Chase trút nốt chỗ rượu cuối cùng vào cốc của Flynn rồi giơ một ngón tay hờ hững gọi bồi bàn mang ra một chai khác. Nụ cười của hắn không leng keng quá mức trong ánh nến, kể cũng dễ thở hơn một tí, nhưng trong một giờ đồng hồ phải giả vờ hứng thú với golf và các quỹ tín dụng chung cũng đã làm Flynn kiệt sức. Cô liếc nhìn đồng hồ, chỉ phải giết thêm bốn mươi lăm phút nữa. Cô hy vọng đến lúc đấy Tucker đã tìm được tất cả mọi thứ cần tìm bởi vì anh sẽ chỉ có được chừng ấy thời gian thôi.
" Nào, chúng ta đã nói về tôi cả buổi tối rồi, " Chase nói, thả khăn ăn cạnh đĩa. " Tôi muốn biết về cô. "
" À, " Flynn nói, " Thế thì chuyện sẽ ngắn thôi. Tôi chẳng có gì nhiều để mà tìm hiểu cả. "
" Tôi không tin, " gã nói. "Cô có vẻ là một phụ nữ tuyệt vời."
Tôi có vẻ là một phụ nữ đang đứng giữa ông với tiền hoa hồng cửa ông thì có.
"Không hẳn. Tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi, chỉ biết có giày dép, mua sắm và đi làm móng mỗi tuần." Cô cầm cốc rượu lên. "Thú vị hơn mỗi người chết thôi. Tin tôi đi."
"Đừng khiêm tốn. Tôi biết trước đây cô có đóng phim. Ta bắt đầu từ đó đi. Sao cô lại từ bỏ?"
Cô đặt cốc xuống. "Tôi đã kể cho ông chuyện đó lúc nào nhỉ?"
"Cô không kể. Chỉ là tôi có nghiên cứu về cô một chút. Cô là một phụ nữ thú vị, Flynn Daly ạ. Đừng nói với tôi là cô không biết điều đó."
"Không. Chắc chắn không." Jake nói đúng, một thị trấn nhỏ lại có kết nối Internet quả là một điều nguy hiểm.
Chase phẩy tay như gạt đi cái ý đấy. "Tôi thích cô, Flynn. Tôi nghĩ chúng ta là những tâm hồn đồng điệu. Và khi tôi thích ai đó, tôi muốn biết thêm về họ."
Flynn cho qua "những tâm hồn đồng điệu" để đào sâu và điều cô cảm thấy quan trọng hơn. "Vậy là ông đã điều tra tiểu sử của tôi. Lãng mạn quá nhỉ."
"Cô nói nghe có vẻ bị xâm phạm quá," Chase nói và cười tủm tỉm. "Tôi chỉ thuê một thám tử tư, anh ta gọi điện thoại cho bạn bè và gia đình cô, hỏi một vài câu. Nhờ thế tôi biết cô thích đồ ăn Ý. Rượu vang đỏ. Kem đánh răng Blizzard của Dairy Queen (*)." Gã nháy mắt. "Hoàn toàn không giấu giếm gì nhé."
Flynn nặn ra một nụ cười và tay nắm chặt khăn ăn dưới gầm bàn để dằn mình không ném một cái bánh mì vào đầu gã. "Tôi nghĩ chúng ta có thể có những đinh nghĩa khác nhau về thế nào là 'không giấu giếm'".
"Ôi, thôi nào, Flynn. Ngày nay ai chả làm thế. Ít nhất thì tôi cũng thành thật về chuyện đó. Với cả đâu phải tôi lôi báo cáo thẻ tín dụng với tiền sử phạm tội của cô ra đâu. Tôi chỉ muốn biết cô thích và không thích những gì thôi mà. Tôi muốn biết những điều gì là quan trọng với cô."
"Và ông không hỏi thẳng tôi bởi vì...?"
Chase nhe răng cười. "Bởi vì thế thì sẽ làm hỏng mất bất ngờ." Rồi gã nghiêng sang một bên và lôi khỏi túi một chiếc hộp nhỏ màu vàng. Nó được bọc trong một dải trang trí bằng kim loại, tạo thành một nút bồng ở phía trên trông như một đám hạch lóng lánh.
"Ồ," Flynn hít một hơi.
"Nào," Chase nói, tay làm một động tác khuyến khích. "Mở ra đi."
Flynn bắt tay vào tháo cái ruy băng ra khỏi cái hộp. Chase chỉ nhìn, mắt hấp háy. Gã đã từng làm chuyện này, Flynn có thể cảm nhận được điều đó. Và dựa cào vẻ tự mãn trên khuôn mặt ấy thì rõ là chuyện này trước đây đã có hiệu quả.
Đẹp trai và giàu có, cô thầm nghĩ trong lúc đánh vật với món quà. Gót chân Achille của các cô nàng.
Cuối cùng cô đành từ bỏ sự tinh tế, cầm con dao ăn lên mà cưa rồi bật cái nắp ra khỏi hộp.
*****
(*) Tên của chuỗi cửa hàng bán đồ ăn nhanh và kem nổi tiếng thế giới.
"Ôi, lạy Chúa tôi," cô nói và trân trối nhìn vào hộp. Đấy là một sợi dây chuyền bạc với mặt là hai chiếc giày ballet, mỗi chiếc giày có một viên kim cương hồng đơn giản đính ở mũi. Trông như một món quà vẫn hay đem tặng một bé gái sau ngày lễ kiên tín (*).
Chase nghiêng người về trước, ngón tay trễ nải chỉ vào món quà.
"Bạn cô từ hồi đại học... tên là gì nhỉ? Alesia à?"
"Tôi không có người bạn nào hồi đại học tên Alesia cả," Flynn nói thẳng thừng và đặt cái hộp xuống bàn.
Lông mày Chase nhíu lại, "Whitney?"
Flynn lắc đầu.
Hắn lôi một tấm thẻ thư mục từ trong túi áo khoác ra, rồi búng ngón tay và đút nó trở lại vào túi. "Michelle. Tóm lại là, cô ấy nói cô thích giày ballet biết bao, rằng cô có chúng khắp nơi trong phòng. Thế nên..." Hắn nhướn mày vẻ tự hào, biết câu trả lời thậm chí trước cả khi hỏi. "Cô có thích không?"
"Tôi thích không à?"
Đúng là như vậy, hồi đại học, cô quả có hơi bị ám ảnh bởi giày ballet. Rồi trong cuộc khủng hoảng tuổi "hăm" của mình, cô và bác sĩ tâm lý đã phai mất mười tháng để phát hiện ra rằng chuyện về mấy đôi giày chỉ là biểu tượng của một thứ mà cô có cảm giác mình không bao giờ đạt được, một lời hứa cô không bao giờ có thể giữ, và cô đã dọn hết tất cả giày ballet, cho chúng vào một cái hộp, và cất trên gác xép căn nhà của mình. Giờ nhận món quà này, chỉ vài ngày sau khi cuối cùng đã từ bỏ giấc mộng của mẹ dành cho mình, chẳng khác nào bị thụi cho một cú vào bụng.
Và cái gã Chase này ngồi đó, huênh hoang và thiển cận, nghĩ rằng mình vừa biến mọi giấc mơ của cô thành hiện thực.
Tôi thích không á? Điều mà cô thích làm lúc này là nện một cái vồ cao su vào lỗ mũi trái của gã ta. Nhưng làm vậy thì quả là không được quý phái và lịch duyệt cho lắm.
Và cũng chẳng giết được bốn mươi phút còn lại.
"Ông biết không..." Flynn nói, nhanh chóng đứng dậy, "...tôi sẽ quay lại."
*****
(*) Lễ kiên tín (Confirmation day): lễ chứng nhận một tín đồi là thành viên chính thức của Nhà thờ, sau lễ Rửa tội.
*****
Cô thả khăn ăn xuống ghế và hướng về phòng vệ sinh.
Không giấu giếm cái con khỉ, cô nghĩ khi chốt cửa phòng vệ sinh.
Không thể tin được gã dám điều tra mình, cô nghĩ khi rửa tay.
Đêm dài nhất trong cuộc đời khốn nạn của mình, cô nghĩ kho quăng tờ khăn giấy vào thúng rác. Cô liếc vào gương và nhìn mình chăm chăm.
"Không tòa án nào trên đất này có thể buộc tội tôi," cô nói to, rồi bắt gặp anh phản chiếu một cái gì đó óng vàng sau lưng mình trong gương, và tim cô nhảy dựng lên.
"Tôi xin lỗi, tôi tưởng tôi..." cô nói khi quay lại.
Nhưng chẳng có ai ở sau lưng cô. Tim cô bắt đầu đập dồn, và cô cảm thấy một giọt mồ hôi đang dần kết lại sau cổ. Cô đặt tay lên miệng. Cô tự cười mình, nhưng ngay cả chính tai mình, cô vẫn nghe thấy tiếng cười ấy thật giả và chói. Cô nhắm mắt, hít vào một lần nữa...
Đó là lúc nó ùa đến. Mùi hương ấy... Cô mở to mắt và tim bắt đầu đập điên cuồng. Chậm rãi, Flynn lại hít vào, đúng là nó, mùi hương hoa hòe nhẹ mang đến một đợt sóng kí ức và cảm xúc mạnh mẽ, rúng động đến nỗi cô phải bám vào bồn rửa để giữ thăng bằng.
Tủ đồ của mẹ. Một kí ức va vào cô, ngày ấy mười hai tuổi, bò vào tủ đồ của mẹ mình, đóng cửa, kéo những chiếc váy áo vào vòng tay cho đến khi chúng xấp xỉ bằng kích thước của một con người, ôm lấy chúng, hít hà cái mùi hương hoa nhè nhẹ đến từ những túi hương mẹ cô để trong tủ. Mười hai tuổi, cô đã hiểu ung thư và điều nó sẽ mang lại, nhưng chính cái mùi hương và cảm giác của những chiếc váy áo không ai mặc của mẹ đã chuyển tải những gì cô cảm thấy – sự vắng mặt đột ngột, nỗi đau ám ảnh, sự trống rỗng đau đớn của nỗi mất mát.
Flynn mở mắt. Có nước mắt đọng trên gò má, nhưng cô không nhớ mình đã khóc. Cô đã ở đấy, bám vào cái bồn rửa ấy bao lâu rồi? Bao lâu rồi..."
Nhưng chẳng thể quá vài giây. Mãnh liệt, nhưng ngắn ngủi. Mùi hương đã biến mất, nhưng cái cảm giác về... nỗi đau. Sự mất mát. Chúng vẫn còn ở đấy.
Ánh sáng màu vàng óng. Cô đã nhìn thấy nó. Ánh sáng. Cùng một thứ ánh sáng cô đã thấy khi bà cô Esther...
"Mẹ?" cô thì thầm, cảm thấy một cơn nấc đang dâng lên trong cổ. Không có gì cả. Không ánh sáng, không túi hương. Dẫu đó là gì thì cũng đã biến mất rồi.
"Chỉ là mình, mất trí trong một nhà vệ sinh." Cô hít thêm một hơi thật sâu, chằm chặp nhìn mình trong lúc rút hộp phấn ra khỏi ví. Nhưng tay cô lại đang run bắn lên và chẳng thể làm gì được. Cô tì cả hai tay vào bồn rửa và nhắm mắt lại.
Hãy nghĩ đến Tucker. Nghĩ đến tất cả những chứng cứ anh ấy sẽ lấy được về Chase. Hãy nghĩ đến lúc Chase trở thành thằng tù. Nghĩ về...
Và, kia rồi. Khuôn mặt của Tucker tươi cười nhìn cô, đôi mắt nâu mềm mại đó sưởi ấm Flynn đến tận đáy lòng. Cô hình dung vòng tay rắn chắc của anh quanh mình, và tim cô trở lại vũ điệu tự nhiên. Khi Flynn mở mắt thì tay cũng đã vững, cô cầm hộp phấn lên và mở nó ra. Trong lúc sửa sang son phấn, cô cố tình không nghĩ đến ý nghĩa của việc đã mường tượng ra khuôn mặt của người phục vụ quầy bar để gượng đỡ mình qua khỏi giây phút khó khăn. Ít nhất, điều đó có nghĩa anh cao hơn nhiều so với một người phục vụ quầy bar.
Nhưng cô không muốn nghĩ về chuyện đó lúc này.
"Cô đây rồi," Chase nói khi cô trở lại, hơi nhổm người lên khỏi ghế cho đến khi cô ngồi xuống. "Tôi đang bắt đầu nghĩ cô đã trèo ra theo đường cửa sổ."
Ồ, tin tôi đi, tôi đã nghĩ đến chuyện đó, Flynn nghĩ khi mỉm cười rạng rỡ với gã ta.
"Không, tôi chỉ không tin vào những điều đến quá nhanh," cô nói, khi đã yên vị trong ghế. "Thế nào. Tráng miệng chứ?"
"Thực ra là..." Gã chồm tới với lấy tay Flynn. Cô để gã nắm tay và chống chọi với sự thôi thúc dùng tay còn lại búng vào trán gã. "Tôi đang nghĩ có lẽ nên rời khỏi đây. Tôi có thứ này muốn cho cô xem."
Ôi, Chúa. Lần cuối cùng cô sa lưới vì câu nói đó là với Timmy Newton hồi lớp Tám, và cô không có nhu cầu lặp lại.
"Tôi thì thực sự đang nghĩ đến món tráng miệng," cô rút tay về và với lấy thực đơn tráng miệng.
"Tôi xin lỗi," ChaaSe vừa nói vừa đứng dậy. "Tôi lỡ trả tiền mất rồi. Nhưng tôi bảo này. Tôi sẽ lái xe đưa cô qua một cửa hàng Dairy Queen trên đường về. Ta sẽ mua Blizzard. Sẽ rất vui đấy."
Gã đặt tay lên lưng ghế của Flynn và cô không còn lựa chọn nào khác là phải đứng dậy. Cũng được thôi; nếu kế hoạch của Chase là cho cô xem một cái gì đó không ở trong quần của gã, thì cô có thể vắt nốt ba mươi phút còn lại. Còn nếu không, gã sẽ có một lỳ nghỉ ốm dài ngày, và sẽ phải xa rời phòng làm việc lâu hơn nữa.
Đôi bên cùng có lợi, cô nghĩ và bắt đầu đi ra phía cửa.
"Đợi đã, không phải cô quên gì sao?" Chase hỏi, ra hiệu về phía bàn, nơi có cái hộp vàng nho nhỏ nằm giữa đám ruy băng.
"Ô, vâng." Cô quay lại, chộp lấy cái hộp, rồi ra hiệu cho gã dẫn đường. Khi theo sau lưng gã, cô thả cái vật ngu xuẩn đó xuống đất và đá nó vào một cái gầm bàn. Đấy chỉ là một hành động nhỏ thôi, nhưng hết sức thỏa mãn.
Jake thả đầu xuống bàn Chase, để nó cộc vào cái mặt phẳng cứng với âm thanh vang dội khắp văn phòng chỉ được chiếu sáng bằng chùm sáng gắt của chiếc đèn Mini Mag. Anh đã ở trong đó hai tiếng đồng hồ - sau khi ngồi trong bãi xe một tiếng rưỡi đợi Finola Scott rời khỏi văn phòng ngay cạnh – mà vẫn chưa tìm được dãy số để mở két của Chase. Anh đã thử tất cả các tổ hợp có thể nghĩ ra được, từ ngày Chase tốt nghiệp đại học đến sáu chữ số đầu tiên của số Pi.
Chẳng đúng cái nào.
Cuối cùng, Jake quay ra những thứ trong văn phòng. Anh đã lục qua các ngăn kéo đựng hồ sơ, bàn giấy của Chase, bàn giấy của Rhonda và đã thử mọi thứ từ các số trên thân máy tính đến số model của máy pha cà phê. Vẫn chẳng đúng cái nào. Cái két sắt cũng không phản ứng gì với những cú đá hay những lời chửi rủa về mẹ của nó. Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Jake nghĩ cứ phải thử hết mọi cách cho chắc.
Em phải tỏ ra tử tế với thằng ngốc ấy suốt bốn tiếng đồng hồ. Anh làm sao thì làm cho bõ công em. Giọng của Flynn vang lên trong đầu Jake, anh liếc nhìn đồng hồ. Anh đã định đợi ở Arms khi Chase đưa Flynn về. không phải theo kiểu ám ảnh, ghen tuông mà chỉ theo kiểu để-xem-thằng-khốn-này-thế-nào, bình thường thôi. Thế nhưng với cái đà này, anh nghi mình còn không thể đến đó sớm trước Giáng sinh được là mấy chứ đừng nói đến trước khi Flynn trở lại, mà theo Jake ước tính là chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa.
Trừ khi họ ở ngoài đường rất khuya.
Hoặc Chase cô đưa cô ấy về chỗ của gã. Một đợt sóng giận dữ vô ích trào qua khi Jake nghĩ đến đấy, anh phải mất một chốc để bình tĩnh lại. Flynn sẽ không bao giở để chuyện đó xảy ra. Cô ấy quá thông mình. Dẫu sao, Jake vẫn muốn ra khỏi chỗ này trước khi cuộc hẹn kết thúc. Anh không muốn đối mắt với nguy cơ Chase tạt vào văn phòng để lấy cái gì đó và bắt gặp mình, điều này cũng có nghĩa là thời gian không còn nhiều.
"OK," anh tự nhủ, gõ gõ ngón tay xuống tờ giấy thấm trải bàn trước mặt. "Ta là Chase. Ta cần một dãi số làm mã mở két mà ta không thể quên. Ta kiêu ngạo, ta vênh váo, ta nghĩ ta thông minh hơn hết thảy. Dãy số của ta là gì?"
Anh dừng lại, tay vẫn nhịp nhịp trên tờ giấy thấm, tờ giấy chệch đi và chạm phải cái điện thoại. Khi Jake với tay tay chỉnh lại tờ giấy, anh nhìn chằm chằm cái điện thoại. Cụ thể hơn là mảnh giấy nhỏ dưới tấm nhựa trong kê dưới đường dây trực tiếp vào văn phòng của Chase. Jake lắc đầu. Không ai có thể tự phụ đến thế được.
Dẫu sao, vẫn đáng để thử. Jake xoay ra khỏi ghế và đến chỗ cái két, cẩn thận bấm vào từng cặp sáu chữ số đầu tiên của đường dây trực tiếp, và bấm riêng chữ số cuối cùng. Cái két kêu "cách" một cái và cánh cửa kẽo kẹt ngoan ngoãn mở ra.
"Đùa nhau sao," Jake lầm bầm khi tắt đèn pin và nhét nó vào túi sau. Cẩn thận, anh kéo laptop và đút nó vào cái ba lô đưa thư trên lưng mình. Anh đóng két, đặt ghế vào chỗ cũ, và gần như sắp đặt tay lên nắm cửa phòng ngoài thì nghe thấy tiếng phụ nữ cười to. Anh sựng lại. Có người ngoài cửa. Cửa chớp nơi cửa sổ vẫn đóng nên anh không nhìn thấy đó là ai, nhưng anh biết tiếng cười đó.
Flynn.
"Ồ, xin lỗi, tôi có làm ồn quá không?" cô gần như hét lên. "Chắc hẳn là tại rượu rồi. Tôi hơi bị điên mất rồi."
Rồi cô lại phá lên cười.
Một cái chìa khóa được tra vào ổ, và Jake suýt nữa thì không kịp quăng mình xuống gầm bàn của Rhonda trước khi mở cửa và bật đèn.
"Cô cứ làm ồn tùy thích," Chase nói. "Tôi thích tiếng ồn."
Nắm tay của Jake co lại theo bản năng. Flynn lại rúc rích cười, nhưng anh có thể nghe thấy một chút căng thẳng trong tiếng thở dài cô phát ra sau đó. Jake nhắm mắt.
"Thế... ông muốn cho tôi xem cái gò?"
"Ồ, chỉ là một thứ nho nhỏ..."
Có tiếng Chase mở một ngăn bàn và lục qua hồ sơ. Jake có thể nhìn thấy Flynn hơi bước chân đi, như thể đang tìm mình. Cuối cùng cô tì vào bàn, và anh nhéo gót chân cô nhè nhẹ để cô biết anh đang ở đâu.
"Ối!" cô ré lên.
"Cô ổn chứ?" Giọng của Chase đang tiến đến gần hơn. Jake đoán gã ta đã tìm được thứ cần tìm.
"Ruồi. Tôi thấy một con ruồi. Tôi đến khiếp lũ ruồi. Sinh ra đã thế. Cả văn phòng nữa. Mấy cái văn phòng cũng làm tôi phát khiếp. Tôi rất lạ ở chỗ đó. Có lẽ ta nên đi thôi nhỉ?"
"Một phút nữa thôi," chân Chase bước vào tầm nhìn đối diện chân Flynn theo cái cách cho thấy một sự xâm phạm không gian riêng tư nhất định. Jake hy vọng Flynn đang lục tìm chùm chìa khóa của mình. Bị phát hiện ở đây cũng bõ nếu anh được chứng kiến cô xịt cho Gorordon Chase một cơn mưa hạt tiêu. "Tôi muốn cô xem cái này."
Có một khoảng lặng và rồi Flynn nói, "Wow, oách thế!"
Jake căng người dưới bàn, trí tưởng tượng bay vút lên với hàng nghìn phán đoán Chase đang cho Flynn xem cái gì, và cứ mỗi phán đoán sau lại làm anh muốn giết Chase hơn cái trước.
"Xây dựng sắp xong rồi," Chaase nói, và Jake thư giãn được một tí. "Trông nó đắt tiền hơn thực tế nhiều. Cô sẽ phải kinh ngạc khi thấy ta có thể xây một dinh thự rẻ đến mức nào ở Costa Rica."
Jake có thể cảm thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Flynn khi cô nói, "Ừm, lợi dụng sự cùng kiệt kinh tế ở các nước nghèo đúng là cách hay," nhưng dựa vào tiếng cười rúc rích đồng tình của Chase, anh đoán hàm ý của câu nói đã đi trượt mục tiêu của nó.
"Ừm, cũng khá trễ rồi," Flynn nói. "Sao ta không..."
Chân của Chase tiến về phía Flynn, và rồi đột nhiên chân của cô bị hổng lên, ra khỏi tầm nhìn. Một giây sau, có tiếng thình ngay trên đầu Jake.
"Gordon," Flynn nói, "ông làm cái...?"
Ngón chân của Chase suýt nữa thì chạm vào chân Jake lúc gã tiến lên trước. Mọi thứ yên ắng một chút, và Jake dịch người để nghe rõ.
"Gordon," cuối cùng Flynn lên tiếng. "Tôi thật sự nghĩ ông nên đưa tôi về nhà ngay."
"Cô có chắc đấy là điều cô muốn không?"
Jake căng người, sẵn sàng bắn ra khỏi gầm bàn và đập cho Chase một trận, nhwngchir khi nào anh chắc chắn là Flynn không làm chủ được tình hình mà thôi. Cô có thể tự vệ. Cô có bình xịt cay Mace. Và nếu không thành công thì cô còn có Jake.
Cô ấy sẽ ổn thôi. Nhưng Chase thì chỉ còn cách việc xịt hơi cay vào mặt có một tí ti nữa thôi. Jake nín thờ, chờ tiếng xịt và tiếng la hét. Nhưng chẳng có gì xảy ra, chỉ là một sự im lặng kéo dài. Chân Chase tiến thêm chút nữa khi gã di chuyển đến gần hơn, và Jake nhận ra tại sao mọi thứ lại yên tĩnh đến thế.
Họ đang hôn nhau. Cô ấy đang hôn gã. Cô ấy...
Cho gã cái gã muốn. Làm chủ tình hình.
Jake siết chặt nắm đấm, chuẩn bị động nó vào bàn thì Flynn cho thoát ra một tiếng ợ to nhất, thiếu nữ tính nhất mà anh từng nghe thấy. Chân Chase bắn về phía sau.
"Ôi, tôi xin lỗi," cô nói, giọng vô cùng bối rối, nhưng Jake bắt được cái mạch đắc thắng trong giọng nói của cô. "Tôi bị... bệnh dạ dày. Thật xấu hổ quá!"
Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua Jake, và anh phải đấu tranh để không bật cười. Thế mới là cô gái của tôi chứ.
Không nao núng, đôi chân Chase lại tiếng đến.
"Tôi không ngại đâu," gã ta nói, mặc dù Jake nhận thấy gã không di chuyển vào quá gần như trước nữa. Tuy vậy vẫn đủ gần để ngăn cô nhảy khỏi bàn.
"Ừm, ông biết đấy..." Flynn nói, giọng căng thẳng. "Tôi thặt phải về. Tôi phải uống thuốc, nếu tôi không uống sớm thì... Tôi không muốn khiếm nhã nhưng đây là bệnh dạ dày. Ông biết đấy. Kiểu như, ra cả hai đường..."
Jake chẳng muốn gì hơn là bò ra khỏi gầm bàn và hôn cô ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn ngồi nguyên. Đây là trò chơi của Flynn, và anh sẽ để cô chơi cho hết.
"Thật sự là tôi... Tôi nghĩ tôi cần..."
Chân Chase lùi về sau và một lần nữa gót giày của Flynn chạm đất.
"Tôi nghĩ ông nên đưa tôi về ngay," cô nói. "Nếu lịch sử lặp lại, mọi thứ sẽ rất tồi tệ đấy."
"Ô," Chase nói. "Dĩ nhiên. Chắc chắn rồi. Ta đi thôi."
Cả hai đôi chân rời ra hướng cửa, chân Chase đi nhanh hơn một chút khi Flynn lại ợ thêm một cái nữa. Jake ngồi co dưới bàn thêm vài giây nữa, mỉm cười.
Cô ấy thật là khủng, cái cô Flynn này.
Anh lắng tai nghe cho đến khi nghe thấy chiếc xe rời bãi đỗ mới ngọ nguậy để đứng dậy, đánh giá quá cao chiều cao của cái bàn và đập đầu vào gầm trên. Khi anh với tay lên để sờ soạng gầm bàn, tay anh chạm phải... băng dính? Anh rút đèn pin ra thì rọi phải một tập hồ sơ màu xanh chuối dán vào phía dưới bàn của Rhonda.
"Càng lúc càng bí hiểm," Jake lầm bầm, rồi kẹp cái đèn pin giữa răng và bắt tay vào gỡ tập hồ sơ ra khỏi gầm bàn.
Cảm ơn chị Freya. Flynn nghĩ khi vẫy tay chào tạm biệt Chase từ cửa nhà. Freya đã nghĩ ra toàn bộ cái màn bệnh dạ dày này hồi đại học, và nó đã cứu cả hai thoát khỏi không chỉ một cuộc hẹn hò tồi tệ. Cũng hơi ngạc nhiên là phải mất tới ba cú ợ hơi và một cái ọe khan nữa mới đẩy được Chase đi, nhưng ít ra cuối cùng cũng thành công và gã đã biến mất, hy vọng không bao giờ dám rủ cô đi chơi nữa.
Flynn đóng cửa và dựa lưng vào đó, vai so lại vì căng thẳng. Một buổi tối ứ ngợp, không muốn nói là hơn thế nữa. Giữa ngón tay nịnh mọt buồn nôn của Chase, đôi giày ba lê ngu xuẩn, và cái tình huống kinh khủng là phải hôn hít gã ta trên bàn trong khi Tucker trốn bên dưới, cô không chắc chuyện gì làm mình khó chịu nhất. Tuy nhiên cô cũng cố gắng tập trung vào những thứ này, bởi vì bên dưới chúng là cái trải nghiệm kì quái trong phòng vệ sinh ở nhà hàng, và cô không sẵn sàng để nghĩ về chuyện đó. Ít nhất là chưa. Cô chỉ muốn pha một ít trà, lên giường, ngủ một giấc không mộng mị, và thức dậy vào một ngày mới.
Nhưng rồi có một tiếng gõ cửa, cô biết chắc chắn là ai.
"Anh đi đi," cô nói qua cánh cửa.
"Không đi," Jake đáp lại.
Cô thở dài, quay lại, và mở cửa. "Em không muốn nghe."
Jake mỉm cười nhìn cô. "Nghe gì kia?"
"Về chuyện xảy ra ở văn phòng. Tin em đi, đó không phải ý em. Em đã làm mọi thứ có thể, và để em nói cho anh biết nhé: Anh – Nợ – Em – Nhiều – Lắm."
Cô gồng mình lên chuẩn bị nghe anh hét vào mặt mình vì tội phá hỏng mọi thứ, nhưng anh chỉ đưa tay lên và chạm vào mặt cô.
"Em xử lý thật tuyệt vời," anh nói. "Cái trò bệnh dạ dày đó đúng là siêu sao. Anh chỉ ước được nhìn thấy mặt gã ta lúc đó."
Ồ. OK. "Vậy anh không tức à?"
Anh nhùn vai. "Không. Em cứu anh một bàn thua mà." Anh nâng cái túi thư lên và lôi ra tập hồ sơ màu nõn chuối với băng dính quanh mép. "Nếu em không đến đúng lúc ấy, ta sẽ chẳng bao giờ tìm được cái này."
Flynn chớp mắt, nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ. "Cái gì thế?"
"Anh không biết." Tucker nhét nó lại vào trong túi.
"Em tưởng anh vào để lấy cái laptop."
"Ừ, anh cũng lấy được luôn rồi, bởi vì anh rất, rất giỏi." Anh nhe răng cười, mắt lấp lánh nhìn cô. "Anh tìm thấy tập hồ sơ này lúc đang giết thì giờ dưới bàn của Rhonda và sẽ nghiên cứu nó vào sáng mai. Lúc này, anh chỉ muốn cho em biết sự vất vả của em không phải chẳng để làm gì."
Anh ấy không hề bực mình về việc mình hôn Chase. Không phải cô muốn anh bực mình, nhưng một phần trong cô cũng thích có một chút ghen tuông, để phân tán tư tưởng khỏi cái mùi hương trong tủ áo của mẹ, nó ám vào trí nhớ của cô như thể vẫn còn tươi mới trong từng hơi thờ.
Cô gượng cười. "OK. Tuyệt. Em sẽ đi pha trà."
Cô quày quả đi ngang qua để anh vào bếp. Cô chưa có mấy thì giờ ở trong bếp và không có chút ý niệm nào về việc trà hay ấm đun để đâu. Cô mở ngăn đầu tiên bên trái mình.
Bánh quy kem. Dĩ nhiên rồi.
Cô đóng nó lại.
Cửa nhà bếp mở ra sau lưng cô và cô phớt lờ, mở tiếp ngăn thứ hai. Vaifcais đĩa, một ít trà nhỏ. Cô muốn tách to cơ. Cô muốn một cốc trà to, một cái gối nhồi cỡ bự, một loạt phim của Cary Grant, và Freya để cùng bình luận về nhưng đoạn hay. Cô muốn được an ủi, muốn bình thường và không có một người chết nào xâm phạm vào nhưng quy luật trong vũ trụ của cô. Như thế là đòi hỏi quá nhiều sao?
"Flynn?" giọng Tucker lần đến đằng sau. "Em có sao không?"
"Em ổn mà," cô nói. "Chỉ pha ít trà thôi. Anh có thể tự ra về. Chúc ngủ ngon."
Cô mở ngăn tủ tiếp theo. Bingo. Ấm trà. Cô lôi nó ra và bước lại bồn rửa, nhưng đúng lúc cô với tay để mở vòi nước, tay của Tucker đã đặt xuống tay cô. Anh kéo cô lại đối diện với mình, lấy cái ấm trà từ tay cô và đặt nó vào bồn rửa. Anh đưa tay lên, chạm vào mặt cô và bắt cô phải nhìn mình.
"Có chuyện gì vậy?' Mắt anh xoáy vào mắt cô, và cô có thể thấy sự giận dữ trong đó.
Đây rồi. Cảm ơn. Cãi nhau nào.
Sự giận dữ của anh, tuy nhiên, rõ ràng không nhắm vào cô. "Gã ta đã làm gì em? Từ chỗ anh nghe thì có vẻ như em làm chủ tình hình. Flynn, nếu anh chỉ thoáng nghĩ là hắn đã làm em đau..."
"Ôi, Chúa, không. Chuyện đó ổn mà. Ý em là, không phải là ổn, rất tệ hại, không phải là thứ đang làm em phân tâm."
Anh nghiêm khắc nhìn cô thêm một chút nữa, rồi dịu lại. "Được rồi. Vậy nếu không phải Chase thì là cái gì?"
"Không có gì cả," cô nói. "Em chỉ mệt thôi, và em cần một tách trà chết tiệt."
Anh gật đầu, thả tay cô ra, và với lấy cái ấm trà.
"Em đi thay quần áo và thư giãn đi. Còn anh sẽ đi pha trà cho em."
"Tucker, anh không cần phải..."
Anh nghiêng đầu nhìn cô và mỉm cười, nhưng anh mắt vẫn kiên quyết. "Anh sẽ làm. Tranh với anh chỉ làm mất thời gian thôi. Em đi thay quần áo đi."
Flynn thở dài và bỏ đi, cố gắng giũ đi sự căng thẳng trong khi tẩy trang, xõa tóc, đánh răng, và thay quần áo ngủ - không phải bộ bằng lục mà Freya đã mua cho cô, mà là bộ pijama rộng rãi, bằng vải flannel, tuyệt đối không sexy mà cô đã tự xếp mang theo. Cô không thể nghĩ về cái quỷ gì đang tiến triển giữa cô và Tucker. Cô không thể nghĩ về cái gì hết, thần kinh của cô căng như dây đàn đang sẵn sàng đứt phựt, và cô biết nếu mình bắt đầu nghĩ về bất cứ thứ gì ngoài trà và giấc ngủ, nó sẽ tứ tung.
Có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng ngủ, rồi Tucker ló đầu vào, mang theo một bình trà và một cái cốc đặt trên cái khay bạc. Anh để nó xuống sàn nhà cạnh giường cô.
"Anh hy vọng em thích bạc hà," anh nói. 'Có vẻ như bà Esther từng rất thích."
"Tuyệt quá," Flynn gật đầu và gấp tay ngang bụng. Cô thấy lạnh bất thường, và các dây thần kinh vẫn căng thẳng. "Cảm ơn anh."
Tucker bướ tới một bước và chạm vào cánh tay cô. "Em có muốn kể anh nghe chuyện gì đã xảy ra không?"
"Không," cô nói nhanh. Cô không muốn thật, nhưng khi ngước lên gặp ánh mắt của Tucker, cô có thể đọc thấy sự thất vọng trong đó, và cô thì quá mệt mỏi, chẳng muốn đỡ thêm một gánh nặng nào. "Tối nay em đã nhìn thấy mẹ."
Đôi lông mày của Tucker nhíu lại. "Mẹ em có mặt ở nhà hàng sao?"
"Bà mất lúc em 12 tuổi."
Mắt Jake mở to. "Ô!"
Cô thở rất dài. "Em vào phòng vệ sinh và nhìn thấy thứ anh sáng ấy. Em cũng nhìn thấy nó lúc bà Esther..." cô lục trong suy nghĩ, không sao tìm được từ mình cần tìm, và đành hài lòng với "... đến thăm. Rồi em ngửi thấy mùi quần áo của mẹ em. Mẹ vẫn hay dùng những cái túi hương ấy. chúng rất độc đáo. Có mùi như oải hương, thoảng thêm chút hương vani, và một chút kích thích. Em không biết..." cô cắn chặt răng và chớp mắt vì xúc động. "Em chỉ... Em đã quên mất mình nhớ mẹ đến mức nào."
Mặt Flynn nóng bừng và nước mắt tràn xuống mặt khi cơn xúc động chế ngự cô. Một lát sau, vòng tay của Jake đã ôm quanh Flynn, cô dựa vào anh, thấm lấy sự an ủi khi anh vuột dọc sống lưng và vò loạt xoạt trong tóc cô. Cuối tùng, sự căng thẳng trong thần kinh cô đã nhường chỗ cho sự bình tĩnh, và cô bước lùi khỏi anh, dụi mắt.
"Em thề, em chưa bao giờ nhìn thấy người chết trước khi đến đây." Cô khịt mũi, gạt nước mắt. "Chắc anh nghĩ em mất trí."
"Ừ, đúng," anh nói, mỉm cười. "Không biết em có thấy tí chút an ủi nào không, nhưng anh cho rằng mất trí là rất quyễn rũ."
Cô với tay định đánh yêu anh một cái vào vai, nhưng anh hụp người tránh được và tóm lấy tay cô, dẫn về giường.
"Em biết chuyện này có vẻ giống... chuyện khác." Anh nói, "nhưng anh chỉ định đưa em vào giường, cho em ngủ rồi anh sẽ đi khỏi đây."
Flynn khịt mũi. "Cái gì? Có cả luật về phụ nữ khóc nhè nữa sao?"
Tucker buông tay cô ra và kéo tấm phủ lại trên giường. "Chính ra là..."
"Anh giỡn à?" Flynn nói, bỏ vào giường một cách duyên dáng.
Anh kéo chăn phủ quanh cô, ngồi trên giường cạnh cô, và cúi xuống lấy tách trà của cô. "Phụ nữ say. Phụ nữ khóc nhè. Phụ nữ trong vòng ba tháng sau khi chia tay hoặc một năm sau khi chồng chết hay li diij." Anh đưa cô cốc trà kèm một nụ cười. "May cho em là không có luật nào chống lại một cô da ngăm đáng yêu có sức hút kỳ lạ với ma quỷ cả."
Flynn cười khúc khích và nhấp một ngụm trà. "Em xin lỗi. Chỉ là em đã trải qua một đêm kì dị. Và rồi lại còn phải chịu đựng gã Chase, gã ta đã hoàn toàn làm hỏng niềm yêu thích Dairy Queen của em; với cả, em cứ tưởng anh sẽ nổi điên với em vì đã phá bĩnh cuộc điều tra của anh." Cô hít một hơi kèm tiếng nấc và ngạc nhiên thấy nước mắt lại bắt đầu dâng lên trong mắt mình. Lạy Chúa. Đêm nay mình quả là một ca khó đỡ.
"Này, em đâu có phá hỏng cuộc điều tra của anh." Anh chạm vào tay cô và nhẹ nhàng giữ những ngón tay ấy trong tay mình. "Em cừ lắm. Em hy sinh vì đồng đội thế còn gì. Anh nói cho em nghe nhé, nếu là anh, anh không chắc mình có thể hôn Gordon Chase vì em đâu."
Flynn bật cười. Anh nâng những ngón tay cô lên và chạm chúng vào môi mình.
"Em ngủ đi. Anh sẽ ghé qua văn phòng của em ngày mai, ta có thể cùng xem xét chứng cứ để xem ta đang ở đâu, được chứ?"
Cô siết chặt tay quanh những ngón tay anh. "Đừng đi. Ý em không phải là bắt anh..." cô hơi lắp bắp, rồi mỉm cười "... phá luật nào cả, em chỉ..." Cô thở dài, không thể kiếm nổi đủ tự ái hay ý thức quy chuẩn để ngăn mình thành thực. "Anh làm em thấy đỡ hơn. Và em muốn anh ở lại. Chỉ... ở lại thôi. Ý em là, em sẽ hiểu nếu anh không muốn. Em biết như thế là đòi hỏi rất nhiều."
"Không, không phải đâu."
Lòng biết ơn tràn ngập trong cô, cô chớp mắt. "Thật không?"
Anh mỉm cười khi đá giày ra khỏi chân, rồi bò qua cô trên đám chăn. Anh xếp gối cạnh tường và ngồi tựa vào đó, thò tay ra ngoài. Cô cuộn mình trong anh, ngả đầu lên vai anh, và nhấp trà từ cái cốc trong tay mình. Jake hôn lên trán cô, và lần đầu tiên trong đêm đó, cô cảm thấy hoàn toàn thanh thản.
"Tuy nhiên anh phải cảnh báo em," anh nói. "Luật hay không luật, anh vẫn là một thằng đàn ông. Khả năng từ trung bình đến khá là anh sẽ sờ soạng một tí vào một quãng nào đó lúc nữa đêm đấy."
Flynn cười lớn và rúc sâu hơn vào lòng anh. "Em không mong gì hơn thế."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT