Nhìn ánh mắt sưng đỏ của mình trong gương, nam nhân nan kham cúi đầu.

Tối hôm qua hắn thất thố như thế, ở trong lòng đứa con khóc ầm lên – hiện tại nhớ đến cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng là, nghĩ đến đứa con có thể lại bỏ đi, hắn liền khó chịu muốn chết.

Đứa con là thứ quan trọng nhất của hắn, hắn có thể bỏ qua hết thảy nhưng không thể buông tay đứa con. . . Không chỉ về mặt huyết thống, mà ngay cả sinh lý cũng như vậy.

Không được đứa con ôm liền không ngủ được, không nhìn thấy đứa con ăn gì cũng không vào. . . Như vậy nhất định là rất quái dị . . . Chính là hắn không muốn suy nghĩ đến chuyện này. . . Chỉ cần đứa con vẫn sống cùng hắn là tốt rồi.

“Dùng cái này áp lên mắt.” Vương Diệc Phàm đẩy cửa đưa khăn mặt cho cha.

Nhìn thấy bộ dáng rụt rè của cha, trong lòng tràn ngập trìu mến. . . Nam nhân ngốc nghếch này căn bản không có thái độ tự giác của người làm cha. . . Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hắn hoàn toàn không có tôn nghiêm như những người cha bình thường – có lẽ chính vì như vậy mình mới không coi hắn là cha?

“Để ta giúp ngươi.” Nâng đầu cha, đem khăn mặt ướt bao lên ánh mắt sưng đỏ của hắn. . .

“Khá hơn chút nào không?”

“Ân. . . …”

“Nếu không hôm nay đừng đi làm ?”

“. . . Không. . . Ta không có việc gì. . .”

“Đúng rồi, chiều nay công ty ta có liên hoan.”

“Vậy à. Ta tự mình về cũng được.” Nghĩ đến buổi tối ăn cơm một mình, Vương Vĩnh Bình có cảm giác mất mác.

“Ngươi nói cái gì vậy! Ngươi đi cùng ta chứ.”

“Nhưng mà, đó là liên hoan ở công ty ngươi mà.”

“Không sao, ngươi là ba ba của ta a. . . được rồi . . .” lấy khăn mặt ra, nheo nheo mở mắt. Thấy khuôn mặt tuấn tú của đứa con, liền tự nhiên đỏ mặt.

Vương Diệc Phàm không phát hiện vẻ khác thường của hắn, đẩy hắn một chút nói: “Chuẩn bị ăn điểm tâm. . . Nếu không sẽ muộn.”

Chính mình rõ ràng có chỗ nào đó không bình thường. . . Vương Vĩnh Bình nằm bò ra bàn thở dài. . . Nhìn đứa con tự nhiên đỏ mặt, bị đứa con chạm vào thì tim đập thình thịch, ở bên cạnh đứa con thì cảm thấy vui vẻ, không thấy hắn liền mất mát. . . Tâm tình như vậy . . . Như thế nào cũng không giống tình cảm cha dành cho con. . . Ngược lại. . . Như là. . .

“Vương chủ nhiệm. . .” Giọng nữ ngọt ngào vang lên làm nam nhân đang trầm tư liền tỉnh lại.

“A? Có chuyện gì không?” Cô gái có nụ cười đáng yêu này là nhân viên mới năm nay làm bên bộ phận nhân sự, Lý Gia Huệ, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng ôn nhu nên hấp dẫn rất nhiều nhân viên nam.

“Tôi. . . Muốn hỏi chủ nhiệm một chút. . . ừm . . . Con trai chủ nhiệm. . . anh ấy có bạn gái không? Cái kia. . . Tuy rằng nói ra thì không tốt. . . Nhưng là, tôi đối với con trai chủ nhiệm là vừa gặp đã thích.”

“A?” Cô gái lớn mật làm cho Vương Vĩnh Bình giật mình, đồng thời từ đáy lòng trào ra cảm giác ghen tuông cũng làm cho hắn bối rối. . . Tuy rằng biết này cô gái rất tốt, cũng rất xứng với con.

Nhưng là ta đã đáp ứng đứa con không đem hắn giao cho nữ nhân khác, sống cuộc sống chỉ có hai người – ý nghĩ như vậy làm giảm bớt cảm giác tội ác trong lòng hắn.

Hắn nói với vẻ thật có lỗi: “Diệc Phàm tuy rằng không có bạn gái, nhưng hắn đã thích một người khác, cho nên ta nghĩ, hắn sẽ không nhận tâm ý của cô. . . Thực xin lỗi.”

Khuôn mặt cô gái nháy mắt trở nên trắng bệch, khẽ gật đầu nói tiếng thực xin lỗi liền vội vàng rời đi.

Như vậy. . . Có phải hay không có điểm xấu xa?

Chính là. . . Chỉ cần nghĩ đến người đứa con thích là mình, một chút áy náy nho nhỏ liền bị sự vui sướng khôn cùng hòa tan, biến mất.

Buổi chiều tan tầm, đứa con đã chờ ở dưới lầu.

“Đến công ty ta trước, còn có một chút việc chưa xử lý xong.”

“Được.”

Đứa con mới vừa quay về công ty đã bị đồng sự kêu đi, đây là lần đầu tiên Vương Vĩnh Bình đến công ty của đứa con cũng là lần đầu tiên nhìn bộ dạng làm việc của hắn.

Nhớ rõ đứa con nói qua chi nhánh công ty này còn tại chuẩn bị, vẫn chưa chính thức bắt đầu công tác, tầng lầu bị ngăn thành mười gian, trên bàn bày đặt đủ loại kiểu dáng máy tính.

Trên bàn làm việc của đứa con đặt ảnh chụp chung của hai cha con. . . trong bức ảnh đứa con còn rất nhỏ, cẩn thận ngẫm lại đứa con sau khi lên trung học không còn chụp ảnh chung với hắn nữa.

Đứa con bị một đám đồng sự vây quanh, kịch liệt thảo luận cái gì đó. Máy tính, đua xe, đều là những thứ hắn không hiểu, nhưng là bộ dạng chuyên tâm làm việc của đứa con thật sự là rất đẹp !

“Mời dùng trà.” Một ly trà nóng hổi được đặt ở trước mặt hắn.

“A, cám ơn.” Tiếp nhận chén trà, Vương Vĩnh Bình nhìn đồng nghiệp của đứa con liếc mắt một rồi xấu hổ cúi đầu. . .

Con gái bây giờ thật sự là quá lớn mật. . . Cho dù có điều hòa, nhưng hiện tại dù gì cũng đã là đầu mùa đông, cô ta sao lại mặc váy ngắn như vậy?

Ngẫu nhiên đi qua đi lại, hại hắn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Bác là cha của Diệc Phàm! ?”

“Đúng vậy. . .”

“Cháu là đồng nghiệp của anh ấy, tên là Phạm Lan Lan, bác cứ gọi cháu là Lan Lan cũng được .”

“Nga.”

“Đúng rồi, có lẽ bác không biết chúng cháu đều rất ghen tị với bác đâu!”

“Tại sao?”

“Mỗi lần hẹn Diệc Phàm tan tầm đi chơi, hắn đều nói phải về nhà với bác. Những cô gái thích hắn nhiều như vậy, như thế nào có thể không ghen tị?”

Nghe Phạm Lan Lan nói, Vương Vĩnh Bình nhất thời toàn thân nóng lên, ấp úng ậm ừ trả lời.

“Đúng rồi, bác, bác có biết người Diệc Phàm thích là ai không?”

“A?”

“Cháu làm chung với Diệc Phàm từ hồi ở Thành phố G, cháu rất thích anh ấy, nhưng làm gì anh ấy cũng không chấp nhận cháu. Anh ấy nói ở đây có một người mà anh ấy rất thích. . . Bác có biết người đó là ai không? Dường như cô ấy còn nhiều tuổi hơn Diệc Phàm!”

Người đứa con thích nhất định là mình. . . Vương Vĩnh Bình khẳng định như vậy.

Hắn lắc đầu: “Ta không biết . . . Diệc Phàm không nói chuyện này với ta.”

Hắn sao có thể nói cho người khác người đứa con thích chính là hắn? Tình cảm này ở trong mắt người bình thường nhân mà nói là loạn luân biến thái, không bình thường.

Ngay cả chính hắn còn không thể chấp nhận. . .

“Như vậy a. . . Thật là đáng tiếc. . . cháu rất muốn biết tình địch rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào. . . ”

Không phải nữ nhân, là nam nhân a. . .

“Bất quá, bác, người nhất định phải nói tốt cháu một chút trước mặt Diệc Phàm nha! Cháu muốn làm con dâu của bác.”

“Ân, ân.” Không đâu! Một cô gái như cô, Diệc Phàm nhất định sẽ không thích!

Bởi vì trời khá lạnh, cho nên mọi người quyết định ăn lẩu.

Mười mấy người ngồi vây quanh bàn thành một vòng tròn lớn, ở giữa là nồi lẩu nóng hổi. Mỗi người đều ăn đến mặt mày đỏ ửng, nói chuyện khí thế ngất trời.

Vương Vĩnh Bình ngồi bên trái đứa con, ngồi bên phải đứa con chính là cô gái ăn mặc hở hang Phạm Lan Lan.

Cô ta cùng đứa con nói gì đó, đứa con cũng cười trả lời. Cái gì MSN, cái gì Yahoo, hắn không hiểu được.

Cảm giác bị bài xích, thực khó chịu.

Đứa con rất quan tâm hắn, thỉnh thoảng gắp rau cho hắn, bảo hắn ăn nhiều một chút, nhưng hễ nhìn con và cô gái kia nói chuyện vui vẻ là hắn lại thấy bực mình, cái gì cũng không muốn ăn.

Không nên nhìn cô ta! Không cần nói chuyện với cô ta! Không cần cười với cô ta! Ngươi chẳng lẽ không biết cô ta thích ngươi sao?

Đáy lòng bị cảm giác ghen tị thiêu đốt làm cho chính Vương Vĩnh Bình cũng cảm thấy giật mình. Nhìn là thấy khó chịu . . . Nhưng lại không thể không để ý . . . Cô gái giúp đứa con rót rượu, bộ ngực lớn cọ xát lên cánh tay con. . . Không thể chịu đựng được. . . Hít sâu mấy cái cũng không cảm thấy dễ chịu . . . Vương Vĩnh Bình bưng đồ uống trước mặt lên uống một hơi, uống xong mới phát hiện là bia, mặt lập tức nóng lên.

“Tửu lượng của bác thật khá a!” Trước mắt là mặt của một chàng trai. . . Là đồng nghiệp của Diệc Phàm, gọi là gì nhỉ? . . . Không nhớ nữa. . .

“Đến, để cháu rót cho bác!”

Bia được rót vào cốc, Vương Vĩnh Bình không nghĩ nhiều, lại một hơi uống sạch.

“Hảo! Đến, lại đến!”

Vương Vĩnh Bình đang muốn uống, lại bị đứa con phát hiện ngăn lại.

“Cha, ngươi sao lại uống nhiều như vậy? Uống như vậy rất dễ say!” Hắn cũng không quên tửu lượng cha rất kém, một chai bia đã là quá chén đối với hắn.

“Ta. . . Còn có thể uống. . .” Vương Vĩnh Bình còn muốn uống.

“Đừng uống nữa!” Vương Diệc Phàm vội vàng lấy cái chén trong tay cha.

“Làm gì? Ta không có say! Trả lại cho ta!”

Dám như nói chuyện như thế với hắn, xem ra cha đã say.

“Cha, đừng uống nữa, chúng ta về nhà đi!”

“Ta còn muốn uống. . .” Nam nhân vẫn ương bướng nói.

“Diệc Phàm, ngươi phải đi sao ? Ở lại chơi thêm chút đi. Lát nữa mọi người còn muốn đi hát karaoke nữa mà?” Phạm Lan Lan lôi kéo tay Vương Diệc Phàm.

Vương Vĩnh Bình chỉ cảm thấy cánh tay lôi kéo đứa con rất chướng mắt.

“Lan Lan, ba ba của tôi uống rượu say.”

“Nhưng mà . . .”

“Tôi phải về nhà!” Vương Vĩnh Bình đột nhiên lớn tiếng nói. Về nhà. . . Về nhà người phụ nữ kia sẽ không thể quấn quít lấy đứa con , cũng sẽ không giống như con mèo cái ở trên người đứa con cọ tới cọ lui.

“Được rồi!” Vương Diệc Phàm lập tức nâng cha dậy, “Thật xin lỗi, tôi về trước, mọi ngươi cứ từ từ mà chơi đi!”

“Làm cái gì vậy?”

“Mới được một lát ngươi đã về nhà?”

“Chính là. ..”

Đồng sự thanh âm oán giận liên tiếp, bất quá Vương Diệc Phàm cũng không để ý được nhiều như vậy, cha vẫn là quan trọng nhất.

Vì cũng uống không ít, Vương Diệc Phàm đành kêu taxi. Vương Vĩnh Bình ngồi trên xe thoải mái dựa lên người đứa con.

Uống liền hai cốc bia khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, đầu óc quay mòng mòng, dạ dày cũng khó chịu. Vương Diệc Phàm lo lắng vỗ vỗ lên đầu cha “Không có việc gì đi?”

Gian nan lắc đầu.

Rốt cục đem đứa con từ tay người phụ nữ kia cướp về. . . Nghĩ đến đây Vương Vĩnh Bình liền cảm thấy cao hứng. Sớm biết thế này ngay từ đầu đã nói không thoải mái, đứa con hẳn là sẽ lập tức đưa hắn về nhà? Nam nhân say rượu mệt mỏi cứ như vậy ghé vào vai đứa con mà ngủ.

Bởi vì khát nước mà tỉnh lại thì đã rạng sáng , trong phòng một mảnh yên tĩnh. Ngày hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ có thể hạ, bất quá được đứa con ôm trong lòng nên cảm thấy rất ấm áp.

Muốn xuống giường uống nước nhưng vì bị đứa con ôm chặt không thể thoát ra. Vặn vẹo thân mình, đột nhiên cảm thấy thân thể đứa con cứng đờ, đang cảm thấy kỳ quái lại nhận ra bộ vị của đứa con biến ngạnh. Đều là nam nhân, Vương Vĩnh Bình đương nhiên biết phản ứng hiện tại của đứa con là gì, nhất thời cũng khốn quẫn không nói nên lời. Muốn thoát ra nhưng không được.

“Đừng động đậy nữa!”

Thanh âm đứa con nghe giống như là đang cố gắng kiềm chế lắm. Vương Vĩnh Bình cũng không dám động đậy nữa, qua một hồi lâu đứa con mới thả lỏng.

“Cha. . . Từ hôm nay, ta sẽ quay về phòng mình ngủ.”

“Tại sao?”

“. . . Ngươi cũng không thông cảm cho ta một chút?” Vương Diệc Phàm thở dài cười khổ, “Ngươi nhất định không biết đối với ta mà nói ôm ngươi ngủ là tra tấn cỡ nào?. . . Ta còn trẻ, khí huyết hừng hực, mỗi ngày đều kiềm chế thực vất vả.”

Vương Vĩnh Bình nghe đứa con nói, hai tay nắm chặt chăn. Nếu đứa con không ôm hắn. . . Hắn nhất định sẽ lại mất ngủ . Cô đơn, buồn bã. . . Nhưng muốn đứa con tiếp tục ngủ với hắn, có phải rất ích kỷ?

Phương pháp giải quyết tốt nhất. . . Hắn không phải không biết. . . Nhưng là, quan hệ huyết thống vẫn khiến Vương Vĩnh Bình thấy ngại.

“Vì cái gì ngươi lại yêu ta?” Vương Vĩnh Bình hỏi vấn đề mà hắn luôn băn khoăn.

“Hả?. . . Ta cũng không biết. . . Có lẽ tình yêu chính là kỳ lạ như vậy?” Tuy rằng không rõ tại sao cha đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng Vương Diệc Phàm vẫn là thành thật trả lời.

“Vậy ngươi làm sao biết. . . Ngươi đối ta là. . . Tình yêu, mà không phải tình thân?” Vương Vĩnh Bình vẫn nắm chặt chăn, không dám xoay người đối mặt với đứa con.

“Ta muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, muốn chạm vào ngươi, muốn cùng ngươi làm tình. . . Thấy ngươi gần gũi người khác, dù đối phương là nam hay là nữ đều ghen ghét, hy vọng ngươi chỉ thuộc về mình ta. . . Tình cảm như vậy mà là tình thân sao? Ta cũng không phải ngu ngốc.”

Vương Vĩnh Bình không trả lời, tình cảm đó, đương nhiên không phải là thân tình, như vậy, tình cảm của hắn với đứa con thì sao? Hắn thích đứa con ôm hắn, thích đứa con vuốt ve, thích hướng đứa con làm nũng, muốn trở thành người quan trọng nhất của đứa con. . . Hắn đã quen được đứa con ôn nhu săn sóc cùng cẩn thận chiếu cố, nếu có một ngày, những thứ này đều mất đi, hắn nhất định sống không nổi. . . Hắn cũng hiểu được, không có khả năng có người thương hắn giống như đứa con xuất hiện. . . Bình thường, yếu đuối, thiếu chủ kiến, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. . . Ngay cả chính mình đều cảm thấy chán ghét bản thân. . . Ngoài đứa con. . . Còn có ai có thể thích hắn?

Kỳ thật, cũng không phải không rõ tình cảm mình dành cho đứa con là cái gì, chính là bản thân cự tuyệt suy nghĩ chuyện đó – mãnh liệt ghen tị, không biết khi nào thì bắt đầu bành trướng tư tưởng độc chiếm, còn có thể lừa mình dối người nói đây là tình thân giữa phụ tử sao?

Khoảnh khắc thừa nhận tình cảm của mình, Vương Vĩnh Bình vừa cảm thấy tuyệt vọng lại vừa tràn ngập hy vọng – hắn đã yêu đến mức không thể tự kềm chế, mà loại tình yêu này lại không được xã hội chấp nhận, nhưng, đứa con cũng yêu hắn – như vậy không phải là lưỡng tình tương duyệt sao? Rõ ràng biết đứa con yêu mình, lại tìm mọi cách để trốn tránh, không chấp nhận sự thật, nguyên nhân cự tuyệt không chỉ là luân lý, mà còn là vì sợ chính mình cứ như vậy trầm mê không buông ra được. Cho nên, hắn làm thương tổn đứa con. Chỉ cần chính mình thẳng thắn thừa nhận, là có thể không làm đứa con bị tổn thương nữa?

Tình cảm dành cho đứa con từ lúc nào bắt đầu thay đổi? Từ lúc đứa con ôn nhu, hay là lúc cảm thấy cô đơn sau khi đứa con bỏ đi, hoặc là sớm hơn? Việc này hiện tại cũng không quan trọng, quan trọng là, thẳng thắn nói cho đứa con, mình cũng thương hắn!

Đợi mãi không thấy cha trả lời, Vương Diệc Phàm cười khổ một tiếng: “Ba ba ngươi không cần để ý, hết thảy chuyện này đều là ta tự làm tự chịu. . . Nhưng mà, tình yêu không phải muốn yêu là yêu, không phải cữ tính là được, cũng không phải nói buông là có thể buông. . . Ta chỉ hy vọng ngươi cho phép ta tiếp tục ở bên cạnh ngươi.”

Không thể tiếp tục ích kỷ làm thương tổn đứa con. . . giống như đứa con nói, chuyện của bọn hắn, chỉ cần không nói ra, như vậy cũng chẳng ai biết.

“. . . Diệc Phàm chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới mình đang vi phạm luân thường sao?”

“Nhưng tình yêu của ta đối với ngươi không gây trở ngại cho người khác, cũng không thương tổn cho ai! . . . Mà ta có làm ngươi tổn thương không, ba ba, tình yêu của ta nhất định làm ngươi khó chịu? Thực xin lỗi. . . Nhưng, ta quả thật không có cách nào. . .”

“Ta không biết nên làm như thế nào. . . . . .” Vương Vĩnh Bình cắt ngang lời con, “Rõ ràng là cha con. . . Tại sao ngươi lại yêu ta. . . . . . Mà ta. . . . . . Cũng yêu ngươi?”

Cha thình lình nói như vậy làm cho Vương Diệc Phàm sửng sốt, hắn nhìn nhìn cha, một câu cũng nói không thành lời.

Vương Vĩnh Bình buông chăn ra, ngồi ở trên giường, nhìn thẳng vào mắt con, quyết định việc quan trọng nhất trong đời của hắn.

“Ngươi là con ta, ta nên hy vọng ngươi có gia đình hạnh phúc, vợ con xinh đẹp đáng yêu, như vậy mới đúng là hạnh phúc của đời người. . . Chính là, ta không muốn đem ngươi tặng cho nữ nhân khác. . . Diệc Phàm, ta nên làm gì bây giờ?”

“Ba ba?” Vương Diệc Phàm vươn tay, run rẩy kéo cha vào trong ngực.

“Ngươi yêu ta?”

“. . . Phải.” Vương Vĩnh Bình cũng ôm đứa con, chỉ cần người khác không biết, hai người yêu nhau thì có việc gì? Hiện tại người ôm hắn chính là người yêu hắn nhất, mà người hắn đang ôm cũng là người hắn yêu nhất. . . Như vậy. . . . . . Có gì sai sao?

Đứa con đẩy hắn ra, ngay lập tức đôi môi ấm áp bao trùm lên môi hắn. Vương Vĩnh Bình không phản kháng, ngược lại còn chủ động hé miệng, giống như mời mọc đứa con. Đầu lưỡi giao triền, ngọt ngào hôn môi làm cho Vương Vĩnh Bình say mê. . .

Vương Diệc Phàm hôn lên người hắn, cúc áo ngủ bị mở ra, nhũ thủ bị đứa con dùng sức hút. . . Hoàn toàn không giống như lần bị cường bạo, lần này Vương Vĩnh Bình là cam tâm tình nguyện. Hắn muốn cho đứa con biết tâm ý của hắn, lại không biết nói như thế nào, đành phải bị động tùy ý đứa con âu yếm.

Nhưng lúc bàn tay chạm vào tính khí nóng như lửa của hắn, Vương Vĩnh Bình vẫn nhịn không được muốn đẩy ra. . . Không phải chán ghét, cũng không phải kháng cự, mà là cảm thấy xấu hổ.

“Sao vậy?”

Nghe thấy đứa con hỏi, Vương Vĩnh Bình đỏ mặt lắc đầu.

“Ta có thể tiếp tục không?”

Chần chừ . . . Nhưng rất nhanh lại kiên định gật đầu.

Vương Diệc Phàm lập tức bỏ đi quần áo của chính mình, lộ ra cơ thể rắn chắc, giữa hai chân là tính khí cực đại.

Vương Vĩnh Bình không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng giật mình, cảm thấy đứa con thật sự đã trưởng thành. . .

Vương Diệc Phàm nắm lấy tính khí của cha, ma xát. Tuy rằng hắn cũng muốn vào trong thân thể cha, nhưng nếu không có chuẩn bị, hắn sẽ làm cha bị thương.

Vương Vĩnh Bình vặn vẹo thân thể, không biết nên kháng cự khoái cảm này hay là thuận theo nó. . . Cuối cùng, dưới kỹ xảo của con, hắn bắn tinh. . . Nhìn chất lỏng màu trắng của hai người hòa trộn vào nhau. . . Vương Vĩnh Bình cảm thấy thập phần nan kham.

Đứa con lại hôn lên môi hắn, khiêu khích lưỡi hắn, nhưng không làm động tác tiếp theo. . . Vì cái gì? Rõ ràng vừa rồi vì xấu hổ nên không ngẩng lên được, hiện tại vì sao lại muốn càng nhiều?

Là đứa con đã cho hắn biết mặt sau cũng có thể sinh ra khoái cảm. . . Bất quá sau ba năm, cảm giác kỳ diệu đó đã phai nhạt, một chút kí ức còn lưu lại làm cho hắn oán giận trong lòng – vì sao không tiếp tục làm tiếp?

Đương nhiên, dù nghĩ như vậy, nam nhân cũng không dám hỏi ra miệng, đành phải đem chân khoát lên thắt lưng con, không tiếng lời mà vẫn thể hiện được dục vọng.

“Muốn ta đi vào sao?”

Đứa con hỏi làm cho nam nhân toàn thân đều đỏ, vội vàng buông chân.

“Ta không muốn làm đến cùng, là bởi vì sợ làm ngươi bị thương. . . không có chuẩn bị, không có chất bôi trơn ngươi sẽ chịu không nổi.” Vương Diệc Phàm nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của cha lại nói, “Nhưng mà, ta cũng muốn đi vào. . . rất muốn. . . muốn được vây quanh trong sự ấm áp của ngươi . . . Có được không?”

Vấn đề thế này bảo Vương Vĩnh Bình như thế nào trả lời? Gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong.

“Không trả lời chính là chấp nhận ?” Ngón tay dính đầy *** di chuyển đến huyệt khẩu phía sau, chậm rãi tiến vào. . . Có lẽ bôi trơn như vậy vẫn chưa đủ? Chỉ một ngón tay đã làm Vương Vĩnh Bình đau đến nhíu mày.

“Rất đau sao? Hay là thôi đi. . .” Không muốn làm cha đau, Vương Diệc Phàm rút ngón tay ra.

“Trong ngăn kéo. . . Có kem dưỡng da . . .” Vương Vĩnh Bình khó khăn nói ra hai câu này. Hắn nhớ tới lần trước đứa con đã dùng loại kem gì đó, cho nên lúc làm không có trở ngại gì. Kem dưỡng da là Trần Gia Văn quên mang đi, vẫn đặt ở đó.

Quả nhiên, đầu ngón tay dính kem liền thuận lợi cắm vào. Ngón tay Vương Diệc Phàm chậm rãi di chuyển, Vương Vĩnh Bình bị dị vật xâm nhập cảm thấy khó chịu nhưng một lát sau lại biến thành cảm giác kỳ quái. . . Khí quan vừa mới bắn một lần lại hơi hơi ngẩng đầu, Vương Vĩnh Bình thân thể run rẩy , khắc chế không được tiếng rên rỉ theo miệng tràn ra.

Vương Diệc Phàm yêu thương hôn cha, đồng thời tăng thêm một ngón tay. Nhìn huyệt khẩu của cha đã có thể hấp thu hai ngón tay, Vương Diệc Phàm mới đem tính khí cương cứng đã dính chất bôi trơn chậm rãi sáp nhập, không gặp chống cự liền một hơi đi vào chỗ sâu nhất.

“A. . . . . .” Vương Vĩnh Bình không thể thích ứng tính khí quá lớn của đứa con, nhịn không được co rút lại.

Vương Diệc Phàm chỉ cảm thấy khí quan bị siết chặt lại, khoái cảm chưa bao giờ có cùng với một chút đau đớn, hắn chăm chú nhìn phản ứng của cha.

Không giống như lần đầu tiên, dưới sự phối hợp của cha, Vương Diệc Phàm ra vào đều khá thuận lợi, hơn nữa cùng với sự luật động của hắn, tính khí của cha cũng dần dần ngạnh lên trên bụng hắn.

“Đau không?”

Nghe thấy đứa con quan tâm hỏi han, Vương Vĩnh Bình ôm chặt đứa con lắc đầu. Cảm giác đau đớn như bị xé rách lúc mới bị tiến vào đã biến mất, thay vào đó là khoái cảm. . . . . . Hắn được đứa con ôm. . . . . . được đứa con xỏ xuyên. . . . . . Thân thể cùng tâm lý cảm nhận cảm giác sung sướng mãnh liệt chưa bao giờ có, vô luận là cùng vợ trước hay là cùng Trần Gia Văn cũng chưa từng trải qua.

Hắn nức nở , rên rỉ , phát ra thanh âm hỗn loạn ngay cả bản thân cũng cảm thấy xấu hổ. Tính khí cương cứng nằm trên bụng đứa con, đứa con đong đưa vòng eo ma xát , trước sau đều có khoái cảm làm cho hắn đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ cái gì để mặc cơ thể cảm nhận.

Ở phía trước, chất lỏng màu trắng chảy ra, đồng thời trong cơ thể cũng cảm thấy đứa con phun ra lửa nóng dục vọng. . . Cơ thể vô lực, nam nhân vẫn gắt gao ôm đứa con, không muốn buông tay.

“Cha. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . . rất yêu. . . . . . Ngươi có yêu ta không?”

“Yêu. . . . . .” Dùng từ ngữ cùng thân thể biểu đạt tình cảm của mình . . . . . Kỳ thật đây là đơn giản nhất, trực tiếp nhất, là phương pháp hữu hiệu nhất. Thấy đứa con ôm chặt mình, nam nhân biết, cả đời cũng không thể từ bỏ tình yêu này. Nếu có một ngày đứa con muốn vứt bỏ hắn, hắn thật sự sẽ không thể sống nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play