“Chủ nhân!”– Zerah và Kat vội vàng đẩy cửa vào. Họđã bị tiếng thét của anh làm cho giật mình, duy chỉ có Arvil vẫn nằm im bất động dưới ảnh hưởng của kết giới ma thuật vây quanh anh.

“Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì? – Zerah bẽn lẽn hỏi. Cậu sợ anh sẽ nổi giận bất ngờ.

Anh lắc đầu, chống hai tay xuống thành giường thất vọng tràn trề:

“Hắn không phải là Edric. Viên ngọc bích của ta không sáng lên.”

“Chủ nhân, có khi nào viên ngọc bích còn lại không nằm trong người cậu ta, biết đâu cậu ta đã bỏở một nơi khác cũng nên.”– Kat khoanh hai tay nghiêm nghị nói. Khuôn mặt của hắn lúc nào cũng như một xác chết di động, quanh năm không nở nổi một nụ cười.

Người trong cuộc vẫn thường hồđồ, trong khi kẻ ngoài cuộc lại giữđược sự sáng suốt. Câu nói của Kat khiến Ralph lặng thinh suy tư. Có thể Kat đúng, viên ngọc bích là một vật nằm ngoài cơ thể Avril chứ không như anh đã nghĩ.

“Chẳng lẽ ta lại quá hấp tấp?”

Ralph nhìn ra ngoài khung cửa sổ tự chất vấn mình.

Anh chỉ một lòng muốn Edric quay về bên cạnh càng nhanh càng tốt, nên đã cố rút ngắn mọi quá trình tìm hiểu về Avril. Xem ra, anh cần phải bỏ thêm chút thời gian trên mình cậu bé này mới mong thu được kết quảưng ý.

Anh đưa tay sờ lên mặt Avril, bờ môi khẽ lẩm nhẩm:

“Đúng là rất giống, giống đến nỗi anh vừa gặp đã chao đảo, nhưng dù sao…nó vẫn không phải em. Tại sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy?”

Ralph tạm nén những dòng thương cảm vào đáy lòng. Anh quay sang Zerah và Kat tuyên bố:

“Chúng ta sẽđến Pháp thêm một chuyến nữa. Ta thề dù lật đổ cả thế giới này cũng phải tìm cho ra linh hồn của Edric.”

——

“Cậu chủ…Này này cậu chủ?”– Alexte đánh nhẹ mấy cái lên vai của Avril để lay cậu dậy.

Cũng như mọi ngày, khi ông vừa lên phòng cậu định quét dọn bụi bặm, đã thấy cậu nằm chình ình trên giường. Cậu nói với ông phải đi du lịch sang Anh một tuần nhưng không kể rõ nơi đến. Thế mà, chỉ mới hai ngày, cậu đã mon men vềđây khi nào ông cũng chẳng hay.

“Ôi, đau cả cổ!”– Avril ngáp một hơi dài rồi vặn vẹo cái cổ và hai khớp tay. Ban đầu, cậu cũng không cảm thấy có gì lạ. Căn phòng quen thuộc và một bác quản gia lải nhải vào mỗi buổi sáng gần nhưđãđi vào nề nếp trong cuộc sống của cậu.

Avril nhìn lại ông bằng cặp mắt vẫn chưa thoát khỏi sự mơ màng:

“Sáng nào bác cũng ồn như thế cả.”

“Cậu chủ, cậu về khi nào vậy?”– Alexte chống cái vòi hút bụi xuống mặt đất, ngỡ ngàng hỏi cậu.

Avril rùng mình một cái. Hình như cóđiều gì bất ổn mà cậu đã quên béng.

Lẽ ra giờ này cậu vẫn còn ở Anh quốc mới phải.

“A!” – Avril hét lớn như sực nhớ ra toàn bộ sự việc. –“Sao cháu lại ởđây?”

“Cậu chủ còn đang mơà?”–Ông nheo đuôi mắt vì chẳng hiểu cậu đang nói cái quái gì.

“Không phải!”– Cậu mở to hai con mắt hình chữ O, bây giờ thì không tỉnh ngủ cũng không được. Cậu rõ ràng đã bị một ai đóđánh ngất gần lâu đài Kingstuff và khi mở mắt ra thìđang ở chính căn phòng của mình. Sự việc diễn ra quả thật kỳ bí khó lường.

Nhìn thấy Avril chau mày suy nghĩ, Alexte càng thêm lo lắng:

“Cậu chủ, cậu vẫn ổn chứ? Có cần lão gọi bác sĩ cho cậu hay không?”

“Mình về bằng cách nào? Làm sao mình leo lên máy bay được? Ôi sao mình không nhớ gì hết vậy???”– Cậu chẳng còn hơi sức đâu màđể tâm đến mấy câu hỏi của ông. Có hàng đống câu hỏi trong đầu cậu vẫn chưa tìm được lời giải đáp thích hợp.

“Mình bị mộng du sao? Mình đâu có tiền sử về bệnh này…hay là…bị…con ma trong tòa lâu đài đó nhập rồi???”– Avril quăng mền gối tùm lum. Vẻ mặt của cậu nhăn nhó thấy rõ. Cậu cứ tự hỏi và tự trả lời như một kẻ loạn trí. Lắm lúc còn quát lên bực dọc.

“Cậu chủ, lão lập tức đi gọi cậu Noe ngay.”– Alexte cuống cuồng lao thẳng xuống cầu thang, chẳng kịp nghe hết tiếng ngăn cản của Avril.

Mười lăm phút sau, vị bác sĩ của gia đình Noe Sylvestre có mặt ngay trước cổng căn biệt thự cậu đang ở.

“Ôi nhức đầu quá, nhức đầu quá!”– Avril cúi người lấy một chiếc gối nằm trên mặt sàn ôm vào bụng. Tự nhiên cậu thấy toàn thân nóng bức, có lẽ cậu đã bị bệnh thật rồi. Vì bị bệnh nên đầu óc cậu chẳng còn giữđược tỉnh táo nữa.

Noe, một thanh niên chỉ chạc hai mươi lăm, là người anh họ bên ngoại lớn tuổi nhất của Avril. Avril còn có một người anh họ bên nội Herve Le Blanc hiện đang làm thám tử tư. Cả ba sống chung từ nhỏ. Sau khi cha mẹ Avril chết, Noe và Herve e ngại miệng đời dèm pha, nói rằng họ sẽ cướp đi tài sản của Avril nên đã dọn ra sống riêng.

Noe vừa đẩy cửa vào đã thấy căn phòng của em trai mình rối tung lên bởi đồđạc quăng tứ tung. Anh bảo Alexte cứđi làm việc, một mình anh sẽứng phóđược. Đây không phải là lần đầu tiên Avril giở chứng nên ông yên tâm giao hết mọi việc còn lại cho anh.

Noe đóng kín cửa rồi cầm hộp đồ nghề tiến gần giường Avril:

“Vài hôm trước nghe nói em sẽđi chơi, anh còn chưa kịp ăn mừng vìđược nghỉ ngơi dài hạn, em đã vội quay lại kiếm chuyện cho anh làm. Sao? Em thấy không khỏe ởđâu?”

“Khắp người! Em sắp chết rồi. Em bị ma nhập rồi!”– Avril dựa đầu vào thành giường nói bâng quơ.

“Vậy à? Trước khi em chết đừng quên viết di chúc chia gia tài cho anh.”– Noe cười hí hửng.

“Xì! Một cắc cũng không chia. Em thà quyên từ thiện còn hơn.”

“Em chưa chết nổi đâu. Em còn biết tính toán lợi hại thế kia mà. Anh đã tốn công đến đây rồi.” – Anh chống tay lên chiếc bàn gần kề nhìn cậu giễu cợt.

“Ai bảo em cần gọi bác sĩ? Em đang cần một người biết trừ ma kìa. Lão Alexte cứ thích làm những chuyện hồđồ.”– Cậu bực dọc ngắt vấu chiếc gối nhung trong tay.

“À…có khi nào…” – Noe giả vờ làm ra bộ mặt nghiêm trọng. –“Em ngủ với con gái người ta có thai rồi lại trốn trách nhiệm, báo hại cô ta đi tự tử, thế nên cô ta vềám em đúng không?”

Sắc mặt của Avril đã tệ, này lại càng tệ hơn. Cậu không thể hiểu được, chung quy vẫn không thể hiểu được. Với cái đầu óc hoang tưởng cực độ, làm sao anh lại đậu nổi vào trường y và trở thành bác sĩ trưởng khoa như hiện nay cơ chứ? Anh đúng ra nên nhập viện tâm thần từ sớm để tránh làm thoái hóa xã hội.

“Đi viết tiểu thuyết đi đồđiên!”– Cậu rít một hơi rõ giận.

“Ấy!”– Anh bật cười và mở hộp đồ nghề ra lục lọi một thứ gìđó. Ít giây sau, anh giơ cao một quyển tiểu thuyết có nhan đề‘Hồn ma ngàn năm’ cho cậu xem. –“Em thật có con mắt tinh tường. Anh đích thực là nhà văn đấy.”

Avril lấy hai tay đập đập vào đầu cho trấn tĩnh lại:

“Hóa ra là còn có tư tưởng đầu độc xã hội đi theo con đường điên của anh nữa. Gì mà‘Hồn ma ngàn năm’ chứ?”

“Em đừng xem thường nó biết chưa? Số lượng phát hành đợt rồi ở nhà sách không đủ bán nên hôm qua anh vừa cho phát hành thêm một triệu bản nữa. Thế mà anh lại đem đến tặng miễn phí cho em. Lẽ ra em phải cảm động vì sự nhiệt tình của anh đấy nhóc.”

Noe giao quyển tiểu thuyết cho Avril. Bất đắc dĩ, Avril cười khổ một cái rồi nhận lấy. Thực chất cậu chỉ muốn quăng vào sọt rác mà thôi.

“Em không có thời gian đâu. Anh tóm lược nội dung đi.”– Hai chữ hồn ma hình như rất hợp với tình cảnh lúc này của cậu. Cậu hỏi thửđể xem có rút được chút kinh nghiệm nào cho bản thân không.

“Ồ…nó nói về một hồn ma sống trên ngàn năm đi tìm kiếm tình yêu bị thất lạc của đời mình. Anh đồng thời gặp được hai người con gái. Một sở hữu linh hồn người anh yêu, một sở hữu khuôn mặt của côấy. Anh không thể chọn lựa được nên đãđau khổ vô cùng. Ôi tình yêu…”– Noe vừa nói vừa nhập tâm diễn tả, ánh mắt tha thiết như chính anh đang lâm vào tình cảnh khắc nghiệt ấy. –“…thứ muôn đời khiến con người quỵ lụy và thương tâm.”

Càng nói, anh càng đi quá đà, bất giác đọc luôn cả câu thoại trong tiểu thuyết cho Avril nghe:

“Em có nhìn thấy chăng ánh sao băng đang rơi xuống ở phía cuối chân trời? Mỗi lần anh khóc, nước mắt sẽ biến thành những ánh sao lóe lên trong phút chốc và rất nhanh tàn lịm đi. Vì em, ánh sao ấy ngày một mờ nhạt, bởi nước mắt của anh ngày một khô cạn. Người đời vẫn thường nhìn vào ánh sao và cầu nguyện, nào biết rằng ánh sao cũng mang cho mình biết bao tâm sự khó lòng thực hiện được, anh…”

“Ngừng! Ngừng lại ngay”– Avril chán nản đưa bàn tay lên ngăn anh nói tiếp. –“Tình cảm nhăng nhít, sến súa thái quá, dùng để vỗ béo trí tưởng tượng của bọn con gái thì được.”

“Tội nghiệp một đứa trẻ không có thiện cảm với nghệ thuật như em. Em cần phải học hỏi nhiều ở Yann. Thằng béđã khen hay không ngớt lời. Nó còn bảo sẽ chờđợi những tác phẩm tiếp theo của anh. Thật là một độc giả trung thành.”

Avril đưa tay vuốt vuốt từ cổ họng xuống. Cậu sợ mình chưa ăn gì vẫn ói được nên cần đề phòng trước:

“Anh trai thân mến, anh cũng nên học cách phân biệt thế nào là một lời khen vì bắt buộc phải khen, và thế nào là một lời khen thật sự. Em không muốn làm anh buồn, nhưng con mắt của em cực kỳ nhạy cảm với nghệ thuật. Không tin thì anh vào phòng trưng bày của em mà xem.”

“Toàn đồăn cắp mà cũng gọi là nghệ thuật hay sao?”– Noe bắt bẻ không chút nương tình.

“Ăn cắp là một nghệ thuật và kẻ trộm cũng là một nghệ sĩ thưa quý ngài đáng mến của tôi. Bây giờ phiền ngài đi vềđể tôi còn gọi người trừ ma tới thanh tẩy căn biệt thự này.”– Avril cầm điện thoại lên, không nể nang xua tay đuổi khéo Noe.

“Lần sau em bị bệnh thật, coi anh có hành hạ em đến thân tàn ma dại không cho biết.”– Noe không giận vì thái độ này, anh đã quá quen với cái tính móc họng của cậu, nhưng vẫn cảnh cáo “yêu” trước lúc ra về.

“Dù mình không bị ma ám, cứ sống với một ông anh bác sĩ hoang tưởng và một ông anh thám tử gàn dở thì sớm muộn cũng nối gót cha mẹ thôi.”– Avril lắc đầu than thở.

Cậu muốn nhấc máy gọi cho con nhỏđiệu đàng Carine để hỏi thăm về người anh trai hành nghề trừ ma của nó, nhưng lại sợ con nhỏ thừa cơ làm phiền cậu. Từ năm học thứ nhìởđại học, nóđã bám sát cậu như hình với bóng, thậm chí từng thề thốt đời này ngoài cậu ra thì không lấy ai. Mỗi lần Avril nhớđến mấy câu đó, da gà của cậu đã nổi lên từng mảng. Đắn đo thật lâu, cậu quyết định không gọi nữa. Nếu đuổi được con ma ở tòa lâu đài Kingstuff đi mà lại kéo về nhà một con ma nữ, chẳng phải phí công vôích còn gì?

Avril giang rộng tứ chi nằm ngửa ra giường. Dùđã cố gắng hồi tưởng nhiều lần, cậu vẫn chẳng thể nhớđược gì sau khi mình ngất đi. Có thật cậu đã bị ma nhập, hoặc là chỉ mắc chứng mộng du? Avril bỗng thấy hơi hối tiếc. Nếu lúc nãy cậu chịu để Noe khám tổng quát cho mình thì có phải tốt hơn không? Chỉ vì lo cãi nhau với anh, cậu đã lú lẩn hóa. Mỗi khi gặp anh là cậu chẳng thể nào giữđược bình tĩnh với cái tật hoang tưởng siêu siêu cấp của anh.

Avril gác tay lên trán, lo xa không hẳn là một điều xấu. Bất kể có ma hay không, sáng ngày mai cậu nên đi thăm Yann để xin vài lời chỉ dẫn tốt, còn đỡ hơn việc cứđứng ngồi không yên. Nghĩ vậy, Avril thấy nhẹ lòng phần nào. Chẳng bao lâu sau, cậu lại lim dim đánh thêm một giấc nữa.

——

Nằm cách thủđô Paris khá xa, lánh sâu trong một vùng núi heo hút, chính là căn nhà bằng gỗ của tiên tri gia Yann Bertolette. Cậu sống ởđây đãđược hai năm mấy. Bốn bề bao phủ bởi những khóm hoa hồng Pascali cao bằng người thật. Yann không ăn thịt và những thứ có mùi tanh, thức ăn hằng ngày của cậu chỉ toàn rau củ do chính tay cậu trồng lấy.

Yann trông xanh xao hơn những thanh niên cùng trang lứa rất nhiều. Thể chất cậu luôn yếu nhược. Đó là lý do cách một hay hai tuần, Noe sẽđến thăm cậu một lần vàđịnh kỳ cho cậu thuốc bồi bổ sức khỏe.

Yann để tóc dài ngang thắt lưng và thường dùng vải trắng cột lại. Khuôn mặt của cậu mang nét đẹp ôn nhu như làn nước mùa Thu nên vẫn thường bị lầm tưởng với con gái. Đôi mắt hay gợn buồn xa xăm, dường như gom đầy cả biển tâm sự của thế nhân vào trong.

Avril và Yann là bạn học thuở nhỏ. Lúc chỉ vừa lên năm lên sáu, Avril đã vỗ ngực bảo rằng sẽ bảo vệ cho Yann suốt cảđời. Vì Yann yếu ớt hơn người thường, không ít lần Avril phải ra tay anh hùng cứu cậu thoát hiểm. Đáng tiếc vài năm sau, Avril bị cha mẹ kéo đi du học ởÝ. Từđó, cả hai chỉ có thể liên lạc bằng thư từ.

Trong suốt thời gian cách biệt, Avril không hề biết rằng gia đình của Yann bị phá sản. Mẹ Yann vì trả nợ buộc lòng phải tái giá, lấy một người đàn ông giàu có nhưng háo sắc và hám lợi. Những năm đầu, cuộc sống của Yann cũng kháổn định. Đến cao trung năm thứ hai, Yann bị cha dượng bỏ thuốc và cưỡng bức. Cậu phải nghỉ học nửa chừng đi kiếm sống bằng nghề bói toán với mong ước thoát khỏi bàn tay độc ác của ông. Chẳng ngờ, ông vẫn hay lén vào phòng cậu nửa đêm để giở tròđồi bại. Mẹ cậu khi phát hiện ra không những không tin cậu, còn nghĩ rằng cậu quyến rũ người đàn ông của bà. Trong lúc điên tiết, bà tát cậu một cái rồi xách hành lý bỏđi. Trước nỗi nhục nhã lớn lao, Yann gom hết tiền để dành trốn khỏi căn nhàám ảnh đó.

Nhiều năm sau, Avril đã rất vất vả mới tìm ra tung tích của Yann dựa vào những bức thư Yann đều đặn gởi cho mình. Trên bức thư, Yann không hề viết địa chỉđể tránh Avril sẽ tìm ra cậu. Cậu không muốn Avril biết được những chuyện kinh tởm trong quá khứ. Tuy nhiên, Herve lại moi ra nơi cậu ở. Anh không phải chỉ là một thám tử có hư danh. Đoàn tụ với Avril không lâu thì Yann dọn ra vùng núi hẻo lánh sinh sống. Cậu bảo không khíở chốn thành đô chẳng còn thích hợp với mình. Noe thỉnh thoảng vẫn đùa rằng nếu Yann dọn nhà sớm, Herve có kiếm đến ngày xuống mộ cũng không ra nơi cậu ở.

Một năm trước, Yann tình cờ gặp lại mẹ ruột trong lúc cùng Avril đi dạo quanh phố. Tình trạng của bàđang rất ngặt nghèo. Trước lúc chết, bàđã nói cho cậu biết một sự thật tàn nhẫn. Vào cái đêm cậu bị cưỡng bức, bà vốn nhìn thấy hết. Thế nhưng, bà không thể cứu cậu. Bà khó khăn lắm mới cóđược một cuộc sống no ấm nên không muốn đánh mất nó. Bà vốn xuất thân là con nhà giàu. Nếu bắt bà lại trở về những ngày tháng cơ khổ như lúc bị phá sản, bà sẽ chịu không nổi. Bà gớm ghiếc người đàn ông đó, song bà cần tiền của ông ta. Chỉ vài năm sau khi bàđã dành dụm được một tài sản dư dả, bà mới vạch trần việc này đểđược thoát khỏi ông ta và yên ổn sống an nhàn nửa đời còn lại.

Lúc mới nghe, Yann không để lộ phản ứng gì. Đến lúc ra khỏi căn hộ cao cấp của bà, Yann đã gục trên vai Avril khóc suốt. Vì một cuộc sống sung túc cho riêng mình, bà không chỉ bán đứng đứa con trai duy nhất, còn lạnh lùng trút hết mọi tỗi lỗi lên đầu nó. Khi bàđang hưởng thụ những món ngon vật lạ, mặc toàn gấm vóc lụa là, nào hay cậu đãđói rách đi khắp nơi tìm kiếm bà với hy vọng thanh minh nỗi oan uổng. Cậu chỉ mới cóđược chút cơ ngơi gần đây, lại phải nếm trải biết bao năm dài sống trong cảnh bần cùng và sỉ nhục.

Chính sự gặp gỡ oan nghiệt này đã làm Yann tỉnh ngộ. Cho dẫu bạc vàng lấp đầy hai tay, quyền quý và danh vọng ngất ngưởng trên đỉnh vinh quang thìđã sao, tất cảđều đổi bằng máu và nước mắt của ít nhất một ai đó. Do vậy, cậu quyết định ởẩn để tìm quên mọi đau buồn quá khứ và cũng để cho mình một khởi đầu thanh thản trong tương lai.

Yann đang ngồi trước hàng hiên kết những vòng hoa hồng nhỏ thì bất ngờ nhìn xuống mặt đất. Có ba chiếc lá rơi ra từ mấy cành hoa. Đầu lá chỉa về cùng một hướng nhưng phần nhọn lại xòe ra ba phía riêng biệt. Cậu bèn mỉm cười quay lại với công việc dang dở của mình. Hôm nay cậu sẽ gặp một vị khách đặc biệt, người mà cậu vẫn luôn chờđợi hơn nửa tháng qua.

Khi Avril đến, Yann vẫn chưa kết xong số vòng hoa cần thiết. Tuy nhiên, Yann đã vội đứng dậy để chào đón cậu.

“Tớ biết cậu sẽđến.”

“Cậu vừa bói cho tớ?”

“Không!”

“Cậu đã từng bảo không bao giờ tự bói cho chính mình, sao lần này lại phá lệ?”– Avril đưa tay ra phía sau lưng của Yann để gỡ sợi dây buộc tóc ra. Cậu rất ghét nhìn thấy Yann buộc tóc. Tại sao phải giấu lại những sợi tóc mịn màng như lụa kia để lãng phí một vẻđẹp đến từ tạo hóa?

Sợi dây buộc vừa rơi ra, làn gióêm đềm lập tức lùa vào bên trong thổi tung mớ tóc rối. Yann hơi cúi đầu đỏ mặt. Hầu như lần nào Avril cũng làm thế, và hầu như lần nào Yann cũng cốýđể cho Avril làm thế thay vì tự gỡ dây buộc trước khi gặp cậu.

Không thể phủ nhận, nếu mất đi sợi dây buộc, khuôn mặt của Yann càng trông nữ tính hơn, khiến người ta khó ngăn lại những ham muốn xấu xa.

“Cậu sai rồi, là do các đấng quyền năng cố tình hé lộ cho tớ biết. Suốt đời này tớ cũng không phá lệ.”

Avril không nói gì nữa, đưa tay che ngang tầm mắt để nhìn xem vườn hồng Pascali đã cao lớn thế nào. Sống giữa một vùng quạnh quẽ toàn núi đồi và mấy khóm hoa nhạt nhẽo, Avril không hiểu sao Yann lại cảm thấy hạnh phúc cho được? Cậu đã nhiều lần đề nghị Yann dọn đến sống cùng mình và lần nào cũng nhận được một đáp án từ chối tương tự.

Thấy Avril cứ im lặng nhìn đi đâu mãi, Yann đành phải chủđộng khơi chuyện trước:

“Avril, tớ nghe anh Noe nói cậu và Diane đang tiến triển rất tốt phải không?”

“Cô ta bỏđi rồi. Vậy cũng tốt, tớ vừa quen một cô gái ở nhạc viện, đang định sẽ vun đắp thêm với cô ta.”

“Số của cậu luôn may mắn.”

“Ừ! Lúc nãy cậu đang làm gì?”– Avril nhìn Yann tươi cười hỏi.

“Kết những vòng hoa. Một vị khách của tớ sắp kết hôn. Tớ muốn tặng cô ta mười hai vòng hoa Pascali. Nóđại diện cho sự lâu dài.”

“Tớ còn tưởng cậu không bói toán nữa.”

“Không, thỉnh thoảng tớ vẫn bói, chỉ nhưng phải là người có duyên.”

“Thế nào thì là người có duyên?”

“Cái đó dựa vào trực giác của một nhà tâm linh, rất khó giải thích cho cậu hiểu.”

Avril gật gù rồi nắm lấy tay Yann:

“Ởđây nắng quá, vào trong rồi nói.”

Cánh cửa gỗ vừa đóng sập, cậu đã bổ nhào đến Yann từ phía sau. Hai tay Avril giữ chặt eo Yann, còn đầu thì tựa lên vai cậu ta:

“Hôm nay tớ cũng là khách của cậu. Cóđiều trước lúc bói, cậu hãy an ủi tớ một chút.”

“Ừ!”– Yann đáp nhỏ và tựđưa tay lên tháo dần những chiếc nút áo của mình.

Người bắt đầu mối quan hệ này vốn là Yann. Đã có một khoảng thời gian dài Yann luôn sống cùng những cơn ác mộng giữa đêm. Do vậy, cậu ta đãđề nghị Avril giúp mình quên đi nỗi sợ hãi. Avril xưa nay không quan hệ với con trai. Suy cho cùng cậu vẫn thích bầu ngực thơm mát của những người phụ nữ. Yann chính là ngoại lệđầu tiên. Vẻđẹp của cậu ta làm Avril khó lòng kiềm chế. Cứ thế, quan hệ của hai người càng đi càng quá mức tình bạn. Từ sau cái chết của mẹ Yann, Avril đã quen dần với việc làm người chủđộng mở lời. Yann luôn luôn đáp ứng cậu mà không hề hé nửa câu phàn nàn.

“Cậu có muốn tớ…”– Yann quỳ xuống trước mặt Avril định giúp cậu làm bằng miệng.

“Không!” – Avril nắm tay đỡ cậu ta lên vàđẩy lại gần giường. –“Tớ muốn bên dưới của cậu.”

“Được!”

Arvil lùa hai vạt áo của Yann sang bên, cúi đầu hôn dọc từ cổ cậu ta xuống đến gần bụng.

Ralph vẫn luôn theo sát Avril không rời. Trước cảnh tượng nóng bỏng sắp diễn ra trước mắt mình, khuôn mặt anh không hề biểu lộ tí hứng khởi nào. Anh chán nản nhìn vào viên ngọc bích trên tay, ước gì nó có thể tỏa sáng dù chỉ một lần để hy vọng trong anh được bừng lên chút ít.

Anh quay đầu bỏđi mang theo vẻ luyến tiếc về vườn hồng Pascali. Anh có một ấn tượng khá mạnh đối với Yann, màấn tượng này xuất phát từ việc cậu đã trồng đúng loại hoa hồng anh yêu thích. Hơn nữa, vẻ yếu ớt của cậu khiến anh nhớ tới Edric. Lần cuối cùng anh giữ Edric giữa vòng tay mình, sắc mặt Edric cũng tiều tụy hệt như Yann hiện nay. Đặc biệt làđôi mắt của cả hai cùng phả ra một nỗi buồn tương đồng với nhau. Đáng tiếc sự tương đồng này chẳng thể làm viên ngọc của anh tỏa sáng. Nếu cả Avril và Yann đều không phải là Edric, anh không có lý do cắt ngang cuộc vui của họ.

Khi Ralph đi xuống gần chân núi, viên ngọc bích được anh nắm chặt chợt động đậy liên tục. Anh sửng sốt mở nhẹ những ngón tay ra, nóđột ngột bay vút lên không trung vàđứng yên thật lâu.

“Edric, là em phải không?”

“Edric, có phải là em không?”– Ralph tiếp tục gọi lớn.

Viên ngọc không đáp trả anh. Thay vào đó, nó dẫn anh đi ngược lại ngôi nhà của Yann. Đến trước vườn hồng, viên ngọc lại đứng yên thêm lần nữa. Phải mất một hồi sau, ánh sáng của nó mới tắt lịm và hạ xuống lòng bàn tay anh.

“Avril xem nè, viên ngọc bích tỏa sáng.”– Yann giật mình kêu lên trong lúc Avril đang gài lại zipper.

Avril quay đầu nhìn theo hướng Yann chỉ, viên ngọc vẫn nằm im như thường trên cổ cậu ta.

“Tớ có thấy gìđâu?”

“Vừa nãy thôi nóđã tỏa sáng.”

“Chắc là cậu qua mắt đấy.”– Avril vuốt tóc Yann và hôn nhẹ lên má cậu ta.

“Vậy à?”– Yann mím môi. –“Cũng có thể!”

Ralph đưa tay lên miệng đầy kinh ngạc sau khi đã chứng kiến tất cả:

“Thằng nhóc đó…phải chăng là…???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play