Tịch Nhan hít một ngụm lãnh khí, dù có ngu đến mức nào cô cũng không thể không nhận ra vật đang kề thái dương mình là một cây súng. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa mới thoát khỏi đám người kia thì lại gặp được Phượng Minh Triệt.
"Sao vậy? Sợ rồi? Không phải hồi nãy cô rất mạnh miệng muốn tôi giết cô sao? Nói đi, là cô hại Tịch Du?"
Tịch Nhan mạnh dạn quay đầu nhìn Phượng Minh Triệt, chẳng một chút quan tâm tới vật đang kề thái dương mình mà tặng cho cậu ta một ánh mắt xem thường. Cô thật không hiểu nổi tại sao Tịch Kiều lại nói tên này thông minh, thử chui vào đây xem cậu ta thông minh ở chỗ nào? Cô là hộ lý của Tịch Nhan, có khi nào điên tới mức cho cô ta ăn thạch tín mà còn quay lại quan tâm để xuýt chút nữa bị cậu ta bóp chết không? Xin đi, cô chưa mắc bệnh dại.
Nhưng cô không muốn tốn công vô ích giải thích với tên bã đậu này. Càng nói sẽ càng là cái cớ để cậu ta bóp cò bắn cô "đầu óc nở hoa". Chuyện quan trọng nhất là làm cách nào thoát khỏi cái xe này để về nhà động não nhớ lại trong nguyên tác ai là chủ mưu phía sau vụ này. Nếu không, để các nam chủ khác biết thì chẳng "lịch sự" hỏi khẩu cung như cậu ta, kẻ có tiếng nữ phụ như cô sẽ bị xử bắn tại chỗ.
Im lặng quan sát đám người bao vây trước mặt, đây chẳng phải là đám người hồi nãy muốn bắt cô sao, chỉ là không thấy tên "đầu đàn". Lùi lại vài bước nhìn những cây gậy sắt trên tay bọn họ, đúng là đã có phòng bị kĩ càng, xem ra lần này cô không thể xài chiêu cũ được.
"Chị xinh đẹp, cứu em!"
Tiếng kêu thất thanh của Khang Vũ làm Tịch Nhan giật mình. Quay đầu lại đã thấy thằng nhóc bị một tên áo đen xách lên xe. Mấy tên còn lại chớp thời cơ bao vây cô, người nào cũng cầm gậy cảnh giác.
"Cậu chủ của chúng tôi muốn gặp... cô!"
Câu nói không cần công đá của Tịch Nhan cũng tự nhiên đứt đoạn. Chủ yếu là tên mở miệng vừa nói đến đoạn quan trọng thì bất giác đưa tay che hạ bộ. Tịch Nhan khẽ thở dài, cúi đầu nhìn xuống cây súng trên tay. Hết cách rồi, thôi thì theo họ vậy.
Chiếc ô tô thượng hạng dừng lại trước cổng một căn biệt thự. Đám người ngồi hai bên nhanh chóng xuống khỏi xe cung kính, nhóc Khang Vũ ngả người ra, mệt mỏi ném chiếc balo cho một tên đứng dưới rồi lôi tay Tịch Nhan đi xuống.
Tịch Nhan vẫn đang trong tình trạng xử lý thông tin, hết nhìn về phía tên áo đen đang giữ balo của Khang Vũ lại nhìn hai hàng người đứng ngay ngắn bên đường. Như thế này là sao?
Khang Vũ thấy cô vẫn ngẩn người thì ngẩng đầu cười toe toét.
"Chị xinh đẹp, anh của em muốn gặp chị!"
Mấu chốt đã được cởi bỏ, thông tin nhanh chóng chắp ghép thành mắt xích. Anh của em muốn gặp chị? Cậu chủ chúng tôi muốn gặp cô? Đây rõ ràng là "không bẻ gãy được thì uốn cong", bắt cô không được thì đem một đứa bé ra lừa gạt. Thật vô sỉ!
Đi theo Khang Vũ vào một căn phòng xa hoa, tứ phía đều là nội thất sang trọng. Thằng nhóc dòm bên ngoài một cái liền vội vàng đóng cửa lại. Tịch Nhan không để ý nhìn quanh, căn phòng này rất rộng, có vẻ như là phòng làm việc. Nhìn cánh cửa gỗ màu nâu đối diện lối cô vừa vào vẫn đóng chặt, chắc hẳn, "người muốn gặp cô" đang ở trong đó.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hồi nãy khi đám người áo đen đưa Tịch Nhan và Khang Vũ lên xe cô đã nhìn thấy trên cổ tay mỗi người đều có một hình xăm mặt trăng màu đỏ. Mà theo nguyên tác, huyết nguyệt là biểu tượng của một bang hội dưới trướng Arthur. Đương nhiên, cậu chủ của họ chỉ có thể là tên nam chủ máu lạnh này.
Nhìn Arthur vẫn hướng ánh mắt về phía chân trời xa xăm, có chút đăm chiêu. Khuôn mặt cao ngạo dưới ánh chiều tà dường như trở nên trong suốt. Mị hoặc nao lòng.
"Rầm" một tiếng đóng cửa, Tịch Nhan là cố tình cho Arthur nghe thấy. Cô không phải người rảnh rỗi tới mức để anh ta bắt đến đây ngắm lưng.
Hành động này quả nhiên có tác dụng, Arthur nhanh chóng quay lại nhìn Tịch Nhan, dửng dưng như thể tới giờ mới nhận ra sự có mặt của cô và việc cô xuất hiện ở nơi này chẳng có liên quan gì đến hắn. Rút hai tay ra khỏi túi, Arthur sải bước tiến lại ghế salon, ngồi xuống rót rượu.
"Tới rồi à. Ngồi xuống đi!"
"Có chuyện gì nói luôn đi, tôi không rảnh. Không phải anh muốn tôi tới chỉ để uống rượu với anh thôi chứ."
Tịch Nhan đứng im nhìn, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống ghế. Tới mức phải lợi dụng em trai để gạt cô tới đây mà hắn ta lại chỉ thản nhiên ngồi uống rượu. Như thế này có phải thừa hơi quá không?
Mặc dù tiếng trống bụng rất nhỏ lại nhanh chóng bị Tịch Nhan di chân che đi. Nhưng Arthur là ai? Kẻ sở hữu trí tuệ thông minh, tương lai nắm trong tay vận mệnh cả đất nước. Một âm thanh như vậy mà không nghe ra thì hắn đã chẳng làm chủ được thiên hạ. Đặt đũa xuống, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan, giọng hắn bông đùa.
"Hình như tôi nghe thấy tiếng cóc kêu, em có nghe thấy không?"
Tịch Nhan quay phắt lại, cóc kêu cái đầu nhà hắn. Mà Arthur chẳng quan tâm đến ánh mắt của cô, khẽ nhướng mày chỉ xuống ghế, Tịch Nhan không kìm được nhìn bàn ăn thịnh soạn, thì cô ngồi.
Đặt mông xuống ghế, hai tay ôm chặt balo không chịu buông, dù gì cũng là trong hang cọp, không thể không phòng thủ. Hơn nữa, người trước mặt còn là một tên vô sỉ được sao hồng loan chiếu.
Arthur thâm trầm nhìn ánh mắt Tịch Nhan ban cho hắn. Thật ra từ lần gặp cô ở sau trường hắn đã biết nữ nhân này không đơn giản. Không mu muội ngu ngốc như trước kia từng thấy, mà trở thành một loại điềm tĩnh đến không thể xuyên thấu. Đôi mắt xanh lúc nào cũng yên lặng, nhưng chỉ cần ném vào nó thứ gì bản thân sẽ nhận lại thứ đó, thậm chí còn lớn hơn nhiều lần.
Cúi đầu nhấc chiếc hộp màu vàng bên dưới để lên bàn, hắn lạnh nhạt tiếp tục nhấm nháp rượu.
"Đêm nay mặc cái này tới gặp tôi."
Tịch Nhan im lặng quan sát vật trước mặt, một chiếc hộp khá lớn, mặt trên được buộc bằng chiếc nơ đỏ vô cùng sặc sỡ. Đêm nay mặc cái này tới gặp tôi? Thật là, cô không khỏi cười nhạt. Tịch Nhan cô dạo này hình như rất có duyên với quần áo. Không phải nói đùa nhưng cô đảm bảo, bộ đồ trong chiếc hộp kia không phải màu đỏ rực rỡ thì cũng là màu vàng chói sáng.
"Tại sao?"
Thở dài một cái hỏi lại. Giọng điệu này, là hắn đang ra lệnh cho cô à? Vậy nói xem, tại sao cô phải nghe lời hắn. Tịch Nhan từ trước tới giờ ghét nhất bị người khác khống chế, hơn nữa còn là nam nhân này.
"Nếu muốn Trình Nhã sống thì nghe lời đi!"
"Vô sỉ!"
Hai tiếng ngắn gọn không nhịn được nhả ra. Dù biết là chuyện Trình Nhã sống cùng cô chẳng giấu được đám nam nhân quyền lực này, nhưng một câu đe dọa kia quả thực quá sức vô sỉ.
"Mẫu hậu! Người từng nói muốn thấy con dâu. Cô ấy... có được không?"
...
Tịch Nhan ra tới sân, dang tay hít dài một hơi, khác hẳn với không khí như áp bức trong phòng Arthur, bên ngoài quả thật rất trong lành.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, hồi nãy vì bị Khang Vũ lôi nhanh nên cô không để ý. Giờ nhìn lại, quả thật, y chang cái phủ tổng thống. Vệ sĩ đứng trước cổng, vệ sĩ đứng trong nhà, vệ sĩ ngoài hành lang, thậm chí còn có cả vệ sĩ đi bộ tuần tra. Thế này, liệu trước nhà vệ sinh có không nhỉ?
Lắc đầu tập tan suy nghĩ vớ vẩn, đang muốn bước đi lại có thứ gì đó bay ra từ cửa sổ khiến cô dừng lại. Trời đã ngả tối, lại thêm dưới đất rụng đầy lá khô nên Tịch Nhan chẳng thể thấy gì. Nghe theo âm thanh thì hình như là một mảnh giấy bị vo tròn.
"Tại sao có tung tích của một đứa con gái cũng không tìm được hả? Tôi thuê người vô dụng như các người để làm gì?
"Công chúa! Thần đã cho người tìm kiếm khắp nơi rồi, nhất định sẽ nhanh thấy..."
"Nhất định, nhất định, nhất định, câu này đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Ngày nào cũng là nhất định, không thấy chán sao? Tôi cho các người ba ngày, không tìm được cô ta thì vác đầu về đây gặp tôi nghe rõ chưa?"
Tiếng nói đầy phẫn nộ vang ra từ căn phòng phía sau lọt vào tai Tịch Nhan. Vì đứng quay lưng về phía cửa sổ nên cô không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Dù biết nghe trộm không phải việc tốt, nhất là khi chính bản thân đang đứng trong hang cọp. Nếu bị phát hiện thì đêm nay cô chẳng còn đường mà quay về. Nhưng là, nó cứ đập vào tai thì cô có thể làm gì, coi như miễn cưỡng đi!
Nhưng thông tin nghe được quả thật rất đắt giá. Công chúa? Là công chúa Y Thiên sao? Nếu Tịch Nhan không nhầm thì đây là em gái Arthur, đứa con gái duy nhất của đức vua. Nhếch nhẹ môi một cái, nữ phụ thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện.
Đôi giày búp bê bước nhanh qua tấm ảnh bị vo tròn nhăn nheo trên đất. Tịch Nhan chẳng hề biết, nếu cô níu lại thêm một chút để bóng đèn trên đầu bật sáng. Cô sẽ thấy được, khuôn mặt người con gái bị rạch nát trên tấm ảnh dưới đất, chính là cô.
"Mau chóng tìm ra tung tích của cô ta cho tôi! Khuyến rũ anh Thiệu Khâm, tôi nhất định sẽ khiến Mẫn Tịch Nhan sống không bằng chết!"
...............................
Nữ phụ thế kỉ 31
Chap 10: (2)
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
......Sẵn sàng nhận gạch đá......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT