-Cố định họ lại.- Người đã tấn công các nàng cùng Thượng Quan Khương sáng nay nói.

Lập tức mười hai cô gái kia bị xích lại. Xích chân, xích tay.

Kiều Tuyết im lặng. Đây có lẽ là những cô gái có cùng khí như cô gái mà Khương đem về. Vậy thiếu mất một người? Bọn chúng vẫn có thể khai triển ma pháp sao?

Không thể nào.

Kiều Tuyết len lén nhìn lên bọn chúng. Bất quá ma xui quỷ khiến như thế nào mà cái tên tấn công sáng nay lại bất ngờ quay lại, nhìn về thẳng phía nàng.

Nguy rồi!

Tim Kiều Tuyết nảy lên. Hắn đã nhìn thấy nàng rồi.

Cha nàng kiêm sư phụ nàng ở hiện đại từng dạy dỗ nàng theo đường lối như sau: "Chắc chắn thắng thì hãy ra tay. Nếu không chắc chắn hãy quay đầu chạy. Nếu đánh, cho dù thoát hay thắng thì cũng là để lộ ra quá nhiều chiêu thức. Nếu bị nhìn thấy sẽ là lâm vào nguy hiểm. Sợ không phải một cái tội, đó là cách để chúng ta tồn tại"

-Ông già, tôi run quá. Vậy ra, không muốn sợ cũng không được nhỉ? Bọn chúng là kẻ mạnh.- Kiều Tuyết lẩm bẩm, một giọt mồ hôi lăn từ trán xuống. Nàng dần như chỉ muốn quay đầu.

-Bắt kẻ đó.-Cái tên mà nàng vừa gặp sáng nay chỉ thẳng vào nàng. Chết tiệt! Nhanh như vậy sao?

Thượng Quan Khương đứng sau bức tường giật mình, Kiều Tuyết cũng không kém hơn là bao. Tim nàng nảy lên.

Kiều Tuyết định đứng dậy, giết bọn lính rồi mở đường thoát thì bỗng dưng cái người mặc áo choàng đen bên cạnh nàng nhanh hơn một bước, lập tức đứng dậy.

Hắn trên tay từ đâu biến ra hai thanh đao. Một đỏ một xanh, nhanh chóng giết những tên lính định đến gần.

Kiều Tuyết thở phào một hơi. Nàng thoát rồi. Nhưng có cái gì đó...không ổn.

Người mặc áo choàng đen kia nhìn về phía nàng, nâng đao lên. Kiều Tuyết ngẩng mặt lên, hai thanh đao trên tay hắn bỗng khựng lại.

Kiều Tuyết rủa thầm. Mụ nội nó. Ngươi theo phe ai vậy hả? Đánh cũng phải nhìn người chứ. Uổng công ta tưởng ngươi theo phe chúng ta.

-Vị tỷ tỷ này, không phải ngươi cũng ở phe ta sao?- Thằng nhóc kia nhếch mép cười gian, đưa tay chủ ý đỡ Kiều Tuyết dậy.

Kiều Tuyết một lần nữa đem tám đời tổ tông của thằng cha trước mặt ra chửi rủa. Sao hắn biết được nàng là người đối lập với cái buổi lễ này? Hắn với nàng quen biết nhau sao? Mà quan trọng hơn...đừng có kéo nàng chết chung với hắn chứ.

Hết cách, Kiều Tuyết đành phủi đồ đứng dậy, ánh mắt sát khí nhìn tên kia. Vốn tưởng đã thoát rồi ai ngờ vẫn chết.

Cái thằng nhóc mặc áo choàng kia híp mắt cười. Lý do nàng gọi nó là nhóc à? Đương nhiên là vì mặt cái tên này non choẹt như thằng nhóc mới 15 đến 16 tuổi. Bất quá nàng lại thấp hơn nó.

-Giết bọn chúng cho ta.- Cái đứa con gái ăn mặc hở hang kia tức giận hét lớn. Lập tức bao nhiêu người xung quanh đều đổ dồn vào bọn nó.

Chậc. Nhiều như vậy nhưng chỉ là loại cùi bắp. Nàng là chỉ sợ mấy tên kia thôi. Không sao, đây là lúc thích hợp để thử "thứ đó".

-Tỷ tỷ, chúng ta...-Cái tên bên cạnh nàng định nói gì đó thì bị Kiều Tuyết lườm cho một cái. Hắn bất giác im lặng.

Kiều Tuyết hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lại với nhau để trước ngực. Đầu nàng hơn cúi xuống, mắt nhắm lại.

-Sinh tồn giữa chốn nhân gian.

Hoàng kim, hãy rực sáng, thiêu cháy những ai cản đường ta.

Lắng nghe lời chúc phúc của thượng đế, chết cũng không toàn thây.

Rác rưởi...loại bỏ...

Nàng vừa đọc đến đây, mắt cũng lập tức mở to, hai tay dang rộng ra hai bên:

-Giả kim thuật, sát kim tuyệt kĩ, khai mở.

Lập tức trên cao xuất hiện một quả cầu lớn. Ba giây sau thu nhỏ lại và biến mất.

Cả đại điện im lặng.

Kiều Tuyết nhếch môi cười nhẹ, chỉ tay về phía bọn chúng:

-Sát!

Từ đâu, rất nhiều chùm sáng màu vàng rực cháy bay thẳng xuống đất.

Đáp đất chỗ nào, người chết la liệt đến đó. Ngoại trừ chỗ nàng, tên nhóc kia và những người bị đem làm vật tế lễ, nơi đâu chùm sáng cũng đánh tới.

Chùm sáng bay đến chỗ những tên chủ chốt thì lập tức bọn chúng thi triển vòng bảo hộ, chùm sáng bị đánh bật ra.

Điều này cũng không khiến Kiều Tuyết bất ngờ. Bọn chúng đường đường là những cao thủ. Tuy sát kim tuyệt kĩ mạnh nhưng là mạnh về diện tích, không có mạnh về lực đánh. Những ai là cao thủ đương nhiên sẽ sống sót.

Khi sát kim tuyệt kĩ kết thúc, những kẻ còn đứng chính là: Kiều Tuyết, Thượng Quan Khương, kẻ cầm đầu vẫn ngồi ghế, kẻ tấn công sáng nay, cô gái ăn mặc hở hang, người tóc dài khoác áo choàng.

Không ngoài dự đoán. Cuộc chơi bây giờ mới bắt đầu. Không hiểu sao cái cảm giác sợ hãi của Kiều Tuyết cũng vơi bớt đi phần nào. Có lẽ là do lập được chiến công chăng? Chắc là vậy rồi.

Bốn đấu ba. Mà một kẻ bên nàng hình như không có huyền khí. Bất lợi rồi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play