-Thực ra câu chuyện này minh viết là chưa kếp thúc. Thế nhưng nếu bạn nào đọc truyện đọc trên sàn truyện hoặc một số trang web khác thì sẽ thấy bị chậm khá nhiều so với ở trên wattpad. Nếu bạn nào muốn đọc truyện nhanh nhất thì tại sao không dành ra 2 phút để đăng kí wattpad, Follow và đọc truyện của minh tại wattpad nhỉ? Đường linh truyện mình sẽ ghi ngay dưới đây.
Link trang truyện của Akame Hell: http://my.w.tt/UiNb/jCbXXFFpvs
Các bạn cũng đừng quen VOTE và để lại lời nhận xét cho truyện nhé, Mình cảm ơn.
~Akame~
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mới hé mắt, chiếu xuống những tia nắng đầu tiên của ngày hè oi bức, những căn phòng trọ của Thượng Quan, Hàn Huyết Tử, Lãnh Kiều Tuyết cùng Lâm Hải Vân đã sáng đèn, mọi người đang chuẩn bị hành lý cho chuyến đi xa. Đồng thời cũng là muốn xốc lại tinh thần để sẵn sàng tiếp nhận những biến cố mới chưa thể lường trước.
"Xem nào...súng, đạn...hừm...mình có nên mang theo cả vũ khí phạm vi gần không nhỉ? Lỡ đâu cần dùng đến." Kiều Tuyết tự lẩm nhẩm một mình, tay kiểm tra lại những món đồ mình định mang. Khỏi phải nói. Ngoài vũ khí ra thì chẳng còn gì khác.
"Cạch" Cánh cửa phòng Kiều Tuyết mở ra, mấy người họ Thượng Quan bước vào cùng với Huyết Tử và Hải Vân. Tất nhiên là ngoại trừ Thượng Quan Hàn Kì vẫn đang hôn mê ra.
"Kiều Tuyết, chúng ta đi mau thôi" Thượng Quan Khương lên tiếng nhắc nhở con rùa Kiều Tuyết vẫn mãi chưa ra.
"Ừ" Kiều Tuyết điềm đạm trả lời.
Công việc chính xác là được phân công bố trí như thế này. Hải Vân vì dùng được trị thuật nên sẽ ở lại để chăm sóc cho Thượng Quan Hàn Kì. Cho dù trị thuật của nàng có không phát huy tác dụng trên người Thượng Quan Hàn Kì nhưng biết đâu kì tích lại xảy ra. Có còn hơn không.
Thượng Quan Khương, Thượng Quan Phong, Huyết Tử cùng Kiều Tuyết sẽ đi đến nơi mà sư phụ chỉ để gặp một người nào đó. Chặng đường xa có biết bao nhiêu là hiểm nguy. Đi nhiều người vẫn là điều nên làm.
-Khởi hành!- Thượng Quan Khương hô, cầm roi thúc mạnh vào con ngựa mà mình cùng Kiều Tuyết ngồi. Con ngựa hí lên một tiếng rồi phóng vụt về đằng trước. Hắn điều khiển con ngựa bằng dây cương. Đằng sau, Thượng Quan Phong cũng theo sát. Mặt Huyết Tử không biểu lộ cảm xúc gì mấy nhưng còn Kiều Tuyết. Nhìn nàng ta không ra cái thể loại cảm xúc gì. Lúc đầu là biến sắc xanh lét rồi lại trắng, đỏ... Nói chung là đủ các loại sắc màu.
~~~Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng mình có đôi lời
Vì lý do nếu mình đăng mục này lên đầu truyện thì sẽ có một số trang cắt đi của mình. Vì thế một lần nữa mình s xe nhắc lại ở đây. Sau mục này, truyện sẽ tiếp tục như bình thường nhé.
~~|Lời tác giả:
-Thực ra câu chuyện này minh viết là chưa kếp thúc. Thế nhưng nếu bạn nào đọc truyện đọc trên sàn truyện hoặc một số trang web khác thì sẽ thấy bị chậm khá nhiều so với ở trên wattpad. Nếu bạn nào muốn đọc truyện nhanh nhất thì tại sao không dành ra 2 phút để đăng kí wattpad, Follow và đọc truyện của minh tại wattpad nhỉ? Đường linh truyện mình sẽ ghi ngay dưới đây.
Link trang truyện của Akame Hell: http://my.w.tt/UiNb/jCbXXFFpvs
Các bạn cũng đừng quen VOTE và để lại lời nhận xét cho truyện nhé, Mình cảm ơn.
~Akame~
Nhìn cái bộ dạng của Kiều Tuyết lúc này, Thuợng Quan Khương không nhịn nổi mà phì cười, hỏi:
-Sao vậy?
-Không có gì...-Kiều Tuyết trả lời. Chẳng lẽ lại nói nếu ngựa cứ di chuyển với tốc độ này thì nàng sẽ bị say ngựa. Đừng đùa. Nàng còn chưa bao giờ có cảm giác say xe như vầy.
-Ờ. Cố bám chặt vào. Khoảng hơn 3 ngày đường là chúng ta sẽ tới thôi.-Thượng Quan Khương cũng đành mặc kệ Kiều Tuyết. Hắn biết nàng không có ý định nói ra mà hắn cũng chả có ý định giúp đỡ nàng. Lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Hắn đối xử tốt với nàng chẳng qua nàng là sư muội đồng môn của hắn. Sau chuyến đi này thì đường ai người nấy đi. Hắn cũng đã suy nghĩ kĩ. Cứ dính dáng với nàng thì vô cùng nguy hại.
Đoàn bốn người hai ngựa đi không ngừng nghỉ. Khi trời đã chập choạng tối thì cũng là lúc họ xuống ngựa, dừng chân bên một thị trấn nhỏ.
Thị trấn khá vắng vẻ khiến họ tìm mãi mới tìm được một nhà trọ tốt tốt. Tuy là chẳng thể so sánh với những nhà trọ khác nhưng mà có còn hơn không.
-Ông chủ, cho chúng tôi đặt bốn phòng trọ.- Thượng Quan Khương không ngần ngại đặt cả một sấp tiền lên bàn.
-Khách quan, hôm nay nhà trọ chúng tôi chỉ còn đúng một phòng thôi. Nếu khách quan không chê thì có thể lấy phòng.- ông chủ trọ cười xòa có lỗi. Nhìn y phục và số hành trang họ đem theo thì chắc hẳn họ là người giàu có. Không nên đắc tội nha.
-Giờ sao?- Kiều Tuyết đứng bên cạnh, hỏi.
-Thuê đi. Giờ cũng chẳng còn nhà trọ nào nữa.- Huyết Tử nói có mà như không.
Thượng Quan Khương miễn cưỡng thuê căn phòng trọ duy nhất còn lại. Có mấy người này trong phòng, xem ra đêm nay sẽ là một đêm khá dài đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT