- Hoàng Tử, Lôi Thần cầu kiến.- Một cô gái...nói đúng hơn là một cô gái thân người đuôi cá tiến tới, kính cẩn nói với nam nhân anh tú đang ngồi trên ghế băng dài, lười biếng nhấm nháp ly rượu nồng.
- Cho vào.
"Cạch" Tiếng mở cửa phòng vang lên, lôi thần bước vào. Giờ đây, lôi thần không ở trạng ghái người khổng lồ nữa, thay vào đó là hình hài một đứa nhóc khoảng chừng mười tuổi. Mái tóc vàng óng nghịch ngợm, ánh mắt sáng như sao sa...ai nghĩ đây lại là tội đồ giết người hơn ngàn năm trước chứ?
- Thái tử điện hạ, người còn sống sao?- Lôi Thần cười lém lỉnh. Hắn đối với vị thái tử này cung kính có, ngưỡng mộ có, mà coi thường cũng có. Đương nhiên là không dám nói ra.
- Ý ngươi là sao?- Nam nhân kia vẫn không phản ứng, nhàn nhạt hỏi. Hắn quen rồi a, không thèm chấp a.
- Ý thần là...Lãnh Tuyết công chúa không phải đang ở hạ giới sao? Người tại sao lại ở...-Lôi Thần chưa kịp nói hết, lập tức nuốt xuống một ngụm khí lạnh. Đưa mắt nhìn sát khí đằng đằng toả ra từ nam nhân trước mặt, hắt thật sự không dám nói nữa, có cho vàng hắn cũng không nói a.
- Trước hết cứ để cho nàng chơi đùa một thời gian.- Thu hồi lại sát khí, nam nhân kia nhấm nháp ly rượu, nghĩ ngợi điều gì đó.
- Những vị nam nhân anh tuấn đi cùng công chúa hôm bữa quả thật hảo soái, chắc chắn sẽ không thua kém ngài đâu. Ngài không ghen sao?- Lôi Thần vẫn là Lôi Thần, vẫn nhiều chuyện như vậy. Mà cũng không thể trách hắn được. Từ rất lâu rồi, câu chuyện tình cảm của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ này đã trở thành chủ để bàn tán ăn sâu vào tâm trí mỗi người ở Quỷ Giới.
- Ta chưa bao giờ để vụt mất nàng ấy!- Nam nhân kia khẳng định.
Lôi Thần trầm mặc. Đương nhiên rồi. Thái tử anh tuấn của bọn hắn còn đang ngồi đây, lũ con người đem so ra thì là cái quái gì chứ? Chỉ là...
- Lôi huynh, đừng đem chuyện đó ra bỡn cợt nữa.- Một nữ nhân xinh đẹp yểu điệu đi vào, hất tóc, nét mặt thập phần kiêu ngạo.
- Sư muội, một ngàn năm không gặp, muội vẫn lanh chanh như xưa.- Nữ nhân kia không ai khác ngoài tiểu muội Hoả Thần của Lôi Thần. Nữ nhân kia trẻ trung như ở độ tuổi hai mươi. Ai nghĩ đây lại là trải qua bốn ngàn năm tuổi?
- Muội cũng chẳng có thời gian đôi co với huynh. Thái tử điện hạ, gọi thần đến có chuyện gì không?- Hoả Thần quay gót về phía nam nhân nãy giờ vẫn im lặng, hỏi.
- Ngươi xuống trông chừng công chúa thay ta.- Nam nhân kia nhắc nhở. Thì ra là nhờ chăm sóc người tình a.
- Thần trước giờ quan hệ với công chúa cũng chẳng đến nỗi tình thâm ruột thịt. Cử thần đi e là không hợp.- Hoả thần từ chối. Nếu đi với công chúa thì không phải tài năng của nàng sẽ bị công chúa làm cho phai mờ ư? Nếu không nói nàng không thích công chúa thì thôi đi. Lại bảo nàng đi bảo vệ công chúa? Nàng thấy cô ta chết đi càng tốt.
- Cả Quỷ Giới có mỗi ngươi và mẫu thân ta là nữ nhân. Không cử ngươi chẳng lẽ cử mẫu thân ta đi?- Nam nhân nhàn nhạt hỏi.
- Thù lao?- Biết là không thể không đi. Những nàng vẫn muốn xin một chút lợi lộc nha.
Nam nhân trên ghế nhếch mép cười giảo huyệt, ra dấu cho Hoả thần đến gần, nói thầm vào tai nàng ta gì đó. Chẳng hiểu sao nàng ta lập tức gật đầu đồng ý ngay khiến Lôi Thần có chút khó hiểu.
- Hoàng tử điện hạ, vậy thần xin cáo lui.- Hoả Thần cung kính nói với nam nhân kia, rồi lại quay sang Lôi Thần.- Lôi huynh, muội đi trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT