-Tử Tử!!! Cậu đâu cần nói to như vậy chứ...hai cậu đó...tớ mới ngất đi có một chút thôi mà âm lượng của cả hai đã tăng lên đột ngột đến bất ngờ. Cậu bây giờ mà nhìn ra khỏi cửa sẽ thấy hàng loạt chú chim đáng thương đã chết vì nổ màng nhĩ rồi đó- Kiều Tuyết trêu chọc, lấy tay bịt hai tai mình lại.
-Hừ...tớ còn chưa nói gì đến vụ cậu ngất làm tụi đây ăn không ngon ngủ không yên xong, bây giờ còn dám cư nhiên nói như vậy?- Huyết Tử bực mình. Nàng ta vừa mất bao đêm thao thức để trông nom Kiều Tuyết. Giờ đây nàng đã chính thức trở thành họ hàng với gấu trúc. Chính xác thì hai mắt đã thâm quầng. Thế mà cư nhiên vừa tỉnh lại đã bị con tiểu yêu kia đem ra phê phán.
-Được rồi được rồi...Kiều Tuyết tỉnh lại là tốt rồi...hai người đừng lời qua tiếng lại nữa.- Từ đằng sau, Thượng Quan Phong bước đến, phì cười. Hóa ra Huyết Tử cũng có lúc trẻ con như vậy. Thật là đáng yêu quá.
Nghe Thượng Quan Phong nói vậy, Huyết Tử và Kiều Tuyết cũng thôi đấu khẩu nữa. Cả hai ngoan ngoãn im lặng nghe theo lời Thượng Quan Phong. Dù sao hắn cũng là Vương Gia của một nước. Các nàng mà kháng lệnh kiểu gì cũng chết vì tội khi quân. (Biết sợ từ bao giờ thế -_-)
Như nhận ra điều gì đó, cánh tay Kiều Tuyết bất giác đưa lên đếm.
-Một...hai...ba...bốn...ơ vậy còn một người nữa. Thượng Quan Hàn Kì đâu???- Kiều Tuyết thắc mắc. Căn phòng một lần nữa lại im lặng. Nàng bỗng nhớ lại chuyện đêm hôm ấy. Lúc đó vì lấy thân mình che cho Hải Vân mà hắn bị thương nặng. Hàng vạn chiếc lông vũ sắc như dao ấy găm vào lưng hắn. Đã thế những mũi tên ấy lại còn tẩm độc chất. Thượng Quan Hàn Kì chưa chắc đã qua khỏi nhanh như nàng. Mà có khi hắn chết rồi cũng nên.
Nàng liếc mắt về phía Hải Vân. Hôm đó vì Hải Vân, Thượng Quan Hàn Kì mới bị như vậy. Lẽ nào nàng không biết rằng trong lòng Hải Vân đang cảm thấy áy náy vô cùng. Chơi với nhau bao năm như thế. Vẻ mặt ấy không lý nào nàng lại không nhận ra.
-Kiều Tuyết, Thượng Quan Hàn Kì vì trúng độc mạnh nên giờ vẫn nằm liệt giường, chưa tỉnh dậy. Hải Vân có sử dụng Huyền Khí của mình để trị thương. Thế nhưng chẳng hiểu sao độc tố không những không giảm mà sức lây lan ngày càng lớn. Chúng đã lan ra khắp cơ thể Thượng Quan Hàn Kì rồi. Hiện tại Thượng Quan Khương đã điểm huyệt để độc tố không lan truyền tới tim. Nhưng cứ đà này sẽ chẳng có tác dụng.- Huyết Tử hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm rồi nói.
Kiều Tuyết khuôn mặt đăm chiêu. Nếu Hải Vân cũng không làm gì được thì xem như hết cứu rồi. Nhưng mà dù gì cũng là Tam Vương Gia của triều đình Quan Quốc lớn mạnh. Giờ mà chết thì triều đình sẽ lục đục cho xem. Như vậy việc các nàng muốn cùng nhau sống yên ổn trong hoàng cung là điều không thể rồi. Hơn nữa Hải Vân là Tam Vương Phi. Đồng nghĩa với việc là vợ của hắn ta. Mang danh chồng mất, Hải Vân sẽ phải chịu nhiều tủi nhục trong cái xã hội này.
Hơn nữa...KHÔNG!!! Không phải chịu nhiều tủi nhục mà sẽ là chết luôn chứ không chừng. Nếu nàng nhớ không nhầm thì ở các xã hội phong kiến cũ nếu có chồng là người của triều đình thì khi chồng chết, các phu nhân cũng bị chôn sống theo. Vậy có nghĩa là nếu Thượng Quan Hàn Kì chết, Hải Vân cũng phải bị chôn sống theo sao?
Kiều Tuyết trừng mắt. Nếu có ngày đó, cho dù có phải ngược thiên, ngược cả ông trời nàng cũng nhất định sẽ đem cả thiên hạ này thiêu thành tro. Chẳng cần quan tâm cái Quan quốc khỉ mốc gì nữa.
-Kiều Tuyết, cậu có muốn đi xem bệnh không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT