Mấy năm sau tại lâu đài Kingstuff, Anh quốc.

“Hai thằng nhóc kia đứng lại.”– Edric cầm roi hét toáng lên.

Ru và Ne định trốn chạy, nhưng bị tiếng hét của cậu làm cho sượng cả người. Hai nhóc đành đứng yên tại chỗ, nắm lỗ tai ra vẻ vô tội.

“Không phải là em.”– Ru nhanh nhảu thanh minh trước đống đồ sứ đổ nát dưới chân. Cậu vừa nheo mắt vừa bĩu môi nhìn Edric với thái độ lo sợ bịđánh đòn.

“Vậy là Ne sao?”– Edric gằn giọng xuống.

“Cũng không phải Ne.”– Ru bào chữa ngay. Ne không lanh lợi như cậu, chỉ biết khép nép hai tay chẳng dám ngẩng đầu.

“Không lẽ bình hoa này tự có chân chạy từ phòng anh ra ngoài sân rồi lại tự rớt bể?”

Ru mím chặt môi, đưa tay giũ giũ vạt áo của Ne chuẩn bị cho một bài hát bè quen thuộc:

“Bọn em biết lỗi rồi. Bọn em sẽ không tái phạm nữa.”– Hai nhóc đồng thanh nói nghẹn ngào. Ne mít ướt hơn nên vừa nghĩđến cái cây đã sụt sùi. Ru thì rất lém lỉnh, bộ dạng khóc lóc của thằng bé trông giả tạo rành rành.

Edric đang muốn la mắng thêm mấy câu. Đây đâu phải lần đầu tiên bọn nhóc quậy pháđồđạc trong lâu đài, có hôm còn làm nghẹt cả vòi phun nước đặt ởđại sảnh. Tuy vậy, sựđáng yêu của chúng lại làm cậu hạ giận. Vừa lúc ấy, Phinis đem một phong thư bước vào. Cô bảo là do bạn của cậu gửi đến.

“Hai em hôm nay hư lắm. Từđây đến tối đừng mong anh cho ăn quà vặt. Về phòng học bài đi.”

Cậu nhờ Phinis dẫn Ru và Ne đi rồi quay trở lại phòng mình. Cậu không cần đọc cũng biết chủ nhân của bức thư. Thỉnh thoảng Rino hay gửi thư báo bình an một lần. Cho đến hiện tại, cậu vẫn chưa thể xóa sạch quá khứ của mình và Fowk nên luôn chần chừ nhiều lần mà vẫn chưa hồi âm bức nào. Hy vọng một ngày không xa trong tương lai, cậu sẽ cóđủ dũng khí hồi âm lại cho Rino và kể cậu ta nghe vềước mơ của ngày sum họp.

Vài tháng trước đây, Ralph và cậu đã nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi tại viện cô nhi vì thấy chúng có khuôn mặt hao hao giống hai người lúc nhỏ. Chẳng ngờđược chúng quá phá phách, còn Ralph thì chẳng giúp cậu được gì. Anh cứ bảo bận làm ăn, bận trông coi đám vampire rồi lại đủ thứ việc lung tung. Kết quả vẫn chỉ có mình cậu suốt ngày phùng mang trợn máđi quản thúc tụi nhỏ.

Cất xong thư, Edric lại ra sân trước chăm sóc vườn hoa hồng rộng bạt ngàn. Từ khi cậu vềđây, có nhiều thứđã thay đổi, song nhiều thứ vẫn còn giữ nguyên vẹn. Bà Rhoda qua đời cũng đã một thời gian, căn phòng của anh Allen bị dở bỏ, vài kiến trúc trong lâu đài được Ralph cố tình cho xây mới. Riêng cậu thì bắt đầu nghe được những đóa hoa trò chuyện, đôi lúc lại gọi cả tinh linh đến cùng chia sẻ tâm sự với nhau. Edric thích nhất làđược nắm tay anh nằm trên chiếc giường trải đầy hoa hồng trắng, phía trên có tinh linh bay vởn vơ và các vì tinh tú chớp nháy liên tục. Cậu hay thách đố anh về tên của mỗi một vì tinh tú, nhưng Ralph lần nào cũng úớ trả lời sai.

“Anh đã về.”– Ralph thình lình bước ra từ không trung với một vật che dấu ở sau lưng.

Edric thoáng nghe đã biểu hiện vui mừng, chỉ bởi cậu đang lỡ tay bắn xả vòi hoa sen nên chưa thể quay lại đón chào anh. Anh khoan thai bước đến gần cậu và dùng một tay ghì sát eo của cậu vào người. Anh vừa giải quyết xong đám vampire chống đối, lẽ ra tâm tình cũng không vui mấy, nhưng gặp cậu thì mọi buồn phiền đều tan biến mất. Chức vị chúa tể của anh chẳng dễ làm như nhiều người vẫn tưởng, lâu lâu lại xuất hiện những thế lực đối nghịch muốn tìm cách lật đổ và thay thế anh. Nếu anh không cho bọn chúng vài bài học nhớđời, sự bình yên khó mà tiếp diễn nữa.

“Anh có mệt không?”– Edric tắt đi vòi nước trên tay, ân cần hỏi.

“Ôm em thế này thì chẳng còn biết mệt là gì. Tặng em.”– Ralph chìa một bó hoa hồng mười hai cành ra trước mặt cậu.

Edric bật cười vài giây rồi mới đón nhận nó. Trái tim cậu đang lâng lâng cảm giác của hạnh phúc. Cậu hơi xoay người hôn lên má anh:

“Cảm ơn anh. À, lúc nãy Hana lại đến tìm anh.”

Cứ cách dăm bữa, Hana lại mòđến lâu đài tìm Ralph. Trùng hợp là lần nào anh cũng đi vắng và Edric toàn phải tiếp chuyện thay. Cô chỉ bàn tán vẩn vơ mà chẳng bao giờđi thẳng vào một vấn đề gì nghiêm chỉnh. Hình như cô rất rảnh nên mới thường xuyên chơi trò này.

Lúc trước Edric có hỏi qua về quan hệ giữa cô và anh. Anh bảo cô là em gái của một người bạn quá cố, đúng lý thì chẳng có quan hệ gì mới anh, chỉ tại cô thích đến làm phiền anh. Anh đã quen với việc này nên cũng không buồn cấm đoán. Dĩ nhiên, Hana không phải là tình nhân của anh như mọi người đã tưởng. Ngược lại, anh đãđôi lần cảnh cáo cô về thái độ thân mật không cần thiết khi cô mon men tới gần Edric.

“Anh cực kỳ chán nản với việc phải gặp mặt cô ta. Lần sau cứ căn dặn thuộc hạđừng cho cô ta vào.”

“Làm thế thì tuyệt tình quá.”

“Anh đã nương tình lắm rồi. Mà thôi, bọn nhỏ thế nào hả em?”

“Chúng rất ngoan, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì bình hoa sứ mà em yêu thích đã bị làm vỡ.”

“Vậy hãy để anh đền bù cho em nhé.”– Anh nhấc bổng người cậu lên định bước thẳng vào phòng.

“Bỏ em xuống ngay.”– Cậu đánh yêu vào ngực anh. – “Nếu bị Ru và Ne bắt gặp thì biết giải thích sao đây? Bọn nhóc rất hay chạy lung tung.”

“Dễ thôi. Chúng ta sẽ bảo rằng anh Ralph đang khám bệnh cho anh Edric.”

“Hừ! Em bị bệnh gì chứ? Anh quỷ quái thì có.”

“Nếu không thế thì bảo rằng em đang chữa bệnh cho anh cũng được. Anh thật sự có bệnh đấy, và căn bệnh này không ai chữa nổi ngoài em ra.”

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng của Ralph đóng sập. Ru và Ne vừa gạt được Phinis đi mua bánh cho mình, liền lon ton chạy ra ngoài hành lang định đón Ralph về. Khi hai nhóc đến phòng anh, chỉ nghe được bên trong vang lên nhiều âm thanh lạ. Ne kéo tay Ru ngụý bảo đi đi, song Ru tò mò lắc đầu. Hai nhóc mon men một hồi thì cũng héđược một chút cửa nhìn vào.

Ru và Ne đã nhìn rất lâu, cuối cùng vì Ne đỏ mặt quá nên Ru buộc lòng phải kéo cậu nhè nhẹ rời khỏi.

“Anh à, tại sao anh Ralph lại nằm trên anh Edric?”– Ne ngây ngô hỏi. Hai mắt cậu bé to tròn như hột nhãn.

“Em lãng trí thật. Lần trước anh Ralph bảo là khám bệnh cho anh Edric.”– Ralph và Edric đã bị hai nhóc phát hiện một lần cũng vào lúc giữa trưa như hôm nay.

“Khám bệnh thì phải cởi quần áo à? Em thấy hai anh ấy đã vứt chúng xuống sàn. Ngại chết đi được.”– Ne lấy tay che mặt.

“Làm như vậy sẽ dễ khám hơn.”– Ru trả lời đại.

“Anh Edric rên rỉđau đớn quá. Chắc là anh ấy bệnh rất nặng. Có khi nào anh ấy bỏ lại anh em chúng ta không?”

“Ngốc quá. Anh Ralph đã khám bệnh cho anh ấy còn gì. Em phải tin vào anh Ralph chứ.”

“Ừm. Vậy cũng đúng.”– Ne gật đầu. –“Mai này nếu em có bệnh, anh khám cho em nhé. Em sẽ không cởi quần áo trước mặt người lạđâu.”

“Ừm, đó là dĩ nhiên.”– Ru đưa ngón tay út ra để ngoắc nghéo với Ne. –“Anh sẽ trở thành một bác sĩ giỏi của riêng Ne mà thôi.”

“Quyết định vậy đi.”– Ne cũng đưa ngón út bắt lấy tay Ru.

Đắm đuối giữa men tình dâng cao, cộng thêm hương trầm ngan ngát thoảng khiến cho Ralph chẳng còn hơi sức đâu màđểýđến bên ngoài. Anh phớt lờ cánh cửa he hé mở, mặc tình vuốt ve khắp người Edric. Họđã xuất tinh một lần, nhưng nhiêu đó chẳng thấm tháp gì so với sức lực sung mãn nơi anh.

Ralph đập đầu phân thân căng phồng lên bụng Edric, trong khi mấy ngón tay phải lại nhỏ những giọt dịch thể thừa vào miệng cậu. Edric vươn lưỡi hứng lấy từng giọt một. Bất chợt, cậu nút cả ngón tay của anh. Các sợi dây khoái cảm chạy tê rần trong người Ralph. Nước bọt của cậu cứ nhích lên từng chút, từng chút một êm ái chà sát mu bàn tay anh bằng đôi mắt mời gọi tha thiết. Anh chết đứng cả người trước đôi mắt đó, thầm nhếch môi vẽ ra một nụ cười ma mãnh.

“Lại đây với anh.”

Anh kéo tay cậu ngồi vào giữa lòng. Môi anh vừa ngoạm lấy đầu nhũ phải của cậu thì tay cũng đồng thời luồn xuống hai kẽ mông dịch cơ thể cậu nhổm lên vừa tầm với đứa trẻ của anh. Edric mỉm cười với tay ra đằng sau sờ mó cậu nhóc một chút trước khi cho cả thân người của nó nằm gọn trong cơ thể mình.

“Aaa!” – Hai mí mắt cậu nheo lại. Bờ môi xinh đẹp khẽ rên lên. Cậu ưỡn cong người cho anh dễ dàng cắn mút hai đầu nhũ.

Edric có thể chắc chắn một chất gìđóđã vàđang bắn ra từ chúng, quyện với những giọt mồ hôi trên người cậu rơi mạnh theo mỗi nhịp chuyển động. Cậu ôm sát đầu anh vào ngực mình, ra sức nhấp lên nhấp xuống không ngừng. Hơi thở của cậu hòa làm một thể thống nhất với hơi thở của anh. Tiếng sột sạo của các vòng cơ vượt ra khỏi không gian chật hẹp bị bó sát ở trong, đang tung hô cuồng nhiệt bên dưới thân thể họ. Sức nóng phát ra từ khay trầm làm da thịt cả hai nóng đỏ và nhễ nhại hơi nước. Các lỗ chân lông giãn nở tột cùng. Mạch máu rần rần chuyển động, thậm chí mấy đường gân xanh cũng nổi cợm lên vì sướng đến ngây dại.

“Tuyệt quá Edric.”– Anh nói không ra hơi.

Hai bàn tay anh giữ chặt chiếc eo thon thả của cậu để tăng thêm cường độ chuyển động, còn hàm răng lại đánh mất dần sự kiểm soát. Mỗi lần phấn khích quá mức, anh vô thức cắn vào da thịt cậu. Mùi máu tanh nồng phả theo hương trầm loãng sắp vơi khiến Edric quên cả cơn đau, uốn người ra phía sau như một vũ công tài tình đang ở giữa màn biểu diễn. Cậu co quắp những đầu ngón chân, tì tay xuống mặt ga cào cấu điên loạn.

“Aaa…hah…sâu quá…aaa….”

“Anh thích…sâu nữa…anh sẽ cho sâu nữa…”– Ralph hò hét đầy thống khoái.

“Em…em sắp…”– Cậu run lên bần bật và nhanh hơn cả tốc độ của ánh sáng, đợt tinh thứ hai bắn vụt vào không khí, rơi bữa bãi trên tóc anh lẫn nửa bụng dưới của cậu.

Ralph tự vuốt tóc mình rồi đưa lên lưỡi liếm:

“Rất ngon.”

“Đồ quỷ anh!”

“Thêm một lần nữa. Anh sẽ uống hết cho em.”

Anh vẫn không rời khỏi nơi nhạy cảm nhất của cậu, ngược lại còn đùa giỡn luôn với đứa nhóc chưa kịp dứt hơi mệt.

“Á….em..em chết mất…”– Edric đổ gục xuống giường, sóng soài thả hai tay ra phía trước.

“Anh còn chưa suy suyễn gì mà.”– Anh thở dồn nói, bất giác nâng cặp chân dài của cậu gác lên vai mình. –“Bên trong em nóng quá…nóng đến sắp tan chảy cảđứa trẻ của anh đây này.”

Những cơ thịt mềm mại đói khát bao chặt lấy anh tựa hồ không còn một khe hở nào tồn tại. Chúng ấp khối thịt nóng đỏ kia như người mẹấp vào lòng đứa con đã xa cách lâu ngày. Dịch nhờn lũ lượt tuôn trên ga.

Ralph cứ nhằm điểm chí mạng của Edric mà thốc vào không ngơi nghỉ. Đứa trẻ thuộc loại to ham hốở mãi bên trong chẳng chịu chui ra. Nó muốn đâm sâu vào ruột gan cậu, đâm đến khi nào làm sưng đỏ hết và chẻđôi cơ thể cậu ra làm hai. Edric ưử khổ sở, cậu đã giựt toàn bộ màn lụa trên đầu giường rớt xuống từng cái một.

“Á…aaa…Anh ơi…a….”

Hai chân Edric mở to hết mức, bờ mông nhổm cao khỏi mặt giường. Cả cơ thể cậu vẽ nên những đường cong hoàn hảo trước mắt anh. Đôi mắt tác động lên não, não lại truyền xuống những sợi gân máu ở phân thân kích thích chúng sôi trào tựa dung nham. Dùi sắt nóng đỏ vừa toan xuất ra, lại vì ham muốn mà ráng nén chặt lại, tiếp tục cuộc truy hoan thác loạn.

“Ôi…aa….anh dừng lại…aaa….em….em….”

“Anh mà dừng….thì sẽ có lỗi với em…”– Anh vỗ vào mông cậu để cho độ lắc lư càng mê người hơn. Nhờđó, mớ thịt trơn trợt bên trong sẽ uyển chuyển lay động, hết lòng mát xa nhịp nhàng cho đứa trẻ của anh.

Edric ngửa đầu lên trời. Sắc mặt lúc đỏ rực, lúc tái xanh vì quáđỗi rã rời.

Ralph cứ sợ không thểăn sạch cơ thể Edric nên tới tấp lao vào không chừng mức. Anh luôn cảm thấy thiếu thốn và tiếc nuối cho khoảng thời gian hai người xa cách. Nay đã giữđược cậu trong vòng tay, anh muốn bùđắp tất cả. Bấy nhiêu đợi chờ, bấy nhiêu dục vọng đốt cháy, sao có thể chỉ vì một vài lần thân mật mà trút hết?

“Nhanh quá…anh…chậm lại….em lại sắp ra…”

“Được, chúng ta cùng ra.”

Ralph dùng tay trợ giúp cậu, sẵn tiện cũng nhờ cậu trợ giúp cho đưa trẻ háu ăn của mình. Ít giây sau, Edric nhoài người lên cao, dịch thể của anh đang lội ngược trong khoang bụng cậu, còn dịch thể cậu lại nhơ nhớp khắp mặt anh. Anh giữđúng lời hứa nuốt chửng toàn bộ vào miệng và say sưa tới nổi vùi mặt ngay giữa háng cậu lau đi những giọt vung vãi.

“Đừng anh…dơ lắm”– Edric luồn tay xuống ngăn Ralph lại.

Ralph liếm quanh hai kẻ háng của Edric, rồi *** loạn chà chiếc lưỡi còn vương đầy dịch thể lên những ngón tay cậu:

“Anh không thấy dơ chút nào. Mỗi một mi li mét trên cơ thể em đều biết cách hút hồn người khác. Chúng ta chơi tiếp nhé cưng.”

Ralph dốc ngược mông cậu lên và chọt lưỡi vào chiếc lỗđã sưng đỏ.

“Anh…tha cho em…” – Edric hoảng hốt nói.

“Tha thế nào được? Anh vẫn chưa thỏa mãn đâu.”

“Van anh…em…”

“Em nhiều lời quá rồi. Anh sẽ làm cho em im lặng.”

Ralph vẫy nhẹ tay một cái, bốn sợi dây hoa hồng tự nhiên bò ra từđầu giường và cuối giường xiết lấy tứ chi của Edric nhấc bổng lên. Edric lớ ngớ trong miệng với trò chơi kiểu mới của anh, bức xúc không nói nữa. Thật tình, dù có muốn nói, cậu cũng đã kiệt sức. Anh quỳ trên giường, vừa tầm đưa miệng vào lỗ hậu môn của cậu nút say sưa.

Edric khó chịu cục cựa, càng khiến những đoạn dây hồng thêm xiết chặt. Chúng cứa vào tay cậu làm cho mùi máu lan truyền dai dẳng hơn. Hương trầm trong khay đã tắt. Từng đợt gió luồn qua khe cửa cũng tham gia vào trò chơi mân mê da thịt cậu.

“Ư…ư…hơ…ư…”

Edric thở hổn hển từng cơn. Ngực của cậu phập phồng như mang cá sắp bị vỡđến nơi. Bờ mông tròn trĩnh đung đưa qua lại một cách khó khăn. Edric biết thân lưỡi của anh đã chạy tọt vào trong, ngay cả hai nanh cúng muốn cắm phập xuống màng da ngoài. Anh nhả lưỡi nối dài quấn vào ruột cậu, xoay thành mấy vòng tròn âu yếm không thôi. Edric thét nhảy nhổm, chẳng ngại nắm lấy sợi dây gai để có chỗ tựa mà rướn cao vùng ngực trần chịu đựng.

“Ralph…đừng….”

“Em sẽ thấy tuyệt ngay thôi.”

Anh đứng thẳng lên nhìn cậu bằng cặp mắt thèm thuồng vấy đỏ một màu máu. Dương vật của anh lại tìm đến chiếc lỗ nóng ấm. Dường như trong tư thế bị treo lơ lửng, hậu môn của Edric càng thêm nhạy cảm, mặc dù sự xấu hổđã in hằn trên mặt cậu. Cơ thể cậu tự do phối nhịp cùng với anh. Trong mơ hồ, mọi giác quan đều được thăng hoa. Thần trí cả hai đảo điên như chẳng còn khống chếđược gì nữa.

Anh xua đi những sợi dây hồng ở cuối giường và gập sát hai chân cậu vào nhau, cùng đặt qua một bên vai. Bàn tay anh tha hồ sờ soạng từ eo đến mông cậu, không nơi nào là không lưu lại dấu ấn của sự sở hữu. Edric thuộc về anh, không chỉ riêng trái tim, mà kể cả thể xác toàn vẹn này.

Tiếng đồng hồ gõ nhịp chuyển canh. Edric bắt đầu không còn nhìn thấy rõ ràng nữa. Trước lúc ngất lịm đi, cậu cố gắng chìa tay về hướng anh, bất chấp sợi dây gai còn kiềm chặt. Anh liếc mắt cắt đứt nó, vươn cánh tay phải giữ lấy tay cậu. Những ngón tay vừa ***g vào nhau, đợt mị dịch cuối cùng cũng chịu phát tiết. Edric mỉm cười vì cậu đã cảm nhận được anh một cách chân thật nhất vào giây phút này.

Đoạn dây gai còn lại cũng đứt nốt. Ralph đón lấy cơ thể Edric ngã gục xuống bất cứ mặt phẳng nào anh còn ý thức được. Đầu óc anh quay cuồng, chẳng phân biệt rõ cả hai đang ởđâu nữa. Anh ôm chặt cậu, cười hào sảng mấy tiếng rồi không hẹn mà lại cùng thiếp đi.

——

Bên cạnh tòa thánh đường xiêu vẹo, dưới hàng thông reo vi vu, Ralph và Edric cùng dõi mắt hướng về phía hai ngôi mộ tuy đãđược đắp cách đây hơn ngàn năm nhưng trông vẫn còn nguyên vẹn tựa ngày đầu.

Khi Ralph nói cho Edric biết cha của họđã nhận Yann làm con nuôi, đồng thời cuộc sống của cậu ấy không còn bi lụy vàđau thương như trước, cõi lòng cậu chợt thấy thanh thản lạ thường. Những người từng quen biết Avril đã dần dần quên đi sự mất tích kỳ lạ của cậu ta, riêng Yann lại có một khởi đầu mới. Cậu không rõ khởi đầu ấy sẽ mang lại điều gì, chỉ thầm cầu chúc cậu ấy luôn được sống hạnh phúc. Xem ra, cậu đã có thểđặt xuống mọi gánh nặng về Avril.

Gánh nặng duy nhất còn tồn tại trong tâm trí cậu chính là việc đi thăm mộ của Galvin và Kayla. Cậu không có duyên quen biết anh. Dẫu vậy, tình sử cao đẹp của anh gần nhưđã soi sáng con đường cậu phải đi. Nó dạy cho cậu hiểu thế nào mới xứng đáng gọi là tình yêu chân thật, một dạng khắc cốt ghi tâm đến suốt đời.

Edric quỳ một chân xuống bên mộ Kayla và sờ lên di hình của cô:

“Chị thật đẹp quá. Nếu có một ai đó bảo rằng em được tái sinh từ giọt máu của chị qua ngàn năm, em thật không dám tin. Em luôn có một mong ước…”

Cậu nhe nanh tự cắn vào cổ tay.

“Em làm gì vậy Edric?”– Ralph lo lắng hỏi ngay. Anh định tiến gần tuy nhiên, Edric đãđưa tay còn lại ngăn cản:

“Em không sao.”

Cậu lại nhìn vào di hình nói tiếp:

“Nếu chúng ta thật có cùng dòng máu như truyền thuyết đã nói, em hy vọng chịđừng phí hoài tấm lòng chung thủy của một người đã luôn chờđợi chị. Em nghĩ anh ấy chưa bao giờđược vui kể từ ngày chị ra đi. Cho dù có tự lừa dối bản thân rất hạnh phúc khi nói chuyện cùng một nấm mộđáđìu hiu, thì trái tim anh ấy cũng mang đầy thương tổn.”

Edric nhỏ dòng máu nóng hổi của mình lên bia mộ Kayla. Máu lập tức thấm vào trong khối đá lạnh lẽo. Ralph như linh cảm thấy điều chẳng lành, bèn kéo tay Edric tránh xa nó ngay. Hai người vừa thụt lùi vài bước, bia mộ liền xuất hiện những đường rạn nứt và nổ tung trăm ngàn mảnh vỡ.

Bầu trời tối sầm lại. Những hàng thông xung quanh khua lên xào xạc nghe tựa một bài hát thương tâm đã có tự kiếp nào. Vào cái ngày hôn lễ của ngàn năm về trước, chúng cũng từng reo vang như thế. Cảnh cũ, tình xưa, mọi thứ phải chăng sẽđược nối liền?

Edric quay sang nhìn Ralph:

“Chúng ta đi thôi.”

“Ừ!”– Anh vuốt tóc cậu rồi nắm chặt đôi tay bé nhỏ cùng nhau bước xuống ngọn đồi.

“Tại sao em lại biết nơi đặt mộ của Galvin và Kayla?”– Ralph thắc mắc trên đường đi.

“Em không rõ lắm. Chắc là chút linh cảm nhỏ nhoi còn sót lại.”– Cậu muốn che giấu anh về bức thư của Edric Hernandez, che giấu cả việc cậu đã nhớ lại những chuyện ngày xưa của hai người, thậm chí ngược dòng thời gian trên cả ngàn năm.

Ngôi thánh đường đổ máu, vòng nhẫn rơi trên mặt sàn buốt lạnh và những giọt nước mắt chia ly…

Tất cả nên theo quá khứ khép lại hết.

“Ralph à, sau này em sẽ không để cho anh nằm thấy ác mộng nữa.”

Ralph thoáng chút ngỡ ngàng, vuốt tóc hỏi:

“Vì sao em đột nhiên nhắc đến chuyện này?”

“Vì em muốn hai ta sẽ thật hạnh phúc khi ở bên nhau, chỉ có hiện tại và tương lai, không có quá khứ. Chúng ta sẽ cùng vứt bỏ quá khứđể làm lại từđầu anh nhé.”

“Em biết không? Cho dù em có là Edric Hernandez hay Edric Hayes, hay bất cứ ai cũng được, trong mắt anh em vẫn chỉ là em thôi, và người anh yêu duy nhất trên cõi đời thì không ai khác ngoài em. Em nắm giữ vận mệnh và tương lai của anh.”

Nụ cười rạng rỡ của anh và cậu lóe sáng giữa khung trời tối tăm, tạc vào không gian một bức tranh hạnh phúc. Bất kể những hiểu lầm và tội lỗi, bất kể những đau khổ và hận thù, con đường phía trước chỉ còn lại hai mái đầu, tay liền tay, tâm liền tâm, cùng bước đi dưới ánh mặt trời ấm áp cho đến ngày tận cùng của thế gian.

Thế nhưng, cả Ralph và Edric nào ngờđược, theo sau mỗi bước chân họ vừa đi qua, đất bằng đang dậy sóng…

——HẾT——

Cuối cùng thì Bloody Pascali Roses II cũng đi đến hồi kết. Với tư cách tác giả, Sera chân thành cảm ơn những độc giả thân yêu đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt 39 chapters này. Những gì lấp lửng ở đoạn cuối thuộc về phần suy tưởng riêng của mỗi người, và Sera sẽ không can thiệp vào điều này. Nếu có độc giả nào cảm thấy nó chưa đủ thỏa mãn, Sera mong rằng bạn sẽ lấp đầy nó bằng trí tưởng tượng của bạn. Sera không viết một kết cục rõ ràng như phần I bởi vì chuyện tình giữa Ralph và Edric không phải chỉ dừng lại một kiếp giống như Krizu và Zenda. Cuộc đời vampire nối dài nên những thử thách chông gai chắc chắn còn tiếp bước theo mỗi ngày họ sống. Tuy nhiên, tình yêu vampire bất diệt sẽ soi sáng cho con đường họ đi.

VÀ bây giờ, qua 39 chap truyện, chắc các bạn đã trả lời được câu hỏi:

“Giữa máu và nước mắt, máu sẽ rửa trôi nước mắt hay nước mắt sẽ rửa trôi máu?”

Mến chúc các bạn sẽ luôn gặp nhiều điều may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống, quan trọng nhất là tìm được một tình yêu đích thực giữa biển người bao la.

Pascali: tên của loài hoa có nguồn gốc từ Pháp, mang nghĩa “được sinh ra trong ngày lễ Phục Sinh.” Đó là lý do mà ngoài biểu tượng “trong trắng và thống nhất,” nó còn mệnh danh cho sự tái sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play