Dung Nhược đứng bên sô pha, cô im lặng nhìn Vân Hân
vừa vào nhà đã cười tươi như hoa sà vào vòng tay Vân Trạm.
“Anh cũng nhớ em.” Vân Trạm mỉm cười, vỗ về lưng cô
gái đang rúc trong lòng mình, “Một năm nay thế nào, chơi vui không?”
“Đương nhiên rồi! Em phát hiện mình đã phải lòng nước
Anh.” Vân Hân ngẩng đầu lên cười rạng rỡ.
“Dung Nhược, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.” Dung Nhược chào đáp lại, ánh mắt
cô không tự giác ngừng ở hai con người đang dính vào nhau kia.
Mỗi lần ba người bọn họ cùng một chỗ, cô đều nảy sinh
cảm giác — có lẽ, Vân Trạm với Vân Hân, mới là một cặp trời sinh.
Ba năm trước, con nuôi của nhà họ Vân cùng “thiên kim”
duy nhất nhà họ Vân hủy bỏ hôn ước đã đính nhiều năm. Sau đó, Vân Hân bay đi
Anh quốc xa xôi; Còn cô, thì tình cờ quen biết anh tại một tiệc rượu, Tổng giám
đốc đương nhiệm của Vân thị – Vân Trạm. Nhưng, qua mấy năm nay, cô đã sớm nhận
ra, thái độ của Vân Trạm đối với cô và thái độ của anh đối với Vân Hân có sự
khác biệt.
Anh tôn trọng cô, chiều chuộng cô, đối tốt với cô,
nhưng, con người lúc nào cũng lạnh lùng như anh, rất hiếm khi cười thực trìu
mến, tự nhiên mà thân mật với cô như lúc anh ở cạnh Vân Hân.
Cảm giác chua xót trong lòng là điều khó tránh được,
nhưng cô cũng không thể không cảm thấy nghi ngờ, nếu Vân Hân đặc biệt với anh
đến thế, thì sao lúc trước anh lại hủy bỏ hôn ước?
“Dung Nhược?”
“…… Gì?” Tiếng gọi của Vân Hân đã kéo ý thức cô quay
trở lại.
“Nghĩ miên man gì vậy? Tối nay mọi người ra ngoài ăn
đi. Trạm làm chủ chi, được không?” Nói tới câu cuối, Vân Hân quay đầu lại cười,
hỏi Vân Trạm.
“Không thành vấn đề. Ngồi máy bay mười mấy giờ rồi,
trước vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, anh đã bảo quản gia dọn dẹp lại phòng cho
em rồi.” Vân Trạm nói xong, với tay lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế sô-pha mặc
vào, xoay người nhìn Dung Nhược, “Công ty còn một cuộc họp nữa, tối nay em với
Tiểu Hân tới công ty rồi mình đi ăn luôn.”