“Vương tiên sinh, đây là chuyến cuối cùng.” Người của công ty vận chuyển nói với Vương Diệc Phàm.

“Cám ơn, các ngươi đi trước đi, chúng ta lập tức ra ngay.”

Vương Vĩnh Bình đứng trong căn phòng trống rỗng. Lữ Di Quân đột nhiên xuất hiện và biến mất làm hắn quyết tâm chuyển nhà. Đến một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới. . . Sắp rời đi căn nhà tràn ngập kỉ niệm này. . . Trong lòng tự nhiên có chút luyến tiếc.

“Sao vậy?”

Vương Diệc Phàm nắm lấy tay cha, hai người nhìn nhau cười, tự nhiên mà hôn môi. . . Nhưng vẫn lo lắng bị người khác thấy, nhanh chóng buông ra.

“Đi thôi!”

“Ân!”

Vương Vĩnh Bình cười trả lời.

Phòng sẽ bán đi, nhưng kỉ niệm vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Mặc kệ người khác nói gì, hắn cũng không thể xa rời đứa con. Cũng không có khả năng ngây ngô nói: “Chúng ta yêu nhau, tình yêu không bao giờ sai.” Dù sao bọn họ vẫn sống trong xã hội, chỉ là. . . Bọn họ sống cùng nhau, vừa không gây trở ngại người khác, cũng sẽ không thương tổn ai. Cho nên. . . . . . Để cho bọn họ tiếp tục yêu nhau đi!

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play