Tiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp.
Thật muốn một đôi chân.
Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy.
“Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong.
“Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ chảy nước miếng.
“Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra châu lục mới, “Tiểu gia hỏa này nói không chừng là có huyết thống quý tộc!”
“Cho dù nằm mơ tám đời cũng không bằng một lần mộng đẹp, chúng ta nhanh chóng mang nó đi bán, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Nam nhân béo núc buộc chặt miệng lưới nói với nam nhân cao lớn, giống như đã nhìn thấy bộ dáng những kẻ giàu có thay nhau ném tiền vào mình.
Tiểu nhân ngư hai tay cầm lưới đánh cá trên đầu tách ra, lập tức mái tóc dài đến eo lóe ra kim quang nhỏ vụn dưới mặt trời, đôi mắt to có màu sắc giống như cái đuôi nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang bận rộn hoan hô trước mặt.