Có cái gì đó kêu o o. Lạch cạch trên mặt gỗ. Có cái gì đó...

Flynn mở một mắt để vừa kịp trông thấy điện thoại của mình đang run bần bật rồi rơi ngay vào cái ly còn khoảng một lóng tay rượu Irish. Hồi nửa đêm, Flynn đã bỏ cái ly xuống sàn vì mùi của nó làm cô khó chịu, nhưng lại không đủ sức để mang nó vào thẳng phòng tắm.

" Ôi, chết tiệt ! " cô nói, vươn người tới, liếc nhanh xung quanh và cuối cùng chùi điện thoại vào tấm chăn trải giường. Đây là một nơi tuyệt vời, nhưng dẫu sao thì cũng chỉ là khách sạn. Đảm bảo chiếc giường này từng bị làm bẩn hơn thế nhiều. Cô mở điện thoại.

" Vâng ? "

" Flynn. " Giọng ông Richard vang lên từ đầu dây bên kia. Căng thẳng và đúng kiểu của một doanh nhân, vẫn luôn là như thế, ngay cả vào những dịp như sinh nhật hay Giáng sinh. Cô ngồi thẳng dậy như một phản xạ có điều kiện trong thí nghiệm của Pavlov.

" A. Bố. Ôi. Mấy giờ rồi ạ ? "

Ngập ngừng trong giây lát. "9 giờ 30! Con ở văn phòng hả?"

Cô liếc nhìn chai Jameson đã vơi phân nửa trên sàn. "Vâng ạ."

"Tốt! Bố cần cập nhật thông tin mới nhất, kể cả báo cáo của cuối quý ba."

"Ừmmmm. Chắc rồi! Con sẽ làm ngay!" Nhưng đầu tiên, tất nhiên, cô phải tìm ai đó để hỏi "quý" là cái quỷ gì. Nghe thì có vẻ như trong bóng đá, nhưng không hiểu sao Flynn ngờ rằng không phải. "Gì nữa không ạ?"

Có chút ngạc nhiên lộ ra trong câu trả lời của ông Richard, như thể ông đang mong chờ một câu hỏi về bóng đá. "Ừ! Thật ra chỉ có vậy thôi! Có một tay người địa phương mà bố muốn con thu xếp gặp." Ông dừng lại một chút. "Bố chỉ muốn con liên lạc với hắn và thiết lập mối quan hệ."

"Bố. Bố biết con không phải loại người làm được việc đó mà."

Bố cô không cười. "Bố đang nói về quan hệ trong kinh doanh!"

"Vâng, con biết mà. Bố thấy đấy, thật buồn cười là vì..."

"Con là bộ mặt của công ty ta ở đấy, Flynn ạ. Đưa thằng cha đó đi ăn trưa, ăn tối, hay cà phê cà pháo gì đó. Gì cũng được. Nếu hắn hỏi điều gì mà con không biết phải trả lời như thế nào, thì cứ nói là con không biết và sẽ trả lời sau."

Cô nhún vai để giảm bớt căng thẳng. "Vậy không cần mấy chuyện khác như 'Anh thích màu gì nhất?' chứ ạ?"

Lại một lời châm chọc nữa bị rơi đánh bộp như cục gạch. "Bố có một nhóm đang làm việc tại đây, nhưng có vẻ gã này là người giúp chúng ta tránh được nhiều rắc rối với mấy vụ nhũng nhiễu quan liêu ở địa phương, mà đấy là điều rất có ích ở nơi nhỏ như Scheintown. Ở những nơi đấy là có tiếng hay làm khó dễ người ngoài, còn bố thì chỉ muốn mau chóng thoát khỏi vụ này. Tên của hắn là..."

Cô lắng nghe bố lật sổ tay, rồi lên tiếng cùng lúc với ông: "Gordon Chase!"

Bố cô hơi khựng lại. "Hắn đã liên lạc với con rồi hả?"

Cô suy nghĩ một lát. "Con... chỉ mới nghe cái tên ấy thôi."

Cô quyết định ngừng tại đó. Nếu cô nói tiếp về vụ biển thủ, kẻ sát nhân bị tình ghi và vụ ngộ độc dâu kia thì chắc chắn bố sẽ lôi Freya khỏi Tucson ngay lập tức. Và rồi cả hai sẽ đẩy Flynn cho một chương trình điều trị. Freya đã khuyên thế nhỉ? Chỉ kể cho người ta nghe những gì họ cần biết mà thôi?"

Lời khuyên hay, cô nghĩ, rồi nhận ra bố mình vẫn đang nói chuyện ở đầu dây bên kia.

"... ba cuộc họp ở New York vào thứ ba, rồi..."

Cô ngồi thẳng người hơn, "Ba cuộc họp? Ở New York? Bố? Bố nên... Con không biết nữa. Chậm lại một chút đi? Không thể chờ cho đến khi chị Freya về sao?"

Một sự im lặng kéo dài. "Sao bố lại phải chậm lại?"

Flynn thở hắt ra. "Bố! Chị Freya kể cho con nghe rồi. Về chứng đau thắt ngực ấy."

"Chứng đau thắt ngực gì?"

"Chứng đau thắt ngực của bố."

"Bố không biết Freya đã kể gì với con nhưng bố không bị chứng đau thắt ngực. Bố vẫn khỏe, Flynn ạ. Con chắc chắn là nghe nhầm rồi."

"Bố," cô nói, ngọng nghiêm hơn, "chị Freya nói..."

"Bố không biết Freya đã nói gì với con, Flynn ạ, nhưng bố đảm bảo với con lài bố vẫn khỏe. Bố đã kiểm tra tổng quát hồi tháng Tám, bác sĩ đã viết chứng nhận sức khỏe tốt cơ mà. Nếu con muốn thì bố sẽ nhờ bác sĩ fax cho con tờ chứng nhận đấy."

"Không," Flynn chậm rãi, "Không cần đâu bố."

Nhưng có lẽ con sẽ cần một luật sư giỏi khi con giết Freya.

Bố đằng hắng. "Ta có thể quay lại công việc được chưa?"

Flynn buông tay xuống, nhưng vẫn giữ không để nỗi thất vọng hiện trong giọng nói. "Vâng ạ."

"Tốt. Cuối tuần sau bố sẽ quyết định chọn người mua nên con sẽ không còn phải ở đó lâu đâu."

Người mua. Từ đó làm vang lên một sự ngạc nhiên khó chịu trong cô.

"Bố này? Bố có bao giờ nghĩ đến chuyện giữ nơi này lại không? Nó thật sự rất đẹp, người ở đây cũng rất tuyệt! Đầu bếp nấu món súp bí cực kì ..."

"Đừng gần gũi họ, Flynn à! Đó là quy tắc đầu tiên! "

Cô đảo mắt. Mấy ông đàn ông ngốc nghếch với những quy tắc ngốc nghếch của họ.

" Nhưng nơi này đem lại lợi nhuận mà. OK, không phải là lợi nhuận lớn, nhưng không mất tiền là tốt rồi, phải không bố ? Nếu các tập đoàn lớn mua rồi thay thế vườn hoa hồng bằng mấy đường ống trượt nước thì sao? Hoặc sa thải hết mọi người và không còn ai biết được tổng thống Geogre Washington đã từng ngủ ở phòng nào thì sao ? Nếu họ cho món hoa atiso vào thực đơn thì sao ? Bố đã nghĩ về chuyện đó chưa ? "

Lại một khoảng im lặng kéo dài, rồi, " Bố muốn những con số đó vào sáng mai, Flynn nhé. "

Cô thở dài thượt. " Được rồi, bố. Con sẽ làm. "

" Cám ơn con. Bố sẽ đợi. "

Cạch. Cô nhăn mặt trước điện thoại và ném nó lên giường. Bố là một người tốt, cố biết. Ông luôn công bằng, đức độ và sạch sẽ đến mức hoàn hảo. Điều duy nhất làm cô bực mình là dường như ông không có tâm hồn, hoặc chí ít là chưa ai từng thấy nó ở ông.

Tuy vậy, ông vẫn là người có tâm. Hình như thế. Flynn lại nhấc điện thoại lên, tính sẽ gọi cho chị mình và yêu cầu giải thích, nhưng rồi cô lại thôi. Cô không đủ sức để đối đầu với Freya lúc này. Ngay bây giờ cô đang phải suy nghĩ đến những chuyện to lớn hơn.

Như các đường trượt nước và hoa atiso.

Flynn thở dài, nhìn quanh. Khi nào vậy, chính xác là từ khi nào nơi này đã ăn vào người co rồi ? Lẽ ra cô phải ghét nó, vì khắp nơi đều là thiên nhiên, xung quanh chẳng có gì, và các căn nhà kia thật sự khiến cô phát điên. Nhưng khu vườn hoa hồng lại quyễn rũ cô, những căn phòng đẹp tuyệt vời, và cả anh chàng quầy rượu...

Tucker.

Cô hít một hơi dài. Một luồng sợ hãi chạy dọc cơ thể Flynn khi cô chợt nhớ lại những chuyện hồi tối qua.

" Ôi, trời ơi, " cô nói, ụp mặt vào hai lòng bàn tay. Cô đã quăng mình vào tay tên pha chế rượu đó rồi sao ?

Đúng rồi. Đúng rồi. Cô đã làm thế mất rồi. Lúc đó đã muộn. Cô thì say. Và hắn thì có đôi mắt nâu thật ấm khiến cô muốn tan ra. Đôi mắt đó phải chịu mọi trách nhiệm. Nếu hắn không nhìn cô cái kiểu đó thì làm gì có...

Ôi, trời ơi !

Cô đã gọi hắn là Jake.

Cô đã hôn hắn.

Cô đã kể cho hắn nghe chuyện đàng điếm ở Renaissance Faire.

" Ự, " cô rên rỉ. Và bây giờ cô sẽ phải cộng tác với hắn trong vụ gã Chase. Gặp lại hắn thì bẽ mặt đến chết mất.

" Mày là cái chai ngu xuẩn, " cô nói dựa người ra sau nhặt chai Jameson và mấy cái ly dưới sàn lên. " Và tao thì không được ngu xuẩn nữa. "

Khi Flynn vừa rửa xong mấy cái ly thì tiếng gõ cửa vang lên. Lưng của cô cứng lại.

Tucker. Hắn là người duy nhất biết cô ở đây. Cô vội nhìn vào gương, chải sơ mái tóc rồi quyết định không cần phải quan tâm nữa. Bây giờ không phải lúc.

" Chờ một chút ! " Cô nặn một ít kem đánh răng ra ngón tay, chà lên miệng rồi súc qua loa. Cô bước qua phòng, mở cửa và sẵn sàng phát một tràng diễn văn dài về việc tại sao đêm qua cô lại say be bét thế, và cô chẳng nhớ một điều gì, thì nghe một giọng cao vống lên, " Ôi ! "

Đó là Annabelle. Flynn thả lỏng người và mỉm cười. " Chào Annabelle. "

" Ừm ! " Annabelle lùi lại, nhìn cánh cửa, rồi nhìn sang Flynn, nét bối rối hiện trên khuôn mặt. " Đây là phòng 213. "

" Đúng rồi. "

" Nhưng đây là... là phòng của Jake. Ý em là phòng em xếp cho Jake để phòng hờ có ông khách quen nào dưới quầy rượu không thể tự lái xe về nhà. Nhưng tối qua Jake không làm việc. Làm sao... ? " Annabelle ngừng nói, mắt cô nàng trợn tròn. "Ô"

"Không!" Flynn đặt tay mình lên cánh tay Annabelle. "Không phải vậy đâu. Anh ấy chỉ..." Thâm tâm cô bồn chồn, muốn nói điều gì đó, bất kỳ điều gì để xóa đi cái vẻ thất tình trên khuôn mặt xinh xắn của Annabelle. "Vì cánh cửa. Tối qua... Anh ấy đá sập nó. Nó bị gãy... À, ổ khóa ấy... ý tôi là ổ khóa. Nên Jake đưa tôi đến đây rồi..." – bỏ đi sau khoảng ba hay bốn giờ - "... về."

Chính tai cô nghe mà còn cảm thấy giọng mình đầy tội lỗi, nhưng dường như Annabelle không nhận thấy. Cô nàng mỉm cười rạng rõ và gật đầu. "Ô, đúng rồi. Em xin lỗi chị. Em sẽ nhờ Herman sửa lại cho chị trong hôm nay."

Flynn thở phảo nhẹ nhõm, sự căng thẳng được trút khỏi hai vai. Làm sao Jake lại có thể không thấy tình cảm mà Annabelle dành cho anh? Anh ấy mù mờ thế sao?

Ừm! Thì đàn ông mà!

"Dù sao đi nữa em cũng xin lỗi đã làm phiền chị!" Annabelle nói, "Tại có một nhân viê phục vụ phòng bảo là thấy bảng Không Làm Phiền trên cửa, em mới nghĩ 'Không, làm gì có khách nào trên đó, đó là phòng của Jake mà tối qua anh ấy đâu có làm việc', thế nên em lên để kiểm tra thử, rồi gặp chị..." Annabelle ngừng nói và cụp mắt. "Em sẽ nhờ ông Herman sửa ổ khóa cho chị."

"Cám ơn cô," Flynn nói. Cô định đóng cửa thì chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với bố, thế là lại thò đầu ra hành lang."

"Annabelle?"

Annabelle quay lại, "Gì ạ?"

" Làm ơn đừng nói với ai là tôi hỏi chuyện này nhé, nhưng quý là gì vậy ? "

Annabelle chớp mắt. " Ý chị là sao ? Như... là tiền hả ? "

Flynn mỉm cười. " Tôi không nghĩ như thế. Bố tôi gọi điện đến. Ông muốn biết tất cả tình hình tài chính quý ba. Chẳng hiểu nghĩa là gì. "

Annabelle gật đầu. " Vâng. Quý ba vừa hết hồi thứ Sáu rồi. "

Ồ. Vậy là chuyện thời gian. Hiểu rồi ! " OK. Ừm, cô tổng hợp các báo cáo lại cho tôi được không ? Lợi nhuận và thất thoát... hay cái gì gì đó nhé ? "

Flynn mỉm cười. Cô biết mình đang nói như một con ngốc nhưng tin rằng Annabelle sẽ giả bộ phớt lờ nó đi.

Thế nhưng, khuôn mặt Annabelle lại đờ đẫn bất thường. " Ừm, chắc rồi. Nhưng phải mất vài ngày. "

Flynn thở phào, dựa người vào cửa, rồi tỏ cái vẻ như những đồng đội đồng cam cộng khổ hướng sang Annabelle. " Bố tôi muốn có vào sáng mai cơ. Tôi có thể giúp gì không? "

" Không ! " Giọng của annabelle vốn đã cao, giờ lại càng cao bất thường. " Không. Không. Em có thể... " Cô nàng nở nụ cười rạng rỡ. "Chắc chắn em làm được mà."

"Cám ơn cô. Lát nữa tôi sẽ ghé qua văn phòng."

Annabelle khẽ vẫy tay và biến mất ở đầu cầu thang. Flynn nhìn chằm chằm cái hành lang trống một lúc, nhớ lại đêm qua với Tucker. Nụ cười thoáng qua trên mặt bị cô vội vã giũ đi; rồi cô quay vào trong thay quần áo và bắt đầu một ngày mới.

Nó hứa hẹn sẽ là một ngày dài!


Jake nằm ườn trên giường, một tay gác lên trán, mắt nhìn chằm chằm lền trần. Anh đã nằm thế này gần cả buổi sáng. Rồi cả buổi chiều. Giờ thì ca làm việc của anh sẽ bắt đầu trong vòng một tiếng nữa mà anh vẫn chưa đưa ra được kết luận nào, ngoại trừ cái vệt nước thấm trên trần nhìn như mặt Vladimir Putin.

Anh liếc nhìn đồng hồ. Năm giờ kém năm.

Vẫn còn kịp để Jake nghĩ ra được những sáng kiến xuất sắc để thuyết phục Flynn rằng cô đừng có giúp anh giải quyết vụ Gordon Chase này nữa. Cho đến nay, anh mới chỉ có được trong tay mấy vụ điều tra kéo dài suốt mấy buổi đêm buồn tẻ, ngồi trong xe nhâm nhi thứ cà phê nguội ngắt. Còn phải lục rác của người khác nữa.

Chúng dẫ anh đến với những gã như Gordon Chase.

Đó là nguyên nhân chính anh không muốn Flynn dính vào. Anh không muốn cô bị tổn thương, và anh chắc chắn không muốn mình trở thành nguyên nhân làm cô bị tổn thương. Nhưng sự thật thì không thể chối cãi, bởi vì nó chỉ dựa theo tình cảm chứ không phải logic. Vì vậy...

Tập trung vào đống rác!

Anh thở hắt ra. Anh không thể đổ thừa sự ngu xuẩn của mình là do say rượu; bởi anh chỉ uống chưa tới nửa ly Jameson trong suốt ba giờ. Vậy mà anh lại đi hứa hẹn một điều mà anh chẳng muốn giữ chút nào, và nó làm anh phát cáu cả đêm qua. Anh ngủ chập chờn. não anh không thể đưa cô vào một giấc mơ nhưng cũng không sẵn sàng từ bỏ hình ảnh đó. Tại sao anh lại nói với Flynn rằng cô có thể giúp anh điều tra Chase chứ? Cần làm gì thì anh cũng đều có thể tự mình làm được cơ mà và cô tốt nhất là phải được đứng tránh ra càng xa càng tốt. Đêm qua anh đã nghĩ cái gì vậy?

Dĩ nhiên, đúng là thế mà, anh có nghĩ được gì đâu. Vì còn mải nhìn vào đôi mắt rầu rĩ đó, mái tóc hoang dại xõa trên cái cổ trắng ngần, và anh chẳng thế từ chối Flynn bất cứ thứ gì cô muốn. Nếu cô muốn một cái đầu kì lân thì anh hẳn cũng sẽ ra ngoài tìm một cây rìu cho mà xem.

Ừm! Hôm nay anh phải nói không với cô. Mà có lẽ nới qua điện thoại thì sẽ tốt hơn. Qua điện thoại thì sẽ dễ dàng hơn. Không ánh mắt, không tóc, không có mùi dầu gội thoảng hương hoa quyến rũ tâm trí anh và khiến anh ngu muội.

Ngay lúc đó, điện thoại reo vang lên. Anh liếc nhìn nơi gọi đến: Goodhouse Arms. Anh hướng mắt cầu Chúa.

"Phải trả lời thôi," anh lầm bầm rồi nhấc điện thoại và nhấn nút trả lời.

"Nghe," anh thô lỗ nói, cố làm ra vẻ mình chẳng mong nghe tiếng cô chút nào.

"Jake hả? Bật TV lên!"

Anh trút ra một hơi vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. "Chị Mercy?"

"Kênh 4! Ngay bây giờ! Bật lên đi!"

"Được rồi. Chúa ơi! Chờ một tí!" Anh thả chân xuống giường và vừa buộc lại quần vừa đi ra phòng khách. "Có chuyện gì vậy?"

"Ôi, chết tiệt. Hết mất rồi. Nhưng nó sẽ chiếu lại. Dù sao thì cũng cứ bật đi."

Anh chộp lấy điều khiển, hướng vào TV. "Chị định kể có chuyện gì xảy ra hả?"

"Trên thời sự," chị xuỵt khẽ trong điện thoại, như cố không cho ai khác nghe thấy. "Là cái xoong sốt của chị!"

Anh dụi mắt, cố tập trung lên màn hình. Có mấy bà mặc vest ngồi sau một cái bàn và nói liến thoắng gì đấy. Chẳng có gì thú vị cả!

"Mercy, có chuyện gì vậy? Chị có thể đợi em để vào..." Anh im bặt khi trên màn hình chuyển sang cảnh trên sông Hudson, trông như thể có một đám người đang kéo một thi thể lên khỏi mặt nước.

"Đó đó!" Mercy nói khi đoạn băng lại chuyển sang một cái xoong màu bạc với một thứ trông như sợ dây bungee thắt trên quai.

"... bị trì xuống bằng rất nhiều gạch, và một thứ trông như một cái chảo, nhiều khả năng là hung khí. Những người có thẩm quyền yêu cầu bất cứ ai có bất cứ..."

Mercy nói át tiếng đưa tin, "Cái chảo! Đó không phải là cái chảo. Nó là một cái xoong sốt bằng đồng hiệu All-Clad, đồ đần ạ. Và nó là của chị!"

"Chờ chút đã, chị Mercy. Sao chị chắc được nó là của chị?"

"Chứ cậu nghĩ ở vùng này còn bao nhiêu người dùng xoong sốt đồng hiệu All-Clad nữa?"

"Nếu biết chị đang nói chuyện gì thì em sẽ mạo muội đoán thử."

"Trời ơi," bà rên lên. "Nó bị lõm! Cậu có biết mấy thứ đó đắt thế nào không? Chị nghĩ thằng ăn trộm đã đem bán nó ra chợ đen..."

Anh vào bếp. "có cả chợ đen cho xoong sốt nữa hả? Ở Shiny này ấy hả?"

Mercy cáu tiết. "Tôi đã cố bảo cậu rồi. Nhưng khônggggg. Cậu quá giỏi, đâu có thèm điều tra vụ cái xoong sốt ba-trăm-đô bị mất đó của tôi!"

Anh khịt mũi. "Chị trả ba trăm đô chi một cái chảo ấy hả?"

"Đó không phải cái chảo, đồ chết tiệt! Đó là một cái xoong sốt bằng đồng hiệu All-Clad, nhưng đó không phải là mấu chốt. Đã có kẻ giết người bằng cái xoong sốt của tôi!"

Jake cầm một cái tách đi lấy nước. "Thôi được rồi. Chị bình tĩnh đi nào. Có chắc đấy là của chị không?"

Ở đầu dây bên kia có tiếng hít thở sâu trong vài giây, theo sai là một tiếng thở dài thườn thượt, rồi Mercy quay lại, giọng đã bình tĩnh hơn. "Là thế này, Jake. Nó là một cái xoong sốt ba-trăm-đô, giống y hệt cái tôi bị mất. Lại còn không phải của tôi nữa sao? Với cả là, tôi biết như thế. Tôi cảm thấy thế ngay khi nhìn thấy nó."

Jake đã học được một bài học từ lâu rằng không bên tranh cãi với trực giác của người phụ nữ này. Việc đó chỉ làm chị thêm cáu lên, vốn là điều anh chẳng muốn, mà vấn đề chính là thường thì chị ấy đúng. Anh đặt cái tách lên trên lò vi sóng và với lấy gói cà phê hòa tan.

"Rồi. Vậy nó là của chị. Thế nó bị mất khi nào"

"Mùa xuân rồi. Nhớ không? Chị đã bảo cậu mà cậu lờ đi."

"Em nhớ đó là củ cải mà."

Mercy thở dài não nề. "Chuyện này là trước đó nữa. Cù vậy chị nhắc lại với cậu lần nữa trong tối củ cái, và cậu lại lờ đi lần nữa. Chúa ơi, Jake! Cậu có bao giờ nghe chị nói không?"

Jake quyết định đó là câu hỏi mà tốt nhất nên chuyển qua cho nhanh. "Chị này. Gọi cảnh sát và bảo cái xoong đó là của chị. Kể cho họ nghe nó bị mất lúc nào, và càng nhiều chi tiết về nó càng tốt."

"Nhưng, Jake..." lại một quãng im lặng nữa. "Nó bị lấy từ bếp của chị. Bếp của chị. Không ai có thể vào được trừ nhân viên trong khách sạn, thỉnh thoảng có thêm vài người bạn hay sao đó nữa, nhưng đây không phải phố Wall." Chị họ giọng thì thào. "Nhỡ có ai ở đây là kẻ giết người thì sao?"

"Chị đang đưa ra kết luận một cách vội vã đấy, Mercy. Ý em là, rất có thể ai đó đã ăn trộm nó, rồi đem bán, rồi nó lọt vào tay kể giết người. Ai đó ở Arms có thể là ăn trộm, nhưng không hẳn là kẻ giết người." Ngay khi anh nói những lời này thì có gì cứ bật lên trong đầu anh. Nếu tính cả cái chết của bà Esther thì cả hai mối nghi ngờ nhiều khả năng nhất đều có liên quan đến Arms. Thật khó mà là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng không cần cho Mercy biết điều đó. Chị ấy đã hoảng đủ rồi.

Anh lấy chiếc tách ra khỏi lò vi sóng trong khi Mercy tiếp tục thao thao bất tuyệt về chiếc xoong sốt, rằng chị thích nó làm sao, chẳng cần biết đang nó một người không hề cảm thấy hứng thú với nó đến thế. Anh vờ lắng nghe, chốc chốc thêm vài tiếng ậm ừ động viên, trong khi đầu óc thì đang quay cuồng. Mãi cho đến khi mẩu tin nóng đó được quay lại, thì thứ gì đó phía sau cái xoong sốt bỗng khiến anh chú ý.

Đó là chiếc túi nhựa tang chứng, bên trong đựng một bình bẹt. Jake chộp lấy cái điều khiển TV, tua lại đoạn phim trực tiếp, lòng thầm cảm ơn Chúa và công ty truyền hình cáp vì dịch vụ TiVo (máy ghi video kĩ thuật số) này. Anh bấm dừng đoạn phim và thở hắt ra.

Cái bình bẹt có thứ gì đó sáng sáng ở quanh nắp. Thứ gì đó trông rất giống kim cương giả. Anh điểm nhanh lại sự việc.

Cái xoong sốt biến mất hồi mùa xuân rồi. Elaine Placie cũng thế. Còn cái bình bẹt đính hạt kim cương giả thì anh chỉ nhớ là đã từng thấy một lần, và nó là của Elaine. Chưa kể đến việc những phụ nữ như Elaine Placie luôn có khuynh hướng tạo ra kẻ thù...

"Tào lao," anh lầm bầm.

"Jake? Cậu có đang nghe chị nói không?" Mercy rít lên trong điện thoại.

"Em phải đi đây," anh nói và ngắt điện thoại. Anh ném nó xuống ghế và nhìn chằm chằm lên màn hình, đầu óc anh bình tĩnh đến lạ thường khi phải xâu chuỗi các thông tin lại với nhau.

Cuối cùng thì Elaine Placie đã chẳng thoát được khỏi nơi này. Dù đã có người bỏ một số tiền lớn để cố làm ra vẻ như vậy. Và dù Jake có cảm giác mạnh mẽ rằng anh đã biết đó là ai.

Anh đi vào phòng tắm. Anh muốn thư giãn, sạch sẽ và làm chủ bản thân khi bảo với Flynn rằng anh không đời nào lại để cô cách thằng cha Gordon Chase đó trong vòng có một dặm.

Thêm nữa, nếu đêm nay anh bị bắt khi đột nhập vào văn phòng của Chase thì ít nhất anh cũng có thể tỏ ra bảnh bao cho mẹ thấy. Những chi tiết nho nhỏ ấy lại mang rất nhiều ý nghĩa.

"Flynn? Em có trong đó không?" Jake lùi lại khi nghe có tiếng động trong nhà, rồi anh nhìn quanh. Chiếc ghế đu đưa đã được dời đi chỗ khác, bậu cửa mới sơn và hai ổ khóa mới thay sáng lóa. Không may là anh chẳng nghe thấy tiếng lạch cạch của cả hai trước khi Flynn mở cửa.

"Em biết đấy, ổ khóa sẽ hữu dụng hơn nếu em thật sự khóa..."

Trông thấy cô, anh im bặt. Flynn mỉm cười, nghiêng đầu sang một bên vì đang bận đeo một chiếc khuyên toòng teng dài bằng bạc ở tai bên phải.

Chiếc khuyên bạc rất hợp với sợi dây đeo cổ điểm trang trên ngực Flynn. Chiếc váy đen cô mặc dù ngắn nhưng che chắn kỹ càng.

"Chào." Flynn bước sang một bên nhường lối cho anh vào. "Anh đến đây làm gì?"

Anh nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh cần nói chuyện với em về... Em đang định đi đâu à?"

"Ừ," cô nhe răng cười. "Em có hẹn."

Anh nhìn cô chằm chằm, tâm trí anh trống rỗng mất một lúc. "Ta có kế hoạch sao?"

" Không. Em có kế hoạch. " Cô quay lưng về phòng ngủ. Jake đợ một lúc, rồi theo cô vào và thấy cô đang soi gương chỉnh trang lại. " Em biết em đã hứa với anh là báo cho anh trước, nhưng chuyện này xảy ra quá nhanh nên em không kịp làm gì. Gordon đến văn phòng em nửa tiếng trước và mời em đi ăn tối, thế nên em nghĩ đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời để anh dùng chiếc chìa khóa đó. Em đã gọi Carole làm thay ca cho anh tối nay, và Gordon sẽ đến trong vòng hai mươi phút nữa, nên tốt hơn hết là anh đi đi. "

Vài lọn tóc mượt mà cố ý buông sau gáy, trên vai, nhưng phần lớn mớ tóc được kéo lên cao, quấn thành một búi lỏng và được giữ bỏi hai chiếc đũa có hoa văn. Cô bặm môi, đưa ngón tay út lướt nhẹ theo vành môi. Trong một khoảnh khắc, Jake tưởng như đã đi lạc đến tận đâu rồi, nhưng rồi anh nhớ ra rằng cô đang làm đỏm vì Chase. Anh bước về phía cô.

" Gọi cho hắn. Bảo em sẽ không đi. "

Cô nhìn như thể anh bị điên. " Cái gì ? Tại sao ? Đây là cơ hội tốt để anh đột nhập vào văn phòng đó mà. Em cứ tưởng anh sẽ mừng... "

Jake lấy điện thoại của mình ra, bật nắp và tìm số điện thoại của Chase.

" Tucker, anh làm gì vậy ? "

Jake đặt chiếc điện thoại vào tay cô. "Em cú nhấn vào nút màu xanh lá cây đó. Khi hắn trả lời thì bảo em sẽ không đi với hắn. Không bao giờ!"

Flynn cầm điện thoại, đóng lại, rồi trả cho Jake. "Không. Bố em bảo em phải đi gặp hắn, còn anh thì cần hắn biến đi một lúc. Một hòn đá trúng hai con chim. Nhưng anh nên đi đi trước khi hắn đến. Để hắn bắt gặp tụi mình với nhau thì lộ hết."

Jake lại mở điện thoại. "Hắn sẽ không thấy anh ở đây, vì hắn sẽ không đến đây đón em, bởi vì em sẽ hủy cuộc hẹn này."

Anh bắt đầu nhấn số điện thoại, nhưng Flynn vội ngăn lại.

"Tucker, chuyện gì vậy? Tối qua anh đã đồng ý như vậy rồi mà."

Anh nhìn cô. "Là vì tối qua anh nghĩ Elaine Placie vẫn còn sống."

Flynn nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi rút tay về, "Elaine Placie là ai?"

"Là cô gái có cái bình bẹt đính đá."

Flynn mở to mắt. "Là người đã giúp Chase lấy chiếc laptop đó?"

Jake gật đầu. "Đêm qua họ đã kéo thi thể cô ta từ dưới sông lên. Họ vẫn chưa nhận dạng xong, nhưng đó chính là cô ta." Anh tiếp tục bấm số của Chase và chuyển điện thoại sang cho Flynn. "Thế nên em gọi đi."

Flynn cầm lấy điện thoại, nhìn nó chằm chằm, rồi lại đóng lại và đưa cho Jake. Gương mặt cô tự tin và dứt khoát. "Em không nghĩ đó là hắn!"

Jake vẫn giữ ánh mắt ở cô. "Chà. Đến cả xác chết của cô nàng lừa đảo đó mà vẫn không làm em ấn tượng thì việc giữ gìn sự thú vị trong mối quan hệ này xem ra gặp phải thử thách rồi."

"Anh nghĩ đi, Tucker. Hắn thuê Elaine Placie trộm lại chiếc laptop. Hắn trả tiền cho cô ta. Vậy sao lại giết cô ta? Ngay cả nếu cô ta đòi thêm tiền hay đe dọa báo cảnh sát thì hắn vẫn là một doanh nhân có danh tiếng tốt, còn Elaine Placie chỉ là một kẻ lừa đảo tầm thường. Lời nói của cô ta có chống lại hắn thì hắn vẫn có toàn quyền. Không có động cơ giết người ở đây. Thêm nữa là em không thể hiểu được. Chase không có đạo đức, em đồng ý, nhưng anh nghĩ hắn là kẻ giết người thật sao? Ý em là, anh nghĩ thế thật sao?"

Anh biết cô có lý. Anh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng vì quá mải nghĩ cách đưa Flynn thoát khỏi tình huống này nên anh cũng chưa suy nghĩ thêm được bao nhiêu. Để sau anh sẽ nghĩ kĩ hơn, còn bây giwof anh chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đầu. Anh đưa điện thoại cho cô, "Không, anh có thể lẻn vào ban đêm mà."

"Đừng có nghĩ rằng em chưa từng nghe thấy điều đó." Cô lấy điện thoại từ tay anh, gập nắp lại và ném ra sau vai. Chiếc điện thoại bay vút qua đầu tủ đứng, đập vào tường, rơi xuống nền nhà và văng vào gầm giường.

Cà hai cùng nhìn xuống. Jake cảm thấy sững sờ và căng thẳng trước vẻ quả quyết thẳng thừng của Flynn.

"Vậy, em đang nói gì?" Cuối cùng anh cũng cất tiếng. "Vậy giờ Chase là một anh chàng tử tế hả? Một đối tượng đủ tư cách khác hả?"

Cô khoanh tay trước ngực, hất đầu sang một bên, "Ôi! Trời ơi! Anh đang ghen à? Với Chase?"

"Không," anh trả lời, giọng đang hơn so với dự ddingj. Anh hít một hơi rồi nói tiếp. "Không. Không phải như vậy, nhưng vụ giết Elaine Placie đang gây chú ý, và anh muốn am tránh càng xa vụ này càng tốt."

Flynn cất thỏi soi vào ví, đóng lại, rồi nhìn Jake, "Với anh, em trông giống kẻ vô dụng lắm hả?"

Anh lắc đầu, "Đừng lẫ lộn chuyện này, Flynn. Anh không nói như thế, em cũng biết mà."

"Em đã học các khóa tự vệ trong suốt ba năm. Em có một chiếc điện thoại và bình xịt Mace. Là phụ nữ thì không có nghĩa là em không thể suy nghĩ hay tự vệ."

"Mấy chuyện phân biệt giới tính đấy không áp dụng được với anh đâu. Ở nhà có bốn bà chị và một mẹ và anh không muốn phải đụng độ với bất kì ai trong số đó. Không phải là chuyện đó! Mà là..."

Anh ngừng lời, thở hắt. Sự thật là anh không thể nghĩ đến chuyện cô sẽ ra ngoài với Chase, nhất là bây giờ, khi đã trông thấy cô trong bộ váy đó. Đó là chuyện giữ cho cô an toàn. Đó là về một triệu thứ mà anh không thể kể tên, và cũng không muốn. Anh cố nghĩ ra một cách để biểu đạt điều nàu mà không để lộ ra những gì anh thật sự muốn khi cô tiến đến gần anh, móc một chân sau đầu gối anh và cố gắng làm anh mất thăng bằng, và cũng đã suýt làm được thế. Jake nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng lại cho vững và túm lấy tay cô. Anh xoay cô lại, ngoặt tay cô ra sau rồi vòng cánh tay còn lại của mình quang cổ cô. Cô hổn hển, vài sợi tóc hất lên mặt

"Chết tiệt!" cô nói, "Ở lớp tự vệ em vẫn làm được cơ mà."

Anh nghiêng đầu tới trước, môi kề tai cô, "Dĩ nhiên là vậy, nhưng đây là thế giới thực."

Anh nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của Flynn khi cô quẫy người trong tay anh. "Anh định nói gì đây? Trong thế giới thực thì em chết chắc chứ gì?"

Anh hít sâu, cố không để mùi hương của cô làm mình phân tâm. "Tùy theo cái gã đang giữ em muốn gì."

Anh nới lỏng cánh tay, cô chầm chậm xoay lại trong vòng tay anh. Hai tay anh đặt lên eo cô và khẽ cắn môi dưới. Anh đưa một tay chạm vào mặt cô. Da cô sao có thể mềm mại đến thế! Gần như là không thật.

"Tucker," cô nói, hơi lớn hơn một lời thì thầm.

Anh vừa định nghiêng người hôn Flynn thì cô liên dứ dứ chai Mace trước mặt anh.

"Xịt xịt. Anh thua rồi, em đã an toàn. Thế đi nhé."

Anh rút tay khỏi hông cô, "Anh chịu em thôi, Flynn ạ. Em đúng là biết cách làm cụt hứng."

Cô nhún vai tự mãn rồi cho chai Mace lại vào túi. "Nếu anh muốn kiểm soát tình huống, anh phải tạo cho đối phương điều hắn muốn nhất, hoặc cho hắn thấy điều hắn sợ nhất. Em học được như thế ở một lớp ứng biến mà mấy người ở Renaissance Faire bắt em đi học. Nó cũng có tác dụng trong thực tế ra phết."

"Nhưng sao em biết anh muốn gì?" anh khẽ hỏi.

Cô nhún vai, "Anh là đàn ông. Chỉ có thẻ hoặc là thức ăn hoặc là tình dục, mà em lại không có cái đùi gà nào trong tay. "

Jake cười thầm, rồi im lặng. Tim anh vẫn còn đập loạn lên sau khi ôm cô sát vào người như vậy, và anh biết bất kỳ điều gì mình nói ra bây giờ cũng đều vô nghĩa. Cô rất vững vàng, và quyến rũ, mọi thứ anh nói bây giờ không còn nghĩa lý gì cả. Cô bước về phía anh, hơi nghiêng đầu kiểu giảng hòa, để lộ chiếc cổ cao trắng mịn.

" Anh nghe rõ nhé, " Flynn nói, ánh mắt cô sáng lên tinh nghịch nhìn anh, " Gordon Chase không là cái thá gì với em hết. "

Jake hơi lo vì cảm giác khoan khoái khi nghe điều đó. " Vậy sao ? Hắn giàu có và đẹp mã. Nhiều cô gái trong thị trấn này đều muốn được hắn để ý ! "

" Ừm, " cô nhỏ nhẹ, " Em không phải trong số nhiều đó. "

Jake mỉm cười, Flynn chạm vào cánh tay anh.

" Anh nghe này. Gordon Chase là thằng đại ngốc, ngay cả khi hắn không gây chuyện với anh. Nhưng hắn đã làm thế, và vì vậy, em muốn hắn phải trả giá. Dù hắn có giết Elaine Placie hay không thì chắc chắn cũng có liên hệ với cô ta, và em đang cho anh cơ hội để khám phá điều đó. Vậy bây giờ hoặc anh có thể chọn trở thành một gã 'đầu đàn' cẩn thận quá đáng, nhảy xổ ra phá đám khi hắn đến đây, hoặc anh tin tưởng để em tự giải quyết và anh thì đi lấy chiếc laptop kia đi. "

Có tiếng gõ cửa. Jake không nhúc nhích, Flynn cũng vậy.

" Một tiếng đến nhà hàng và một tiếng về, em có thể kéo bữa ăn ra hai tiếng. Thế là anh sẽ có đủ thời gian. " Anh cảm thấy những ngón tay cô chạm vào mình. " Em phải tỏ ra tử tế với thằng ngốc ấy suốt bốn tiếng đồng hồ. Anh làm sao thì làm cho bõ công em. "

Cô rời tay khỏi anh rồi đi. Jake nghe tiếng cô mở cửa, anh phải hết sức ngăn mình không ào vào cái phòng khách đó mà phá hỏng kế hoạch làm Nancy Drew của cô.

Nhưng anh không làm vậy. Anh lắng nghe cô chào Chase ở cửa ra vào, giọng cô vui vẻ, phấn khởi và ngây thơ. Anh nghe giọng Chase xun xoe, tự mãn, và chỉ vài phút đau đớn sau đó, cánh cửa đóng lại. Jake thở ra một hơi, ngồi xuống giường, và vùi đầu vào tay.

Xét theo thực tế, anh biết rủi ro không lớn. Thậm chí nếu Chase là người đã khử Elaine Placie và Esther, anh vẫn có thể công khai đến Arms để lên kế hoạch với Flynn, đón cô ở đây để tất cả sẽ thấy hai người bên nhau. Nếu anh định theo dõi Flynn, sẽ không phải là tối nay. Cô ấy sẽ ổn. Cô ấy cứng cỏi. Cô ấy thông mình. Cô ấy...

Cô ấy thật đáng kinh ngạc.

Anh khẽ mỉm cười chính mình khi nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cô đã nắm được anh. Chuyện đó xảy ra khi nào vậy ? Anh không để ý, nhưng khi nghĩ về việc cô đi chơi với Chase tối nay, trong bộ váy đó, anh thấy điên tiết.

Hừ ! Chắc hẳn là tại mái tóc.

Jake thọc tay vào túi, lấy ra chiếc chìa khóa Rhonda Bacon đã đưa, xoay xoay trong tay. Anh biết anh không có nhiều thời gian. Anh chỉ hy vọng cí thứ chết tiệt ở trong laptop đó, bất kể nó là gì, sẽ xứng đáng với tất cả chuyện này.

Phải như vậy thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play