chiếc xe thể thao trắng dừng lại trước một khu biệt thự cũ kĩ. Cô
nhíu mày, nơi này khá quen, hình như cô đã đến rồi
- không vào sao- tên đứng bên cửa nhìn cô
cô bước vào và ngay sau đó không nằm ngoài dự đoán của cô, cánh
cửa đóng sầm lại. Mắt cô nhìn lên chiếc ghế, nơi hàn phong đang say giấc ,cất giọng băng lãnh
- phạm thiên di. Phạm thiên ân. Hai chị em cô hèn hạ đến vậy sao
- không hèn hạ làm sao dụ được cô. Lâu rời không gặp - thiên đi cười
- năm năm qua AG vẫn phát triển tốt chứ. Sao lúc đó cô bỏ chạy nhanh thế
- cô còn dám mạnh miệng. Con trai cô đang ở trong tay tôi
- thì sao. Cô dám giết nó
- không . Nhưng mà . .
- um . . - từ phía sau, một chiếc khăn áp vào mặt cô. Dãy dụa trong giây lát rồi cơ thể từ từ trượt xuống
- đưa cô ta vào trong - phạm thiên di cười- còn thằng bé này dùng xe của cô ta đưa về biệt thự
tất cả cúi đầu, phạm thiên di ngồi xuống ghế, nhìn mọi việc diễn ra trong tầm tay, mặt không che khỏi sự sung sướng. Ngày cô ta
chờ đợi suốt năm năm để phục thù cuối cùng cũng đã đến
- không. Gì đừng ham chơi nữa. Tập trung vào đi
nói xong cuộc điện thoại , lâm hàn phong lập tức mở laptop, những
ngón tay thoăn thoắt và chuyên nghiệp. Dáng vẻ giống như thiên,
cô và một người trong bóng đêm chưa ai biết được
- - -
suốt từ khi phong nói cho hắn biết cô bị bắt cóc, hắn đã không
ngừng điên loạn đi tìm nhưng vẫn chưa có kết quả. Lâm hàn thiên
hình như quên để ý đi một việc, hôm nay, cô thư ký chết mê chết
mệt cậu- phạm thiên ân , cô ta không hề đi làm. Bar devil vẫn náo nhiệt như ngày thường, hắn ngồi bên bàn, chai rượu đã uống hơn phân nửa , mỗi khi tâm trạng không tốt hắn đều đến đây
- lâm hàn thiên
Hắn nhíu mày quay sang nhìn tên đàn ông có vẻ hơi quen
- không biết tôi rồi . Người có thế lực thứ hai thế giới ngầm lại quên bạn cũ
- lâm hàn
thiên. Anh sao lúc nào cũng không mặc áo vậy hả. Em biết body
của anh đẹp rồi nên anh không cần lúc nào cũng bắt em nhìn như
vậy chứ
- anh . . . - hắn cứng họng
- anh hết lý rồi sao?
- người ta nói khi mang thai phụ nữ ngắm người đàn ông nào sẽ sinh con như vậy
- tên nào nói với anh. Lúc em có thai hàn phong , em nhìn đàn mở khác , kết quả vẫn sinh ra một bảo bối giống anh
- được rồi . Anh sẽ thay. Khuya rồi, em ngủ đi - thiên ôm cô nằm xuống trên người mình
- em không thích
- nằm trên người anh, thoải mãi hơn chứ. Bằng da thịt đấy- hắn ép đầu cô xuống ngực mình
- cũng thoải mãi. Nhưng người anh ướt lắm
- ừ - thiên với tay tắt điện
- da anh trắng nhỉ- tay cô lần trên cánh tay rắn chắc
- hả???- thiên chết đứng trước lời khen của cô
- lúc gặp anh , em đã nghĩ da anh còn trắng hơn cả bạch tuyết. Em nghĩ anh dùng mỹ phẩm hay đi lột da đấy
- em
- còn nữa, nụ hôn của anh với em có phải là đầu đời không đấy
- tất nhiên?
- em còn nghĩ với kỹ thuật ấy , anh phải hôn cả chục cô chưa không phải ít
- em nghĩ anh như vậy
- không. Em chỉ hỏi thôi
- sao em không hỏi lần đầu tiên của chúng ta ?
- hả?? Không. Không bao giờ- cô dụi đầu, người không ngừng cự
quậy bên trên cơ thể thiên làm hắn nhăn mày , từng đường cong
dán lên người hắn, nơi mềm mại không ngừng cọ xát với bờ ngực rắn chắc, khuôn mặt mịn áp vào da ngực. Cô thể hắn gần như
căng lên vì phải chịu một nguồn nhiệt đang tập trung
- anh ốm sao. Sao người anh nóng vậy
cô ngẩng đầu nhìn thiên, mái tóc dài xoã xuống, bốn mắt nhìn
nhau, cơ thể ở một tư thế mờ ám trong đêm. Hắn mím môi rồi bất ngờ kéo cô xuống, ép lên đôi môi nhỏ nụ hôn kéo dài, tay còn
lại lần theo từng đường cong. Hắn bất ngờ ép cô xuống dưới,
chống tay thôi dốc
- anh thật sự là không thể nào kìm chế được nữa
- em thấy cái giường này cũng không khó nằm lắm
- có lẽ tại vì lăn lộn nhiều quá
- tại anh lăn lộn nhiều quá
- ừ. Anh xin lỗi. Anh khó kìm chế được - thiên đặt môi lên trán cô
- không sao. Anh cũng mệt mà. Em rất khó kiềm chế được cảm xúc, anh còn phải đi làm nữa
- anh biết. Em nghỉ đi- hắn ôm lấy cô
Hai cha con nhà lâm hàn thiên đi vào siêu thị ngay sau giờ làm.
Cụ thể là khu sữa và gian hàng dành cho phụ nữ mang thai. Cô
nhân viên không ngừng nhìn hắn cười tủm tỉm
- này cô kia. Ba tôi có vợ rồi. Còn đẹp hơn hai người. Đừng nhìn nữa- phong gắt lên rồi quay sang thiên
- ba mua nhanh lên nếu không mẹ sẽ lại mắng đấy
- em cũng lên phòng. Bữa tối em không muốn ăn
- - -
sau khi hai cha con cô đơn dùng bữa tối, hắn và lâm hàn phong đang
đúng trước một hộp sữa và một cái ly. Hai cha con đang trong
tình trạng bótay.com với việc này
- ba tự làm đi. Con còn có việc
thế là, lâm hàn phong bỏ mặc ba mình và chuồn đi. Cuối cùng thì
công việc cũng miễn cưỡng được coi là hoàn thành, để lại bãi
chiến trường ở nhà bếp cho mấy cô giúp việc
- gì vậy ?- cô chau mày nhìn hắn
- sữa- thiên ngồi xuống bên giường
- sữa sao?- cô chợt liếc li sữa trong tay thiên- nhìn giống sữa chua hơn
- ???- khoé miệng thiên giật giật
song. Cô bịt miệng, mùi sữa xộc vào mũi khiến cơn buồn nôn lại
trào lên. Thiên nhìn cô vội đi theo vào nhà vệ sinh
- em không sao chứ
- anh đi ra đi . Sang phòng hàn phong mà ngủ
---
- khuya. Cô trở mình tìm một vòng tay quen thuộc nhưng bên cạnh
trống không. Cô khó chịu mở mắt. Muôn như vậy rồi mà hắn còn
chưa đi ngủ sao? Cô xuống giường, không nhớ việc mình vừa đuổi
thiên sang phòng nhóc phong. Ngoài hành lang lạnh hơn so với trong phòng ngủ. Cô dừng lại trước cửa phòng hàn phong, lâu rồi cô
chưa hề nhìn con ngủ. Hoàng ngọc băng nhi đẩy nhẹ cửa như sợ
làm con dậy, nhưng trên giường, hai cha con, một lớn một bé quay
lưng vào nhau kiểu chiến tranh lạnh. Cô đến gần, sửa chăn cho
thằng bé, phong khẽ cựa mình. Cô cười rồi lại đi sang phía
hắn, thiên đang ngủ, chân này đôi lúc chau lại. Cô gạt đi những
sợi tóc đen nhánh phủ xuống mặt, áo sơ mi nhăn nhúm. Lâm hàn
thiên còn chưa thay đồ, vừa bị cô đuổi đã sang phòng bảo bảo
ngủ. Thiên nhíu này khi nhận ra sự xuất hiện của ai đó
- em . .
Suỵt. Cô làm hiệu im lặng rồi đứng dậy, tiếp sau đó, thiên từ từ
rời khỏi giường, đắp lại chăn một lần nữa cho bảo bảo. Lâm
hàn thiên ôm lấy cô, sát cánh bên đi về phòng, như cảm nhận
được sự không thoải mãi của cô, hắn cau mày
- em sao vậy ?
- lạnh
hắn ngơ người, nhìn xuống chân cô. Quả là cô không hề đi dép trong nhà. Chân co lại, hắn lắc đầu
- em không biết lo cho bản thân
cô tựa đầu vào ngực cậu, im lặng nghe tiếng bước chân vang dài trong đêm thanh vắng. Chợt. Cô lên tiếng
- em có nặng không
- không nặng một chút nào
- vậy sao
cậu mở của phòng rồi chu đáo đặt cô xuống sàn. Cô nhìn hắn, nheo cặp mắt lại