Lông mày giật giật, hình như cô không còn cười nổi.



Thế là thế nào? Cô không quen biết người này, tại sao bây giờ lại thành một con gà gật gù trong lồng thế này?



Ưỡn ngực, bày ra một bộ lạnh lùng của mình, cô tự tin nói, thanh âm sắc bén.

“Trò mèo gì thế này? Thả tôi ra.”



Người con trai kia thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.



“Tên điên kia, thả ra.”


Cô vùng vẫy, bả vai lại dội đến một cơn đau bất ngờ “Mẹ nó!”


Người con trai kia khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén, u ám cô không thể đoán hắn đang nghĩ gì?



“E hèm.”

Một giọng khác vang lên sau lưng khiến cô giật mình.



“Cô im lặng đi, vô lễ với lão đại xem chừng mạng của cô đấy!”

Nhìn người đàn ông khuôn mặt râu ria nhưng vẫn không có dấu hiệu nhan sắc thuyên giảm.





Cô xoa xoa mũi thầm nghĩ: Sao toàn trai đẹp?



Một họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào mi tâm của cô.

Bao nhiêu năm hành nghề trộm cướp, dùng sống không dưới trăm lần, nhìn hướng súng cô liền biết ngay nó muốn nhắm mi tâm mình.



“Biết tội rồi chứ?”

Giọng nói trầm ổn, thản nhiên nhưng đầy khí thế bức người của người đàn ông ngồi trên sofa vọng đến.



“Tội gì? Anh có bị hâm không, bắt nhầm người, bắt nhầm nha, mau mau thả tôi ra đi.”



“Bị hâm? Bắt nhầm?” Anh ta nhếch môi đầy khinh thường miệt thị “Cô có chắc mình nói đúng?”



Cô bị hắn dọa đến rụng tim, máu dồn hết về não, mặt tái mét nhưng vẫn cứng họng “Tôi chả biết cái chuyện quái gì đang xảy ra ở đây, chỉ biết mấy quả bom này sẽ lấy mạng tôi bất cứ lúc nào.”


Người đàn ông trên sofa thả súng xuống khẽ chau mày.


Nguyên Phong đứng bên cạnh nhìn Vương Khánh rồi lại nhìn cô gái trước mắt.


“Vương lão đại, có nên cho cô ấy biết tội của mình không?”

Từ trước đến nay Vương Khánh hắn làm việc không chút day dưa, chỉ quen dứt khoát, nói một là một, hai là hai. Nhưng lần này là ngoại lệ, hắn cần cô ta làm một chuyện, xem như món hời này dùng thế mạng cho người của hắn.

Vương Khánh nhìn Nguyên Phong ra hiệu, Nguyên Phong liền mang máy tính để trên bàn đối diện với cô.





Cô trố mắt xem từng cảnh bản thân mình đột nhập vào mật thất của Vương gia tối hôm qua, từng nét, từng cử chỉ, từng lời nói của cô rõ ràng, rành mạch chưa từng thấy.


“Hì hì, Vương đại ca à không… Vương lão đại, tôi biết làm vậy là không đúng, tôi sai rồi, xin anh rộng lượng bỏ qua lần này.”





“Bỏ qua? Không dễ như thế.”

Hắn vắt chéo chân, ngã lưng về phía sau, khí thế của hắn khiến cô rùng mình.



“Tôi phải làm gì mới được?”

Cô trợn mắt nhìn hắn, rõ là quá đáng, hắn là đàn ông lại đi chấp nhặt một đứa con gái như cô. Vả lại cô đã cắp được cái gì của hắn đâu.





“Không được vô lễ với lão đại.”

Nguyên Phong đứng chắng tay trước mặt cô.



“Im đi, anh có tư cách dạy bảo tôi à?”

Cô trợn ngược mắt nhìn Nguyên Phong làm hắn tức ứa máu.





“Im đi.”

Vương Khánh mặt tối lại, hắn tiến lại bóp cổ cô “Có phải lưỡi cô rất dài không?”





“Khụ khụ, bỏ ra… đau đau, biết rồi tôi, khụ khụ… sai rồi, bỏ ra… mau bỏ ra, chết người rồi khụ khụ.”

Cô ho sặc sụa, nhìn hắn đã quay về chỗ cũ ngồi ngay ngắn làm cô tức muốn chảy nước mắt. Cô quá yếu, không bì nổi với hắn.



“Anh muốn tôi làm gì?”



“Giết một người.”

Hắn thản nhiên nói, thanh âm vẫn không thay đổi.



“Khẩu khí gớm thật, nhưng mà Vương lão đại à… anh có lầm không, tuy không hiểu gì về Hắc Đạo, nhưng tôi biết thế lực của anh lớn thế nào, giết một người đâu cần đến cô gái chân yếu tay mềm như tôi làm gì, chỉ tổ hỏng việc của ngài thôi.”





“Thì ra cô là con gái.”

Hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.



“Ặc… thế anh tưởng tôi là con gì?”

Cô suýt ngã ngửa, Vương lão đại này có mắt không vậy, hay một mắt chột một mắt lé cũng nên. Chậc chậc… đẹp trai nhưng tiếc là bị đui.



“Người tôi muốn giết, nếu cô giết được, mạng của cô sẽ được giữ lại, không giết được thì cô chết thay hắn ta.”



Ặc… có cần độc đoán như thế không? Cô thầm mắng trách sao bản thân lại vướng vào cái người này, số cô đến đây là hết hay sao?


(Cho tác giả nhận xét ủng hộ tinh thần nhé ^^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play