Sasuke bởi vì chuyện tình của Yuzu thật chịu đả kích, cậu không có năng lực bảo vệ Kira, vô luận là đối mặt với người đàn ông kia hay là những người khác, cậu đều không có biện pháp bảo vệ cô an toàn! Cậu cần lực lượng… Cậu phải rời khỏi nơi này!

Kira cực kỳ rõ ràng Sasuke thay đổi trong khoảng thời gian này, thật sự là đến kì phản nghịch, muốn đi ra ngoài rèn luyện một phen thôi!

Kira cũng muốn ngăn cản Sasuke, sau lại nghĩ, cứ bảo vệ cậu như vậy cũng không phải là một biện pháp, đến cuối cùng cậu vẫn sẽ trưởng thành không phải sao? Dứt khoát, cô cho rằng cái gì cũng không phát hiện.

Trái lại Naruto và Sakura sẽ rất khó chịu, ra vẻ Naruto còn trình diễn một màn thiên lý truy phu nha? Sau đó Sasuke liền vận dụng lực lượng phù chú không hề đẹp mắt kia, biến thành thiếu niên tóc xù… Nghĩ đến kiểu tóc và trang dung đấy, Kira rơi lệ đầy mặt, thật là, thưởng thức của tên Orochimaru kia chính là thấp kém như vậy!

“Kira, nếu em đi rồi, chị có thể chăm sóc bản thân sao?” Sasuke còn thật sự nghiêm túc nhìn cô.

Kira buông đũa xuống, sau đó giống như khi còn bé, sờ sờ đầu Sasuke, cô nói: “Muốn làm cái gì thì làm đi, bản thân không hối hận là được.”

Sasuke có trong nháy mắt cảm thấy Kira biết được kế hoạch của cậu, chính là, cô tôn trọng cậu không nói ra mà thôi…

Kira bỗng nhiên cười quỷ quyệt: “Đến lúc đó dẫn thêm một em dâu trở về nhé!”

Khóe miệng Sasuke run rẩy, cô làm sao có thể thông minh như vậy, tuyệt đối là cậu suy nghĩ nhiều, em dâu? Trước khi giết chết người đàn ông kia, cậu không có khả năng tìm phụ nữ!

Nếu cậu giết người đàn ông kia, Kira… Sẽ hận cậu sao? Quên đi, cho dù là hận, cậu cũng sẽ không dừng tay!

‘Onii-chan, anh thật lợi hại, tương lai em cũng muốn giống như anh!’

‘Ha ha… Anh chờ em! Không thể lười biếng nha! Phải học tập nhẫn thuật thật tốt!’

‘Vâng! Onii-chan anh tên gì? Về sau chúng ta còn có thể gặp lại sao?’

‘Đương nhiên, anh gọi là… Uchiha Obito…’

“Hộc!” Kira thở hổn hển tỉnh lại, đây là… Mộng?

Cái trán Kira đỗ đầy mồ hôi, nếu là mộng, vì sao cô sẽ cảm động lây như vậy? Thật giống như là cô đã từng trải qua?

Uchiha… Obito… Tobi? Đúng rồi, ngày đó khi Tobi nhìn thấy cô, vẫn luôn dùng một loại ánh mắt quen thuộc nhìn cô, nguyên bản cô chỉ nghĩ hắn nhận lầm người, cũng không nghĩ đến, hai người thật sự quen biết…

Shura à Shura, cô rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật hả? Đầu tiên là Jinchuuriki của Shukaku, hiện tại lại cùng Obito nhận thức, ai ya, chiếu theo đạo lý cô hẳn là nữ chính xuôi gió xuôi nước mới đúng, sao lại chết sớm như thế chứ?

“Nee-chan! Sasuke bị thủ hạ của Orochimaru bắt đi rồi!” Sakura ở dưới lầu lo lắng hô.

Kira mặc áo ngủ đi xuống lầu, mở cửa ra đã bị Sakura bắt lấy tay, Sakura vội vàng muốn lôi kéo Kira đi, mà Kira lại kéo tay cô bé lại.

Sakura có chút không thể tin được, kêu lên: “Nee-chan?”

Kira nhìn Sakura, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đứa nhỏ lớn rồi, làm ra quyết định gì không phải chị có thể quản.”

Sakura sững sờ hỏi: “Chị là nói, Sasuke tự nguyện đi cùng bọn họ?”

Kira nhìn bầu trời đêm tối đen, có chút bất đắc dĩ: “Hai anh em bọn họ đều như vậy, làm chuyện gì, cũng không thương lượng với chị, nhưng mà chị lại không thể không thông cảm…”

Sakura cúi đầu, có chút tự trách: “Nếu em lại cố gắng thêm một chút, Sasuke có lẽ sẽ không đi…”

Kira sờ sờ đầu Sakura, cười nói: “Em đã làm tốt lắm, Sasuke, em ấy có lựa chọn của chính mình.”

Sakura đỏ mắt, cô hỏi: “Vậy nee-chan cũng sẽ như vậy sao?”

Kira sửng sốt, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ có người hỏi cô như vậy, giây tiếp theo cô liền cười đùa cợt nhả: “Chị có thể đi đâu, chị còn muốn kiếm thêm nhiều tiền, sau đó không có phiền não sống qua nửa đời sau!”

Sakura bán tín bán nghi nhìn Kira, mà Kira vẫn luôn cười không có kẽ hở, Sakura đành phải buông tha cho vấn đề này, một hồi lâu sau, cô nói: “Naruto đuổi theo Sasuke.”

Kira gật gật đầu: “Chị biết. Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình, Sakura à, em không cần mãi đuổi theo bước chân của Sasuke, em muốn làm cái gì thì làm đi.”

Sakura ngây người nhìn Kira, Kira duỗi thắt lưng: “Chị muốn đi ngủ, cao tuổi, thân thể không được…”

Tuy rằng Sakura cảm thấy lời nói của Kira làm cho người ta có chút không nói gì, nhưng là, trong lòng vẫn thật cảm kích lời khuyên của cô, cô quả thật cũng nên ngẫm lại mình muốn làm gì…

“Kakashi, sao anh cứ thích xông vào phòng tôi như vậy?” Kira trợn trắng mắt.

Kakashi cười tương đối ôn hòa: “Tôi không phải sợ cô có nguy hiểm sao?” Hắn chiếm lấy giường của cô.

Kira cũng không khách khí ngồi xuống, nói: “Không phải vì đến giám thị tôi?”

Ánh mắt Kakashi trở nên thật nghiêm túc, khẩu khí cũng không còn cà lơ phất phơ như bình thường: “Cô biết đêm nay Sasuke sẽ đi?”

Kira nhún vai: “Không biết là đêm nay.” Chẳng qua là biết cậu muốn đi mà thôi.

Nhìn dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình của Kira, con ngươi Kakashi trở nên thâm trầm, hắn kề sát vào Kira, một lát sau Kira mới giật mình thấy hắn tới gần, có chút không lưu loát nói: “Để làm chi… Cách… Cách xa tôi ra một chút!”

Kakashi ép cô vào vách tường, hỏi: “Kira, em thật sự tính qua một đời như đã nói với Sakura sao?”

Kira ngây người nhìn Kakashi, bỗng nhiên cô cười có chút lưu manh: “Như thế nào, Kakashi anh coi trọng tôi sao? Một cô gái xinh đẹp như tôi, quả thật rất dễ dàng trêu chọc người thích…”

Kakashi kìm chặt tay cô, còn thật sự nói: “Quả thật là coi trọng.”

Lúc này Kira thật sự mơ hồ rồi, cô theo bản năng liền mở miệng: “Kakashi, đầu anh bị cửa kẹp?”

Kakashi híp mắt, chậm rãi kề sát vào Kira, dáng người Kakashi vốn là cao lớn, tuy rằng Kira cũng cao 1m68, nhưng cô chỉ có thể khéo léo bị ôm ở trong lòng Kakashi, hai người gần như có thể cảm nhận được hô hấp của lẫn nhau, Kira có thể cảm thấy hương vị của Kakashi qua hơi thở, tựa hồ hai người chỉ cần vừa động liền hôn lên, ánh mắt Kira trở nên thật lạnh nhạt, phảng phất như Kakashi chỉ là một người xa lạ nào đó, đây là Kakashi chưa từng thấy qua.

Kakashi buông lỏng cô ra, nói: “Thật xin lỗi, em… Thật bài xích tôi?”

Kira nhu nhu cổ tay, có chút mỏi mệt: “Chưa nói tới bài xích, kỳ thật tôi chỉ xem anh như anh trai.”

Kakashi nửa thật nửa giả hỏi: “Thật không suy nghĩ ở cùng tôi?”

Kira cũng lấy lại tinh thần, phảng phất như vừa rồi hai người chỉ vui đùa mà thôi, cô nói: “Tôi là người phụ nữ đã có chồng, anh quyến rũ tôi như thế, tựa hồ không thể nào nói nổi…”

Kakashi cũng thay đổi giọng điệu: “Hôn nhân của em cũng chỉ trên danh nghĩa.”

Kira đối với Kakashi nở nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Kakashi, trong nhân sinh của tôi chỉ có góa chồng.” Không có ly hôn.

Kakashi trầm mặc đã lâu, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Kira có chút tò mò nói: “Không biết là vị nhân huynh nào có thể thuyết phục anh đến cưới tôi? Đây không giống tác phong của anh.”

Thời điểm Kakashi đi tới cửa, có chút bất đắc dĩ nói: “Sẽ không thể xem như tôi tự nguyện?”

Kira ngây người một chút, nói: “Anh mù sao, coi trọng tôi.”

Kakashi suýt nữa ngã xuống thang lầu, hắn có chút hắc tuyến quay đầu lại: “Em không cần phải tự tổn hại mình như vậy…”

Kira lắc đầu: “Lời nói thật.” Cô nặng mấy cân mấy lượng, chính mình rõ ràng.

Kakashi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chờ ra khỏi cửa, trong lòng vẫn có chút buồn phiền, hắn nhìn lên cửa sổ lầu hai, Kira đứng ở đó cực kỳ vui vẻ phất tay với hắn, Kakashi cũng đáp lại bằng một động tác tay, sau đó xoay người rời đi, hắn không chỉ một lần muốn hỏi Kira, vì sao lại không thể tin hắn nghiêm túc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play