Tôi giàu vật chất nhưng thiếu tình cảm. Tôi có thừa những thứ người khác muốn nhưng chưa bao giờ có được thứ mình cần.

•·•·•·•·•

Sáng sớm...

Mặt trời tỏa ra những tia nắng xáng lạn xuống mặt đất khiến ai ai cũng cảm thấy thoải mái vô cùng. Buổi sáng ở khu này cũng chẳng có gì khác lạ, người già đi tập dưỡng sinh, trai gái dắt nhau chạy bộ. Khu chợ nhỏ đầm ấm ồn ào tiếng mua bán, tấp nập già trẻ đứng trước quầy hàng. Những trái cam, cành hoa vẫn còn đọng nước, lấp lánh dưới ánh ban mai.

"Này! Đi xuống ngay. Ai cho cô nằm trên giường của Tiểu Nhan hả?"

Tiếng nói của một thiếu niên vang khắp tầng năm khu trọ nhỏ bé. Nhiều người đi qua phòng 29x nghe được tiếng nói giật gân thì bất giác bị dọa cho dừng bước, lắc đầu cười trừ rồi đi tiếp. Con chó Bichon Frise nằm trong góc phòng đang ngủ bỗng giật mình một cái, đứng dậy xù lông. Tới khi không thấy gì xung quanh thì ấm ức nằm xuống, quay tròn trên ghế ư ử nhắm mắt ngủ.

Thế mới nói, một khi đã lên cơn thì động vật cũng không buông tha!

Trong phòng, Khắc Hy nhăn mặt, hai tay mất hình tượng túm lấy hai cổ chân Trình Nhã, dùng hết sức lực kéo ra khỏi giường. Mà cái người nằm sấp ở trên cũng chẳng chịu thua, gan lì chống chọi, ra sức đạp chân ra khỏi tay người đứng dưới. Hai cổ tay trắng nõn bám chặt lấy thành giường, dù bị giật thế nào cũng không chịu buông. Bực bội lý lẽ.

"A a... Đây là giường của Nhã mà, Tiểu Nhan cho Nhã nằm."

Khắc Hy đã bực nay có bực hơn, khuôn mặt yêu nghiệt càng ngày càng đen. Nghiến răng hét lên tức tối.

"Đã nói không được gọi Tiểu Nhan nữa mà, cái đó để mình tôi gọi thôi nghe chưa. Còn gọi nữa tôi đem cô cho con Dalmatian phòng bên xé xác."

"Hôm qua bà Vương gửi nó cho Nhã trông, Nhã mua chuộc nó rồi, nó không cắn Nhã nữa đâu. Còn có con Min tầng một của ông chủ, con Lulu tầng trên của cô bán đậu, con Jone phòng 05x của chú giao báo, Nhã thân với chúng nó lắm. Khắc Hy đừng hòng dọa được Nhã, Nhã không sợ Khắc Hy đâu."

Trình Nhã chật vật trên giường, ngây ngốc đốp lại Khắc Hy, khó khăn thống kê số lượng "bạn thân" sau ba ngày đi khắp khu trọ làm quen. Cơn giận của Khắc Hy đã lên đến đỉnh điểm, bản tính "hiền lành" và bộ dạng "đáng yêu" bên cạnh Tịch Nhan thường ngày biến mất vô tung vô ảnh. Để lại khuôn mặt lạnh lùng của một tên côn đồ đầu đường sắc lẻm nhìn Trình Nhã. Hai tay vẫn chưa có dấu hiệu buông tha cho cái cổ chân sắp gãy đáng thương. Đè nén cảm xúc muốn giết người xuống tận dạ dày, phừng phừng hét.

"Cô xuống đây ngay cho tôi!"

Trình Nhã vẫn chẳng có gì là sợ hãi, vẻ mặt nhơn nhơn muốn ăn đòn hồn nhiên quay lại nhìn Khắc Hy. Đừng có nói thằng nhóc, ngay cả cô cũng muốn lao xuống mà bóp cổ người đối diện. Không đẹp trai bằng anh Du Thần, không học giỏi bằng anh Du Thần, không tốt bằng anh Du Thần. Lấy quyền gì bắt cô đi xuống? Hôm qua vì mải chơi với lũ chó tới khuya nên ngủ muộn, Trình Nhã vẫn vô cùng muốn nhắm mắt. Vậy mà lại bị tên xấu xa này tới phá, nghĩ tới đây liền trợn mắt cắn răng hét lại.

