“Tôi đã từng nói, em là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp chưa?” Diệp Lăng Thu lịch thiệp mở cửa xe, không giấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái từ trong xe bước ra.

“Rồi.” Hơi nâng làn váy trên mặt đất, rất tự nhiên khoác lấy cánh tay anh, Dung Nhược lơ đễnh nói, “Hơn một năm ở Anh, gần như ngày nào anh cũng nói câu này.”

“Xin em đấy, có cần phải nói anh giống như một kẻ hám gái như vậy không?” Chán nản liếc nhìn cô gái chẳng buồn coi lời khen ngợi với sức hấp dẫn của mình ra gì, Diệp Lăng Thu đưa cô rảo bước vào khu đại sảnh rực rỡ, tràn ngập ánh sáng của buổi tiệc.

“Ông già nhà tôi hình như đang để ý đến em.” Nhận thấy ánh mắt dò xét của cha, Diệp Lăng Thu quay đầu cười nói, lại bất ngờ phát hiện Dung Nhược có vẻ mất tập trung.

“Sao vậy?”

“Không sao.” Thu về tầm mắt nhìn quanh đại sảnh, Dung Nhược làm như không có việc gì cầm lấy một ly rượu trong khay của người hầu bàn.

Có lẽ, cô đã suy đoán sai — Bữa tiệc mà Vân Trạm nói chắc không phải là bữa tiệc do Diệp thị tổ chức đêm nay. Ít ra là tới giờ, bữa tiệc đã sắp bắt đầu nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

“Cho phép tôi mời em nhảy điệu đầu tiên của đêm nay.”

Điệu valse du dương lập tức vang lên, ngân nga trong căn phòng rộng lớn, Dung Nhược ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt anh tuấn của Diệp Lăng Thu, nở một nụ cười dịu dàng, “Được.”

Làn váy màu ngọc trai trắng mịn lay động theo từng nhịp bước, hòa vào trong đám người, tạo thành một đường cong duyên dáng. Cùng lúc đó, ở cửa vào khắc hoa màu vàng kim, hai nam một nữ tiến vào, thu hút mọi sự chú ý của khách khứa gần đó.

“Bác Diệp, đã lâu không gặp.” Vân Trạm ngồi trên xe lăn, vươn cánh tay thon dài bắt tay người tới.

“Ha ha, đã lâu không gặp. Hi vọng bữa tiệc ngày hôm nay không làm chậm trễ thời gian của cháu.” Tinh thần Diệp Thiêm Vinh phấn chấn cười ha ha.

“Lát nữa bác giới thiệc với cháu con trai của bác, sau này còn hi vọng cháu để ý đến nó.”

“Bác khách sáo rồi.” Vân Trạm cười nhẹ, ánh mắt lơ đãng đảo qua giữa đại sảnh.

“Tiểu Hân à, các cháu cứ tự nhiên, bác còn có mấy ông bạn ở bên kia phải bắt chuyện.” Diệp Thiêm Vinh vỗ vai Vân Hân.

“Vâng, bác cứ đi đi.”

“Trạm, sao vậy?” Ba người lùi sang sô pha bên cạnh, Cao Lỗi để ý sắc mặt hơi cứng lại của Vân Trạm.

“Dung Nhược tới.” Khẽ rũ mi mắt xuống, trên khuôn mặt Vân Trạm không nhìn ra cảm xúc gì.

Vân Hân nghe vậy sửng sốt, liền nhìn bốn phía, lập tức bắt gặp bóng dáng chói mắt trong đám người kia.

“Nhưng không phải chị ấy…” Lời còn chưa dứt, Vân Hân nhíu mày nhìn về phía Vân Trạm. Cô nhớ hai hôm trước Vân Trạm nói cho cô, Dung Nhược cuối tuần có hẹn, không thể cùng đi với bọn họ. Nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng, cái “hẹn” của Dung Nhược, lại cũng là tới tham dự bữa tiệc này, hơn nữa, cô ấy lúc này, đang nhảy với một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.

“Có cần qua chào hỏi không?” Để ý âm nhạc đã ngừng, Dung Nhược và người đàn ông kia đang đi về phía sô pha đối diện bọn họ, Vân Hân quay đầu hỏi.

“Anh thấy không cần.” Không đợi Vân Trạm trả lời, Cao Lỗi đột nhiên lên tiếng.

“Anh có ý gì?” Nhìn theo ánh mắt chồng, đúng lúc thấy ba người đi về phía bọn họ, Vân Hân hơi giật mình khẽ “A” một tiếng.

“Sao vậy?” Đi bên cạnh cha, cảm giác được bước chân của người cạnh mình rõ ràng chựng lại, Diệp Lăng Thu nghiêng đầu hỏi.

“Không sao.” Dung Nhược lắc lắc đầu, ánh mắt lại bất giác dán lên trên người mặc lễ phục màu đen không xa phía trước.

Quả nhiên anh cũng tới, và cũng đã thấy cô… Khi nhận thấy ánh mắt quen thuộc kia, trong vô thức cô rụt cánh tay đang khoác hờ lên tay Diệp Lăng Thu về, cũng không để ý tới vẻ nghi hoặc của anh chàng, bước nhanh về phía trước.

“Cháu Vân Trạm, đây chính là con trai bác, Diệp Lăng Thu, nó lúc trước vẫn học quản lý ở Anh. Còn cô Dung đây là bạn nó.” Trên khuôn mặt Diệp Thiêm Vinh không giấu được ý cười.

“Chào anh.” Diệp Lăng Thu thoải mái nhẹ nhàng cười nói.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt Dung Nhược, Vân Trạm đẩy xe lăn lui về phía sau một chút, gật gật đầu với Diệp Lăng Thu, “Chào anh.”

Nhìn phản ứng dường như không có việc gì của Vân Trạm, Dung Nhược nắm chặt túi xách trong tay, tự hỏi nên mở miệng như thế nào.

“Được rồi! Thanh niên các cháu từ từ trò chuyện đi, lão già bác cũng không ở đây cản trở nữa.” Diệp Thiêm Vinh nhìn năm nam nữ trẻ tuổi ở đây, dặn dò một tiếng, cười cười rời đi.

“Bữa tiệc anh nói trong điện thoại, chính là chỉ ngày hôm nay sao?” Đợi sau khi Diệp Thiêm Vinh tránh đi, Dung Nhược hít một hơi thật sâu, trưng ra nụ cười thanh nhã, nhìn về phía Vân Trạm.

“Ừ.” Đối diện nụ cười như vậy, Vân Trạm khẽ nhíu mày.

“Hai người biết nhau?” Diệp Lăng Thu khó nén kinh ngạc nhìn hai người đối diện, lại nhớ tới điện thoại Dung Nhược nhận được hôm anh mời cô, trong lòng lập tức hơi hiểu ra. Anh ngầm đánh giá tỉ mỉ Vân Trạm, lại nghiêng đầu nhìn về phía Dung Nhược, trong mắt ánh lên sự hiếu kỳ và hứng thú.

“Đúng vậy.” Dung Nhược cười đáp, nhưng rõ ràng không định nói rõ quan hệ giữa cô và Vân Trạm.

Nhướn mày, Diệp Lăng Thu cúi đầu trầm tư vài giây, bỗng nhiên vươn tay ôm bờ vai Dung Nhược, lấy điệu bộ vô cùng thân thiết thầm thì bên tai cô, “… Anh ta chính là người hôm đó gọi điện thoại tới sao? Anh cảm giác quan hệ của bọn em hình như không bình thường đâu.” Cùng lúc nói, anh cảm giác được rõ ràng sự chống cự theo bản năng của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười.

Biết nhau đã lâu như vậy, giữa anh và Dung Nhược đã hình thành một loại ăn ý nào đó, đối với sự đụng chạm ngẫu nhiên của anh, cô bình thường đều không để ý, bởi vì hai bên đều chỉ coi đối phương như bạn tốt, biết đây chỉ là đang đùa mà thôi. Nhưng hôm nay, dễ nhận thấy Dung Nhược vốn luôn luôn bình tĩnh, ở trước mặt người đàn ông tên là Vân Trạm này, lại có thái độ khác thường, thân thể căng thẳng dưới cánh tay ôm của anh khiến anh dễ dàng nhận ra sự khẩn trương của cô. Bởi vậy, anh càng thêm tò mò với Vân Trạm và quan hệ giữa hai người bọn họ.

“Giác quan của người đàn ông đã phiêu bạt ngàn bụi hoa, quả nhiên đủ nhạy cảm.” Hơi nghiêng đầu, Dung Nhược cứng ngắc đáp lại.

“Cảm ơn lời khen của em.” Càng xác nhận thêm suy đoán của mình, Diệp Lăng Thu buông tay ra, vuốt lên bộ âu phục, liếc mắt về phía Vân Trạm, lại ngạc nhiên khi thoáng thấy sắc mặt tái nhợt rõ ràng của đối phương.

“Anh có muốn về trước không?” Vân Hân vẫn đứng xem cũng chú ý tới vẻ không ổn của Vân Trạm, không khỏi lộ ra sắc mặt lo lắng.

Hờ hững nhìn cử động thân mật của hai người trước mắt, Vân Trạm vẫn lặng im cuối cùng cũng mở lời, anh nhìn Diệp Lăng Thu, trong giọng nói có mỏi mệt và cô đơn không rõ ràng: “Xin lỗi, tôi hơi mệt, xin phép về trước. Lát nữa phiền anh Diệp đưa cô ấy về nhà.” Nói xong, nhìn Dung Nhược thật sâu, xoay xe lăn, di chuyển về phía cửa.

“Anh ta hình như không vui vẻ cho lắm.” Đợi ba người rời đi, Diệp Lăng Thu chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu, “Em không về với anh ta sao?”

“Nhảy một điệu nữa với em đi.” Kéo làn váy, Dung Nhược thu lại ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng Vân Trạm, đi thẳng đến giữa phòng.

Điệu nhạc du dương, bước nhảy xoay vòng, từng khuôn mặt lướt qua thật nhanh… Dung Nhược cùng Diệp Lăng Thu xoay tròn một vòng lại một vòng, nhưng không tài nào xua tan được ánh mắt đen láy kia khỏi tâm trí. Cô không biết có phải do mình cả nghĩ hay không, nhưng trong cái nhìn thoảng qua của Vân Trạm trước khi rời đi, lại phảng phất thấy sự cay đắng.

Hơi nước mù mịt ngập tràn khắp buồng tắm rộng lớn.

Khoác chiếc áo choàng tắm lên người, Vân Trạm chuyển mình lên xe lăn, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Chưa bao giờ anh cảm thấy khó nhọc như với bữa tiệc tối nay. Bóng dáng xoay vòng dưới ánh đèn xanh vàng rực rỡ trong đại sảnh; cô gái kéo theo một người con trai khác, xuyên qua đám đông từ phía xa tiến đến gần chỗ anh, và cả gương mặt tươi cười thật vô tư, dịu dàng đó; tất cả đều không ngừng xẹt qua trước mắt anh, tra tấn tinh thần đã quá mức mỏi mệt.

Bàn tay lơ đãng chạm vào đôi chân đang mất dần hơi ấm dưới chiếc áo choàng tắm, Vân Trạm từ từ mở mắt, ánh nhìn từ từ quét tới chiếc dép đặt trên sàn gạch, anh chống tay vịn, cúi người xuống.

Đang tính tự mình xỏ dép vào chân, Vân Trạm đột ngột khựng lại — dáng người trong bộ váy màu ngọc trai trắng mịn đang khiêu vũ thật nhịp nhàng kia lại hiện lên trong tâm trí, ánh mắt trở nên thâm trầm, anh di chuyển đôi chân nặng nề dời khỏi bàn đạp. Đã sang đông, mặt đất vẫn còn sót lại chút hơi ẩm, từ đó có thể thấy là sàn nhà lúc này thực sự rất lạnh. Vân Trạm nhìn đôi chân đã mất đi cảm giác, lúc này đang dẫm lên nền đất nhưng lại chẳng tài nào cảm nhận được nhiệt độ của nó; nhìn cả bàn chân để trần nãy giờ giữa trời giá rét, đôi môi mỏng nhợt nhạt hơi nhếch lên, lặng cười tự giễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play