Hắn không rõ là ai đang nói, chỉ biết cổ tay bị trói ngược ra đằng sau ghế, đau đớn vô cùng, thân thể vô lực mất đi thăng bằng, ngực cũng có chút khó thở, mắt cá chân thì bị người khác túm chặt. Hắn không biết ngón tay ai đang bí mật thừa dịp sơ hở mà dò xét vào trong yết hầu hắn. mang theo một viên dược hoàn, cuồn cuộn từ thực quản tiến vào. Trung Dật luôn nhận ra ngón tay bọn hắn, nhưng lần này lại nhận không ra…

 

Kỳ thật cũng không phải khó để biết, nhưng hắn chẳng buồn suy nghĩ. Cũng giống nhau cả thôi… Là ai cũng đâu quan trọng gì…

Thứ duy nhất hắn cảm thấy an tâm chính là khuôn mặt thiên sứ của con trai hắn luôn hiện ra trong đầu… Nhạc Nhạc của ba…

Hai ngón tay vẫn tiếp tục càn quấy trong yết hầu, liệt hỏa như thiêu đốt nội bích trong huyệt khẩu. Có người đã từng nói: thiên sứ hạ phàm, sa thân vào tội ác thế gian là để chuộc tội cho nhân gian, nếu vậy ta phải tuân theo ý chỉ của thần, làm cho những nhuộm bẩn trần tục này không làm vấy bẩn người khác đúng không? Xin trời cao hãy thu nhận thân thể dơ bẩn đầy tội ác này của ta đi.

Thánh thủy từ nhu tràng từ từ chảy ra mang đến một cảm giác ẩm ướt khó chịu.

Tiểu Dật à, dù là nam tử nhưng mông của ngươi lại căng tròn xinh đẹp đến nhường này, phải chăng ông trời đã định số của ngươi là để bị người khác thượng đúng không? Ân Kiện Nam vừa liếm láp ngón tay mình vừa thầm nghĩ.

Còn Diệu Thiệp thì vẫn trầm mê chuyên chú như trước, một năm, ba trăm sáu mươi lăm đêm dài cô độc đối với hắn mà nói là một khoảng thời gian không tưởng, hôm nay hắn phải được đền bù thật xứng đáng.

Mặc dù đã mê man, nhưng ngón trỏ của người nào đó vẫn lẩn khuất vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, khiến nụ hoa đáng thương kia lại lần nữa phải phát khóc.

Ta từ đầu vốn đã chẳng là gì! Trung Dật thầm ám thị bản thân, hắn hít một hơi thật sâu, biết rằng chắc chắn sẽ có một trận đau đớn, nhưng ngay cả nghĩ, hắn cũng chẳng còn ý muốn giãy giụa thoát ra nữa.

Ân Kiện Nam vỗ vỗ lên bờ mông trơn mượt mềm mại của Trung Dật. Thật mềm mại, êm tay làm sao. Môi y khẽ nhếch lên, có chút nóng lòng, lại còn thêm chút hưng phấn khó tả…..

“Tiểu Dật, ta sẽ để cho ngươi hảo hảo cảm thụ ta.” Vừa dứt lời, Thiệu Diệp lập tức duỗi thắt lưng, nhằm ngay chỗ sâu nhất trong tiểu động mà tiến công, y đem dục hỏa vốn đã căng trướng đến cực điểm, rít lên một tiếng, cuối cùng đã hoàn toàn tiến nhập.

Huyệt khẩu phản kháng muốn tống xuất dị vật ra khỏi cơ thể, nhưng lại không cách nào cản lại được. Dương khối dọc theo vách nội tràng mà cọ xát đến nóng bỏng hẳn lên, trên đường tiến nhập lại ra sức tung hoành, dồn nén, nội bích vốn không phải sinh ra dành cho việc thao lộng, cho nên không có khả năng thu nạp dị vật, cũng chính vì thế mà mặc dù đã sớm được khuếch trương, nhưng vẫn cực lực đối kháng với dị vật to lớn đang không ngừng xâm chiếm kia, tuy nhiên tất cả cố gắng vẫn chỉ là vô ích.

Thiệu Diệp đã không cách nào khống chế nổi thứ tình cảm đang bùng phát, dục tình điên cuồng cũng phát tiết không cách nào kiềm nén nổi, hết thảy chẳng khác nào như núi lửa phun trào, sức người có thể làm gì được đây?

“A… A a a a a…” Đây là cái gì vậy? …Thân thể tưởng chừng như bị xé làm đôi! Nửa thân sau của Trung Dật bị nâng bổng lên không trung, ngực dựa hẳn lên ghế salon, mỗi lần vào ra lại làm cho nhũ thủ cọ sát mạnh vào mặt ghế, thanh âm trung tính của hắn vì càng run rẩy mà càng thêm mê người, như tiếng nai kêu u u trên thảo nguyên rộng lớn, dưới sức tiến công của dã thú mà không ngừng cầu xin tha mạng.

Đúng vậy, thanh âm dai dẳng phát ra trong gian phòng tràn ngập tính dục này chỉ còn âm thanh của đau đớn. Mái tóc tung bay, đôi mày mảnh khảnh nhíu chặt lại, cả gương mặt cũng đồng thời co rúm, mấy ngón tay hết siết chặt lại buông lỏng, đôi tay gày yếu vốn đã bị chiếc áo sơ mi trói chặt tựa như một cành mai yếu ớt, không ngừng run rẩy, khó khăn lắm mới có thể nắm lấy tấm thảm trải bên dưới.

Tưởng chừng như được âm thanh của Trung Dật cổ vũ, Thiệu Diệp oai hùng bừng bừng phấn chấn, càng lúc càng dùng lực trừu sáp, tưởng chừng như con ngựa nhìn thấy phía trước là đích đến, nước rút cuối đoạn đường đua. Điên cuồng tiến nhập, thẳng đến khi phóng xuất bạch dịch vào nơi sâu nhất trong thân thể Trung Dật, Trung Dật có thể cảm thấy một dòng cam tuyền lạnh lẽo theo dương khối liên tục phun trào, mãi đến khi dục hỏa trong người lại bùng lên, lại sôi trào.

“Kêu tên ta, Tiểu Dật, Kêu ta, kêu ta…” Phân thân của Thiệu Diệp sau khi phun trào ái dịch lại một lần nữa vì thanh âm của hắn mà nhanh chóng trướng đại, lúc này Thiệu Diệp mới dần cảm nhận được, đối với người mình yêu thương lại càng khao khát, lại càng muốn nhanh chóng có được gấp trăm ngàn lần so với trong suy nghĩ của chính mình…



“Diệp…..” Mệt mỏi gọi tên Thiệu Diệp, hai mắt Trung Dật nhíu chặt lại, miệng không ngừng thở dốc, hai tay bị trói buông thỏng vô lực… Nhanh thôi… Nhẫn nại thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi.

 

Dương  khối của Thiệu Diệp vừa rút ra, trong nháy mắt Ân Kiện Nam đã không thể chờ đợi mà nôn nóng tiến vào, hậu đình còn chưa kịp khép, một lần nữa lại bị xâm nhập, Trung Dật đau đớn cắn chặt răng, hô hấp cơ hồ trở nên gấp gáp, chiếc cổ trắng mịn thấm đẫm một tầng mồ hôi bị đôi tay của Ân Kiện Nam vuốt ve mà khẽ rùng mình ớn lạnh.

“Đừng… A… a… a…” vốn không kịp phòng bị, Trung Dật bi ai rên lên đầy thảm thiết.

Không có điểm tựa, ngực lại bị ma sát đến phát đau. Chân bị nâng cao hơn đầu làm cho toàn thân bị ép hẳn vào ghế salon, còn dương khối thì lại không ngừng luật động. Đau! Đau quá! Hắn xoay vội thắt lưng, nhất thời muốn đổi sang tư thế khác dễ chịu hơn, nhưng không ngờ khi vừa xoay người, hậu đình bất chợt bị xé nứt ra, cảm giác ướt nóng cho hắn biết, nơi đó đã bị rách, chảy máu rồi…….

Dương khối cuối cùng đã đến đỉnh điểm, côn thịt điên cuồng, dây dưa kiêu ngạo tiến vào nơi sâu nhất trong người Trung Dật. Trung Dật cố gắng giữ lại ý thức, một lần nữa chỉnh lại tư thế, bên tai văng vẳng thanh âm *** dục. Không muốn lại làm mình bị thương, Trung Dật ra sức thả lỏng cơ thể, hắn nhắm mắt rồi cắn chặt răng tuyệt không muốn mình phát ra bất cứ một âm thành nào nữa……

Thật lâu trước đây, hắn đã sớm biết mình không còn có thể gọi là một nam nhân được nữa, dĩ nhiên hắn cũng không phải  nữ nhân, hắn chẳng qua chỉ là một tính nô, một tính nô để người khác phát tiết dục vọng bất cứ lúc nào, một tính nô đã làm cha…….

Hai ngón tay cường chế bắt đầu dò xét trong khoang miệng hắn, chế trụ yết hầu của hắn: “Kêu lên đi… thanh âm của ngươi thật dễ nghe vô cùng…” Lời nói ôn nhu vừa dứt, côn thịt lại tàn khốc cắm vào, hậu huyệt giờ đã huyết nhục mơ hồ, máu cùng dịch thể không ngừng trào ra từ cúc huyệt, điều này càng kích thích thêm cảm quan của nam nhân. Ân Kiện Nam cùng Thiệu Diệp không nói thêm lời nào, đồng thời nâng cao mắt cá chân tinh xảo như bạch ngọc của Trung Dât lên, hai dương khối to lớn vĩ đại như nhau, một trước một sau cắm vào hậu huyệt còn chưa kịp khép miệng, tiến thẳng vào trong mật địa của hắn, tàn sát nội bích của hắn……

Hai người cao hứng mà khống chế hắn, không ngừng tổn hại nơi sâu nhất trong hoa huyệt của hắn, ra ra vào vào liên tục. Cúc huyệt của Trung Dật vốn chưa khép lại giờ bị hung hăng thao mở, thân thể bị ép đến cong lại, đôi chân mở rộng một góc khó tin, hạ thể bị buộc phải nâng cao tiếp nhận sự công kích của hai phân thân…, dần dần hắn không còn cách nào kham nổi, từ lúc đầu vốn đã đau đến tê tâm liệt phế, giờ thật sự đau đến mức chỉ muốn cắn xé tóc mình để giảm bớt đi phần nào thống khổ, cuối cùng, một chuỗi dài những tiếng khẩn cầu vang lên liên tục.

“Aa… Ô ô ô… cầu người… ta không được…  Không được… A ô ô ô…”

“Trung Dật, hảo bổng, hảo sảng, chỉ có ngươi mới khiến ta cảm thấy tuyệt như thế này thôi…..” tựa như nghe được tiếng trời, Ân Kiện Nam liền cho hắn thỏa nguyện, lấy thân phụng bồi.

Rất nhanh, quá nhanh, càng lúc lại càng tăng tốc, nhanh đến không tài nào thở nổi, phân thân hai người một trước một sau liên tục cắm vào hậu đình của hắn, máu tươi hòa cùng dịch thể trở thành chất bôi trơn cho hậu huyệt làm hai người tiến công càng thêm thuận lợi, thế tấn công như chẻ tre, áp đảo tàn phá cúc huyệt, tả xung hữu đột, như đang giục ngựa thần tốc, phân thân tựa như mũi tên nhắm thẳng hồng tâm mà bắn, xuyên trực tràng mà tiến, thao hắn đến phiên giang đảo hải, ruột gan cứ như thủng một lỗ lớn, tâm như bị xuyên phá, khiến hắn không ngừng rên xiết: “A a a a… A ô ô ô…”

“Tiểu Dật, ta yêu ngươi!” Thiệu Diệp điên cuồng tuyên bố.



Cont…

( YY : mẹ ơi, chap này yêu đương man rợ quá, T^T……….)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play