-Ôi trời Huyết Tử dính vào lưới tình rồi- Hải Vân cười híp mí đáng yêu. Ai ngờ sau đó lại là bộ mặt ác quỷ đang toan tính điều gì đó không biết.

-Ngươi ngồi im đi. Đã coi lén rồi lại còn xoay ngang xoay ngửa nữa.- Thượng Quan Hàn Kì mắng. Cái con bé này. Thật là như trẻ con vậy.

-Có sao đâu. Ta ngồi ngựa không quen nên mới vậy.- Hải Vân nhăn mặt. Tên này thật là. Con trai gì mà hay kêu ca. Thật chẳng biết có phải nam nhân không nữa. Không phải vì cái ngoại hình của hắn thì có lẽ người ta sẽ nghĩ hắn là nữ nhân mất thôi. Nàng có xoay người một tí mà còn không cho nữa. Ác nhân gì vậy?

-Ngươi nhìn ta vậy là có ý gì? Nếu không phải nể sư phụ thì còn lâu ta mới đưa ngươi đi.- Thượng Quan Hàn Kì bực dọc. Còn cả tá việc triều chính mà hắn chưa làm đây này. Hắn và hai ca ca của hắn, hoàng thượng đều là đồ đệ của Hiên Viên Ngoại. Nhưng mà hoàng huynh hắn cũng vì việc triều chính mà không thể đi được, đành ra bọn hắn phải đi. Đáng lẽ ra nàng nên biết ơn một chút.

-Làm như ta thèm lắm á. Nếu không phải nể mặt lão già ấy ta cũng thèm vào mà đi với ngươi.- Hải Vân lè lưỡi. Có phải nàng nhờ hắn đâu. Là lão sư phụ già nhờ hắn mà. Sao lại trách nàng cơ chứ? Thật là quá đáng.

-Lão già? Ngươi bất kính với sư phụ vậy mà sư phụ không nói gì sao?- Thượng Quan Hàn Kì ngạc nhiên. Cả bọn hắn còn chưa dám chọc giận cái lão già ấy. Chọc vào lão chỉ tổ rước hoạ vào thân thôi. Từ nhỏ bốn huynh đệ hắn đã bị lão ấy rượt không ít lần đến chết đi sống lại. Mới nghĩ thôi còn thấy hãi.

-Lão ta thì nói được gì?- Hải Vân vênh váo. Nàng cũng không phải muốn vậy nhưng mà tại cái bản mặt của hắn làm nàng ghét quá thôi. Thực chất chỉ có Huyết Tử với Kiều Tuyết gọi Hiên Viên Ngoại là lão già thôi. Còn nàng vẫn ngoan ngoãn gọi bằng sư phụ.

Thượng Quan Hàn Kì đổ mồ hôi. Mấy cô nãi nãi này đã làm những trò gì mà lão ấy lại cưng chiều đến vậy? Sao bọn hắn lại không được cơ chứ? Bỗng sực nhớ ra điều gì, hắn hỏi:

-Ngươi được nhận làm đồ đệ của sư phụ từ khi nào vậy?

-Không lâu! Mới thôi. Trước khi ta có một tên ôn con nào đó rước ta về làm nương tử một ngày.- Nàng nói bóng nói gió. Để xem nào, từ hôm đó đến giờ còn chưa đủ hai tuần nữa. Mà có gì liên quan đến hắn đâu mà hắn phải hỏi làm gì nhỉ

-Cái gì?- Thượng Quan Hàn Kì hét lên. Tất thảy mọi người đều chú ý về hắn. Hắn giật mình, phẩy tay, cười:

-Không có gì đâu.

-Ngươi làm cái gì mà hét toáng lên vậy?- Hải Vân nhăn mặt. Đáng lẽ ra hắn nên nhớ trước hắn vẫn còn một người đang ngồi. Bộ hắn định á, sát cái lỗ tai của nàng à mà sao hét to vậy?

-Ngạc nhiên. Ngươi biết dùng Huyền Khí chứ?- Thật sự là vậy. Hắn đang rất ngạc nhiên. Bọn hắn mất hai tuần để học những kĩ năng đó. Chỉ có Thượng Quan Khương là học trong vòng một tuần thôi. Nhưng mà bọn hắn như vậy là hiếm rồi. Người bình thường mất hai tháng chứ chẳng đùa. Bọn hắn mà lại để mấy nữ tử này qua mặt ư? Nhục!!! Nhục!!! Nhục quá đi.

-Đương nhiên là biết rồi. Không biết thì ta có thể đi thu phục thánh thú sao?- Hải Vân trả lời. Đôi môi nàng cong vút lên, đầy vẻ hãnh diện, đầy vẻ tự hào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play