Lúc A Nam và Thuốc Độc chung sức phá được cánh cửa phòng ra, Hạ Hoa đã đang còn để chân trần đứng chênh vênh trên bệ cửa sổ, làm tim tôi vọt lên tới tận cổ họng.
Căn phòng của chị vốn có song cửa sổ, nhưng không biết sao mà từ góc độ của tôi nhìn về phía sau lưng chị, chả thấy bóng dáng của song sắt đâu cả, chỉ thấy bóng đêm ngoài cửa sổ đen ngòm đến quỷ dị, không có lấy một ánh sao. Hơn nữa, bởi vì trong phòng bật lò sưởi, cho nên Hạ Hoa chỉ mặc một chiếc áo kiểu dài kiểu Trung, cặp chân hoàn toàn để trần, quỳ trên bệ cửa sổ, mặt quay về phía gió phương Bắc đang lồng lộng thổi, chính là đang cố gắng để cho bản thân có thể trải nghiệm một màn “rơi tự do.”
Không thể không công nhận, so với màn kịch giả nhảy lầu của Lạc Tiêu Tiêu, hiện giờ nhìn Hạ Hoa quả thực vô cùng kinh tâm động phách.
“Hạ Hoa, em mau xuống ngay cho anh!” Tiếng của A Nam vô cùng run rẩy. Cảm ơn trời đất, song cửa sổ được lắp rất vững vàng và khít nhau, khiến cho chị ấy dẫu có muốn cũng không cách nào nhảy ra được.
“Các người dám để mất tiền của tôi?” Chị ngoái đầu, cặp mắt mở to, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “của tôi”, giống như chúng tôi vừa đấm vào mặt của chị ấy.
“Đó là tiền cứu mạng của tôi, các người có biết không hả!” Chị hét lên.
A Nam chạy tới ôm chặt lấy chị: “Em vào lại trong phòng đi mà, có gì từ từ nói.”
“Cút ra!” Chị đẩy mạnh A Nam một cái, nước mắt lã chã rơi, “Anh nghĩ anh là ai? Anh dám gạt tôi? Anh có biết là tôi phải khó khăn lắm mới lấy được số tiền đó không, không có sự đồng ý của tôi, anh không có quyền tuỳ ý đem trả lại! Đó là thứ tôi dùng tính mạng để đổi lấy, các người có hiểu không hả!” Từ nghẹn ngào chuyển qua khóc hu hu, Hạ Hoa dùng một tay nắm lấy khung cửa sổ, tay kia đập mạnh vào kính. Kính cửa sổ chấn động rung lên, trông như có thể vỡ ra rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Vào phòng rồi nói chuyện được không em?” A Nam cầu xin chị, vươn hai tay muốn ôm lấy chị, nhưng chị mặc kệ ông, còn dùng chân đạp ông ra. Một chân đạp hụt, chị đứng càng không vững, trông như đang biểu diễn xiếc. Chính lúc này, Thuốc Độc xông lên bứng thẳng chị ấy ra khỏi bậu cửa sổ, vứt chị ấy xuống giường giống như vứt một chiếc gối.
Tôi tức tốc đóng cửa sổ ngay lại, chốt thật chặt.
“Coi chừng té!” A Nam đang muốn đỡ lấy chị, nhưng chị lăn một vòng, lại bật dậy, xông tới góc phòng cầm một đôi giày cao gót mới mua lên, ném té tát vào chúng tôi. Tôi đang gần như ngồi xổm nên không bị ném trúng, đa số là rớt vào người A Nam. A Nam hết cách, chỉ còn nước ghì chặt lấy hai cánh tay của chị, không ngờ chị lại hung dữ ngoạm cổ A Nam.
“Bà quậy đủ chưa hả!” Thuốc Độc giận dữ quát lên, lôi chị ấy ra. A Nam không sá thân mình, đau lòng nhảy bổ tới ôm lấy Hạ Hoa nói: “Nhẹ thôi, đừng để cô ấy bị thương.”
“Chó chết, đừng có đụng vào tôi!” Chị phẫn nộ đấy A Nam ra, lại tự mình không cẩn thận va vào cạnh giường, té phịch xuống đất.
Tôi bước tới đỡ chị dậy, ngồi bên mé giường vuốt quần áo thẳng thớm lại cho chị. Toàn thân chị run lên bần bật, nhớ đến lời bác sĩ nói đừng để chị bị kích động, lòng tôi hoảng cả lên.
“Chị bình tĩnh một chút đi mà.” Tôi dỗ dành.
“Tôi làm sao bình tĩnh nổi!” Chị lắc đầu nguầy nguậy, chỉ tay vào Thuốc Độc khản cổ thét gào: “Từ nhỏ tôi đã con mẹ nó biết tiền quan trọng, em đi hỏi nó coi có đúng không, không tiền, không đường sống!…… Tôi là đứa một chân đã đứng trong quan tài rồi, số tiền đó các người lấy về giùm tôi để tôi lo hậu sự có được không hả, có được hay không hả? Ngu ngốc!”
Tôi chưa bao giờ gặp cảnh chị ấy hung dữ như vậy, tựa như đã hoàn toàn trở thành một người khác.
Thuốc Độc bước tới, vỗ vỗ vai tôi nói: “Mã Trác, em đưa chú ra ngoài nghỉ ngơi một chút, chuyện này để anh lo.”
Tôi và A Nam nhìn nhau, trong mắt của A Nam là do dự, nhưng tôi đến bên ông, kéo lấy tay ông, ông cũng thuận theo tôi, ra khỏi phòng, để lại không gian cho hai chị em bọn họ.
Thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh, cũng mất đi vẻ ngon lành hấp dẫn lúc mới dọn ra của chúng. Một bữa ăn tất niên vốn nên vui vẻ được hưởng thụ, không ngờ lại ra một kết quả như vầy. Bên ngoài đã bắt đầu có người đốt pháo, volume của TV nhà nhà đều vặn lớn hết cỡ. Năm mới tới, xuân mới tới, nơi nơi đều là ca hát nhảy múa tưng bừng. Chỉ là hết thảy những điều đó không liên quan gì đến chúng tôi. A Nam ngồi xuống sô pha, hai tay lùa vào tóc ôm đầu, không chịu nói gì.
Tôi an ủi ông: “Không sao đâu, thì cũng phải trải qua một quá trình, sau khi chị ấy chịu chấp nhận thì sẽ tốt lên.”
“Có lẽ không nên giấu cô ấy.” Ông thở dài, “Nói dối luôn không tốt.”
Tôi dỏng tai lên nghe ngóng phòng trong, chả nghe ra được động tĩnh gì. Ngồi một hồi cảm thấy buồn chán, lúc tôi bưng đĩa cá hấp vào bếp chuẩn bị hâm nóng lên một chút, A Nam cũng vào theo, nói với tôi: “Mã Trác, đêm nay ba muốn đưa cậu ta tới khách sạn ngủ, trong nhà hết chỗ rồi.”
“Dạ con biết.” Tôi nói, “Anh ấy đã tự đặt phòng rồi, ba đừng lo.”
“Con cũng biết……” Ông lại hơi ngập ngừng, “Muốn ba chấp nhận, cũng phải trải qua một quá trình.”
“Dạ biết.” Tôi nói, “Không sao ạ.”
Ông xoa xoa tay, tựa như vừa hạ quyết định, bảo tôi: “Đương nhiên một khi Hạ Hoa khoẻ rồi, thật ra ba cũng có thể không cần phải ở bên cô ấy……”
“Ba,” Tôi ngắt lời ông, “Con hỏi ba một câu được không ạ?”
“Con hỏi đi.”
“Rốt cuộc là ba có yêu Hạ Hoa hay không?”
Ông không trả lời tôi.
“Ba yêu mẹ con hơn, hay là yêu Hạ Hoa hơn?”
Ông vẫn không trả lời.
“Để con giúp ba trả lời, là ba yêu mẹ con hơn, đúng không ạ? Trong lòng ba, bà ấy mãi mãi nằm ở vị trí thứ nhất, đúng không? Nhưng mà dẫu vậy, ba cũng vẫn yêu Hạ Hoa, ba cũng sẽ lo lắng cho chị ấy, đau khổ vì chị ấy, đúng không? Người chết đã chết, người sống vẫn sống, thứ gì của ba sẽ là của ba, nếu không phải thì có cầu cũng không được, những điều này, chúng ta đều không sao tránh khỏi, đúng không ba?”
“Rốt cuộc là con muốn nói gì?” Ông khó hiểu.
“Con muốn nói với ba, con thật sự rất yêu anh ấy. Giống như hồi xưa ba yêu Lâm Quả Quả, cũng giống như bây giờ ba yêu Hạ Hoa. Đây là tình yêu, không tránh được, không chối được, nhưng tình yêu của con, tình yêu của ba, không dính dáng gì đến nhau, ba không cần phải hy sinh gì cho con, con cũng sẽ không hy sinh gì cho ba, nói trắng ra, con không sợ bốn người chúng ta ra ngoài bị thiên hạ chê cười, bởi vì nếu như một người không thể nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng mình, đấy mới là chuyện đáng chê cười, ba hiểu không ba?!”
Nói xong những lời ấy, tôi tắt bếp, chạy ra ngoài ban công dính liền với phòng bếp để hít thở cho thoáng.
Có lẽ là tôi nói những lời quá thẳng thắn, cho nên ông ngại không ra theo để phân bua với tôi. Mười phút sau tôi vào nhà, không thấy ông ở trong bếp, ra phòng khách cũng không thấy ông đâu, đang còn đâm lo, chợt phát hiện ban công ngoài phòng khách xuất hiện thêm hai đôi giày, sau đó, xuyên qua tấm cửa kính lớn đang đóng chặt, tôi thấy A Nam và Thuốc Độc đang cùng nhau đứng ngoài ban công hút thuốc, hơn nữa còn đang chuyện trò với nhau. Càng khó tin hơn nữa chính là, bọn họ đều đang mỉm cười, giống như chưa từng có chuyện gì không vui xảy ra, đây chính là một đêm giao thừa vui vẻ thái bình.
Đầu vừa cúi xuống, nước mắt suýt nữa rớt ra. Cảnh này, có lẽ tôi đã từng thấy ở trong mơ, hoặc có lẽ ngay đến cả nằm mơ tôi cũng chưa từng dám mơ, hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời tôi, tôi vui biết bao khi thấy bọn họ như thế này. Bất kể là câu chuyện họ đang nói có liên quan đến tôi hay không, quan trọng là họ đang bày ra dáng vẻ “có thể cùng nhau nói chuyện,” đây quả thực là một món quà Tết tuyệt vời nhất của tôi, không phải sao?
Để ổn định lại tâm trạng một chút, tôi tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn, ngay lúc này, tôi nghe giọng của Hạ Hoa vang lên sau lưng, chị ấy nói, “Lão gia đâu? Chị đói bụng.”
Tôi xoay người nhìn chị, so với lúc nãy, chị có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cơn cố chấp khăng khăng không buông kia trông có vẻ như đã qua đi. Chị kéo tôi tới ngồi xuống trước bàn, nói: “Xin lỗi nha, tối nay nổi cơn hơi quá.”
“Không sao ạ.” Tôi nói.
“Hạ Trạch nói đúng, tiền với người mà đem ra so, thì người quan trọng hơn.” Chị nói, “Lão gia tốt với chị, bao nhiều tiền cũng không đổi lấy được.”
“Nghĩ thoáng được là tốt ạ.” Tôi nói.
“Thật ra cũng không phải đã nghĩ thoáng được hết,” Chị nói xen với chút bất đắc dĩ, “Nhưng đã đến nước này rồi, còn có thể làm gì nữa? Tiền nhiều như thế, cả đời chị chưa từng bao giờ trông thấy tiền nhiều đến vậy!”
“Chị có biết vì sao mẹ em chết không?” Tôi nói với chị, “Bà ấy là vì tiền, xác nằm vất vưởng ở khu hoang phế, đến bây giờ cũng chưa tìm ra hung thủ là ai.”
“Kể nghe đi!” Chị mở mắt thật to, vẻ mặt thật sự giống Lâm Quả Quả quá đỗi.
“Năm đó, em chưa tới 10 tuổi.” Tôi tiếp tục kể, “Có chuyện này có thể chị không biết, ba em và em không có quan hệ máu mủ, là ông ấy đã nhận nuôi em, nếu không, chắc em đã bị vào cô nhi viện, bây giờ chắc không biết còn đang lưu lạc phương nào.”
Nghe tôi nói xong, tôi có cảm giác như cằm của Hạ Hoa sắp rớt xuống.
“Ông ấy là người tốt nhất mà em gặp được ở đời này, là một người đàn ông có trách nhiệm nhất,” Nói đến đây, cánh cửa ban công mở ra, A Nam và Thuốc Độc cùng nhau bước vào, chỉ thấy Hạ Hoa nhào lên người A Nam ôm chầm lấy ông, dụi đầu vào trong ngực ông, không nói gì, chỉ ôm chặt cứng.
A Nam rất mắc cỡ, muốn đẩy chị ấy cũng không được, không đẩy ra cũng không xong.
Thuốc Độc đứng trước mặt ông, lưng xây về phía hai người đang dính vào nhau, khẽ vỗ vỗ vào lồng ngực mình, ra ý cho tôi cũng nhào lên hắn. Tôi giơ giơ nắm đấm cho hắn nhìn, hắn ngửa đầu cười rộ lên. Ngày thường hắn hay làm mặt ngầu trông rất thối, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện, khi hắn cười lên trông cực đẹp.
Tối hôm ấy, chúng tôi đốt pháo ngoài ban công. Thuốc Độc bịt tai cho Hạ Hoa, tôi phấn khởi chưa từng thấy, đứng trên ban công vừa giậm chân vừa ngước lên trời la lớn, “Chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới!”
“Chưa bao giờ thấy con vui như vầy.” Mắt A Nam dường như long lanh nước.
“Bà ấy có thể nhìn thấy được.” Tôi nắm chặt lấy tay của ông nói, “Nhất định là bà ấy đang vui hơn ai hết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT