Xoa dịu một hồi, rốt cục Lý Quang Hoa cũng cảm thấy tốt hơn chút, nghe thấy giai nhân muốn mình kể lại chuyện khi còn bé, anh không khỏi kỳ quái nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, em thật sự muốn nghe chuyện lúc anh còn nhỏ sao?”
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn hàng mi nét mày đầy mong đợi của Lý Quang Hoa cười gật đầu một cái khẳng định nói: “Đúng vậy, em muốn biết trước đây anh có chuyện gì tốt. Dù sao hiện tại em cũng chưa muốn đi ngủ, chúng ta an vị ở đây trò chuyện chờ mặt trời mọc, có được không!”
Có giai nhân làm bạn, lại còn có thể ở cùng cả một đêm tuyệt đẹp, làm sao Lý Quang Hoa không muốn, anh kích động sắc mặt đỏ bừng nói: “Được, tốt quá, chúng ta ngồi đây nói chuyện phiếm này nọ. Em không biết mặt trời nơi này mọc đẹp thế nào đâu….”
Từ nhỏ Lý Quang Hoa đã là một đứa bé đoàng hoàng, bởi vì anh là út ở trong nhà (lúc đó Lý Hà Hoa chưa sinh), ông nội bà nội ba mẹ rất cưng chiều anh. Chẳng qua tính tình anh đôn hậu chất phát, nên mới không bị cưng chiều thành hỏng.
Đã từng có đoạn thời gian Lý Quang Minh rất ghen tỵ em trai mình được cả nhà nuông chiều, anh lớn hơn Lý Quang Hoa năm tuổi, nên thật sự không thể tiếp nhận được việc ánh mắt mọi người trong nhà đều ở trên người em trai mình.
Năm ấy Lý Quang Hoa ba tuổi, bởi vì trong nhà chỉ có một quả trứng gà duy nhất lại bị mẹ Lý đưa cho Lý Quang Hoa ăn, làm Lý Quang Minh thật sự uất ức tức giận. Thừa lúc người nhà không chú ý, anh đã đem Lý Quang Hoa mới ba tuổi dấu vào sơn động mà mình phát hiện lúc thường xuyên trốn mèo rừng ở trên núi, còn dụ dỗ Lý Quang Hoa nghe lời không được đi ra ngoài.
Lúc ấy Lý Quang Hoa nhỏ như vậy, nên ngốc nghếch nghe lời anh trai nói, quả thực đợi ở sơn động nhìn Lý Quang Minh hả hê rời đi.
Lòng Lý Quang Minh tràn đầy cảm giác trả thù về đến nhà, người trong nhà còn chưa phát hiện Lý Quang Hoa biến mất, vì là thời điểm Lý Quang Hoa đang ngủ trưa.
Lý Quang Minh cố ý chạy vào trong phòng nhìn giường gạch trống rỗng, cố tình hô: “Bà, mẹ, sao không thấy em trai ở trên giường gạch vậy, nó đi ra ngoài chơi rồi à?”
Nghe xong lời này, mẹ Lý khẩn trương ném công việc trong tay xuống, vội vội vàng vàng vào nhà, vừa nhìn, quả nhiên không thấy con trai nhỏ. Bà luống cuống, hướng về phía Lý Quang Minh hô: “Quang Minh, con nhanh gọi ông nội và ba về nhà, không thấy em trai con. Nhanh lên!”
Thấy mẹ Lý gấp đến phát khóc, Lý Quang Minh cảm khái một hồi, hừ, ai bảo mọi người chỉ thích em trai, không thích con, đáng đời! Chẳng qua, anh vẫn nghe lời chạy đi gọi ba Lý bọn họ về.
Bà nội Lý cũng gấp gáp, nếu Lý Quang Hao thực sự xảy ra chuyện gì, thì thật sự là muốn cái mạng già của bà mà.
Cả nhà tìm Lý Quang Hoa khắp thôn, động tĩnh này làm kinh động đến người cả thôn. Lão trưởng thôn kêu gọi mọi người cùng nhau giúp đỡ tìm kiếm, ngàn vạn lần không thể để đứa bé gặp chuyện gì không may.
Lúc này, có một ông cụ lên tiếng nói, “Đống Lương, không phải ta nhìn thấy con trai lớn nhà ngươi mang tiểu Hoa lên núi sao? Các ngươi không biết à?”
Mẹ Lý nhất thời tức giận đùng đùng chạy về nhà, một bộ dáng muốn đánh người hết sức đáng sợ! Lão trưởng thôn lập tức bảo ba Lý về ngăn cản, không thể để mẹ Lý đánh hỏng Lý Quang Minh được!
Thời điểm mọi người trong gia đình chạy về nhà thấy, mẹ Lý đang lôi kéo Lý Quang Minh lớn tiếng mắng: “Tên tiểu tử thối nhà mày, mày mang em trai mình đi đâu, còn không nói mau, nếu em trai mày xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ đánh chết cái đồ Bạch nhãn lang mày!” Nói xong tay đánh từng cái từng cái vào mông Lý Quang Minh.
Ba Lý gấp gáp một tay ôm Lý Quang Minh vào trong ngực, quát mẹ Lý nói: “Mẹ nó, em là đang làm cái gì vậy, em đánh Minh tử như vậy, đánh hỏng con thì làm sao?”
Lúc Lý Quang Minh bị mẹ Lý đánh hung ác, liền bật khóc. Giờ phút này được ba Lý ôm vào trong ngực an ủi, thấy uỷ khuất lại càng khóc lớn.
Mẹ Lý không để ý ba Lý ngăn cản, tiếp tục khóc mắng: “Cái tên tiểu tử chết tiệt này, mau nói xem mày mang em trai mày tới nơi nào, em trai mày nhỏ như thế, làm sao mày lại độc ác ném nó lên trên núi như vậy! Lòng của tôi, tôi thật sự là hận sao mình lại sinh ra cái đồ không có lương tâm này! Ông trời ơi, người mau cho tiểu bảo của tôi trở lại đi!”
Ba Lý cau mày hô: “Được rồi, mẹ nó, em như vậy còn ra sao nữa. Minh tử, con nói cho ba nghe, con đem em trai con giấu đi đâu rồi? Có phải ở trên núi không, ba sẽ nhanh chóng tìm đón em trai con về nhà, trên núi có sói đấy!”
Lý Quang Minh vừa nghe thấy trên núi có sói, nhất thời liền nóng nảy, dù sao Lý Quang Hoa cũng là em trai của mình, anh không phải thật sự muốn em trai mình xảy ra chuyện gì. Anh khóc lớn nói: “Ba, con đem em trai trốn ở trong sơn động con hay tránh mèo hoang, con không biết trên núi có sói, không phải con cố ý hại em trai, con chỉ không muốn mọi người chỉ thích em trai không thích con, ô ô ô ô, con không cố ý!”
Bà nội Lý ông nội Lý đi chậm, chạy về tới nhà vừa vặn nghe được những lời này, bà nội Lý tiến lên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai lớn, đau lòng nói: “Cháu trai lớn của bà, đừng khóc nữa, chúng ta đều thích con, đều đau con. Chẳng qua em trai con bây giờ còn nhỏ, nên chúng ta phải chăm sóc nó nhiều hơn! Nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc chúng ta không thích con, cháu trai lớn, mau nói cho bà nội nghe cháu giấu em trai ở đâu, bà nội đảm bảo mẹ cháu sẽ không đánh cháu nữa, mau nói đi!”
Nghe thấy lời con trai lớn nói, trong lòng ba Lý cũng rất khổ sở, xem ra trước kia bọn họ đã bỏ quên con trai lớn rồi. Ông vuốt đầu Lý Quang Minh đang khóc không ngừng dụ dỗ nói: “Ba biết Minh tử nhà chúng ta là một đứa bé ngoan, chúng ta không khóc nữa, mọi người đều thích con, con và em trai con đều là con của ba, làm sao có thể không thích con chứ! Ngoan, đừng khóc, mau dẫn mọi người đón em trai con về nhà nào!”
Có bà nội Lý, ba Lý dịu dàng an ủi, Lý Quang Minh giãy dụa đòi xuống đất, mang theo ba Lý đi lên núi. Lúc này mẹ Lý cũng ngừng khóc, bà có chút hối hận đã đánh chửi Lý Quang Minh, chuyện này là bọn họ làm không đúng, không nên bỏ quên con trai lớn.
Người một nhà vội vàng chạy đến sơn động, phát hiện Lý Quang Hoa đang ngủ thiếp đi trong sơn động. Khi đó nhìn cái miệng nhỏ nhắn của anh thỉnh thoảng lại chóp chép, xem ra là ngủ rất say rồi!
Mẹ Lý kích động ôm Lý Quang Hoa đang ngủ say, không nhịn được vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai nhỏ, nghĩ lại mà sợ muốn khóc. Ba Lý ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà đỏ bừng của Lý Quang Minh, cả nhà, phấn khởi về nhà.
Trên đường về thì Lý Quang Hoa tỉnh, anh mơ hồ nhìn thấy mẹ Lý đang ôm mình, ngây ngốc cười nói: “Mẹ, sao lại tìm được con, con đã ngoan ngoãn nghe lời anh nói, không ra khỏi sơn động đấy!”
Mẹ Lý nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của con trai nhỏ, cả trái tim đều tan chảy. Bà dùng sức hôn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Lý Quang Hoa một cái, cười nói: “Ừ, Tiểu Hoa nhà chúng ta thật biết nghe lời, về nhà mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con và anh trai, có được không?”
Lý Quang Hoa nghe vậy vui vẻ hẳn lên, anh chọc ghẹo nói: “Được, con và anh trai đều được ăn ngon!” Cả nhà nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ đầy vô tư của Lý Quang Hoa, trong lòng mềm mại không dứt.
Lý Quang Minh cũng xấu hổ nằm trong ngực ba Lý, anh nhỏ giọng nói: “Ba mẹ, thật xin lỗi, là con sai rồi, con không nên để em trai trốn trong sơn động, về sau con sẽ không dám nữa!”
Ba Lý vuốt sau gáy con trai lớn, cười an ủi: “Được, ba biết, chúng ta không trách con, chúng ta về nhà, để mẹ con làm món ăn ngon, về sau chỉ cần em trai con có, con cũng sẽ có một phần, có được không!”
Lý Quang Minh nghe vậy liền dùng sức gật đầu một cái, tại giờ khắc này, anh hiểu được một chút rằng người nhà mình cũng không phải là không thích mình, chẳng qua là do em trai còn nhỏ, nên cần được chăm sóc nhiều hơn mà thôi, anh quyết định về sau sẽ luôn đối tốt với em trai, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào khi dễ nó!
Ông nội Lý bà nội Lý vui mừng nhìn cháu trai lớn nhỏ trong ngực con trai con dâu, cả gia đình trải qua một phen giày vò, cuối cùng đã không còn ngăn cách, cuộc sống về sau có thể sẽ càng thêm hạnh phúc mỹ mãn!
Cũng chính bởi vì một lần huyên náo này của Lý Quang Minh, mọi người trong thôn Miêu Thạch đều hiểu là không thể chỉ coi trọng đứa bé mà xao nhãng đứa lớn, ở trong lòng trẻ con, tình yêu của cha mẹ, vĩnh viễn là quan trọng nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt đi được!
Cho nên, trong cuộc sống sau này, tất cả cha mẹ đều đặc biệt chú ý tới thái độ đối đãi với bọn trẻ, không thể bởi vì đứa nhỏ mà xem nhẹ đứa lớn. Vì vậy, các huynh đệ nhà nhà trong thôn Miêu Thạch, chung sống rất thân mật, tình cảm cực kỳ ấm áp, cả gia đình chung sống đều hết sức hài hoà!
Nghe Lý Quang Hoa ngốc nghếch kể lại chuyện lý thú ngày bé, Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ không ngừng, không khí giữa hai người hết sức tốt đẹp, đều đặc biệt hưởng thụ giờ phút ấm áp lãng mạn này.
Trong lòng Lý Quang Hoa mềm mại, anh vẫn mong đợi cảnh tượng có hình ảnh ấm áp an bình như này, vào giờ phút này, anh giống như có cả thế giới, cảm giác hạnh phúc tràn đầy không ngừng sinh sôi.
Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới cảnh tượng đời trước chung sống cùng người nhà Lý, trừ mình không hợp ra, thì những người khác chung sống đều hết sức thân mật, người cả nhà hết sức náo nhiệt.
Cô hỏi về kỷ niệm của Lý Quang Hoa: “Anh Quang Hoa, khi đó anh nhỏ như vậy, đợi trong sơn động không sợ sao?” Lý Quang Hoa dịu dàng nhìn hàng mi nét mày của Cổ Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhu hoà nói: “Lúc ấy anh còn nhỏ, không nhớ rõ có sợ hay không. Chỉ là sau này nghe mẹ nói đến, cảm thấy nghe lời anh trai thật đúng, chỉ cần không ra khỏi sơn động, anh sẽ không có việc gì!”
Lý Quang Hoa thật sự quá thiện lương, anh đối với trò đùa ác ý của anh trai không hề oán trách, ngược lại còn cảm thấy mình nghe lời anh trai nói chính là thiên kinh địa nghĩa, sau này mình hẳn là sẽ không gả cho một thánh mẫu đi!
Trong lòng cô hơi lo lắng về sau Lý Quang Hoa cái gì cũng đều nghe người nhà, chẳng qua cô cũng không vì vậy mà khiếp đảm, cô tin tưởng bằng vào sự thật lòng của cô, nhất định Lý Quang Hoa sẽ che chở mình khắp nơi. Huống chi, cô cũng sẽ chung đụng thật tốt với người nhà họ Lý, sẽ không dễ dàng đưa đến xung đột, chỉ cần người ta không chọc đến cô, cô sẽ nguyện ý giữ vững thiện ý đi đối đãi với mọi người.
Bất tri bất giác, cũng đã khuya, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy có chút mệt nhọc, liền nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lý Quang Hoa, nhắm mắt lại, nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lý Quang Hoa, êm đẹp ngủ thiếp đi.
Trong nháy mắt khi Cổ Tiểu Nguyệt dựa vào Lý Quang Hoa, cả người anh cứng ngắc, chỉ vì không muốn giai nhân phát hiện sẽ rời đi, nên tự nhẫn nại giữ vững thân hình ổn định, giọng nói run run, thả nhẹ âm điệu, hô hấp chậm rãi.
Từ từ, Lý Quang Hoa cảm nhận được người bên cạnh đang hít thở nhẹ nhàng, ngừng nói, cúi đầu nhìn về khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ trên bả vai của mình, thật sự an ổn, năm tháng tĩnh lặng thật tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT