều trước khi đến sân bay, trợ lý của Mộ Hữu Thành gọi điện thoại cầu xin Niệm An, nói rằng trong công ty đang có việc gấp mà tổng giám đốc Mộ cứ khăng khăng nói muốn cùng vợ đi đón con gái, bảo bọn họ tự mình giải quyết, nếu thật sự có thể tự giải quyết được thì bọn họ còn tìm anh làm gì?
Niệm An nhìn qua Lão đại nào đó cách đó không xa, cất giọng nói: “Hả? Lúc anh ấy rời khỏi công ty các cậu đã thông báo chưa? Ừm, đã thông báo rồi sao? Vậy thì tốt, các cậu tự giải quyết đi nhé! Cố gắng lên!” Nói xong cô cúp luôn điện thoại.
Lão đại quang minh chính đại nghe xong toàn bộ cuộc gọi liền bật cười, giơ ngón tay cái: “Bà xã thật mạnh mẽ.”
Niệm An đứng dậy, sửa cà vạt giúp anh, lại gần sát, dịu dàng nói: “Đến sân bay chỉ cần bác tài đi với em là được rồi, anh ở lại nhà nghỉ ngơi đi, khoảng một tiếng nữa hãy tới công ty.”
Lão Mộ cảm thấy có chút ý tứ, liền ôm cô vào lòng, hỏi: “Sao em lại bảo anh ở nhà một tiếng nữa mới đi?”
Aizzz, tên đàn ông này lại lộ ra cái vẻ mặt kiểm tra cấp dưới nữa rồi, xem ra hôm nay mà không đưa ra một đáp án hợp lý, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho mình.Vì vậy Niệm An đẩy anh một cái, ung dung nói: “Thứ nhất, trợ lý của anh đáng ra không nên tìm em, em không phải nhân viên công ty, không nên nhúng tay nhiều vào chuyện của công ty.Nếu lần này em đồng ý, về sau khó tránh khỏi nhiều người học theo, ví dụ như trong thời cổ đại, hậu cung không nên tham gia vào chuyện chính sự, em cũng không muốn là tẫn kê tư thần (thành ngữ tẫn kê tư thần: gà mái/loại đàn bà làm nhiễu loạn chính sự), quan trọng nhất là em không chịu đựng nổi việc bọn họ tới làm phiền em.”
Lão Mộ ra vẻ đồng tình, mỉm cười ý bảo cô tiếp tục nói.
“Thứ hai, nếu tập đoàn Mộ thị chỉ cần thiếu anh là không thể giải quyết vấn đề thì cũng quá vô dụng, cho nên anh không nên đến ngay lúc này, thử xem trong lúc khẩn cấp bọn họ làm ăn ra sao, đây không phải là cơ hội rất tốt để kiểm tra năng lực cấp dưới hay sao? Nếu như anh chạy ngay tới, bọn họ sẽ không tránh khỏi phụ thuộc vào anh....Dù sao anh cũng cũng chỉ là một người bình thường, đừng để bọn họ lấy anh ra làm trò tiêu khiển!”
Lão Mộ dở khóc dở cười: Trò tiêu khiển chính là....gia súc sao? Người phụ nữ này!
“Thứ ba, một tiếng đồng hồ chỉ là em bịa ra, so với em thì anh nhất định biết rõ nhất lúc nào có thể thu được kết quả khảo sát.”
“Thứ tư....” Dáng người cô mềm mại thoát khỏi sự trói buộc của Lão Mộ, đứng trước gương thoa son môi, “Em phải tới sân bay rồi, không có thời gian nói nhảm với anh.”
Nói xong, đến trước cửa thay đôi giày cao gót, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất sau tiếng đóng cửa.
Lão Mộ thong thả nhếch miệng: Người phụ nữ này.... !
Tại sân bay, Mộ Tình đeo kính đen, ôm một người đàn ông có ngoại hình cực kỳ điển trai, cặp đôi tuấn nam mỹ nữ lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người.Mà ánh mắt của người đàn ông đẹp trai kia khi nhìn tới chiếc xe Bentley dài màu đen ở phía xa liền nhíu mày, đồng thời cúi đầu hôn lên trán Mộ Tình một cái: “Công ty phái xe tới đón anh, anh tới công ty báo cáo trước, tối nay sẽ tới tìm em.”
Trước khi anh rời đi, Mộ Tình ôm lấy cánh tay anh nói: “Thần, đã nói là anh đi cùng em về gặp ba và con tiện nhân đó mà!”
Người đàn ông được gọi là Thần dừng lại một chút, gỡ bàn tay cô xuống: “Với điều kiện là nếu anh rảnh.” Nói xong liền đi về phía chiếc xe Bentley.Dáng người anh tự nhiên bao nhiêu thì tính cách lại khốn nạn bấy nhiêu!
Lúc anh vừa rời đi, một chiếc xe Lexus GX màu đen lướt qua anh, mà lúc anh ghé mắt nhìn qua thì lại đúng lúc người phụ nữ trong xe cúi đầu xem đồng hồ trên tay: Quá hai giờ mấy phút, chắc hẳn Mộ Tình đã về đến.
Lúc cô ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng người đàn ông kia, chỉ thấy bộ dáng tức giận của Mộ Tình, không khỏi nở nụ cười: Tới trễ có mấy phút mà đã tức giận sao? Đại tiểu thư này !
Mộ Tình quả đúng là có tính tình của cô chủ nhỏ nóng nảy, trực tiếp bảo tài xế đưa cô về nhà, trên đường cũng không hỏi tại sao ba cô không đến, chỉ nhìn chằm chằm Niệm An: “Không phải là có người cố ý không cho ba tới đón tôi đó chứ, muốn ly gián tình cảm cha con tôi sao?”
Niệm An cười cười: “Xem ra bị con đoán trúng rồi.”
Nói xong, sắc mặt Mộ Tình lập tức thay đổi, có thể nghe thấy rõ cô đang nghiến răng ken két, một lúc sau mới buông lỏng, cười một tiếng: “Nhất định là vì công ty có chuyện nên ba tôi mới không tới được, tôi gọi điện hỏi thăm thử là biết ngay.”
Đây là lần thứ ba Niệm An nhìn thấy Mộ Tình, lần đầu tiên nhìn thấy cô, con bé xem cô là chị gái, bởi vì lúc ấy cô đến với thân phận là em gái của bạn Lão Mộ tới nhà họ Mộ làm khách, cho dù lúc ấy cô bé có kiêu ngạo nhưng vẫn còn được chút đáng yêu.Lần thứ hai là sau khi Niệm An và Mộ Lão đại xác định quan hệ, cùng cô bé đi ăn cơm, cô bé trực tiếp lấy một ly rượu đỏ hất lên người cô, mở miệng mắng cô “không biết xấu hổ” sau đó bỏ ra nước ngoài, nói rằng không muốn cùng tiện nhân sống chung dưới một mái nhà.Hôm nay là lần gặp mặt thứ ba, trái lại cô bé có vẻ bớt nóng nảy đi nhiều, chỉ là không biết tiếp theo đây cô bé sẽ ra chiêu gì?
Sau khi về nhà, Mộ Tình nghi ngờ Niệm An chuẩn bị phòng cho cô chưa đủ tốt, soi mói một phen rồi xách hành lý kêu tài xế đưa cô đến khách sạn năm sao của Mộ thị, có vẻ như muốn ở lại lâu dài.Niệm An khuyên nhủ, khuyên nhủ không được thì đi cùng cô bé, dù sao ở cùng cô bé, một cái phòng cũng không là gì.
Sau khi quản lý khách sạn nói rằng đã sắp xếp xong phòng cho cô chủ Mộ, Niệm An an vị trên ghế sofa ôm gối ôm nghỉ ngơi.
Không ngờ ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, chuông điện thoại đánh thức cô khỏi cơn buồn ngủ, là cô bạn thân Dịch Chân Chân. Vừa mới bắt máy đã nghe thấy tiếng cô bạn thở dốc giống như cả đêm vận động bảy lần vậy.
Niệm An cười: “Chân Chân, bảo người đàn ông trên giường cậu đừng có làm loạn.”
Niệm An cong người trên ghế sofa, hơi buồn ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở nói: “Nếu cậu không nói thì mình đi ngủ đây.”
Chân Chân sốt ruột: “Ngủ cái đầu cậu á, lửa cháy đến nơi rồi, sắp chết rồi, sắp chết rồi!”
Niệm An cau mày, con nhỏ Chân Chân này thật đúng là đầu óc lơ mơ: “Mình thật sự muốn ngủ.”
Chân Chân thốt lên: “Tiêu Thần đã trở lại rồi, khoảng hai giờ chiều nay không phải cậu cũng tới sân bay ư, không gặp cậu ta sao? Có bạn học cũ của chúng ta nhìn thấy cậu ta xuất hiện ở sân bay, hiện giờ tất cả mọi người đang truyền tai nhau, lớp trưởng còn nói muốn tổ chức họp lớp, mình nghĩ lần này xong rồi, nếu cậu và cậu ta gặp lại nhau....Đúng là sao hỏa đụng sao thủy! Nè, cậu nói xem, có phải là cậu ta nghe nói cậu sắp kết hôn, cho nên cố tình....”
Lúc này, cơn buồn ngủ của Niệm An dường như đã hoàn toàn biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT