“Sao, sao có thể, như thế há chẳng phải tôi lấy mạng người khác để bảo vệ mình sao?”
Cô không thể tin nổi là bản thân mình sẽ làm việc đó, chẳng khác cầm thú là bao.
“Không muốn thì có thể chết.”
Hắn ung dung ngã người về phía sau, ngũ quan thanh tú là thế, nhưng sao bây giờ cô lại ghét cái bản mặt của hắn đến vậy.
“Chết thì chết! Con người không chết sớm thì chết muốn, anh đã nghe câu chết vinh còn hơn sống nhục không?”
“Khẩu khí lớn thật.”
Hắn đưa tay, bóp cằm cô mạnh đến nỗi như muốn bóp nát. Cô thật sự rất đau nhưng chỉ còn cách cắn chặt răng mà chịu đựng.
Nguyên Phong đứng bên cạnh cũng cảm thấy kịch hay đang đến đoạn cao trào, anh khoanh tay trước ngực, ném ánh mắt khiêu khích về phía cô.
“Bỏ ra” Cô cố thoát ra khỏi tay hắn, nhưng hắn quá mạnh. Cô chỉ còn biết hét vào mặt người đứng bên cạnh, khoanh tay trơ mắt ếch, còn bày ra cái điệu bộ khốn nạn, ghét không chịu được.
“Tên kia, mau biến đi, đồ vô nhân tính, đồ không đủ răng, lưỡi ngắn, tay chân cụt mất, bộ phận cũng không bình thường.”
(Tác giả cũng định không giải thích gì thêm về cái “bộ phận” mà nàng này nói, thế nên bà con tự hiểu nha.)
Nguyên Phong trước mặt Vương Khánh như mãng xà không độc, chỉ biết trợn ngược mắt nhìn cô.
Hắn nhìn vẻ mặt của người phụ nữ trước mắt, cảm thấy khó chịu, cô ta không hề sợ hắn?
Một họng súng đen ngòm chỉa vào đầu cô, không cần nhìn cũng biết là hắn, khốn thật “Không có cô, tôi vẫn giết được người.”
Mùi chết chóc trong ánh mắt hắn hiện lên thật rõ, cô nuốt nước bọt thầm trách mắng: Chết rồi chết rồi, cô khổ sở lắm mới thoát khỏi thằng cha già, bây giờ gặp trúng hắn, mạng cũng bị hắn giữ, chẳng lẽ bao nhiêu công sức điều đổ sông hết hả?
Bàn tay rắn chắc nắm khẩu súng, ngón tay từ từ bóp cò, khoảnh khắc sát nút, có ai đó hét lên, thanh âm vội vã như sợ không kịp “Khoang đã, chỉ giết người thôi mà, để đó, tôi giết cho, dù là ai tôi cũng không chần chừ, chỉ cần giữu lại mạng mình là ok hết.”
Cuối cùng cô cũng không dũng cảm đến mức hi sinh mạng sống vì một người nào đó cô không quen, dù sao mạng sống của cô vẫn là trên hết, cô vẫn sống chưa đủ.
Chỉ cần thoát ra khỏi tay hắn, cô liền chạy biệt tăm, hắn muốn tìm cũng khó, cô sẽ sang đến châu phi, ở cùng thổ dân, miễn sao hắn không tìm được, đến lúc đó không phải giết người cũng không phải chết.
“Tốt.”
“Bây giờ tôi phải làm gì?”
Cô thở phào nhẹ nhõm, thật muốn xông đến cắn cho hắn một phát. Bỗng nhớ đến người bên cạnh, cô nghiến rắng quát tháo “Còn không mau đi lấy cho tôi một cốc nước, ngu thật.”
“Cô…” Nguyên Phong định nói, nhưng thấy Vương Khánh nhìn mình không ân thuận, liền cúi đầu đứng yên.
“Cô muốn uống nước?”
Hắn nhìn cô không một chút cảm xúc.
“Đúng vậy! Tôi rất khát”
Hắn liền vẫy tay, hai người đàn ông cao lớn bước đến, Nguyên Phong khẽ chau mày nhìn lão đại của mình nghi hoặc.
“Chăm sóc cô ta tử tế vào, miệng cô ta rất lớn, nước ngoài kia rất mát.”
Nghe xong, hai tên kia cúi người sau đó mang cô đi. Bị nhấc bổng lên, cô không ưa chút nào, “Này, chỉ cần mang một cốc đến đây thôi, cần gì mang tôi đi.”
Nguyên Phong hiểu ý cười gian tà, “Cảm ơn lão đại đã giúp đỡ.”
Hắn không nói gì, nhìn chăm chăm vào cô gái vừa được lôi đi.
***
“Bùm”
“A a, điên hả, tôi muốn uống nước chứ không phải tắm.”
Nhìn thân hình quyến rũ nằm gõn lọn dưới bể bơi, Nguyên Phong hả hê tiến đến.
“Sau này ngoan ngoãn một chút, lão đại không thích người lưỡi dài đâu.”
“Phi, có ngon thì đấu tay đôi đi, đừng chơi kiểu này.”
Cô tức tối.
“Nước mát không, tắm tiếp đi, tôi không rãnh nói chuyện với cô, ha ha.” Anh quay người bước đi, trước khi đi còn nói một câu “Thỏa thuận bắt đầu, giết người đi nhé!”
Cô tức đến nổ đom đóm mắt, tự dưng đụng phải mấy người này.
“Chờ đó, cười đi, hừ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT