Đảo mắt, một năm đã trôi qua.

Mười ngày hạnh phúc mang cảm giác như ngồi hoả tiễn, lao nhanh vùn vụt.

Hôm ấy là tết Nguyên Tiêu, một ngày trước khi Thuốc Độc về lại Thâm Quyến, hắn mời tôi đi ăn. Biết tôi là người Tứ Xuyên, thích ăn cay, hắn đặc biệt dắt tôi tới một quán lẩu trứ danh nhất của thủ đô, nếu như không đặt chỗ ngồi trước, tới đây phải đứng đợi 2 tiếng đồng hồ cũng coi như bình thường. Trong kế hoạch vốn là 4 người, nhưng Hạ Hoa không thể ăn thức ăn dầu mỡ hoặc cay, A Nam ở lại nhà làm cơm cho chị ấy, cho nên cuối cùng biến thành một buổi hẹn họ của chúng tôi.

Vừa ngồi xuống bàn, tôi bất ngờ trông thấy Lạc Tiêu Tiêu. Đầu tóc của cô nhỏ đã được cắt cực ngắn, mặc một chiếc tạp dề màu đỏ kích cỡ rộng so với dáng người cô ta, tay áo xắn lên, chân vẫn đôi giày LV đã bị cô ta mang đến độ dơ hầy, trông như một cánh bướm sặc sỡ, chạy tới chạy lui lăng xăng trong quán.

Mới đầu tôi còn nghi ngờ là mình nhìn lầm, nhưng nhìn kỹ lại, đúng là cô nhỏ. Mà lúc này đây, cô ta đứng cách chỗ của tôi hai chiếc bàn, lưng xoay về phía tôi, đang còn ra sức đẩy mạnh tiêu thụ với vài người đàn ông.

“Em nói nè anh hai, anh xem anh gọi một bàn thức ăn nhiều thế này, một chút tiền khui rượu anh còn không kham nổi sao?”

Một gã đàn ông trung niên mặc áo thun màu đỏ trong bọn họ, trông vừa béo vừa tròn, nhìn là biết ngay thuộc loại “cực phẩm nhân gian” quát lên một câu với Lạc Tiêu Tiêu: “Anh! Tao làm bố mày còn được nữa là!” Cả bàn cười ầm lên. Một gã gầy gầy đeo kính nói một cách bất mãn: “Chúng tôi hay tới đây ăn, trước đây đâu có bao giờ thu tiền khui rượu, hôm nay đang là tết Nguyên Tiêu mà còn đòi lấy bằng được vài đồng này của chúng tôi sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là bởi vì đang tết Nguyên Tiêu, thì thêm chút lì xì đi mà!” Cô nhỏ vừa nhoen nhoẻn tỏ vẻ áy này, tay thì thoăn thoắt khui một chai bia, ghé tới rót đầy vào ly cho gã ta, “Chúc mừng anh hai năm mới phát tài vạn sự như ý phúc như biển Đông thọ cao như núi!”

“Cái này là cô rót à nha,” Gã mập chả thèm nghe những lời chúc xoen xoét từ miệng của cô nhỏ, đặt ly bia mạnh xuống giữa bàn, nói, “Tui không có bảo cô khui à nha.”

“Được được, để em uống được chưa hả?” Cô ta nhấc ly bia lên uống cạn một hơi. Gã mập kia lấy làm thú vị: “Tửu lượng không tồi, uống hết cả chai này luôn đi rồi nói sau.” Cô ta không nói thêm câu thứ hai, thật sự cứ thế mà uống. Gã mập vô cùng hào hứng, thò tay véo vào eo của cô nhỏ một cái, nói: “Thú vị nha, nhưng mà rốt cuộc em là trai hai gái vậy hả, anh phải kiểm tra một chút!”

“Bố nuôi à bố tha cho con đi,” cô ta gạt tay của gã mập xuống, nói, “Con còn phải lo kiếm tiền nữa mà, bố mà chịu mua mười két bia giùm con, tối này con để cho bố tha hồ kiểm tra, được không ạ?”

Tôi nhìn bóng lưng của cô nhỏ đang còn đứng giữa một đám đàn ông nói năng nhăng nhít, không biết sao, cảm thấy có chút xót xa. Một cô con cưng nhà giàu, buông phúc không lo hưởng, Tết nhất không biết sao lại chạy tới đây chịu tội, mua vui cho đám người không ra gì này. Sợ cô nhỏ bị xấu hổ, tôi cúi thấp đầu, hy vọng cô ta không thấy tôi là tốt nhất. Nào ngờ cô ta vừa xoay người nhìn về phía bàn tôi một cái, ánh mắt của tôi và cô ta lại giao nhau. Điều bất ngờ là, cô ta vừa thấy tôi xong, hoàn toàn không tới cà khịa, mà cụp mắt rồi chớp một cái đã biến đâu mất.

“Nhìn gì thế, quen à?”

“Cứ cho là vậy đi.” Tôi nói.

Mùi vị của lẩu ở quán đó rất chính thống, thêm vào đó bữa trưa tôi không ăn gì, tôi đã ăn rất nhiều. Lơ đễnh ngước đầu lên, phát hiện hắn đang ngắm nhìn tôi ăn ngấu nghiến với ánh mắt đầy hứng thú, làm tôi đâm ngại.

“Sau này chúng ta có nhà rồi,” hắn nói, “Em nấu cho anh ăn.”

“Sao lại là em?”

“Đàn bà mà, không nấu nướng thì làm gì?”

“Em muốn đi làm.” Tôi nói, “Em không quen bị người khác nuôi.”

“Anh sẽ từ từ để cho em quen.” Hắn cười hì hì nói.

Tôi tiếp tục ăn, không thèm thảo luận về bản tuyên ngôn nữ quyền với hắn, chắc là những điều đó hắn chả quan tâm đâu. Nhưng mà tôi không lo lắng lắm. Mặc dù xưa giờ tôi chưa từng nghiên cứu chuyên sâu về tình yêu và hôn nhân, nhưng tôi rất rõ là ai cũng phải trải qua thời gian thích ứng, va chạm, rèn luyện, rồi mới có thể tu thành chính quả.

Tôi có rất nhiều kiên nhẫn.

Đúng vào lúc này di động vang lên một tiếng, là tin nhắn của A Nam gửi tới, nhắc nhở tôi về nhà sớm một chút và chú ý an toàn. Tôi nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, thật không biết ông lo cái nỗi gì.

“Ba em phải không.” Thuốc Độc hỏi, có đôi lúc hắn thật thông minh.

Tôi gật đầu.

Mấy bữa rày, bởi vì không muốn để cho A Nam phải lo lắng, chúng tôi cố gắng hẹn hò vào ban ngày, buổi tối trước 10 giờ thì hắn đưa tôi về nhà, chuyện trò dăm câu với Hạ Hoa, rồi sau đó tự mình bắt xe về khách sạn. Nhưng tôi biết, hắn đã lo đi tìm nhà rồi.

“Đêm nay anh không thả cho em về đâu.” Hắn cười, “Anh cũng phải cho ông ấy học quen, chuyện gì cũng vậy, quen dần là được.”

“Đừng.” tôi nói, “Chiến lược và chiến thuật rất quan trọng.”

“Cái gì gọi là chiến lược chiến thuật?” Hắn nói, “Em không định nói với anh là lúc hai người bọn họ lấy nhau thì chúng ta đi làm hoa đồng để lấy lòng ba em đấy chứ?”

“Anh đừng có nói tầm bậy! Ba em hoàn toàn không phản đối chúng ta.”

“Nếu ổng mà phản đối thật sự á, thì em nghe theo ai?”

“Em nghe theo bản thân mình.” Tôi nói.

Hình như hắn không hài lòng với câu trả lời này của tôi cho lắm, không tiếp tục với đề tài này nữa, mà mở một chai bia ra. Lần này người rót bia đổi thành một cô nhỏ khác, cô ta không hoạt bát như Lạc Tiêu Tiêu, mặt cứ giữ yên một vẻ.

“Nhỏ vừa rồi đâu?” Gã mập của bàn kia la lên với cô ta, “Gạt tôi mua chai bia rồi không thấy đâu nữa! Gọi nó ra đây cho tôi!”

“Cô ấy có việc phải đi trước rồi ạ, đây là bia quý vị gọi!” Cô bé vóc người cao đặt một két bia xuống bàn của bọn họ.

“Nó không tới khui thì trả hết lại!” Gã mập rống lên, “Đi kêu nó cút ra đây, dám gạt ông!” Có vẻ như gã mập đó đã xỉn rồi, mặt đỏ như gan lợn. Cô bé vóc người cao không dám chọc giận hắn, lầm bầm nói một câu “Để em đi xem thế nào, “ rồi đi mất, gã mập không buông tha cho cô ta, rượt theo định kéo cô bé lại, nào ngờ trượt chân, người của gã lảo đảo xém chút nữa là té vào bàn chúng tôi, làm đổ chiếc xe con đặt rau của chúng tôi, rau vương vãi đầy dưới sàn, một đĩa rau xanh gần như đổ hết lên đôi giày da mới của Thuốc Độc.

“Mẹ kiếp, mày đang ăn hay đang gọi mái!” Thuốc Độc rống lên.

Gã mập ấy là một kẻ chết nhát, nhìn thấy Thuốc Độc đang sắm vai hung ác, không dám cãi một tiếng nào, vội vàng để bạn bè của gã ta dìu về lại bàn mình. Cô bé vóc người cao vừa xin lỗi vừa ngồi thụp xuống lấy giấy ăn lau giày cho Thuốc Độc.

“Được rồi được rồi, để tự tôi làm.” Thuốc Độc cáu kỉnh nói.

Nhân viên quản lý nghe tin vội chạy ra, không ngừng xin lỗi và nói: “Để tôi nói người bưng rau khác lên cho anh chị, muốn ăn gì xin cứ nói cho tôi biết, chúng tôi xin tặng một món miễn phí.”

“Dọn dẹp lẹ lẹ lên là được rồi!” Thuốc Độc đốt điếu thuốc nói, “Tết nhất mà ăn một bữa cơm cũng không cho người ta thong thả.”

“Thưa anh, đây là khu vực cấm hút thuốc.” Người quản lý nhắc nhở hắn.

Hắn ngậm hờ điếu thuốc nói: “Ông trả tiền hoá đơn được không?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Người quản lý thấy hắn hung dữ cũng không dám tranh cãi, vội vã kêu người tới thu dọn bãi chiến trường chỗ chúng tôi.

Tôi nhìn hắn cười cười.

Hắn lườm tôi một cái: “Cười gì mà cười! Nếu mà thời anh còn trẻ —-“

“Anh sẽ lật tung cái quán lẩu này lên!” Tôi tiếp lời hắn.

“Thông minh!” Hắn nói, “Anh chính là thích em thông minh như thế! Ăn no chưa, no rồi thì anh dắt em đi coi một quán trà anh ngắm trúng, có người bạn không làm nữa, muốn chuyển nhượng cho anh.”

Hắn như vậy là không định thả cho tôi về nhà rồi đây mà. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mai hắn sẽ rời đi, trong lòng tôi dĩ nhiên cũng quyến luyến không muốn rời, hy vọng có thể được ở bên hắn được phút nào hay phút nấy.

Lúc hắn đang thanh toán hoá đơn, tôi lấy lý do phải đi rửa tay, nhân tiện gọi điện thoại luôn cho A Nam, nói cho ông biết tôi đi coi quán trà với Thuốc Độc, cho nên tối nay sẽ về muộn.

“Đừng ngủ qua đêm ở bên ngoài.” A Nam nói.

“Dạ biết rồi.” Có đôi lúc cảm thấy ông ấy thật khờ, tôi đã bây lớn rồi, nếu như tôi không chịu nghe lời, thì làm sao mà ông kềm kẹp được tôi. Tôi vừa mới cúp máy xong, ông đã gọi ngay lại cho tôi nói, “Mã Trác, không phải là ba muốn xía vào việc của con, chỉ là con gái phải hiểu cách tự bảo vệ mình, ba không muốn con phải chịu thiệt thòi.”

“Dạ con biết.” Tôi nói.

Đẩy cửa buồng vệ sinh, tôi liền trông thấy Lạc Tiêu Tiêu, chắc là cô nhỏ đã uống quá nhiều, đang còn gục đầu bên bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Tôi nhìn thấy mặt của cô ta trong gương, son phấn nhoè nhoẹt, trông vô cùng chật vật.

Nhưng cô ta đã không định nhận quen biết tôi, tôi cũng không cần phải để ý đến cô ta. Tôi rửa tay xong định rời đi, cô nhỏ chợt lên tiếng: “Chị ơi, cho em mượn 3 ngàn.”

Quả nhiên là một phú nhị đại cải trang, tuỳ tiện mở miệng mượn tiền mà giá khởi đầu đã là ba ngàn.

“Không có.” Tôi nói xong đi về phía cửa, cô ta bất thình lình ôm chầm lấy tôi từ phía sau, khuôn mặt nhem nhuốc cọ luôn vào người tôi: “Chị ơi cứu em, tối nay mà không trả tiền, em sẽ chết chắc luôn.”

“Sao không đi tìm mẹ em?” Sợ cô ta làm dơ áo của mình, tôi vội đẩy cô ta ra.

“Em không thể về nhà được.” Cô ta bắt đầu khóc, “Em về nhà không được nữa rồi.”

Tôi đang đau đầu, cánh cửa buồng vệ sinh lại có người đẩy ra, người bước vào là cô bé vóc người cao, mặt không mang biểu cảm nói: “Bên ngoài có người tìm cậu.”

“Ai?” Lạc Tiêu Tiêu trông rất căng thẳng.

“Không biết. Hai tên con trai.”

Lạc Tiêu Tiêu vừa nghe xong, mặt biến sắc, đẩy chúng tôi ra, chạy thẳng về phía hành lang thông với nhà bếp.

Tôi quay về sảnh quán, hắn đã thanh toán xong hoá đơn, đứng ở đó chờ tôi, trong tay cầm chiếc áo khoác của tôi. Tôi đang còn định vươn tay đón lấy nó, hắn đã mở áo ra, muốn khoác lên cho tôi. Tôi chỉ đành rất vụng về mà tiếp nhận loại đãi ngộ đặc biệt này từ hắn trước ánh mắt của bao người. Hắn choàng tay ôm tôi, rồi hai đứa cùng nhau bước ra khỏi quán ăn, vẫy một chiếc xe taxi. Chúng tôi vừa lên xe, hắn đang còn nói địa chỉ cho tài xế, xe còn chưa kịp nổ máy, cánh cửa bên phó lái đàng trước đột nhiên bị ai mở ra, một người ăn mặc rất quái đản nhảy lên xe, la lớn: “Chúng ta đi thôi!”

Nghe giọng nói thôi là tôi đã biết ngay, chính là âm hồn bất tán Lạc Tiêu Tiêu!

“Mau xuống xe!” Tôi đẩy đẩy cô ta, “Chị không rảnh chơi với em!”

“Em biết, chị muốn yêu đương đúng không nào, yêu đương tuyệt vời lắm sao?” Cô ta quay người ra sau, đôi mắt to sáng ngời dán chặt lên Thuốc Độc cả nửa buổi, kêu lên một cách khoa trương, “Má ơi, có anh đẹp trai từ trên trời rơi xuống!”

Thuốc Độc hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, chỉ có thể quay qua trợn mắt nhìn tôi.

“Muốn hiểu thêm về cô gái bên anh không?” Lạc Tiêu Tiêu nói, “Anh chỉ cần nói tài xế lái xe đi ngay giờ, em nhất định sẽ trả công cho anh bằng một bất ngờ chấn động.”

“Cô mà không xuống xe, tôi cũng sẽ cho cô nếm một bất ngờ chấn động.” Thuốc Độc nói.

“Thôi được rồi!” Trông cô nhỏ đáng thương, dám chừng lại đang bị người ta đuổi giết, tôi vội vàng ngăn Thuốc Độc lại nói, “Là bạn của em, cho cô ta đi ké một đoạn cũng được.”

“Chị thật tốt.” Lạc Tiêu Tiêu nói, “Em sẽ đi tới chỗ nào hai anh chị đi, tới đó thì cứ thả em xuống, em bảo đảm sẽ không làm phiền đến anh chị!”

Xe taxi nổ máy, bóng đèn lớn nhất thế giới mới rớt từ trên trời xuống là Lạc Tiêu Tiêu lúc này vỗ vỗ ngực, bộ dạng như cuối cùng có thể thở phào thoát nạn. Nhưng chưa được vài giây sau, cô ta lại không chịu ngồi yên, ngoái đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào mặt Thuốc Độc, nói một cách hâm mộ: “Chị ơi bạn trai của chị thật là con mẹ nó đẹp trai đến sáng lấp lánh!”

Tôi cảnh cáo cô nhỏ: “Im miệng.”

“Chậc chậc!” Cô ta lại nói một cách hâm mộ, “Chả trách anh sáng lấp lánh, có điều kiện, có nền móng, có thực lực!”

“Bạn em?” Hắn chịu hết nổi, hỏi tôi.

“Để em tự giới thiệu!” Không đợi tôi mở miệng, cô ta đã không chờ được nữa, “Dân nữ danh tánh Lạc Tiêu Tiêu, biệt hiệu Thiếu Nữ Xinh Đẹp Vô Đối, tuổi lên mười bảy, gia cảnh hiền lương, xin được hỏi danh tánh của quý công tử?”

Thuốc Độc không đáp lời cô ta, chỉ nói với tôi: “Anh váng đầu.” Rồi lại lớn tiếng nói với bác tài, “Cảm phiền bác dừng xe ở phía trước.”

“Đừng đuổi em đừng đuổi em, em xin ngoan được không hả!” La xong câu này, cô ta lập tức quay ra đàng trước, lấy áo trùm lên đầu, bày ra bộ dáng không nói thêm bất cứ câu nào nữa.

Thuốc Độc dùng ánh mắt chất vấn nhìn tôi, tôi chỉ đành thì thầm giải thích với hắn: “Lúc em thực tập ở văn phòng luật sư, đó là con gái của một người khách.”

“Em đang làm luật sư hay là làm bảo mẫu?” Hắn lấy làm lạ.

“Bà xã anh ngầu nha!” Cái đầu rũ không biết đang sống hay chết ở hàng ghế phía trước chợt la lên từ dưới lớp áo, “Em lấy trộm tấm bùa hộ mệnh của chị ta, chị ta kêu người đánh em suýt nữa què giò. Rồi, em im!”

Đề tài này rõ ràng là loại hắn thích, quay qua hỏi tôi: “Phải không?”

“Đừng nghe cô ta nói hưu nói vượn, anh tưởng em lăn lộn trong xã hội đen hay sao!”

Hắn vươn tay mò quanh cổ áo của tôi, mò trúng tấm bùa hộ mệnh ấy, hài lòng nhe răng cười. Tuy nhiên nhất định là Lạc Tiêu Tiêu không nhìn thấy, tôi vẫn cảm thấy như yếu điểm của mình bị phơi bày ra trước mặt thiên hạ, đỏ mặt từng cơn.

Hắn thở dài nói: “Thủ đô chính là thủ đô, chuyện lạ người lạ gì cũng đều có đủ.”

Lần này cái vị ngồi ghế trước biết điều, không nói gì, nhưng tôi đoán rằng mặt cô nhỏ đã phải nhịn đến đỏ tía rồi. Khó khăn lắm mới tới được địa điểm, cô ta nhảy xuống xe trước tiên, hất áo ra khỏi đầu, la lên: “Tự do rồi!”

Thừa lúc Thuốc Độc còn đang trả tiền taxi tôi kéo cô nhỏ qua một bên, dúi cho cô ta một trăm đồng, nói, “Mau đón xe về nhà đi, Tết nhất mà cũng không lo ở nhà với mẹ của em nữa.”

“Mẹ em không cần em nữa.” Cô ta nhận lấy tiền, nói với tôi.

“Nói tầm bậy.”

“Không tin thì thôi.” Cô nhỏ khịt khịt mũi, nhét tiền vào trong túi quần jean, bộ dạng như một đứa trẻ lưu manh không nhà.

“Mẹ em cặp bồ với cái lão họ Phương kia, chị có biết không vậy?” Cô nhỏ chợt hỏi tôi.

“Đừng tưởng là không ai biết em đã làm gì!” Tôi cảnh cáo cô ta, “Làm người phải biết tốt xấu, nên nghĩ nhiều hơn về cách người khác tốt với em, em làm ra chuyện gì tự bản thân em biết trong lòng.”

“Vậy thì lão ta đi kiện em đi, tại sao lão ta không đi kiện em chứ! Để họ tới bắt em là được, em không sợ!”

“Được rồi, “ tôi nói, “Chị đi đây, em mau mau về nhà đi.”

“Chị có thể chuyển lời giúp em, sớm muộn gì em cũng sẽ tiêu diệt lão ta!” Lúc Lạc Tiêu Tiêu nói câu này, trong mắt bùng lên một sự thù hận đáng sợ.

“Đừng gây chuyện, không tốt gì cho em đâu.”

“Lão ta chết rồi thì sẽ tốt ngay thôi!” Lạc Tiêu Tiêu hừ hừ.

Thuốc Độc bước đến, nắm lấy tay tôi, lại nói với Lạc Tiêu Tiêu, “Còn đi theo nữa, chân cô sẽ gãy, đừng bảo tôi chưa cảnh cáo cô.”

“Anh đẹp trai, em tình nguyện gãy chân vì anh!” Cô ta lại còn tiếp tục nói một cách trơ trẽn phía sau lưng chúng tôi: “Này, cho dù anh không muốn, ít nhất cũng trao đổi danh thiếp đi, xưng hô ra sao?”

Thuốc Độc dừng bước, nói một cách bất đắc dĩ với tôi: “Nếu anh thật sự đánh người thì em cũng đừng trách anh thô lỗ.”

“Em đi mau đi,” Tôi đẩy cô ta, “còn không đi nữa chị gọi điện thoại cho mẹ em đấy.”

“Chiêu này ác!” Cô nhỏ ngồi xổm xuống trên một nắp cống bên vệ đường, tư thế giống như Mario lúc vượt qua cửa ải, phất phất tay với chúng tôi, “Bye bye nha!”

Lúc này tôi mới để ý, cô ta chỉ mặc một chiếc áo bông rất mỏng, bên trong là một chiếc áo thun, giữa thời tiết này thật sự không giữ ấm được.

Nhưng mà cũng đáng đời, cái loại phú nhị đại buông bỏ cuộc sống no ấm không lo hưởng, nhất định đòi “sáng lấp lánh” khác người, nghĩ lại thì cũng chả đáng cho tôi đi thương hại.

“bóng đèn lớn nhất thế giới Lạc Tiêu Tiêu”: Khi hẹn hò, kẻ dư thừa chính là bóng đèn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play