"Không xuống!"

"Tôi nói cô đi xuống!"

"Không xuống mà!!!"

Tịch Nhan đặt ba tô mì xuống bàn ăn, mỉm cười nhìn màn đấu khẩu quen thuộc trước mặt. Đã ba ngày kể từ khi cô đưa Trình Nhã về ở cùng, Khắc Hy và thành viên mới này hình như chẳng có giây phút nào hòa thuận. Một người ngang bướng, một người không chịu thiệt. Nước và lửa còn có thể vì nhau mà dập tắt, còn hai người trước mặt, đều là lửa, không cẩn thận cháy nhà cô lúc nào không hay.

Thật ra một tiếng đầu hai người này gặp nhau rất thân thiện. Tình thương mến thương cùng nhau đọc báo, xem TV. Tới khi Khắc Hy muốn ở lại ngủ, cả hai cùng tranh nhau cái giường một mét của cô. Một người ở trên ôm nệm bám thành giường, một người ở dưới chống hông ôm gối. Màn tranh đấu được quyết định bởi một cái oẳn tù xì. Cuối cùng, Trình Nhã chiếm thế thượng phong, cười te tởn vẫy tay chào Khắc Hy bên ngoài, oai hùng đóng cửa. Khiến thằng nhóc đứng tới nửa đêm vẫn phải bỏ qua "nỗi sợ biến thái" mà mò về nhà. Còn Tịch Nhan, cô có cảm giác mình giống một người mẹ đơn thân một mình nuôi... hai đứa con nhỏ.

"Ăn cơm thôi!"

Vừa nghe thấy tiếng cô, cả hai người đều bỏ qua việc đang cãi lộn mà chạy tới bàn ăn tranh chấp ghế ngồi. Tịch Nhan ngồi xuống ghế khẽ thở dài nhìn Khắc Hy và Trình Nhã, một người là tiểu thư tập đoàn Hằng Viễn, cha mẹ nuông chiều, muốn bao nhiêu tiền bạc có bấy nhiêu tiền bạc. Một người là tên côn đồ đầu đường mười sáu tuổi, búng tay một cái thì vào nhà hàng ăn nổ bụng cũng chẳng hết tiền. Vậy mà giờ đây cả hai lại đang sì sụp tranh nhau ăn mì gói của cô ngon lành. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì chỉ có nước khiến người ta cười chảy nước mắt.

Đang tính cúi đầu xuống ăn, hai hộp quà màu sắc nằm gọn trên bàn đập vào mắt Tịch Nhan. Cô ngẩn người nhìn một lát, ngạc nhiên hỏi.

"Khắc Hy, đây là gì?"

Khắc Hy ngẩng đầu nhìn, làm ra vẻ rất tự nhiên, giống như tới giờ mới nhận ra sự hiện diện của hai vật kì lạ trên bàn.

"Không biết! Em thấy để trước cửa, hai hộp đều không phải màu đỏ nên mang vào!"

Tịch Nhan trầm mặc, không quá ngạc nhiên trước câu trả lời kì lạ của Khắc Hy. Đơn giản vì như cô đã nói, Mạnh Thành Lăng ngày nào cũng gửi một bộ váy đắt tiền đến cho cô, mà tất cả những thứ đó đều được đóng trong một chiếc hộp màu đỏ. Nói mới nhớ, mấy hôm nay cô không nhìn thấy chúng trước cửa, có lẽ Khắc Hy đã thay cô quăng vào thùng rác hết rồi.

"Tiểu Nhan! Trong đó có gì vậy?"

Trình Nhã nghiêng đầu nhìn hai hộp quà tò mò hỏi, mép miệng vẫn còn dính một chút nước sốt. Tịch Nhan bật cười, hoàn toàn không thể nhìn ra đây là người đã từng có ý định hủy dung cô ngay ngày đi học đầu tiên.

"Nhã mở ra đi!"

Trình Nhã vui vẻ đứng dậy, đang tính chạy ra mở thì bị Khắc Hy túm cổ áo lôi lại xuống ghế. Thằng nhóc thản nhiên gắp mì, không nhìn cô và Trình Nhã mở miệng.

"Bất lịch sự... Quà của Tiểu Nhan thì Tiểu Nhan mở đi, cho cô ta đụng vào hư hết!"

Trình Nhã quay phắt lại, nguýt khắc Hy một cái sắc lẹm. Tưởng trừng như nếu có móng vuốt, cô sẽ ngay lập tức lao vào mà cào rách khuôn mặt trơn bóng của thằng nhóc trước mặt.

Tịch Nhan mỉm cười, hai người này đúng là chẳng bao giờ hòa thuận. Quay sang nhìn hai hộp quà, trầm lặng một hồi quyết định ra mở.

Hộp thứ nhất màu xanh đậm, là một đôi giày cao gót pha lê màu xanh lơ.

Tịch Nhan ngẩn người vài giây, đây không phải của Mạnh Thành Lăng, là ai rảnh rỗi tặng cô những thứ này?

Tiếp tục mở hộp thứ hai, màu nhạt hơn. Bên trong có một bộ váy chiết eo màu lơ nhạt, tấm thiệp đậm màu cài vào nhành hoa cúc xanh.

"Nếu muốn biết tôi là ai thì đêm nay hãy bận những thứ này tới Mạnh gia dự tiệc."

Gấp mảnh giấy lại, vuốt nhẹ cách hoa cúc mềm mượt trên tay trầm ngâm. Kẻ biết cô thích hoa cúc xanh chỉ có thể là người đó.

~*~

Tịch Nhan hai tay bưng hai xô nước đi trên hành lang bệnh viện, thản nhiên vui vẻ nhìn bên này một chút, bên kia một chút cười nhẹ.

Hôm nay đã là ngày thứ hai cô làm cái việc được người khác xem là không bình thường này. Nhưng cô đâu có muốn người ta nói mình thần kinh, chỉ là do sở thích biến thái của bệnh nhân cô phải chăm sóc mà thôi.

Chả là, trong lịch làm việc của cô bao gồm rất nhiều thứ, trong đó có hằng ngày đều phải xách nước đi theo đường ziczac từ tầng trệt lên tầng mười bệnh viện mà không được dùng thang máy. Sau khi dùng nước đó lau sàn thì đi ngược chiều với lúc lên đem nước xuống tầng trệt đổ. Một công việc vô cùng đặc biệt. Và bệnh nhân biến thái của cô chẳng ai khác ngoài nữ chính Mẫn Tịch Du.

Đứng trước phòng bệnh, Tịch Nhan thở dài nhìn những bó hoa to lớn để tràn lan dưới đất. Hoa gì cũng có, màu gì cũng có, chẳng khác chi cái công viên nhân tạo. Không quá ngạc nhiên, chỉ thầm cảm ơn vì giờ này không phải giờ thăm viện. Nếu không cô đã được chứng kiến một dàn mĩ nam đứng chật cửa. Không phải nói quá nhưng nếu họ cứ xếp hàng thì từ tầng một lên tầng mười cũng chưa chắc hết.

Theo Tịch Nhan biết, Tịch Du nằm viện đã được gần một tuần. Nghe mấy cô y tá robot nói, viễn cảnh ấy chẳng ngày nào là không xuất hiện. Có người ngày nào cũng tới, có người cách một ngày lại tới, mặc dù chưa được vào thăm nữ chính lần nào những vẫn luôn dai dẳng đứng tới khi bảo vệ đuổi mới chịu về.

Đúng là nhân vật được sủng dưới bàn tay vàng của tác giả, cái gì cũng phải trên trời. Tịch Nhan cúi đầu nhìn bộ đồ hộ lý trên người, xem đi, khác xa một trời một vực.

Mở cửa ra, nhìn Mẫn Tịch Du nằm ngủ trên giường. Mái tóc đen óng mượt chảy xuống gối, hàng mi rậm rung nhẹ rợp bóng. Gò má ửng hồng vì nắng, đôi môi đỏ mọng ươn ướt cong cong cười. Đây chính là lý do vì sao Tịch Du được gắn mác nữ chính, dù nằm viện đã mấy ngày nhưng nhan sắc không hề bị suy sụt.

Tịch Nhan đứng im nhìn, không thể không thừa nhận, lúc ngủ Tịch Du thật sự rất xinh đẹp. Giống như một con búp bê trong sạch chẳng biết gì tới phỉ nộ ái ố của thế gian. Ngay cả cô cũng không thể nhận ra người trên giường là kẻ hai mặt nổi trội nhất nhà.

Đóng cửa tiến lại nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất lên, màn hình là ảnh Tịch Du ngủ nướng trên bàn. Nhếch môi cười nhạt, đây chẳng phải bức hình Tịch Nhan trước đây chụp trộm cô ta sao. Chợt cảm thấy chủ thể quá ngu ngốc, thật không thể ngờ rằng cũng có những lúc trong thâm tâm cô đã từng coi Tịch Du là em gái. Từng nghĩ tới viễn cảnh có một gia đình đầm ấm, hằng ngày vui vẻ cùng em gái đi học. Chỉ là, hi vọng nhỏ bé vừa nhen nhóm đã bị cô ta và mẹ cô đạp lên dập nát.

Đặt điện thoại xuống cạnh Mẫn Tịch Du, tiện thể kéo lại chăn cho cô ta và chỉnh lại nhiệt độ điều hòa. Dù là chẳng muốn làm nhưng đây là công việc của một hộ lý, cô không thể qua loa.

Quay lại giặt giẻ lau sàn, Tịch Nhan hoa mắt nhìn những giỏ hoa quả được các nam chủ sai người đem tới đặt đầy trên bàn. Cuộc đời đúng là chẳng bao giờ có công bằng, kẻ thì đồ ăn thừa thãi không dùng đến, người thì chẳng có thứ bỏ bụng.

Nói ra thì cũng thật buồn cười, mấy ngày trước giữa Tịch Du và Lãnh Du Thần có xảy ra kịch tình. Nữ chính lội mưa cả đêm, về nhà liền bị sốt, cả Mẫn gia náo loạn, tá hỏa đưa cô ta đi bệnh viện. Vậy là chỉ vài phút sau các nam chủ đã tập tụ đông đủ. Kẻ đứng người ngồi lo lắng, chỉ có Lãnh Du Thần là thực tế hơn, túm lấy cổ áo ông bác sĩ mà hét vào mặt ông ta lời thoại kinh điển.

"Cô ấy mà có chuyện gì tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này!"

Dù biết là anh ta đang hối hận vì khiến nữ chính nằm viện nhưng Tịch Nhan thề, lúc đó cô mà xuất hiện ở đấy sẽ chẳng lưu tình mà tặng anh ta một cú đấm. Nữ chính có chuyện cũng là do anh ta chù ẻo hết.

Thở dài một cái cúi xuống tiếp tục lau sàn, đây chính là một công việc phát sinh khi Mẫn Tịch Du và Triệu Thục Yến mẹ cô biết hộ lý của cô ta là Tịch Nhan. Bình thường, công việc này sẽ được giao cho lao công người máy, vì quá "yêu thương" đứa con gái này nên mẹ cô đã đặc biệt yêu cầu bệnh viện nhường cô hết. Từ lau sàn, giặt giũ, cọ rửa nhà vệ sinh và một vài công việc từ trên trời rơi xuống cho nó đầy danh sách. Mà một trong số đó chính là màn xách nước chạy bộ hồi nãy của cô và tắm rửa cho con Husky của bệnh nhân phòng kế bên hằng ngày.

Lúc đầu Tịch Nhan vô cùng sửng sốt, sau đó mới biết, bệnh viện ở thế kỉ này không cấm mang động vật vào. Thậm chí ở đây còn có khoa dành riêng cho động vật của bệnh nhân.

Thế mới nói, trời xanh thật "có" mắt!

̉Nhìn lại bản thân mình, có thể sẽ có người nói cô ngu ngốc, tại sao phải làm bao nhiêu việc như vậy lại không chịu bỏ. Nhưng họ chỉ nhìn vào diễn biến mà không thèm xem kết quả, tuy việc làm của cô có cực một chút, nhưng số tiền lương nhận được từ những nam chủ hào phóng lớn gấp mấy lần người khác. Nghĩ tới cảnh có được một mâm cơm thịnh soạn cho Khắc Hy và Trình Nhã là cô vui. Dại gì không làm!

Cạch!

Cửa mở, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn, giờ này không phải giờ thăm viện, tại sao lại có người vào đây.

Vừa quay đầu lại đã thấy một nam nhân mặc nguyên cây đen bước vào. Mái tóc đen tuyền lấp lánh dưới nắng như màu bạch kim, vài sợi dài vương trên vai rối loạn xòa vào cổ. Khí chất cao ngạo mang theo sự tùy ý nhưng lạnh nhạt. Phượng mâu đỏ rực sắc bén đầy hàn khí, âm trầm mà u lãnh. Mặc dù không nói gì nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi không dám lại gần. Quả thật, tuấn tú cao ngất, hoàn toàn không phải người đơn giản.

Tịch Nhan biết cậu ta, Phượng Minh Triệt.

Vậy là nam chủ thứ tư ra mắt. Phượng Minh Triệt, cháu trai đích tôn của dòng họ Phượng Minh, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn PM Phượng Minh Đức. Phó chủ tịch hội học sinh học viện Quang Vu. Thật là toàn những vị thế khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Không hổ danh nam chủ, người nào cũng gia thế hiển hách, người nào cũng yêu nghiệt trong yêu nghiệt. Quyết định rút lui của Tịch Nhan thật đúng đắn, cô thân cô thế cô như vậy, làm sao tranh giành được với Tịch Du. Chỉ sợ vừa mở miệng ra đã không toàn mạng.

Cúi đầu để che đi sự rối loạn, Tịch Nhan chẳng hề biết Phượng Minh Triệt đang cau mày nhìn mình. Cậu làm sao không biết cô là ai được, danh tiếng Mẫn Tịch Nhan vang khắp trường, một phó chủ tịch hội học sinh như cậu tất nhiên rõ hơn ai.

Phượng mâu đỏ au nhanh chóng chuyển sang khinh bỉ chớp nhoáng, cậu quay đầu tiến lại chỗ Tịch Du.

Không gian rơi vào im lặng, Tịch Nhan chỉ cúi đầu lau sàn. Điều này là đương nhiên, cậu ta là Phượng Minh Triệt, cô là Mẫn Tịch Nhan, hội phó hội học sinh và học viên thối nát nhất học viện thì có gì để nói chuyện. Nhưng cứ chốc chốc cô lại cảm thấy có một cặp mắt băng lạnh dõi theo. Như vậy là ý gì? Nói xem, cô mắc nợ cậu ta à?

Quẳng cây lau sàn vào xô nước, cuối cùng cũng xong việc. Quay lại nhìn những thứ hoa quả trên bàn, hoàn toàn không để ý tới Phượng Minh Triệt mà xách hai giỏ đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, Tịch Nhan trầm lặng đứng bên ngoài nhìn dòng bệnh nhân trên hành lang. Cúi xuống thứ trên tay mình, trong phòng Tịch Du nhiều như vậy, cô lấy đi một chút chắc cũng không ai để ý. Nghĩ vậy rồi mỉm cười, quên cả việc mình đang là hộ lý mà nhìn sang dãy nhà bên cạnh, viện nhi thẳng tiến.

...

Tịch Nhan vội về lại phòng bệnh, hồi nãy cô nghe thấy ai đó nói Tịch Du xảy ra chuyện. Làm sao có thể, cô ta chỉ bị sốt nhẹ thôi, nằm viện gần một tuần rồi thì có thể có chuyện gì. Hơn nữa, cô chỉ mới đi một lát, vả lại lúc đó trong phòng còn có Phượng Minh Triệt mà.

Vừa về tới nơi đã thấy Phượng Minh Triệt ngồi trên ghế chờ, hai tay chống đầu gục xuống, hiện rõ vẻ lo lắng tột cùng. Trong phòng, bác sĩ cùng y tá hối hả cấp cứu, người nào cũng mồ hôi nhễ nhại.

"Tịch Du sao vậy, tại sao lại thành ra như vậy?"

Tịch Nhan rối loạn hỏi Phượng Minh Triệt, cậu ta ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ au ánh lên sự căm giận chán ghét.

"Cô còn hỏi tôi sao? Bác sĩ nói cô ấy vì ăn phải thức ăn có chứa thạch tín. Cô là hộ lý của cô ấy, cô còn muốn giả tạo sao Mẫn Tịch Nhan!"

Ba từ cuối được gằn mạnh, Phượng Minh Triệt lạnh lùng đưa tay bóp chặt cổ Tịch Nhan khiến cô không kịp phản ứng.

"Tôi... k... không..... có!"

Lời nói trở nên khó nhọc vì đứt đoạn. Thức ăn có chứa thạch tín, cô thật sự không làm. Nhưng lời này thì có ý nghĩa gì, trong mắt Phượng Minh Triệt, cô chẳng bao giờ là người tốt đẹp. Tội danh cậu ta ghép cho cô còn có thể chối cãi được sao.

"Mẫn Tịch Nhan, trước đây tôi không ra tay với cô bởi vì cô là chị của Tiểu Du. Một đứa con gái hư hỏng như cô đáng ra tôi phải giết từ lâu rồi. Loại người ngay cả em gái mình cũng hãm hại, thật không đáng sống."

Tịch Nhan nhìn hắn bật cười, tiếng cười ngắt quãng vỡ vụn bởi lực tay của Phượng Minh Triệt. Cậu ngạc nhiên nhìn cô, tay lới lỏng.

"Phượng Minh Triệt, cậu nói tôi không đáng sống, vậy thì giết tôi đi, dùng chính đôi tay nhuốm máu của cậu giết chết tôi đi. Nếu hôm nay cậu không làm được, sau này tôi còn sống sẽ dùng tất cả những gì cậu làm với tôi trả lại hết cho Mẫn Tịch Du. Khiến cô ta còn nghiệt ngã hơn tôi gấp trăm lần."

Đôi mắt đỏ au lúc này hằn lên tơ máu. Phượng Minh Triệt trừng mắt như muốn đem tất cả sức lực đổ vào bàn tay lên gân trên cổ Tịch Nhan. Mắt cô mờ đi, khoảng không trước mặt trở nên tối sầm, mặt tái đi vì ngộp thở. Mặc dù vậy trên môi vẫn hiện ra nụ cười khinh bỉ̉, hiển nhiên không một tiếng khóc lóc van xin. Sự kiên cường này càng khiến Phượng Minh Triệt cảm thấy tức giận, bàn tay trên cổ cô siết càng chặt, tựa như muốn đem cả người Tịch Nhan tan ra thành cát.

Khoảnh khắc tưởng trừng như không còn chống đỡ được, bàn tay Phượng Minh Triệt chợt lới lỏng, từ từ thả cô ra. Tịch Nhan trượt người xuống đất, ho sặc sụa.

Tống Thiệu Khâm một tay đút túi, tay còn lại nắm chặt con dao mổ cứa từng đường rạch dài lên cổ tay Phượng Minh Triệt. Máu tràn ra, thấm đỏ lưỡi dao sáng bóng, chảy xuôi xuống bàn tay đang hạ dần của cậu. Từng giọt tóc tách nhỏ xuống sàn nhà, vỡ tan như những đóa mạn châu sa hoa dập nát.

Phượng Minh Triệt trừng mắt nhìn Tống Thiệu Khâm, con dao mổ thấm máu nổi bật trên chiếc áo blouse trắng. Đáp lại cậu chỉ là một cái nhếch môi khiêu khích, đem theo cảnh cáo.

"Minh Triệt thiếu gia, cậu không thèm máu tới mức ngay cả hộ lý của người yêu cũng muốn giết chứ?"

Phượng Minh Triệt nhìn vết thương trên tay, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi. Tống Thiệu Khâm thâm trầm nhìn theo bóng lưng nam nhân, tới khi khuất sau hành lang hắn mới vội ném con dao mổ xuống đất. Đau xót nhìn Tịch Nhan cúi gằm mặt ho sù sụ, cuối cùng vẫn không chịu nổi vòng tay ôm cô vào lòng.

"Lâm Di"

Tịch Nhan nghe mang máng ai đó gọi mình, vòng tay ôm cô rất chặt, ấm áp lạ thường. Cô như đi lạc vào mê cung không lối thoát, tới khi ngửi thấy mùi hoa quỳnh vàng mới giật mình mở mắt ra.

Tống Thiệu Khâm vén nhẹ sợi tóc vương trên trán Tịch Nhan, nhìn cô ân cần.

"Tịch Nhan, đừng sợ!"

Tịch Nhan!

Tịch Nhan!

Tựa như nhát búa đập mạnh xuống tim cô, Tịch Nhan gạt tay Tống Thiệu Khâm ra lùi người lại, nhìn hắn cười đến thê lương. Đôi mắt này không phải của người đó, khuôn mặt này không phải của người đó. Tất cả thân xác của người trước mặt đều không phải của người đó. Hoàn toàn không có chút gì giống người đó. Cô, lại ảo tưởng rồi.

"Tịch Nhan!"

"Đừng chạm vào tôi!"

Tống Thiệu Khâm lo lắng nhìn Tịch Nhan, bàn tay đưa lên muốn chạm vào cô liền hốt hoảng ngăn lại. Tại sao hắn lại cứu cô? Tại sao lại tốt với cô giống người ấy tới vậy? Tại sao lại muốn gieo cho cô ảo tưởng?

Được rồi, là cô thừa nhận cô sợ hắn, dù có phải hét lên cô cũng sẽ nói mình sợ Tống Thiệu Khâm. Cô sợ nụ cười đẹp nhưng đầy âm hiểm của hắn ta. Sợ đôi mắt lục bảo không hiện lên ý cười của hắn ta. Sợ con dao mổ thấm máu cùng chính con người của hắn ta. Bởi vì hắn là kẻ vô cùng khó đoán, từ nhỏ đã sở hữu trí tuệ hơn người. Hắn năm nay hai mươi, ở cái độ tuổi nhiều người còn ăn bám cha mẹ, ngửa tay xin tiền thì hắn lại là một bác sĩ tài giỏi có tiếng.

Vết sẹo trên lưng Tịch Nhan còn âm ỉ, nóng rát như bị ai thiêu đốt không phải anh ta ban cho sao? Giả tạo! Cô phải nhớ, tất cả chỉ là giả tạo. Dù biết vậy nhưng cô vẫn sợ một ngày mình bị lún sâu vào sự giả tạo đó, càng vẫy vùng càng rơi vào tuyệt vọng.

Tịch Nhan quay đi, từng bước chân không vững trên đất tựa như có thể vướng nhau mà xụp đổ bất cứ lúc nào. Đó là Tống Thiệu Khâm, là nam chủ của Tịch Du, là chồng của em gái cô. Là kẻ từng muốn đưa cô tới địa phủ. Nghĩ tới đây, trên môi liền nở một nụ cười chua xót. Ở thế giới thực là nực cười, trong thế giới này cũng lại vô cùng nực cười.

Nhìn vào màn hình điện tử trên tường, hình đại diện là Tống Thiệu Khâm mặc áo blu trắng nổi bật. Chỉ là một bức hình chụp trộm cũng đủ khiến nữ nhân điên cuồng.

Cúi đầu tiếp tục đi. Đối với nam nhân này, cô có một loại cảm giác không dám lại gần. Hơi thở của anh ta quen thuộc, vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến cô phải sợ hãi.

~*~

Giờ này cũng đã là năm giờ chiều, làm việc suốt tám tiếng đồng hồ bên cạnh búp bê thánh thiện, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi. Tịch Nhan dạo bộ trên đường, nhìn vệt nắng nhạt hiếm hoi của chiều muộn hắt xuống cành hoa thược dược bên đường. Gió lay nhẹ tóc cô, khiến những tán lá trên cao dao động, phả vào cánh mũi mùi hương của loài hoa đa sắc.

Tịch Nhan cúi đầu, cảm giác như cảnh đẹp trước mặt chỉ là một bức tranh không màu vô vị. Cô không nhìn thấy màu xanh của lá, không xem được màu đỏ của hoa, không thể nghe âm thanh của bản nhạc thiên nhiên nhu nhã thường ngày. Như thế này, có lẽ còn bi thương hơn vừa mù vừa điếc.

Cười nhạt tự khinh bỉ chính mình, không hiểu tại sao nội tâm cô rối bời, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy mệt mỏi.

Có lẽ, là nhìn thấy được tình yêu mà Phượng Minh Triệt dành cho Tịch Du sao?

Nực cười!

Vậy thì cô thật chia buồn với cậu ta. Bởi vì một kẻ vô tâm và một kẻ giả tạo thì chẳng bao giờ có được kết quả viên mãn.

Dừng chân đứng lại, chợt nhận ra chính bản thân đã đi lạc từ lúc nào. Khung cảnh xung quanh xa lạ, chỉ có hồ nước xanh biếc sóng sánh chói mắt vì nắng chiều.

Hai chiếc ô tô đắt tiền dừng lại phía sau Tịch Nhan, đôi giày da thượng hạng nhẹ nhàng từng bước tiến lại phía cô. Trong thoáng chốc, Tịch Nhan bị ai đó bịt miệng lôi về phía sau.

David khẽ thở dài nhìn Tịch Nhan ú ớ, hình như cách này của hắn có chút gì đó không đúng cho lắm. Nghĩ vậy liền mở miệng giải thích.

"Cậu chủ của tôi muốn gặp...A... Hự..."

Câu nói chưa dứt đã bị Tịch Nhan làm cho sứt mẻ, tiếng "a" phát ra khi cô cắn vào tay hắn, tiếng "hự" vang lên khi cô đá vào hạ bộ của hắn, mọi thứ đều vô cùng nhanh gọn và chuẩn xác. David thụt lùi co người lại bởi cú đạp không dự trước của Tịch Nhan. Khuôn mặt lạnh nhạt khẽ nhăn lại vì đau đớn. Tịch Nhan giật mình lùi lại vài bước dựa vào chiếc ô tô phía sau, cảm nhận rõ ràng vị tanh còn vương trên môi. Nhìn đám người đang cứng đơ trước mặt một cái liền quay đầu chạy. Chẳng hề biết được, một cú đạp vừa rồi của mình đã mở lối cho biết bao chuyện dở khóc dở cười sau này.

Đám lâu la vừa xuống khỏi xe, nhìn một màn trước mặt thì hóa đá, vài tên kinh hãi đánh rơi cả điện thoại trên tay. Đại ca của chúng, là bị một đứa con gái hạ, chuyện này nếu không thấy tận mắt có điên mới tin.

David nhìn những ánh mắt của đàn em thì nổi khùng, giơ ngón tay đang chảy máu te te lên liền không khỏi nhăn mặt.

"Còn đứng đấy làm gì? Đuổi theo con nhỏ cho tao!"

Đau đớn vẫn không có dấu hiệu sụt giảm, đám lâu la thấy đại ca phát điên thì vội vàng tản ra đi tìm. Chờ tới khi không còn tên nào ở lại David mới đưa mắt liếc xéo thằng nhóc sáu tuổi đang câu môi đầy thích thú trong xe. Khang Vũ mím môi nhịn cười bước xuống, đồng cảm vỗ vỗ vai David tặc lưỡi an ủi.

"Anh làm việc chẳng chuyên nghiệp chút nào, chậc chậc, hình như đã để chị xinh đẹp của em sợ rồi. Lần này để em giúp một tay!"

Bất cần đời nhướng mày cười xảo trá, đeo chiếc balo nhỏ vào lưng, hai tay đút túi tiêu soái bước đi. Như nhớ ra điều gì lại quay đầu nhìn David chân thành.

"À còn nữa, em có quen một bác sĩ phụ sản, sau này nếu cần giúp cứ gọi em!"

Kết thúc bằng kiểu chào quân đội đầy khiêu khích, David nhìn theo điên tiết cắn môi. Thật là...

"Giới thiệu cho cậu chủ ấy!"

...

Chạy cả quãng đường dài lại nghe được tiếng bước chân đuổi theo. Tịch Nhan đứng dựa vào góc khuất quay lại nhìn đám áo đen đang lục lọi phía sau. Mỗi nơi chúng đi qua đều mang theo những âm thanh hỏng màng nhĩ. Mặc dù không biết đám người đó vì sao bắt cô nhưng Tịch Nhan dám chắc, họ cực kỳ chung thành.

Cứ chạy như vậy cũng không phải cách, với cái đà chạy rùa bò của cô thì chẳng mấy mà bị tóm. Tới lúc đó, thù mới nợ cũ tính cả thể, cô chắc chắn sẽ bị đánh tới không còn đường trở về.

Chớp nhoáng nhìn quanh một vòng, phía trước có chiếc xe ô tô của ai đó đỗ bên lề đường...

"Tìm ra con nhỏ chưa?"

David lạnh lùng hỏi đám lâu la, khuôn mặt thỉnh thoảng nhăn nhúm, dấu hiệu rõ ràng của việc vẫn còn... đau. Lôi điện thoại ra, gõ gõ một dãy số rồi áp lên tai.

"Chưa đại ca!"

Đám áo đen mồ hôi nhễ nhại lắc đầu, vài tên không chịu được ngồi xổm xuống đất thở. David nhìn theo, tức giận ném luôn cái điện thoại xuống đất vỡ tan. Có một đứa con gái mà cả chục người không tìm được, một đám ăn hại.

"Tìm nó mau lên, tìm được nhớ báo tao biết."

Đường đường là cánh tay trái của cậu chủ mà lại bị một con nhóc hạ bệ chỉ bằng một cú đá. Thù này không trả, hắn thề không làm người.

Tịch Nhan ngồi im trong xe nhìn đám người áo đen đã đi xa. Cúi đầu thở phào, vừa tính quay lại đã bị thứ gì đó chĩa thẳng vào thái dương. Giọng của nam nhân vang lên, mị hoặc mà lạnh lùng.

"Mẫn Tịch Nhan!"

..........................

Nữ phụ thế kỉ 31

Chap 10.

Búp bê Mù

Cảm ơn đã đọc!

......Sẵn sàng nhận gạch đá......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play