Cổ Tiểu Nguyệt không cho phép người phụ nữ khác chạm vào người đàn ông của mình, lãnh thổ của mình không cho phép người khác được xâm phạm dù chỉ một chút.
Rất tức giận nhìn cô gái thôn quê, mặc dù Cổ Tiểu Nguyệt biết trong lòng Lý Quang Hoa chỉ có mình, nhưng cái cô gái này ôm chặt như vậy mà tên ngốc kia cứ ngẩn ra, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt liền cảm thấy một hồi không thoải mái.
Có lẽ mình không phải đối thủ của cô gái này, nhưng, Cố Tiểu Nguyệt biết chắc chắn Lý Quang Hoa sẽ không để bất luận kẻ nào làm hại tới cô.
Quả nhiên, sau khi bị Cổ Tiểu Nguyệt kéo ra, cô gái này liền nổi giận đùng đùng nhìn Cổ Tiểu Nguyệt chằm chằm. Vốn tưởng rằng cô gái cao lớn vạm vỡ này muốn xông lên ra tay với mình, không ngờ người ta lại nhìn mình đến ngây người.
Nhìn cô gái nhỏ vốn đang nổi giận đùng đùng, nhưng bây giờ lại há hốc mồm ra nhìn mình, khuôn mặt vốn tròn trịa có chút vặn vẹo. Ban đầu Cổ Tiểu Nguyệt hơi tức giận, nhưng thấy một màn như vậy, lại không kìm nén được nở nụ cười. Cô gái này thật sự ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Giai nhân nở nụ cười khiến cho nam nữ đang sững sờ đồng thời tỉnh táo lại, Lý Quang Hoa gấp gáp đem Cổ Tiểu Nguyệt ngăn ở sau lưng, hướng về phía Trần Tam Ny nói: “Tam Ny, cô đang làm gì vậy. Cô mới vừa rồi làm như vậy là không được, cô là một cô gái đã trưởng thành, để người khác hiểu lầm thì phải làm thế nào?”
Ban đầu Trần Tam Ny muốn đem người phụ nữ cướp anh Quang Hoa đánh cho một trận, không ngờ cô gái này lại đẹp như thiên tiên. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp mắt như vậy, có lẽ chính là Thường Nga tiên tử từ trong truyền thuyết bước ra, không trách được anh Quang Hoa sẽ thích cô ấy.
Nhìn Lý Quang Hoa đem cô gái xinh đẹp bảo hộ ở sau lưng chất vấn mình, Trần Tam Ny cảm thấy rất uất ức, cô kìm nén khóe miệng, nhịn không cho nước mặt rơi xuống nói: “Anh Quang Hoa, có phải anh thích cô gái xinh đẹp này nên mới chướng mắt em phải không? Mặc dù em không có xinh đẹp, nhưng mà em thật sự rất giỏi giang, nếu anh cưới em, em nhất định sẽ rất chăm chỉ, công việc trong ngoài nhà, anh đều không cần quan tâm!”
Cái cô gái này thật đúng là cố chấp nha, chánh chủ đang ở trước mặt mà lại thọc gậy bánh xe, có phải xem cô như người chết hay không! Không để ý tới Lý Quang Hoa bảo vệ, Cổ Tiểu Nguyệt vọt thẳng đến trước mặt Trần Tam Ny cười nói: “Cô gái nhỏ, cô cho rằng cưới vợ chính là cưới một người đầy tớ sao. Nếu như cô nói như vậy, thì không bằng anh Quang Hoa cưới một người đàn ông khỏe mạnh còn tốt hơn!”
Lý Quang Hoa chưa từng thấy Cổ Tiểu Nguyệt uy mãnh như vậy, nói chuyện cũng sắc bén như thế, chẳng qua, thế nào mà càng ngày anh càng cảm thấy thích tiểu yêu tinh này rồi, phá vỡ như thế nào, anh đều cảm thấy vẻ tức giận của cô lại đáng yêu như thế!
Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua từ ngữ sắc bén như vậy, rõ ràng làm Trần Tam Ny nghe đến choáng váng. Cô ta sững sờ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt trước mặt đang cười động lòng người, khiến khuôn mặt tròn đỏ bừng chỉ biết lúng ta lúng túng đến một từ cũng không nói ra được.
Thì ra sức quyến rũ của mình lớn như vậy sao, chính là cả cô gái nhỏ cũng bị mê hoặc. Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt hết sức tự đắc, nhìn cô gái nhỏ mặc dù quê mùa nhưng lại hết sức dễ thương, cũng không có cố ý làm khó cô.
Trừng mắt oán trách huớng về phía Lý Quang Hoa đang cười lấy lòng mình, đẩy anh nói: “Anh đi trước đi, để cho em và cô gái này nói chút chuyện!”
Làm sao Lý Quang Hoa có thể yên tâm để Cổ Tiểu Nguyệt mềm mại đơn độc ở một chỗ với Trần Tam Ny cao lớn vạm vỡ được, anh cuống cuồng nói: “Không được nha, Tiểu Nguyệt, anh muốn ở lại bảo vệ em. Anh không thể để cho bất luận kẻ nào tổn thương tới em…. Em chớ có đuổi anh đi!”
Trong lòng vì thái độ của Lý Quang Hoa mà có chút khen ngợi, chẳng qua, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn phải □□ thật tốt người đàn ông ngốc này. Phồng mặt lên làm bộ như tức giận, tiếp tục đẩy Lý Quang Hoa nói: “Em mới không cần anh bảo vệ, anh đi trước đi, nợ nần của hai chúng ta tính toán sau. Trước em gặp cô gái nhỏ công khai đào góc tường này đã, anh không được cản trở!”
Sợ mình tiếp tục ở lại, Cổ Tiểu Nguyệt sẽ tức giận hơn, Lý Quang Hoa chỉ đành lo lắng đi ra xa khoảng hơn năm bước. Khoảng cách này có thể đủ tốt để nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, trước khi Trần Tam Ny có động tác gì, anh cũng kịp thời ngăn cản.
Cổ Tiểu Nguyệt biết bất luận như thế nào thì tên ngốc này cũng không đuổi đi được, nên không thể làm gì khác hơn là tùy anh vậy. Trần Tam Ny nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mặt, nhìn nam nữ trẻ tuổi xứng đôi như vậy, trong lòng rõ ràng là mình không thể có hy vọng.
Chẳng qua, mơ ước của cô kiên trì hơn mười năm không thể dễ dàng buông tha như vậy. Cô muốn lưu lại một chút xem cô gái xinh đẹp gọi là Tiểu Nguyệt này sẽ nói những gì với mình.
Sở dĩ Cổ Tiểu Nguyệt to gan ở đơn độc như vậy cùng Trần Tam Ny, cũng bởi vì cô biết Trần Tam Ny này thực ra là một cô gái chất phác lương thiện.
Kiếp trước, cô chỉ thấy qua Trần Tam Ny. Hình như là cô ấy gả cho Lý Quang Hoa không được bao lâu, Trần Tam Ny cũng vì cứu một bé trai ham chơi rơi xuống nước mà mất đi sinh mạng lúc tuổi trẻ.
Thử hỏi, thấy một người xa lạ rơi xuống nước, một cô gái nhỏ có thể không chút do dự nhảy xuống cứu người có thể là người xấu xa không nói lý sao?
Thật ra thì, mặc dù hình dáng Trần Tam Ny cao lớn thô kệch, nhưng nhìn kỹ cũng là một cô gái nhỏ vô cùng khả ái. Gương mặt tròn trịa, cùng với sắc đỏ trên mặt, nhìn giống như một quả táo đỏ lớn. Một đôi mắt trong suốt cực kỳ đơn thuần, đây là một cô gái tốt.
Đối đãi với cô gái nhỏ đáng yêu, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt hết sức nhu hòa. Cô nhìn Trần Tam Ny đang chỉ ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, không thể nín được mà cười ra tiếng.
Mặc dù tiếng cười của mỹ nữ luôn lọt tai như vậy, nhưng Trần Tam Ny còn kịp phản ứng lại, cô giả bộ kiên cường nói: “Cô …. Cô cười cái gì?”
Cổ Tiểu Nguyệt thi triển sức quyến rũ của mình, dùng dư quang thấy Lý Quang Hoa đang khẩn trương nhìn chằm chằm nơi này, giống như tùy thời có thể nhào lên. Đối với thái độ của Lý Quang Hoa cô hết sức hài lòng, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Trần Tam Ny cười nói: “Cô gọi là Tam Ny sao? Là một cô gái nhỏ rất dễ thương! Ha ha!”
Trần Tam Ny còn nghĩ cái cô gái xinh đẹp gọi là Tiểu Nguyệt này đuổi Lý Quang Hoa đi là muốn mẳng chửi mình, không những cười dịu dàng với mình không nói, lại còn khen bản thân mình đáng yêu, cô không nghe lầm chứ.
Biết thái độ của mình làm cho cô gái ngây ngốc không có năng lực phản ứng, Cổ Tiểu Nguyệt muốn thừa lúc cô mơ hồ thuyết phục, thật lòng muốn kết giao với cô gái tốt bụng vô tư này.
“Cô thích anh Quang Hoa có phải không, cũng khó trách, anh Quang Hoa tốt như vậy, cô thích anh ấy cũng rất bình thường. Chẳng qua, tôi và anh ấy đã xác định hôn sự, cô chắc chắn mình là □□ giữa chúng tôi sao?” Cổ Tiểu Nguyệt ôn nhu hỏi.
Trần Tam Ny nhìn Cổ Tiểu Nguyệt bình tĩnh hỏi mình, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn. Cô biết mình không thể, nhưng thật sự không cam lòng. Khẽ cắn răng, cuối cùng cô hỏi một câu: “Có phải vì dáng dấp của tôi không xinh đẹp như cô, cho nên anh Quang Hoa thích cô, mà không thích tôi không?”
Cổ Tiểu Nguyệt biết nếu mình không giải thích rõ ràng thật tốt, nhất định cô gái ngốc này sẽ bị tổn thương. Cổ Tiểu Nguyệt chăm chú nhìn con ngươi đang nén lệ của đối phương, hơi mím môi cười nói: “Cô biết anh Quang Hoa đã bao lâu, cô cảm thấy anh ấy sẽ là loại người coi trọng bề ngoài sao?”
Trần Tam Ny lau nước mắt, cô kiên định nói: “Đương nhiên không phải, anh Quang Hoa là người đàn ông tốt nhất trên đời. Hồi nhỏ tôi đã thích anh ấy, tôi hiểu rõ anh ấy không phải là người như vậy. Nhưng, tại sao anh ấy không thích tôi?
Cổ Tiểu Nguyệt lôi kéo bàn tay có chút thô ráp của Trần Tam Ny, cười an ủi: “Cô gái ngốc, giữa người với người là phải xem vào duyên phận. Anh Quang Hoa không thể thích cô, là nói rõ cô và anh ấy không có duyện phận làm vợ chồng. Tôi và anh ấy cách xa nhau ngàn dặm còn có thể yêu nhau, đây chính là duyên phận của chúng tôi. Chờ sau này, cô cũng sẽ gặp được một người đàn ông có thể phát hiện ra điểm tốt của cô, hai người cũng có thể hạnh phúc, tin tưởng tôi đi, nha!”
Cổ Tiểu Nguyệt thân mật khiến cho Trần Tam Ny từ từ buông xuống bất bình cùng thương cảm, cô lau nước mắt cười nói: “Ừ, tôi tin tưởng cô, nhất định tôi sẽ tìm được một người đàn ông còn tốt hơn so với anh Quang Hoa, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ dẫn đến trước mặt hai người, để hai người nhìn một chút, có được hay không?”
Thấy cô gái ngốc nghĩ thông suốt, Cổ Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Cô thân thiết đem tóc rơi bên ngoài ra đằng sau tai cho Trần Tam Ny, cười nói: “Được, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô nhìn thật kỹ, tôi và anh Quang Hoa đều hy vọng cô có thể trải qua hạnh phúc. Năm nay tôi mười sáu tuổi, còn cô Tam Ny, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Tam Ny cảm thấy Cổ Tiểu Nguyệt giống như tiên nữ vậy, vô cùng mỹ lệ, vô cùng dịu dàng và thiện lương. Đối đãi với tình địch là cô cũng có thể nhu hòa thân thiết, từ trong thâm tâm Trần Tam Ny đã thích cô gái xinh đẹp này rồi.
Cô cười ngây ngô nói: “Tôi tên là Trần Tam Ny, năm nay tôi mười lăm tuổi, tôi biết rõ cô tên là Tiểu Nguyệt phải không?” Cổ Tiểu Nguyệt ôn nhu cười một tiếng nói: “Đúng vậy, tôi tên là Cổ Tiểu Nguyệt, tôi thấy mình so với cô còn lớn hơn một tuổi, tôi làm chị của cô có được không, về sau cô cứ kêu tôi là chị Tiểu Nguyệt đi! Chị về sau muốn cùng em chung sống thật tốt, em lớn lên ở nơi này, cần phải giúp đỡ chị nhiều hơn mới phải nha!”
Có thể được Cổ Tiểu Nguyệt như tiên nữ làm chị, Trần Tam Ny kích động, mắt cũng sáng lên. Cô không thể tin nói: “Chị nói thật sao? Chị thật sự làm chị gái của em, không ngại em là cô gái nông thôn ngốc nghếch sao?”
Cổ Tiểu Nguyệt nắm tay Trần Tam Ny bảo đảm nói: “Đó là đương nhiên, cái người này sao mà đáng yêu vậy, chị dĩ nhiên nguyện ý có một người em gái tốt như em rồi.”
Vốn Lý Quang Hoa đang hết sức lo lắng, nhưng khi thấy nói tới nói lui một hồi, hai cô gái nhỏ đã thân mật thắm thiết nói cười, một bộ dáng chị em gái, làm cho anh không hiểu nổi.
Chẳng qua, chỉ cần Cổ Tiểu Nguyệt không chịu tổn thương, thì tất cả như thế nào cũng tốt. Sau khi Cổ Tiểu Nguyệt tiễn Trần Tam Ny vui vẻ hớn hở rời đi, liền phát hiện Lý Quang Hoa đã không kịp chờ mà đi tới bên cạnh mình.
Cô cố ý làm bộ như không để ý tới Lý Quang Hoa, tên ngốc kia trực tiếp ôm lấy bả vai của cô cuống cuồng nói: “Tiểu Nguyệt, em vẫn còn giận anh sao? Anh sai rồi, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng ngàn vạn lần không được không để ý tới anh…. Thật sự là một khắc anh cũng không thể rời bỏ em!” Nói xong ôm chặt lấy Cổ Tiểu Nguyệt vào trong ngực, lực độ rất lớn, giống như muốn đem thân thể Cổ Tiểu Nguyệt nhào nặn vào thân thể của anh vậy.
Cổ Tiểu Nguyệt cảm thán bản thân mình tự làm tự chịu, không có chuyện gì sao lại muốn khi dễ tên ngốc này chứ. Ôm lại Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt khẽ cười nói: “Đồ ngốc, làm sao em lại không để ý tới anh chứ, chẳng qua, về sau không cho bất kỳ người khác phái nào có cử chỉ thân mật với anh nữa, bằng không, em sẽ không cần anh nữa!”
Lý Quang Hoa buông Cổ Tiểu Nguyệt ra, nhìn nụ cười dí dỏm của cô gái nhỏ, những luống cuống trong lòng thoáng cái đã giảm bớt. Anh vội vàng đảm bảo nói: “Được, Tiểu Nguyệt, chỉ cần em không rời khỏi anh….. Anh đảm bảo sẽ không nhìn người phụ nữ khác, về sau nhất định sẽ khiến em vui vẻ, có được hay không?”
Cũng biết tên ngộc này rất dễ lừa gạt, Cổ Tiểu Nguyệt khẽ cười một tiếng nói: “Đây chính là anh nói đấy, anh cũng không được đổi ý nha. Ngộ nhỡ về sau nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dịu dàng, anh cũng không nên đi đường không nên đi nha!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT