Tô Tạ chấn động.

Hắn tức tốc ngẩng đầu quét mắt một vòng khắp xung quanh.

… Hình như đâu thấy bóng dáng nào khả nghi a.

Hơn nữa… hơn nữa đại nhân trước giờ chưa từng gặp hắn, làm sao có thể vừa liếc mắt liền nhận ra hắn được.

Tô Tạ tiếp tục cúi đầu ấn lên bàn phím di động.

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Gì cơ = 口 =

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Đại nhân từng gặp ta sao? Làm sao biết mặt mũita trông thế nào?

【CV】Quân Ý Như Đao: Vuốt cằm…

【cv】Quân Ý Như Đao: Chẳng lẽ người đứng dưới chân cầu thang ký túc xá mangdép xỏ ngón thỏ Tư Cơ (*) không phải ngươi?



【Đạo diễn】Canh nấm hương: Áo tai thỏ… dép thỏ Tư Cơ… = 口 =

【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Tại sao ta lại quỷ dị có cảm giác rất cute… = 口 =

【Sách hoạch】Há cảo tôm: Chè đậu xanh đại nhân ta không nên huyễn tưởng hình tượng ngươi thành ngạo kiều thụ, ta sai rồi = 口 =

【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Oa oa hảo ngây thơ hảo khả ái a… = 口 =

【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Ngây thơ khả ái… ngây thơ khả ái thụ… = 口 =



… Dép thỏ Tư Cơ?

Tô Tạ hoang mang cúi đầu, nhìn xuống chân mình…

Hóa ra quả thật là dép thỏ Tư Cơ a!

T T Ra ngoài quên đổi dép rồi…

Tô Tạ đỏ mặt, đang định ba xạo vài câu, nhưng đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ.

Rất khẽ, rất khẽ.

Như gió sớm thoảng qua mặt nước gợn sóng.

Tô Tạ sửng sốt, thanh âm này hơi bị quen thuộc a…

Hắn vẫn duy trì biểu tình hoang mang xoay người lại, vừa vặn bắt gặp một nam sinh,đang nhìn về phía mình.

Nam sinh đó trong tay cũng trùng hợp đang cầm một cái điện thoại.



Nam sinh thấy Tô Tạ nhìn mình, liền cong khóe miệng, mỉm cười.



Tô Tạ ngẩn ngơ, nửa ngày vẫn không có phản ứng.

Người trước mặt quả thật trông rất quen…

Đêm văn nghệ chào mừng tân sinh viên năm nay, hắn cũng đã từng miên man suy nghĩ về giọng ca của nam sinh này…

… Đương nhiên còn có tướng mạo.

Khoan đã! Miên man suy nghĩ… Sao lại thế được! Lẽ nào mình càng lúc càng tiến gần con đường đoạn tụ T T

Tô Tạ mãnh liệt thu hồi thần hồn, lại thấy nam sinh khẽ nhúc nhích ngón tay, dường như đang đánh chữ trên di động.

Tô Tạ ngơ ngác cúi đầu, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình.

【CV】Quân Ý Như Đao: Ân… quả thực rất ngây thơ

【CV】Quân Ý Như Đao: … cũng rất khả ái

Tô Tạ nhất thời biểu tình phức tạp.

Các vị cô nương trong nhóm nhất thời cũng tâm tình phức tạp.

【Đạo diễn】Canh nấm hương: Loại cảm giác nhàn nhạt có điểm sủng nịch có điểm bất đắc dĩ này là sao a…

【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình thỏa mãn trên mặt Đao Đao đại nhân lúc này…

【Sách hoạch】Há cảo tôm: Não đầy đến không thể bổ sung thêm gì nữa!!!

【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Đừng dừng lại!!! Đừng dừng lại!!! Tối nay ta phải sống nhờ vào màn gian tình này a!!!

【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Oa oa oa oa ngao meo… (← kích động đến nói năng lộn xộn)

Tim Tô Tạ lại đánh trống.

Nhưng, nhưng mà, thân là một nam nhi có nguyên tắc, hắn phải kiên trì giữ vững lập trường!



【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ta không ngây thơ khả ái!

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ta càng không phải thụ! ╭(╯^╰)╮

【Đạo diễn】Canh nấm hương: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại ngạo kiều rồi kìa.

【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại nổi đóa rồi kìa.

【Sách hoạch】Há cảo tôm: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại hờn dỗi rồi kìa.

【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại phụng phịu rồi kìa.

【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại… (← không tìm ra từ để hình dung T T)

… Một đám nữ nhân hư hỏng!

Tô Tạ lòng đầy căm phẫn.

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Lão tử là công!

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Công ngút ngàn!

… Uy, câu này hơi quen quen? Hình như mình đã từng nói ở đâu rồi thì phải?

Tô Tạ đang trầm tư trong hồi ức, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Nhẹ nhàng êm ái, nhưng dường như có năng lực nhiễu loạn lòng người.

Tô Tạ ngẩng đầu nhìn nam sinh kia.

Ý cười trên mặt nam sinh vẫn chưa phai hoàn toàn, trong mắt tựa hồ còn lưu lại vẻ rạng rỡ không tên.

Nhìn kỹ, Tô Tạ mới phát hiện mắt hắn không phải thuần túy một màu đen, mà có chút sáng bóng như lưu ly.

… Đại khái là kính sát tròng đúng không nhỉ?

Tướng mạo hắn ư?

Đại khái thuộc dạng trong tiểu thuyết thích miêu tả nhất… bộ dáng rất sạch sẽ…

Đặc biệt là ngón tay đang ấn trên phím di động, thon dài mà sạch sẽ.

“Ta tên… Thẩm Cố.” Nam sinh kia mỉm cười.

Tuy trong lòng thầm nói “Ta biết rồi“, thế nhưng Tô Tạ vẫn chỉ mơ màng nhìn nam sinh đối diện đến xuất thần.

Tuy rằng lúc hắn đọc tiểu thuyết luôn đinh ninh hình tượng mình thích là hán tử rắn rỏi…

Nhưng đám tráng sĩ kia chắc chắn hắn công không nổi, cho nên sâu trong nội tâm hắn vẫn thích dạng mảnh khảnh hơn một chút…

Chính là…

… Đại nhân không khỏi… quá phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn a...

“Thẩm trong Thẩm Lãng, Cố trong Cố Tích Triều.” Thấy Tô Tạ vẫn không có phản ứng, Thẩm Cố lại tự giới thiệu.

… Nhưng khí thế của đại nhìn hình như còn muốn công hơn cả mình...

… Mình… hình như…

… Cũng không công được đại nhân T T

“Ta… ta là Tô Tạ… à, Tô trong Tô Đông Pha, Tạ trong Tạ Linh Vận.“

… Đây là cp kỳ quái gì a!

Thẩm Cố phì cười.

Tô Tạ đột nhiên không biết nên nói gì nữa…

Tay chân cũng không biết cử động thế nào…

Mà ngay lúc này…

“Học trưởng ~~~~~~~~ “

Tám đoạn âm cuối tiêu hồn như mười tám ngọn sóng lăn tăn này là cái quái gì đây?!!

Không.

Tô Tạ tuyệt đối không thừa nhận hắn quen biết cái người gọi hắn đến tiêu hồn đang xông tới trước mặt này.

Thế nhưng…

“Học trưởng ~~~~~~~~ chờ có lâu lắm không cưng ~~ “

Biết ta chờ lâu thì lăn xuống sớm một chút chứ cưng!

Tô Tạ diện vô biểu tình vung một tay ra chặn ngay mặt tiểu học đệ đang phốc đến.

“Học trưởng đừng vô tình như vậy a ~~~~~~” Tiểu học đệ vẫn chưa từ bỏ ý định cọ tới tấp.

Hỗn đản ngươi mới vô tình ấy! Đại nhân đang ở đây nha cưng! Không nên cứ dẻo nẹo thế này nha cưng! Sẽ bị hiểu lầm đó cưng!

“Rõ ràng hôm qua ngươi còn nhiệt tình thế kia ~~~~~ “

… Câu này hình như có hàm nghĩa khác!

“Sao hôm nay lại lạnh nhạt với người ta như vậy… Chẳng lẽ là có mới nới cũ…”

… Người… người ta? … Lối tự xưng này hơi bị buồn nôn nhá!

Tô Tạ một bên cố sức thoát khỏi móng vuốt bám riết của tiểu học đệ, một bên nỗ lực nháy mắt về phía Thẩm Cố.

“Uy uy đừng lộn xộn… Đại nhân đang ở đây!” Tô Tạ thấp giọng nói với tiểu học đệ.

Hắn lại trộm nhìn Thẩm Cố, thấy Thẩm Cố hình như khẽ nhíu mày.

“… Chính là bởi vì hắn ở đây… cho nên ta mới…” Tiểu học đệ cũng thấp giọng nói gì đó.

Tô Tạ nghe không rõ.

“Cái gì?”

“Cải thìa a mà héo vàng ~~~~ mới hai ba tuổi ~~~~~~ đã không còn mẹ~~~~~~~~~” Tiểu học đệ tê tâm liệt phế gầm rú, hai tay như bạch tuộc quấn lấy thắt lưng Tô Tạ.

Tô Tạ: “…”

… Uy uy tên này rốt cuộc là bị sinh vật ngoài hành tinh có tư duy kỳ dị nhập xác rồi chăng?!! Mau trả hắn về đi a!!!

“Tình yêu không phải để ngươi bán ~~~~~~~ muốn mua là có thể mua ~~~~~ ngươibán đứng tình cảm của ta ~~~ ngươi gieo rắc nợ tình ~~~~~~~ “

Tô Tạ: “… …”

… Nhất định là cách hắn khởi đầu ngày hôm nay bị sai rồi!

… Khởi đầu sai cách rồi!

… Sai rồi!

“Đại, đại nhân… Ngươi đừng hiểu lầm…” Tô Tạ cười gượng.

Thẩm Cố nhướn mày.

“… Nhất định là hôm nay học đệ hắn bị té lầu… không đúng… nhất định là hắn đã quên uống thuốc T T”

Thẩm Cố nhìn xoáy vào Tô Tạ.

Tô Tạ nuốt nước bọt, nói: “Tên nhóc này… hễ gặp người lạ… liền khẩn trương…”

“Ân, này là do… hắn quá xấu xa… không phải, là quá xấu hổ…”

… Tiểu học đệ rất phối hợp vùi mặt vào vai Tô Tạ, không dám ngẩng đầu.

Tô Tạ: “…”

Thẩm Cố trầm mặc một hồi.

Sau đó, hắn lại câu khóe môi, nở một nụ cười.

… Còn cười nữa còn cười nữa!

Tô Tạ có cảm giác khó hiểu…

Hình như nụ cười này có điểm…

… Lạnh?

“Nếu đã như vậy… ta lên lầu trước…” Thẩm Cố mỉm cười chào tạm biệt.

Độ cong hai bên khóe môi rất hoàn hảo, răng trắng đến sáng bóng! Không hề có kẽ hở!

Tô Tạ lập tức cảm thấy… mặt trời to quá… ánh nắng thật chói mắt…

Sau đó, Tô Tạ cười ngố tuôn một tràng: “Cung tiễn đại nhân. Đại nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

“…”

Nói xong, Tô Tạ trầm mặc.

Thẩm Cố cũng trầm mặc.

Tiểu học đệ sau lưng Tô Tạ càng trầm mặc.

Nội tâm Tô Tạ nhất thời phải dùng cụm từ lệ rơi đầy ruột để hình dung.

… Hắn thực sự không phải tay sai thích xu nịnh!

Hắn tuyệt đối không phải muốn ôm chân đại nhân!

Hắn… hắn chẳng qua chỉ là bị khí chất ôn nhu công bùng nổ trong nháy mắt của đại nhân thu phục mà thôi! (còn dám nói mình không phải thụ!)

Hu hu hu hu…

——

Tác giả tâm sự:

Xin lỗi vì không update lâu như vậy T T bởi vì ta bị tai nạn giao thông…

Tối thứ tư tuần trước… lúc ta ra ngoài… bị một chiếc xe lao tới… bẹp một tiếng tôngvăng xa…

Sau đó ta gãy sống mũi… Máu mũi róc rách chảy… hai cái răng cửa cũng ra đi…

Sau đó ta nằm viện suốt một tuần lễ… Sáng nay mới cắt chỉ xuất viện T T

Một tuần a… Ta không gặp được máy vi tính yêu quý, buồn đến sắp thăng thiên… Mỗi ngày chỉ có thể nhìn TV… xem Tân Hoàn Châu gì đó hu hu hu hu hu cả ngườinhư bị sét đánh thành cột thu lôi luôn rồi hu hu hu hu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play