- Phụ thân, người gọi con- Mạc Tĩnh đẩy cửa thư phòng nhìn thấy Mạc Hầu gia đang ngồi sau thư án thì cười bước vào.
Mạc Hầu gia đang ngẩn người nghe thấy tiếng Mạc Tĩnh tới ngẩng mặt lên nhìn nữ nhi, có điều ánh mắt lúc này ngoài yêu thương, chiều chuộng, còn thêm chút nghi hoặc.
- Tĩnh Nhi vào đây ngồi đi, ăn gì chưa?- Hầu gia hỏi vì biết nữ nhi của mình giờ này bình minh có chút sớm.
- Chưa ạ, người gọi con gấp vậy con nào dám chậm trễ- Mạc Tĩnh phụng phịu ngồi xuống ghế bên phải.
- Con còn phụng phịu với ta sao, có tiểu thư khuê các nào như con không, giờ Thìn muốn qua mới dậy- Mạc Hầu gia lắc đầu cười bất đắc dĩ- Sau này vào cung cũng muốn thế sao?
- Tất nhiên rồi, con không thể tự gò bó mình theo người khác, nếu tên Lăng Ngạo Quân kia không hứa bỏ lễ nghi phức tạp, không kìm chế tự do của con, con còn lâu mới đồng ý gả cho hắn- Mạc Tĩnh bĩu môi.
Mạc Hầu gia trừng mắt- Con thật là, tên Hoàng Thượng có thể gọi như thế sao?
Mạc Tĩnh nghe vậy rụt cổ, lè lưỡi, lẩm bẩm "Quên mất, dù sao cha cũng là cấp dưới của tên kia".
- Con lại nói lăng nhăng cái gì hả?- Mạc Hầu gia dù sao cũng là người võ nghệ cao cường tất nhiên nghe thấy Mạc Tĩnh nói.
- Cha, mấy việc nhỏ này cha so đo làm gì- Mạc Tĩnh vội đứng lên vòng ra sau bóp vai cho Hầu gia, cười hì hì lấy lòng- Người gọi con đến rốt cục có chuyện gì vậy.
Mạc Hầu gia thở ra lắc đầu có chút lo lắng với tính cách của nữ nhi mình sau này vào Cung không biết gây ra chuyện gì nữa- Hôm nay vào triều có ba người xin phế Hậu.
- À- Mạc Tĩnh gật gù nàng cũng đoán là chuyện này.
- Con biết rồi?- Mạc Hầu gia nhướng mày quay lại.
- Vâng, vì chuyện này mà sáng nay Xuân Lan lải nhải suốt làm con đau hết cả đầu- Mạc Tĩnh buông tay trên vai phụ thân đi ra một chiếc bàn nhỏ đặt một bộ ấm trà, cầm ấm nước nhỏ đặt lên bếp chuyên dụng bắt đầu đun nước pha trà.
- Tĩnh Nhi con không hỏi xem Hoàng Thượng xử trí thế nào sao?- Mạc Hầu gia nhìn nữ nhi khó hiểu, dù sao cũng là chuyện liên quan đến danh tiết, theo lý phải rất quan tâm mới phải.
- Con có quan tâm nha, con là chờ người nói tiếp mà- Mạc Tĩnh chớp mắt vô tội nhìn phụ thân.
Mạc Hầu gia lắc đầu nói:- Hoàng Thượng ra một đạo thánh chỉ ý nói từ vụ hành thích Hoàng Hậu đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ đứng sau. Bây giờ lại có tin đồn nhảm âm mưu làm hỏng danh dự của Hoàng Hậu, có liên quan đến vụ hành thích, lại nói xấu Hoàng Tộc. Việc này ảnh hưởng đến an ninh quốc gia, những kẻ cố tình tung tin đồn sẽ bị bắt với tội danh mưu phản, chém đầu chủ mưu nêu gương thị chúng. Ba tên quan xin phế Hậu bị bắt để điều tra.
- Ba người kia thuộc phe Phùng Quốc Công ạ?
- Không, họ từ trước đến nay vẫn ủng hộ Hoàng Thượng, đó là lý do Hoàng Thượng chỉ bắt điều tra chứ chưa chém đầu- Mạc Hầu gia nhăn mày.
- Là một đại thần triều đình vốn không thể hồ đồ đến mức nghe vài tin đồn nhảm mà lên triều xin phế Hậu, việc này có liên quan rất lớn đến uy tín Hoàng Tộc, hơn nữa những người này lại ủng hộ Hoàng Thượng, vậy chỉ có hai khả năng...- Mạc Tĩnh đi lại vài bước rồi quay ra nhìn phụ thân- Họ bị khống chế hoặc vốn từ trước đến nay chỉ giả dạng trung thành với vua.
- Đúng vậy- Hầu gia gật gật đầu suy ngẫm- Hai tên quan bị bắt lúc trước ở Hầu phủ đã bị ám sát trong Hình Bộ khiến cho cuộc điều tra về thích khách bị mất đầu mối.
- Bị giết hai ngày trước phải không ạ?
- Ân, tính tới thời điểm bị giết chúng vẫn chưa khai được gì đáng kể.
Mạc Tĩnh trầm ngâm việc này Lăng Ngạo Quân cũng không hề nói qua với nàng, nhưng thái độ của hắn hôm nay khiến nàng tin rằng hắn đã biết được gì đó. Theo lý thuyết khi biết việc liên quan đến nàng thì dù không nói hết hắn cũng sẽ nói vài điểm để nàng đề phòng, hắn không nói, vậy chỉ có một khả năng...
- Tĩnh Nhi- Mạc Hầu gia thấy nữ nhi không nói gì thì gọi.
- Vâng- Mạc Tĩnh ngước lên nhìn cha mỉm cười.
- Hôm nay đang vào triều thì Nhàn Vương và Phùng Quốc Công đi đón sứ thần Bắc Tuyết và Long Hạ đến- Hầu gia nói nhưng giọng điệu rõ ràng không hài lòng xem ra việc sứ thần hai nước đến làm ông không vui.
- Họ mang công chúa đến cầu thân hơn nữa còn chỉ đích danh người cầu thân là Hoàng Thượng- Mạc Tĩnh nhẹ nhàng nói đặt tách trà bốc hơi nghi ngút thơm mùi hoa đào trước mặt Hầu gia.
- Con biết rồi? Sao có thể nhanh thế, ta từ triều về chỉ rẽ qua Hình Bộ một chút là về ngay, vừa về đã cho người gọi con- Hầu gia khó tin trừng mắt, tin tức còn đi nhanh hơn người từ nguồn tin đi ra như ông.
- Vâng, sáng nay Xuân Mai chạy vào kêu ầm ĩ chuyện này mà- Mạc Tĩnh gật đầu cầm tách trà, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy.
- Sứ thần hai nước có những ai đến vậy cha?- Mạc Tĩnh ngẩng mặt lên cười nhìn về phía phụ thân đang nghi hoặc.
- Bắc Tuyết có Tam công chúa Băng Uyển Nhi, ngũ Hoàng Tử Băng Thiên Việt đi theo có cùng ba sứ thần ngoại giao, Long Hạ dẫn đoàn là Thái Tử Lâm Thiên, Thất công chúa Lâm Tử Oanh cùng ba sứ thần ngoại giao- Mạc Hầu gia thổi trà rồi nhấp một ngụm nhìn xem phản ứng của nữ nhi.
Rất tiếc đáp lại ánh mắt trông chờ của cha Mạc Tĩnh chỉ gật gật đầu không biết nghĩ gì.
- Con không hỏi tiếp theo thế nào sao?- Mạc Hầu gia nhướng mày.
- Cái này con đoán được nha!- Mạc Tĩnh cười hì hì nhìn phụ thân tay nhón một cái bánh hoa quế cho vào miệng nhai nhóp nhép lại uống thêm ngụm trà mới thỏa mãn cười.
- Đoán? Vậy con nói xem- Mạc Hầu gia thú vị cười.
- Sau khi sứ thần vào tất nhiên có lễ chào, sẽ nói chuyện một chút, con nghĩ lúc sứ thần vào là lúc mấy vị đại nhân kia xin phế Hậu- Mạc Tĩnh cười tủm tỉm.
- Nói tiếp- Hầu gia lúc này không còn cười nữa mà ánh mắt đã trở nên nghiêm túc.
- Sứ thần sẽ nói vài câu chê bai con, lại nói ý vị rằng Hoàng Thượng chọn sai Hoàng Hậu, sau nữa là tiết mục hòa thân đến rồi- Mạc Tĩnh nhìn cha ánh mắt lấp lánh- Có phải thế không cha?
- Tốt, không hổ là nữ nhi của ta, nhìn ra đây vốn là một âm mưu, từ đầu đến cuối với một mục đích làm con không thể thuận lợi gả cho Hoàng Thượng- Mạc Hầu gia vỗ bàn cười.
- Không phải chúng cấu kết với nhau sao, con mới không thèm xem trọng cái âm mưu không khác gì dương mưu ấy- Mạc Tĩnh bĩu môi lại tiếp tục ăn điểm tâm.
- Vậy con nói xem Hoàng Thượng sẽ làm thế nào?
- Còn thế nào nữa, trước tiên ra đạo thánh chỉ cha nói ở trên, một là đe dọa lũ người kia hai là dập tắt tin đồn, tiếp theo sẽ cho người đọc lại Thánh Chỉ sắc phong Hoàng Hậu, lại nói mấy câu đại loại như " Quân vô hí ngôn" một đòn quét sạch mấy con đỉa bám- Mạc Tĩnh nhai bánh lại nhấp ngụm trà lúng búng nói.
- Sao con biết rõ vậy, con đi guốc trong bụng Hoàng Thượng sao?- Mạc Hầu gia bất ngờ, nói đoán được âm mưu thì thôi lại còn đoán ngay cả diễn biến sau đó không hề sai. Ông tự nhận nữ nhi mình thông minh lanh lợi nhưng việc đoán được hành động của một người thì phải rất hiểu người đó mới có thể đoán đúng.
Mạc Tĩnh nghe vậy thì ngẩn ra mãi mới ấp úng nói- Con chỉ suy đoán thôi.
- Cha, cha thấy trong đoàn sứ thần mấy người dẫn đầu có gì đáng nghi không?- Mạc Tĩnh vội chuyển đề tài.
- Ân, cả Thái Tử Long Hạ và Hoàng Tử Bắc Tuyết đều không nói gì nhiều nhưng cha có cảm nhận rằng một trong hai người đang điều khiển đám người này. Còn hai công chúa kia, một người kiêu ngạo, điêu ngoa, lại háo sắc, một người thì giả bộ đoan trang, hừ, cả hai đều không phải thứ tốt gì- Mạc Hầu gia hừ lạnh một tiếng bất mãn, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét, ai bảo mấy người kia bày mưu tranh trượng phu của nữ nhi ta.
Mạc Tĩnh nhìn cha tức giận thì cười- Cha, việc gì phải tức giận với họ.
- Hừ chúng còn đòi ở trong Hoàng Cung nói gì mà tăng tình cảm bang giao, ai chẳng biết đây là thừa cơ câu dẫn Hoàng Thượng- Mạc Hầu gia thở phì phì bực tức nâng lên chén trà uống cái ực- Hoàng Thượng biết thế lại không thể từ chối.
- Cũng chỉ làm được đến thế thôi- Mạc Tĩnh cười, ánh mắt tràn đầy tự tin – Cha, tên Hoàng Thượng kia cũng không phải người dễ thỏa hiệp vậy.
- Cha, còn chuyện gì nữa không ạ?- Mạc Tĩnh lại hỏi.
- Ân, Hoàng Thượng cho người đưa sính lễ và đồ cưới đến, bảo ta đưa cái này cho con- Mạc Hầu gia chợt nhớ ra đưa tay với cái hộp vuông to bọc vải lụa màu vàng đưa cho Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh đứng lên nhận lấy chiếc hộp đặt ngay lên bàn mở ra, Hầu gia cũng tò mò nhìn xem, khi chiếc hộp mở ra nhìn thấy đồ bên trong Mạc Hầu gia chợt trừng lớn mắt nhìn bên trong hộp lại nhìn Mạc Tĩnh- Tĩnh Nhi, đây là gả y?
Mạc Tĩnh nhìn bên trong cũng bất ngờ nhưng rất nhanh đôi môi hồng kéo lên nụ cười tươi rói- Vâng, phụ thân, là gả y.
Mạc Hầu gia nhìn Mạc Tĩnh cười thì ngẩn ra nhưng rất nhanh môi cũng kéo lên nụ cười. Mạc Tĩnh sửa sang lại rồi đưa chiếc hộp cho cha- Cha nếu không còn gì nữ nhi về trước.
Hầu gia gật gù, nhưng chợt nhớ ra- Hôm nay Hoàng Thượng rất giận đấy, con vài ngày nữa vào Cung nên cẩn thận một chút.
Nghe vậy Mạc Tĩnh trợn mắt- Con chưa giận thì thôi hắn giận cái gì chứ- Người bị hỏng danh tiếng là nàng nha.
- Sao lại nói thế, việc tổn hại danh tiết mặc dù Hoàng Thượng tin con nhưng giận là chuyện bình thường- Mạc Hầu gia nhăn mày- Còn nữa ta hỏi con, tại sao lại có tin đồn như vậy, phải biết rằng không có lửa làm sao có khói.
- Thì đúng là thế, con có nói tin đồn sai đâu- Mạc Tĩnh bất mãn.
Mạc Hầu gia nghe vậy thì trợn mắt đứng lên- Tĩnh Nhi, con thật là, con làm cha tức chết mất, sao lại làm ra chuyện như vậy, ta thật cảm thấy xấu hổ với Hoàng Thượng.
- Sao cha phải xấu hổ với hắn, hắn phải xấu hổ với cha thì có.
- Con, con, thật là- Mạc Hầu gia tức giận phất tay ngồi xuống, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng- Tĩnh Nhi, ý con là nam nhân kia chính là...
- Đúng vậy, chính là tên mặt dày đó- Mạc Tĩnh trừng mắt miệng lẩm bẩm mắng chửi ai đó.
- Sao con không nói cho cha, thảo nào hôm nay Hoàng Thượng không hỏi gì thêm đã ra Thánh Chỉ như vậy- Mạc Hầu gia nhìn con chân chối, lại thở dài ông cứ tưởng Hoàng Thượng vốn yêu thương, tin tưởng Tĩnh Nhi mới vậy, ai ngờ tên nam nhân thiên hạ đồn thổi kia chính là y.
- Con nói với người đêm người vác gậy đến đuổi hắn đi hộ con sao?- Mạc Tĩnh hậm hực.
- Ta... ta... ta sẽ khuyên Hoàng Thượng- Mạc Hầu gia ấp úng nói.
- Người nhìn thấy hắn đã toát mồ hôi rồi thì khuyên gì chứ?- Mạc Tĩnh đảo mắt một vòng nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn Mạc Hầu gia.
- Nhưng việc này, hai người còn chưa chính thức đại hôn nha- Mạc Hầu gia nhăn mày, có chút không vui vì hành động của Hoàng Thượng.
Mạc Tĩnh nghe vậy hiểu cha đang ám chỉ gì, nàng kéo tay áo lên đưa đến trước mắt cha- Cha, giữa hắn và con, nữ nhi của người làm chủ, con chưa từng nghĩ sẽ chịu thiệt đấy.
Hầu gia nhìn tay Mạc Tĩnh mỉm cười hài lòng, ánh mắt tràn đầy từ ái, yêu thương, sủng nịnh.
Hoàng cung.
- Hoàng huynh, không thể như thế ta muốn gả cho nam nhân đó, chỉ hắn mới xứng với ta, tiện nhân kia, chỉ là một hoàn khố ngày ngày gây chuyện thị phi làm sao xứng với ngôi vị đó- Giọng nói đay nghiến tức giận vọng ra trong một cung điện lộng lẫy.
- Im miệng- Mộ tiếng quát lạnh vang lên- Ngươi còn nói tiện nhân này nọ ta đảm bảo sẽ cho ngươi cả đời không cần nói nữa.
- Hoàng Huynh, hic, huynh đừng giận muội chỉ muốn gả cho hắn, huynh giúp muội đi mà- Giọng nữ kia như run lên chuyển sang van nài nhưng sâu trong ánh mắt là sự đố kị, ghen tức nàng không hiểu tại sao hoàng huynh của mình lại bênh vực một nữ tử lạ lẫm hơn là nàng.
- Chỉ cần ngươi nghe ta, ta sẽ cho ngươi được như ý nguyện- Giọng nói vẫn lạnh lùng lần này mang theo tia âm hiểm.
- Thật sao? Muội cái gì cũng nghe huynh, chỉ cần có được hắn.
Tại Một nơi khác.
- Công chúa người thấy thế nào?
- Họ sẽ không ngồi im, còn hắn, nam nhân ngạo nghễ kia cũng không dễ đối phó vậy, ta chính là đợi, đợi thời cơ, cuối cùng ta mới là người đạt được tất cả, ha ha.
- Công chúa anh minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT