Cuộc sống, luôn không thiếu những chuyện kích thích người.Niệm An có một người đồng nghiệp, chúng ta tạm thời gọi cô nàng tên là Tiểu Phương, cô nàng này có gương mặt xinh đẹp, tính tình vui tươi, mặc dù mới hai lăm tuổi nhưng đã duyệt qua vô số người đàn ông.Lúc Niệm An mới trở thành đồng nghiệp của Tiểu Phương, cô nàng đã đưa Niệm An tới một hộp đêm hết sức khoa trương, còn giới thiệu cho Niệm An một anh chàng để “chiêm nghiệm”.Cô ấy nói, bình thường tôi thấy cô luôn rất nghiêm túc, cái này là không thể được nha, để lâu cô sẽ trở thành người đồng tính luyến ái mất.
Nhìn xem, cũng chính năm ngoái, tại chính chỗ này Tiểu Phương đã trải qua một kinh nghiệm mới phong phú làm sao, cô gặp một anh chàng nhỏ hơn cô hai tuổi, không hiểu hai người bị sét đánh thế nào mà muốn ở chúng một chỗ, ba tháng sau đã muốn kết hôn luôn được rồi.Gia cảnh nhà anh chàng kia cũng không tệ lắm, hai bên gia đình cũng đã gặp nhau, cũng đã đồng ý.Cô nàng như biến thành một người khác, cả ngày chỉ biết ngắm nhìn áo cưới và sắp xếp tuần trăng mật như thế nào, khách sạn nào, du lịch ở đâu, lúc tới trường xin nghỉ phép lại càng giống một người phụ nữ sắc sảo, bất giờ khiến cho người ta cảm thấy ngỡ như những năm trước chỉ là ảo giác…
Nghe đến đây, mọi người hẳn đều cảm thấy đây là một câu chuyện tình yêu vừa ngọt ngào vừa oanh liệt phải không? Hắc hắc, vậy thì mọi người lầm rồi.Trước khi Niệm An gặp Tiểu Phương, cô vẫn còn độc thân, nghe nói trước khi kết hôn một tuần, anh chàng kia đột nhiên dẫn tới một cô nàng bụng bự tới trược mặt cô cầu xin tha thứ.Bởi vì bạn gái cũ của anh chàng không chịu xuất hiện, cho nên anh ta mới phải dùng biện pháp này để khiến người ta ra ngoài.
Khi Tiểu Phương nói những lời này với Niệm An thì đang rót hai ly nước chanh thật to, một ly của chính cô nàng, còn một ly khác là của Niệm An.Bộ ngực cô nàng phập phồng kịch liệt: “Bà đây chưa từng gặp chuyện nào tuyệt vời như vậy, hai người bọn họ giận dỗi nhau thì cứ giận dỗi nhau đi, kéo bà vào làm gì? Cảm thấy bà đây đói khát đàn ông đến thế sao? Được rồi, cứ cho là như vậy đi.Nhưng bà đây không phải loại người tùy tiện ai cũng có thể như vậy! Mẹ nó, lúc tên đàn ông đó leo lên giường bà đây vẫn còn sức nói lời ngon tiếng ngọt hơn cả nghiêm túc, đến mức một người từng trải như bà đây còn bị rơi vào....” Cô nàng khóc, khóc đến mức mascara biến thành từng dòng nước màu đen chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng, khóc đến mức nước mũi cũng lưu lại, cuối cùng vẫn là hỏi mượn khăn giấy của Niệm An để lau sạch sẽ.
Chuyện cũ của Niệm An cũng chính là một ví dụ rắc rối điển hình, bạn nói xem trên đời sao lại có loại chuyện máu chó như vậy chứ.Cho nên sau khi nghe xong cũng không xem đó là chuyện quan trọng, còn đặc biệt an ủi cô nàng: “Không sao, chuyện cũ không đi, chuyện mới sao tới, biết đâu sau chuyện này lại đột nhiên xuất hiện nhiền người đàn ông thích hợp với cô hơn.”
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện tuyệt đỉnh này cũng sẽ xảy ra trong cuộc đời mình.Nói vậy là sao, còn có thể thế nào nữa, trước khi kết hôn người đàn ông kéo một người phụ nữ khác chạy đi chứ sao.Hình như cô còn thê thảm hơn so với Tiểu Phương một chút, chuyện của cô xảy ra trước khi kết hôn một ngày.Ngay cả việc gọi điện hủy bỏ lễ kết hôn cũng phải đợi tới ngày hôm sau, còn có một số người không thể thông báo được.Hẳn cô phải biết ơn mình trước đây đã quá hiểu lòng người rồi, đã muốn rút gọn đến mức không thể rút gọn hơn.Cũng may là như vậy, đến ngày hôm sau vẫn có người gọi điện thoại tới hỏi: “Cô Thẩm, hôn lễ của cô khi nào có thể bắt đầu?”
Niệm An vẫn không thể tắt máy, quan trọng nhất là, mọi người vẫn không thể nghĩ tới chuyện cô tìm cái chết sao?
Vì thế mà cô vừa ương ngạnh vừa quật cường vượt qua sáu mươi giờ đồng hồ hắc ám nhất trong đời.Từ lúc Mộ Hữu Thành nói muốn hủy bỏ hôn lễ tới giờ không hề có người nào gọi điện thoại hỏi chi tiết nữa.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Niệm An nhớ lại cũng cảm thấy như đây chỉ là một giấc mơ.Trước lúc kết hôn hai mươi ba giờ, cũng chính vào khoảng bảy, tám giờ sáng ngày hôm trước, Mộ Tình cực kỳ khí phách trở về nhà họ Mộ, đem một tập giấy chứng minh dài mấy trăm trang đặt trong phòng ngủ, cũng chính là trên giường của Niệm An và Mộ Hữu Thành.
Đại khái chính là đem chuyện đau lòng nhất đời Niệm An trình bày một lần, thậm chí còn rõ hơn cả trong trí nhớ của cô.Nói rằng năm năm trước cô trốn tới thành phố A phá thai, còn nói rằng những năm này cô đã từng qua lại với hơn chục người đàn ông thiếu chút nữa thì kết hôn, nói cô là một người đàn bà lẳng lơ, vậy mà còn đòi là giáo viên, quả thật còn không bằng con gà....
Mộ Tình bắt đầu ở chỗ này lớn tiếng liệt kê.
Thái độ Mộ Hữu Thành tuyệt đối có thể sánh ngang so với thủy triều lên xuống, đặc biệt khiến người ta muốn khóc, vẻ mặt anh đau thương hỏi: “Em từng phá thai sao?”
Niệm An rất cảm ơn vì chuyện xảy ra lúc sáng sớm, dù sao cũng tránh được loại chuyện đáng xấu hổ đêm khuya xách hành lý bị đuổi ra khỏi nhà.Bởi vì chưa tìm được phòng ốc, cô tạm thời ở lại nhà Chân Chân.
Chân Chân rót một chén sữa nóng cho cô, hỏi cô: “An Tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cô nhớ lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là gọi điện thoại cho Tiểu Phương, muốn hỏi xem cuối cùng cô đã giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Tiểu Phương nói: “Chị em đáng thương, bây giờ đang ở đâu, tôi tới tìm chị.”
Vì vậy Tiểu Phương - người từng trải tới nhà Chân Chân, cùng nhau giúp đỡ Niệm An liên lạc với bạn bè thân hữu bên nhà gái, hủy bỏ hôn lễ vốn dĩ sẽ được cử hành trong ngày mai.
Thật sự chỉ là mấy giờ ngắn ngủn, vậy mà long trời lở đất.
Buổi tối nằm ở trên giường, Tiểu Phương cùng Niệm An mỗi người một ly rượu, chạm cốc, nói chuyện phiếm.
Niệm An nói: “Có một hôm, ở nơi này, tôi hỏi Mộ Hữu Thành có để ý quá khứ của tôi không, anh ấy nói rằng, bất kể xảy ra chuyện gì anh ấy cũng không để ý.Anh ấy nói rất chân thành, vậy nên tôi đã tin là thật!”
Tiểu Phương vuốt tóc cô: “Chị em tốt, cô không có nhiều kinh nghiệm, đừng nói tôi là phụ nữ ăn ở hai lòng, nếu thật sự anh ta không để ý, thì phải là nghe xong quá khứ của cô mới nói, vậy mà anh ta còn chưa nghe đã nói vậy rồi.Nói cho cùng thì anh ta vẫn để ý, chỉ là lừa mình dối người cho rằng quá khứ của cô thuần khiết như một tờ giấy trắng để anh ta mặc sức tô vẽ.”
Niệm An gật đầu, hết sức đồng ý, trong ánh mắt cô dường như có bụi, xoa xoa, khô khốc không có nước mắt: “Sau khi chuyện kia xảy ra, cô đã làm gì?”
Tiểu Phương cười: “Làm gì? Tìm người phá bỏ đứa trẻ của người đàn ông đó? Đến nhà anh la lối om sòm? Quá sụp đổ hình tượng, bà đây khinh.Bà đây chính là đem tin tức của người đàn ông này lên internet....Hắc hắc, nghe nói sau đó tên đàn ông này phát hiện ra đứa trẻ trong bụng của bạn gái cũ không phải của anh ta, cô nói xem đó có phải là báo ứng không?”
Niệm An cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, đời cô mới lên giường có hai lần, lần đầu tiên cùng Tiêu Thần.Lúc đó uống rượu say mới bị anh chiếm tiện nghi, khi đó tuổi còn nhỏ không biết cách ngừa thai, lại bị Tiêu Thần chọn đúng thời gian tốt nhất, thế nên sau này mới để lại mầm mống.Lần thứ hai là cùng Mộ Hữu Thành, lần này cô đã suy nghĩ kỹ mới trao thân cho người đàn ông này, dù sao thì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ của bọn họ.Đáng tiếc thiếu vài ngày cũng vẫn là thiếu, cô lại sai lầm thêm một lần nữa.
Có thể là do Niệm An cả ngày không khóc, Chân Chân thẳng thắn thật thà hỏi một câu, “An Tử, cậu có yêu Mộ Hữu Thành không?”
Tiểu Phương ở bên cạnh không ngần ngại cười thành tiếng: “Chắc là có, chỉ là chưa đủ sâu.Cũng may chị gái đây còn ở một mình, anh trai lại ở thành phố khác, bình thường bạn tốt gặp mấy chuyện này, cũng không tránh khỏi xấu hổ.May là chuyện xảy ra trước hôn lễ, nếu đang trong hôn lễ mà bị người ta vạch mặt, thật đúng là muốn long trời nở đất, mặt mũi không biết ném đi đâu.”
Được rồi, dù sao Tiểu Phương cũng là người từng trải cho nên nói chuyện vô cùng đơn giản, thô tục, không xuôi tai nhưng lại nói trúng tim đen.
Niệm An nằm trên đùi Chân Chân, cố gắng hít thở bằng hai lỗ mũi cũng cảm thấy không thông, lại càng không rơi nước mắt.Cô chợt mở miệng: “Mình có thể nói đêm hôm đó mình nằm mơ không?”
Mưa bỗng rơi bên ngoài cửa sổ, từng giọt như thủy tinh nện vào cửa sổ bùm bùm vang dội, nóc nhà đã dột lại còn gặp mưa cả đêm, xảy ra chuyện như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy khó chịu.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên kịch liệt, Chân Chân bất đắc dĩ ra ngoài mở cửa.Cô rõ ràng không muốn người đàn ông kia đến, vậy mà anh vẫn còn không biết điều, cô đang suy nghĩ xem có nên đuổi thẳng cổ anh ra khỏi nhà hay không.
Niệm An đang nằm trên giường uống rượu cùng Tiểu Phương.Không hề biết rằng có một người đàn ông bỗng nhiên chạy vào nơi riêng tư vốn dành cho chị em phụ nữ này.
“Thẩm Niệm An, em đứng lên cho anh!” Một tiếng nói ngang ngược bá đạo đột ngột vang lên.
Niệm An chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mê ly, giọng trầm thấp: “Xin hỏi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Chân Chân đau khổ nói: “An Tử, mình không ngăn được anh ta, anh ta quá khỏe lại lập tức đi vào, cũng tại mình nhất thời mềm lòng mở cửa cho anh ta… Aizz, nếu không hai người thử nói chuyện chút đi!”
Tiểu Phương thức thời đi ra ngoài, đồng thời cũng lôi Chân Chân đi, cho đến khi ra khỏi phòng mới hỏi: “Nhất thời mềm lòng? Tôi thấy là cô cố ý thì có.Muốn người trước tới chữa lành vết thương của người mới? Chủ ý ôi thiu, nhưng mà....” Cô nhún vai một cái, “Nói không chừng có chút hiệu quả, hẳn là người khác phái sẽ có tác dụng hơn người cùng phái.”
Chân Chân gật đầu: “Hơn nữa tôi cũng cảm thấy người đàn ông kia đội mưa đội gió chạy tới đây cũng rất có thành ý.”
Không tệ, mấy giờ trước là người hiện tại tới, bây giờ là người cũ, Tiêu Thần Tiêu đại thiếu gia.
Niệm An nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, Tiêu Thần hét lên hai tiếng, cô đều thuận miệng trả lời ừ ừ a a.Cuối cùng cậu chủ Tiêu bất đắc dĩ, lên giường, nhào lên người cô, hung hăng cắn môi cô một cái, cô kinh ngạc đá một cái vào bộ phận mấu chốt của anh, khiến anh đau tới nỗi mặt trắng bệch.Kết quả anh như kẻ ngốc đứng lên cười: “Rốt cuộc cũng có phản ứng, đứng lên cho anh, đừng giống người chết như vậy.”
Anh che lại bộ phận bên dưới, đồng thời kiềm chế ý nghĩ muốn Niệm An.
Niệm An chợt nghiêng mặt nói với anh: “Đừng có giỡn, hôm nay bà đây không rảnh.” Sau khi cô tự chọc cười chính mình, nghe Tiểu Phương cả đêm xưng là bà đây, cô cũng bắt đầu biến thành “bà đây”.
Tiêu Thần cau mày: “Lúc vừa rồi nhận được tin, bọn họ nói em khóc lóc thảm thương, anh chỉ nghe bọn họ nói chứ không biết có chuyện gì. Năm năm trước cho dù chúng ta không còn đứa trẻ, em cũng không khóc, em là người phụ nữ mạnh mẽ, sao lại vì chút chuyện nhỏ này mà hao tâm tổn sức như vậy....”
Niệm An kinh ngạc nhìn anh, rất lâu vẫn không thốt lên lời, chuyện năm năm trước anh đều biết cả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT