“Kira-sama, người bị thương nhiều lắm, không thể chữa trị kịp…”
“Đừng hoảng hốt, còn có Hokage-sama ở… Chúng ta làm tốt việc của mình là được!”
“Vâng! Kira-sama!”
Mấy năm nay Kira đảm đương bác sĩ thiên sứ nhỏ, cũng không phải bởi vì cô có nhân cách cao thượng gì, hệ thống ra nhiệm vụ làm cho cô cứu trị 500 Ninja, cô có thể không làm sao?
Bất quá lâu như vậy, cô cũng thật sự làm ra một chút thành tựu, tối thiểu tỉ lệ tử vong giảm đi không ít, cô cũng từ một cấp cứu sư nho nhỏ biến thành Kira-sama.
Vì cái lông gì không gọi Uchiha-sama? Ai yo, gia tộc Uchiha bị diệt, anh lớn làm phản, em nhỏ cũng đu theo, ai còn dám nói ra ba chữ Uchiha này nữa! Konoha cao tầng cũng chỉ là xem trúng năng lực, cùng với thân thể yếu đuối của cô, bằng không, nửa phút sau cô sẽ bị ám sát!
“Thân thể chịu được sao?” Bên tai truyền đến thanh âm Kakashi.
Kira lau lau bàn tay tràn đầy máu tươi của mình, nở nụ cười: “Vẫn ổn, sao anh lại trở về?”
Kakashi chỉ cười nhợt nhạt: “Mang về một ít tin tức.”
Kira hơi hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Về Sasuke?”
Kakashi nhìn cô một hồi lâu, gật gật đầu, sau đó bỏ thêm một câu: “Còn có Uchiha Itachi.”
Thân thể Kira cứng ngắc trong nháy mắt, cô há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không hỏi ra được, Kakashi chỉ nhìn cô như vậy, tựa hồ đang chờ đợi vấn đề của cô.
Lát sau, Kira nở nụ cười: “Tôi đói bụng, anh thì sao?”
Kakashi lắc lắc đầu: “Tôi đi phục mệnh trước.”
Kira gật gật đầu, sau đó rất là mỏi mệt lắc lắc tay, đi về nhà mình, xem ra gần đây lại không yên ổn rồi…
Kakashi nhìn phương hướng Kira rời đi, xem ra cô cũng không biết hành động của Itachi, cũng may là cô không biết, bằng không, hắn nên như thế nào báo cáo cấp trên?
Ma xui quỷ khiến, Kira không có trực tiếp trở về phòng mình, mà là đi đến nơi ở cũ của gia tộc Uchiha… Cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh…
Cầm ngọn đèn, cô chậm rãi tiêu sái đi vào, kỳ thật cô cũng không phải thật xác định nơi này sẽ có người ở.
Con đường này rất dài, Kira đi đã lâu mà còn chưa thấy được cuối đường, bỗng nhiên, đằng trước xuất hiện ánh sáng, Kira hít sâu vài lần, mới từ từ đi vào.
“Ba…” Nơi cổ hơn một thanh Kunai, Kira không có phản kháng.
Hơi thở quen thuộc truyền đến không phải Uchiha Itachi thì là ai… Kira cười sáng lạn: “Itachi, đã lâu không gặp.”
Anh buông Kunai xuống, ôm Kira vào lòng, hỏi: “Vì sao lại đến đây?”
Kira dựa vào anh, cười cười: “Ai biết, chắc nhờ trực giác của phụ nữ.”
Uchiha Itachi trầm mặc không nói gì, Kira cũng từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ yên tĩnh khó được, cô không kích động sao? Không có khả năng, không có một người phụ nữ nào có thể bình tĩnh được, chính là, thời gian ở bên nhau của hai người bọn họ thật sự là quá ít…
“Khụ khụ khụ…” Itachi buông cô ra, tay che miệng lại.
Kira vội vàng xoay người đỡ lấy anh, cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh, trong lòng một trận khó chịu: “Qua bên kia ngồi đi…”
Uchiha Itachi không có cự tuyệt, ở trên ghế bình ổn lại hô hấp, anh có chút chua sót mở miệng: “Thật xin lỗi.”
Kira chịu đựng ướt át nơi hốc mắt, nở nụ cười: “Thật xin lỗi cái gì, em… Là vợ của anh mà…”
Lời này cỡ nào yếu ớt vô lực, cô càng biết, thời gian của Itachi không còn nhiều lắm, hôm nay, cũng là ngày chết của anh!
Uchiha Itachi dùng bàn tay không có dính máu khác xoa xoa hai má của Kira, cười ôn hòa: “Thành thục không ít.”
Kira nắm chặt tay anh, nước mắt chảy xuống như mưa: “Đều qua nhiều năm như vậy, đương nhiên… Thành thục…”
Anh xoay mặt đi, không đành lòng xem nước mắt của cô, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ: “Kira, hối hận sao?”
Kira rất muốn giữ lấy anh quát: “Em hối hận! Em hối hận lúc trước không có ngăn cản anh! Em hối hận không có cố gắng càng nhiều, không thể chữa khỏi bệnh của anh! Em hối hận tại một khắc này không cứu được anh!”
Môi cô run run, cuối cùng vẫn nói ra ba chữ: “Không hối hận.”
Itachi cười lên thật ấm áp, Kira chưa từng thấy qua tươi cười như vậy, ngũ quan của anh cũng không có biến hóa gì, chỉ là càng thêm thành thục, Kira thật tự hào, đây là ông xã cô, người đàn ông so với ai khác đều thiện lương…
Anh kéo Kira vào trong lòng, hạ xuống một nụ hôn nhẹ, Kira nếm được mùi máu tươi trong miệng anh, nhưng cô không quan tâm, cô thầm nghĩ muốn ở bên anh thật lâu… Kira gắt gao cầm lấy quần áo anh, nước mắt đi theo chảy xuống, Itachi tràn ngập áy náy hôn cô, qua nụ hôn thắm thiết hai người đều có thể cảm giác được đối phương có bao nhiêu tuyệt vọng…
Một hồi lâu sau, Itachi buông cô ra, ngón tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, nghiêm túc nói: “Kira, phải sống tốt nhé.”
Kira không ngừng lắc đầu, cô không muốn, không muốn tiếp tục sống như vậy…
Giọng nói của anh có chút cầu xin: “Đáp ứng anh.”
Ủy khuất cùng tuyệt vọng nơi đáy lòng Kira lập tức bạo phát: “Uchiha Itachi anh thật sự cực kỳ tàn nhẫn! Vì sao anh luôn muốn em đáp ứng anh, anh không thể đáp ứng em sao? Không quyết đấu với Sasuke được không? Được không?”
Uchiha Itachi chỉ bình tĩnh nhìn cô, thừa nhận cảm xúc tiêu cực của cô, sau đó ôm cô vào lòng: “Em và Sasuke là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, anh biết… Thua thiệt em, anh không có biện pháp để trả…”
Kira cắn lên bờ vai anh một ngụm, nghẹn ngào nói: “Về sau trả, còn có cơ hội…”
Itachi như là an ủi cô, không ngừng vuốt ve mái tóc cô, còn có cơ hội sao? Đáp án là không có, thân thể của anh, anh biết rất rõ, chính là đối mặt với sự yếu ớt của cô, anh không mở miệng được.
Uchiha Itachi nhẹ giọng nói: “Kira, một lần cuối cùng, tha thứ cho anh.”
Thân thể Kira cứng đờ, vừa định đẩy anh ra, nơi cổ truyền đến một trận đau đớn, cô gục xuống.
Trước khi ngất xỉu cô chỉ có một ý tưởng: Uchiha Itachi, không cần buông tha cho.
Lại mở mắt lần nữa, trước mắt một mảnh hư vô, cô liền ngồi như vậy, đau đớn trong lòng không thể tán đi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống… Uchiha Itachi… Anh thật sự là đồ trứng thối!
“Cô nhóc, sao lại khóc?” Ông cụ bỗng nhiên xuất hiện.
Kira làm sao cũng nhịn không được, gào khóc lên: “Ông cứu anh ấy có được không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ấy chết! Đối với ông, anh ấy chính là một nhân vật nhị thứ nguyên, thế nhưng đối với tôi mà nói, anh ấy thật sự sống ở bên cạnh, tôi không muốn anh ấy chết…”
Ông cụ bất đắc dĩ thở dài: “Mệnh cách của cậu ta là như thế, không thay đổi được…”
Kira rơi lệ không ngừng, cô thì thào nói: “Khẳng định có biện pháp… Khẳng định có biện pháp…”
Ông cụ không ngừng lắc đầu, ông đây là hảo tâm làm hỏng chuyện, nguyên bản là muốn cô đi chơi, hiện tại chơi ra cảm tình thật… Làm sao mới tốt đây!
Một hồi lâu sau, ông cụ mở miệng: “Biện pháp là có, bất quá cô cần phải trả một cái giá đắt…”
Con ngươi Kira sáng hẳn lên, cô lau nước mắt, kiên định nói: “Tôi nguyện ý, chỉ cần có thể cứu anh ấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT