Thời Thiếu Côn nghe Hoàng Lương Mộng nói thế, giật mình kinh sợ vì nghĩ rằng Chí Tôn giáo chủ tuy bị thương nhưng dưới tay bà, thuộc hạ như rừng, nếu họ cố tình mở cuộc tàn sát thì nơi nơi tất nhiên sẽ bị cảnh máu sông xương núi.

Chàng đoán biết Chí Tôn giáo chủ không ra lối chính của hang này mà đã chọn một lối đi bí mật riêng, gần hơn.

Đường đi tuy quanh co chật hẹp, nhưng hai người sát cánh cùng nhau đi nhanh như chớp, không bao lâu đã vượt qua tới một sườn núi cheo leo, ra ngoài hang Vọng Ngã.

Phía ngoài hang là một con đường nhỏ. Đường này Thời Thiếu Côn đã đi qua một lần để đi tìm Long Diên thảo.

Theo sự dự đoán của chàng thì Chí Tôn giáo chủ và đồng bọn tất nhiên đã kéo nhau đi qua con đường ngầm để thoát ra lối này. Nhưng hai người lại quan sát dò xét thật tỉ mỉ, vẫn chưa tìm ra được một dấu vết gì của họ.

Đường từ cửa hang đi ra bằng đất dẻo, lầy lội ẩm ướt, nếu cả một đoàn ngựa kéo ra đây thì tại sao không thấy lưu lại một vết chân nào?

Nếu vậy có lẽ Chí Tôn giáo chủ vẫn chưa ra khỏi hang Vọng Ngã, và biết đâu giờ này vẫn còn ẩn nấp trong một căn nhà đá bí mật nào đó.

Nhưng chàng lại sực nhớ lại :

- Chí Tôn giáo chủ cùng bọn U Linh từng sống một nơi có khí hậu địa chất khác biệt là Vô Nhân cốc, quanh năm không thấy bóng mặt trời, đã luyện được một môn khinh công đặc biệt, lướt qua nhẹ nhàng như những bóng ma mà không lưu lại dấu vết nào trên đất. Cho nên, với thủ pháp ấy, bọn Chí Tôn giáo chủ có thoát khỏi nơi này hay chưa, thật cũng khó lòng mà ước đoán cho chắc chắn được.

Trong lúc còn phân vân suy nghĩ chưa ngã ngũ vào đâu bỗng nghe tiếng thét lớn :

- Thằng đồ gàn, mày còn muốn tẩu thoát nữa sao?

Tiếp theo đó một bóng người từ con đường ngầm nhảy vụt ra cửa hang, nhìn lại là Lệ Minh Nguyệt.

Hoàng Lương Mộng phe phẩy cây quạt, cười hì hì hỏi :

- Nào, cô nương lại có hảo ý muốn giữ chân bọn này sao?

Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :

- Phải, giữ anh lại để bắt giao cho mẹ con Long Thủ Vu Bà. Vì mẹ con bà ấy muốn bắt anh lưu lại nên tôi mới phải ra tay.

- Tiểu sinh cùng cô nương xưa nay chưa hề quen biết, tại sao cô nương lại có vẻ oán hận và ghét tiểu sinh lắm vậy?

- Ủa, sao anh lại nói...

Đến đó nàng bỗng ngừng lại, đỏ mặt không nói nữa.

Hoàng Lương Mộng nói tiếp :

- Tiểu sinh chỉ có một lỗi là đã dẫn người muốn tìm bắt đi trốn, có phải như vậy không?

Câu hỏi đánh trúng tim đen của Lệ Minh Nguyệt, dụng ý của nàng là muốn tìm mọi cách đưa Thời Thiếu Côn vào hang Vọng Ngã rồi vận dụng những cơ quan bí mật nơi đây để giữ chân chàng lại luôn. Không ngờ Hoàng Lương Mộng là người am tường các trận pháp và cơ quan bí mật, đã ngang nhiên chỉ lối cho Thời Thiếu Côn thoát được ra ngoài.

Mặc dù Lệ Minh Nguyệt đã phát động cơ quan, nhưng Thời Thiếu Côn vẫn nhảy ra được, nên nàng tức tốc từ đường hầm chạy ra cửa hang thì vừa gặp Hoàng Lương Mộng.

Hai người bàn cãi chưa xong thì phía sau mẹ con Long Thủ Vu Bà vừa đuổi tới kịp.

Không riêng gì Hoàng Lương Mộng mà cả Thời Thiếu Côn cũng băn khoăn hoảng sợ chẳng biết đối phó bằng cách nào. Ấp úng một chốc, chàng trấn tĩnh lại, nói cùng Lệ Minh Nguyệt :

- Cô nương hãy cảm thông giùm nỗi thống khổ của tôi, ngày khác tôi sẽ tìm gặp lại cô nương để nói...

Không nói hết lời, mẹ con Long Thủ Vu Bà đã đến nơi, còn cách chừng vài ba trưọng.

Thời Thiếu Côn thấy không chần chờ, liền nắm tay Hoàng Lương Mộng nói :

- Tiền bối, hãy chạy mau lên!

Hoàng Lương Mộng không dám chậm trễ, chân liền chân, nhờ cái nắm của Thời Thiếu Côn lập tức tung mình lao vút về phía trước, lướt qua sáu bảy trượng.

Bên tai hai người còn nghe văng vẳng tiếng kêu của Long Thủ Vu Bà :

- Thằng bé họ Thời cùng tên đồ gàn họ Hoàng hôm nay nếu chúng bay chạy thoát được, bà... bà...

Tiếp theo đó là một chuỗi cười lanh lảnh của Lệ Minh Nguyệt làm ắt hẳn câu nói của Vu Bà.

Thời Thiếu Côn cùng Hoàng Lương Mộng đang chực lao mình nhảy đi, bỗng nhiên trước mặt có bóng người loang loáng chạy đến chận ngay trước mặt, kêu lớn :

- Thời công tử, chạy đi đâu mà vội vàng lắm thế?

Các người đó là Tề Mãn Kiều, Chu Diệp Thanh, Khúc Tự Thủy và Sa Thiên Lý.

Độc Vương Sa Thiên Lý bị cưỡng bách uống Địch thiềm hoàn làm mê hoặc tinh thần, mất hẳn tánh tự nhiên, mọi việc đều nhất nhất làm theo sự điều khiển của Lệ Minh Nguyệt là chủ nhân của y.

Vừa trông thấy bóng Lệ Minh Nguyệt đứng đó, Sa Thiên Lý đã lao mình phóng tới cúi đầu chào, nói :

- Kính chào chủ nhân.

Nói xong khép nép đứng một bên ra vẻ cung kính.

Thời Thiếu Côn không ngờ Khúc Tự Thủy đột nhiên xuất hiện. Bây giờ hai người đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, chả lẽ đành bó tay chịu trói.

Long Thủ Vu Bà vừa đuổi tới nơi đã đưa tay chộp lấy Thời Thiếu Côn. Tư Mã Huệ đứng lại trố mắt nhìn không nói gì hết.

Thời Thiếu Côn lách mình né khỏi, xua tay nói :

- Tiền bối, có chuyện gì cứ nói, đừng níu kéo làm gì.

Long Thủ Vu Bà quắc mắt trắng dã, quát lớn :

- Không có chuyện gì cần nói cả, hãy mau mau theo con gái ta về để thành thân, nếu không lão bà xé xác ra bây giờ.

Nhưng bà ta chưa kịp đụng đến Thời Thiếu Côn thì Khúc Tự Thủy, Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều, ba người đã đứng giăng hàng hang chận trước mặt.

Tư Mã Huệ thấy Long Thủ Vu Bà động thủ cũng nhảy lại chụp Hoàng Lương Mộng, nói lớn :

- Hoàng thúc thúc, tuân lệnh mẹ, tôi bắt giữ chú lại đây, chú đừng trách móc nhé.

Hoàng Lương Mộng cười hì hì nói :

- Khỏi cần vội vàng. Nếu mẹ mày bắt được hắn, dù không bảo ta cũng theo mày về nhà ngay. Nhưng nếu không bắt được hắn thì có giữ ta cũng chẳng ích lợi gì.

Tư Mã Huệ gật đầu nói :

- Cũng được, tôi chờ bắt được hắn rồi sẽ bắt chú sau.

Nói xong nàng đứng qua một bên, khoanh tay nhìn.

Long Thủ Vu Bà cậy mình có thần công mầu nhiệm, nếu phen này đem hết tuyệt học ra thì thế nào cũng bắt được Thời Thiếu Côn, không ngờ đang lúc gần chộp được chàng lại bị ba cô gái núi Trường Bạch xông đến chận ngay như bức tường thành trước mặt.

Chưởng lực đôi bên vừa chạm nhau, bọn Khúc Tự Thủy đã lảo đảo giật lùi mấy bước, không ngờ công lực của một lão bà mà thâm hậu như vậy.

Thời Thiếu Côn thừa dịp nói :

- Vì có việc quá cần, chúng tôi xin đi trước.

Nói xong chực phóng đi ngay.

Nhưng chàng vừa đi mấy bước, đã thấy nhiều bóng loang loáng, cả mẹ con Long Thủ Vu Bà và bốn cô gái núi Trường Bạch đều chận ngang trước mặt, không lối nói đi được nữa.

Chàng khẽ thở dài một tiếng, bước lui lại, không nói gì hết.

Thình lình từ phía sau, một chuỗi cười lanh lảnh đưa lại.

Mọi người giật mình nhìn lại thấy một nữ lang còn ít tuổi, đứng cách đó một trượng.

Nữ lang ấy là Bạch Thái Vân.

Những người có mặt ở đây không ai biết rõ nàng từ đâu tới, nhưng chắc chắn đã chứng kiến được công lực của nàng.

Thời Thiếu Côn lẩm bẩm :

- Vân muội, thế ra Vân muội không bị “Cửu Cung Lưỡng Nghi Thất Tuyệt trận” làm trở ngại sao?

Bạch Thái Vân cười đáp :

- Nếu chỉ một thế trận nhỏ bé đó ngăn cản được thì còn làm sao đủ sức xông pha trên giang hồ nữa?

Đưa mắt nhìn qua Thời Thiếu Côn, nàng tủm tỉm cười nói nho nhỏ :

- Trước sau tôi vẫn đi theo sát anh và đã chứng kiến hết những hành động của anh rồi.

Thời Thiếu Côn ngỡ ngàng chưa biết nói sao. Chàng dùng lối truyền âm nhập mật nói :

- Vân muội, việc trước tiên của chúng mình là tìm cách thoát khỏi nơi này.

Bạch Thái Vân mỉm cười, mỉa mai nói :

- Sá gì mụ già và mấy cô bé, họ đâu đủ súc ngăn cản lối đi của ta được.

Bốn cô gái Trường Bạch và Long Thủ Vu Bà nghe nói nổi giận đùng đùng.

Vu Bà chỉ vào mặt nàng quát lớn :

- Con tiện tỳ, ăn nói phải giữ lời một chút.

Bạch Thái Vân cười lạt :

- Ta nhận xét sao nói vậy, không quá lời đâu.

Long Thủ Vu Bà không kiềm chế được nỗi uất ức, phát chưởng ngay vào ngực nàng, miệng thét lớn :

- Lão nương giết mày trước rồi sẽ hay.

Chưởng phong với mười thành công lực ồ ạt như sấm sét.

Bạch Thái Vân cười hì hì :

- Lão già điên loạn, làm gì hung dữ lắm vậy.

Trong khi ấy nàng hoành tả chưởng đón ngang, còn tay mặt khẽ tìm Thời Thiếu Côn.

Thời Thiếu Côn không cần nghĩ ngợi, xê mình tới gần nắm lấy tay Bạch Thái Vân. Âm dương hợp lực tức thì một luồng ánh sáng năm màu rực rỡ từ lòng chưởng Bạch Thái Vân tuôn ra vô cùng mãnh liệt.

“Bùng” một tiếng, Long Thủ Vu Bà giữ tấn không vững, run run mấy cái, bật người ra sau bốn năm bước, mặt xám ngắt, rõ ràng đã bị nội thương khá nặng.

Cứ như chưởng lực của Long Thủ Vu Bà vừa đáng ra, nếu cứ một mình Bạch Thái Vân thì khó lòng cự nổi. Nhưng nàng được Thời Thiếu Côn phối hợp, U Hạo thần công được phát huy, công lực tăng gấp mười lân nên Vu Bà đã bị thảm bại, trọng thương như vậy.

Tư Mã Huệ hoảng kinh sợ quá vội gọi lớn :

- Má ơi, má, má bị thương rồi sao?

Nói rồi vội chạy lại đỡ Vu Bà ngồi dậy.

Long Thủ Vu Bà không nói gì cả, chỉ khẽ nhếch môi cười lại rồi ngồi yên vận công điều tức để tự chữa nội thương.

Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :

- Nhu thế chả trách hai người đã liên tay đánh ngã nổi Chí Tôn giáo chủ.

Thì ra họ đã thành luyện xong “U Hạo thần công”. Chỉ thế lúc nào cũng cần phải có cả hai người cùng phát chưởng, nếu không thì... thì...

Bạch Thái Vân cười gằn nói tiếp :

- Đúng, ngươi đã đoán ra rồi, nếu chỉ một người phát chưởng, oai lực chỉ còn độ một phần mười mà thôi.

Lệ Minh Nguyệt nghe nói, suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm :

- Chỉ cần tách rời hai người ra thì anh hùng không còn nơi dụng võ nữa rồi.

- Đáng tiếc thay, bây giờ không còn một sức mạnh nào khả dĩ tách rời nổi hai chúng tôi nữa.

Lệ Minh Nguyệt long lanh đôi mắt ngước nhìn hai người, quả quyết nói :

- Được rồi, còn chờ sự thử thách rồi mới biết.

Rồi với một giọng đầy tự tin, nàng nói :

- Ta có đầy đủ lòng tin tưởng rằng sẽ có dịp làm cho hai người không thể luôn luôn phối hợp được cùng nhau mãi mãi. Hiện nay ta còn phải tìm một điều kiện nữa. Nếu chưa được, sẽ nhờ kẻ khác giúp cho giùm.

Bạch Thái Vân cười lạt nói :

- Có lẽ cô nương đã thừa nhận thầm yêu anh ấy rồi sao?

- Ta chẳng cần thừa nhận mà cũng khỏi phải phối hợp nữa. Nếu muốn biết, cô cứ hỏi lại anh ấy, khi còn ở trong Vô Nhân cốc, anh ấy đã thốt ra những lời gì?

Bạch Thái Vân chột dạ quay sang nhìn Thời Thiếu Côn, hỏi gấp :

- Thế nao, anh đã nói gì hồi đó?

Thời Thiếu Côn cảm thấy thật khó nghĩ. Trong hoàn cảnh này, không thể nói nhiều để giải thích minh bạch, chỉ ấp úng nói :

- À, chẳng qua... chỉ là...

Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :

- Vậy ta xin nói hộ thay anh cũng được. Tại Vô Nhân cốc, anh đã từng thề thốt là dẫu cho núi có mòn, sông có cạn, lòng anh cũng vĩnh viễn không đổi thay. Hơn nữa chúng tôi đã cùng nhau chung sống những ngày vô cùng đầm thấm tại Nghinh Xuân vọng.

Nói xong nàng tươi cười hỏi Thời Thiếu Côn :

- Sao, tôi nói thế có đúng không, Thời Thiếu Côn?

Thời Thiếu Côn đỏ mặt tía tai, nhưng nghĩ không tiện phân tích kỹ lúc này nên không nói gì hết.

Bạch Thái Vân nóng ruột, hỏi tiếp :

- Sao, cô ấy nói có đúng không anh?

Thời Thiếu Côn vẫn nín thinh.

Lệ Minh Nguyệt thích chí cười khan.

Bạch Thái Vân tức quá, xô chàng một cái, hỏi lớn :

- Sao, anh điếc sao?

Thời Thiếu Côn ngậm ngùi nói :

- Phải, tôi có nói, nhưng có điều...

Nói chưa dứt lời, Bạch Thái Vân tức quá, vung chưởng bạt tai một cái.

Vì tát quá nhanh, Thời Thiếu Côn chẳng kịp tránh né. Chỉ nghe “bốp” một tiếng khô khan, mặt chàng đã sung vù, lằn hình năm ngón tay rõ ràng, máu mũi chảy ra ròng ròng ướt áo.

Bị một tát, Thời Thiếu Côn sửng sốt đứng đờ người ngơ ngác. Bạch Thái Vân lại đưa tay tát thêm một cái nừa.

Một tiếng “bốp” thứ hai vang lên.

Lệ Minh Nguyệt cười khanh khách nói :

- Đường đường nam tử lại để cho một đứa con gái tát cho hai chiếc trước mặt mọi người. Nhục nhã quá, biết chừng nào gội rửa cho sạch nổi.

Bạch Thái Vân quắc mắt nói :

- Cô khỏi cần trêu chọc và tìm cách chia rẽ chúng tôi. Đành rằng tôi giận đánh anh ta nhưng không phải để đem anh ấy nhường lại cho cô đâu nhé.

Lệ Minh Nguyệt tái mặt, hét lớn :

- Tôi đâu cần cô nhường và cũng không màng đến anh ta nữa. Bây giờ anh ấy muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong. Tôi... hận anh ấy lắm.

Thời Thiếu Côn tuy bị tát nhưng vẫn đứng thản nhiên, trơ trơ như đá, đôi mắt suy tư lờ đờ như người bị điểm huyệt.

Lòng chàng sôi lên sùng sục, đầu óc rối bùng do nhiều ý nghĩ quay cuồng lẫn lộn, nhất thời chưa có phản ứng gì hết. Chàng nghĩ bụng :

- Ngày còn ở trên núi Long Thủ, trong lúc nóng giận chàng đã tát Bạch Thái Vân hai tát hộc máu mồm. Nay hai tát trả lại cũng như để đáp lại món nợ cũ.

Hai người đã cùng nhau tham luyện U Hạo thần công, huống chi hai người đã cùng nặng nghĩa vợ chồng, và trong dòng máu của chàng, Bạch Thái Vân đã gieo hàng vạn “Vô vĩ cổ trùng”, nếu trúng phải kế ly gián, hai người đoạn tuyệt cùng nhau thì khó mà sống nổi qua một năm. Bất kỳ gặp hoàn cảnh nào chàng với nàng không thể nào chia lìa được. Lời mà Lệ Minh Nguyệt, hồi còn ở Vô Nhân cốc buộc lòng phải xác nhận để cứu được mạng nàng khỏi bị Chí Tôn sát hại. Đó chỉ là điều bất đắc dĩ, chứ đâu phải xuất từ lòng yêu đương hứa hẹn.

Tuy nhiên chàng cũng thừa nhận rằng những câu nói đó gieo rắc nhiều ảnh hương và mầm mống yêu đương đối với một thiếu nữ lòng xuân đang phơi phới, lại thêm trong nhiều điều kiện khác, Nghinh Xuân động, trai thanh gái sắc chung sống bao nhiêu ngày, làm sao tránh được những lời phê bình của kẻ khách quan?

Lúc đầu chàng không quan tâm mấy nhưng suy nghĩ kỹ, cả một vấn đề rắc rối phức tạp đối với người con gái, biết xử làm sao cho vẹn.

Đang suy nghĩ bông lông, thình lình Long Thủ Vu Bà hỏi lớn :

- Thời Thiếu Côn, bây giờ ngươi tính sao đây.

Sau khi bị Bạch Thái Vân và Thời Thiếu Côn liên hiệp xuất chưởng, Long Thủ Vu Bà mang nội thương trầm trọng, nhưng sau khi điều tức một chập đã phục hồi công lực như cũ, đứng dậy quát hỏi.

Hoàng Lương Mộng đứng bên cười khà khà nói :

- Tư Mã đại nương, việc này càng không nên trách cứ Thời Thiếu Côn.

Long Thủ Vu Bà nổi nóng gầm lớn :

- Tại sao không trách được nó, hỡi tên đồ gàn kia? Ngày xưa lão đại nương cứu tánh mạng ngươi, không ngờ bây giờ ngươi đã đổi ân thành oán. Hôm nay lão nương không đem ngươi ra chặt xương bẻ gân, thì không phải là người nữa.

Nói xong quét cặp mắt sáng quắc đầy sát khí về phía Thời Thiếu Côn, mụ hét :

- Hỡi thằng bé họ Thời kia, mày đã lấy con gái mụ rồi còn chung đụng với con tiện tỳ kia, khinh khi mẹ con ta. Ngày còn trong núi Long Thủ, lão nương không cứu tánh mạng cho mày thì làm làm sao thoát khỏi khu thi độc của Huyền Trung Tử? Vậy xử sự như vậy, quả nhiên không còn xứng đáng là người nữa rồi.

Mụ vừa la hét vừa dậm chân đành đạch gào thét như điên, khiến người nhìn khó mà nhịn cười được.

Thời Thiếu Côn vừa thẹn vừa bực mình nói :

- Lão tiền bối đã nói sai rồi. Cháu có mang ơn cứu mạng thiệt, nhưng làm gì có chuyện gá duyên với lệnh ái. Việc này cháu cực lực...

Chàng nói chưa dứt, Long Thủ Vu Bà đã quát lớn :

- Mày đã cướp trinh con gái tao, bây giờ còn già mồm lẻo mép chối cãi nữa sao? Việc này ta nhường lại cho các anh hùng võ lâm nhận xét phán đoán về cái hành vi bất chính của mày.

Bạch Thái Vân tát Thời Thiếu Côn hai chưởng, nhưng không đến nỗi bỏ đi vì tức giận. Nàng vốn sành về tâm lý và cũng có ít nhiều kinh nghiệm giang hồ nên thừa biết rằng nếu bỏ đi là trúng đòn ly gián của Lệ Minh Nguyệt.

Thời may, Thời Thiếu Côn cũng kịp nghĩ, tránh nông nổi trả đòn để đào thêm oán hận. Chàng không tỏ ra bực tức lắm khi nghe Long Thủ Vu Bà nói năng quá hồ đồ trắng trợn. Chàng cười ha hả nói :

- Đã là sự thật thì không bao giờ che đậy và chết cái gì được nữa. Sự thực không cần bình luận của công lý và quần hùng thiên hạ. Hãy nhìn vào trường hợp này coi, một đứa con nít ba tuổi cũng có thể xét đoán được đâu là thực đâu là giả.

Lời nói của chàng khiến Hoàng Lương Mộng và bốn cô gái Trường bạch không nhịn được cười.

Một anh chàng thanh niên anh tuấn, tài năng vào bậc nhất thiên hạ, chưa đầy hai chục xuân xanh mà đi chiếm Tư Mã Huệ, một cô gái xấu như dạ xoa, người chẳng ra người, ngợm không ra ngợm, như thế thi ai còn tin được.

Quả thật, dù một đứa bé lên ba cũng thấy lời bà giả.

Long Thủ Vu Bà thẹn quá mặt mày tái xanh, đưa tay vào bọc rút ra một vật.

Bạch Thái Vân cười lớn nói :

- Bách Độc Cổ, tuy là thứ độc lợi hại nhất, kẻ nào trúng phải chết ngay, nhưng lão bà đã biết do lão gia tôi làm chưa mà đem thứ đó ra hòng múa mấy.

Long Thủ Vu Bà nghe nói đứng đờ người ra suy nghĩ, tuy giận lắm nhưng cố nén lòng rồi từ từ đem cất, mặt mày lộ vẻ thất vọng.

Bạch Thái Vân vừa cười vừa tiếp tục nói :

- Khắp cả thiên hạ chỉ ít người có thứ chống “Bách độc cổ”, nhưng trong Vu Cổ giáo chúng tôi, loại này chẳng xem vào đâu hết.

Long Thủ Vu Bà vốn là con người đầy lòng tự tin tụ phụ, xưa nay chưa bây giờ chịu nhận thua một ai. Tuy nhiên vừa rồi bị Thời Thiếu Côn hiệp chưởng cùng Bạch Thái Vân đánh cho một đòn khá nặng, nội phủ vẫn còn bị thương, dĩ nhiên không còn dám vọng động nữa. Tuy tức giận tràn lòng, nhưng vẫn cố gắng nghiến răng dằn xuống.

Bạch Thái Vân liếc mắt nhìn quanh bốn phía, dùng truyền âm nhập mật bảo Thời Thiếu Côn :

- Anh có nhận thấy tình hình đang vô cùng trầm trọng hay không?

Thời Thiếu Côn ngạc nhiên vô cùng. Vì theo sự nhận riêng của chàng thì ngoài vấn đề dính dáng cùng Lệ Minh Nguyệt và sự rắc rối do Long Thủ Vu Bà gây nên, chẳng còn có gì là nghiêm trọng cho lắm.

Vì vậy chàng cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời :

- Vân muội, em nói thế là vì sao?

Bạch Thái Vân nói :

- Khi nãy được phi báo của Phi vũ truyền tin của Cái bang cách đây năm mươi dặm, Chí Tôn giáo chủ đã đem toàn thể thuộc hạ đến Tam Tiên Lĩnh và ra nghiêm lệnh, dọc đường gặp được ai, bất cứ là người trong võ lâm hay không, chẳng kể trai gái, già trẻ đều nhất luật giết sạch. Trên hai ba trăm quần hùng đang tập trung trước hang do lệnh sư Nhất Liễu thiền sư dần đầu, đã chia từng nhóm để đuổi theo. Nhưng so sánh...

Nàng ngập ngừng một lát nói luôn :

- Anh cũng thừa rõ, bất luận Chí Tôn giáo chủ có ra tay hay không, cứ ba mươi sáu sao Thiên Cương và bảy mươi hai sao Địa Sát của Vô Nhân cốc cũng thừa khả năng giết cả quần hùng không còn một mạng.

Thời Thiếu Côn nghe nói rất nôn nao trong lòng, vội nói :

- Nếu vậy tôi đã chậm mất một bước rồi! Tại sao bà ta lại độc ác như thế? Quần hùng thiên hạ có tội gì mà bà ta nỡ ra lệnh giết sạch như vậy.

Bạch Thái Vân cười lạt nói :

- Chẳng qua chỉ để hả cơn tức giận mà thôi.

- Thế bây giờ làm sao?

- Nghe nói nói đã dừng chân tại Tam Thiên Lĩnh. Chắc Chí Tôn giáo chủ đang còn bị thương nặng, chưa thể đến đây được nên phải tạm dừng lại để nghỉ ngơi.

Thời Thiếu Côn nhìn qua, trong lòng thấy nóng ruột như đốt. Chàng ngẫm nghĩ :

- Chuyện này vô cùng quan trọng. Chỉ cần chúng ta đến nơi kịp thời trình lại các thư tín và những vật tín vào tay Chí Tôn giáo chủ, tất nhiên bà ta sẽ thay đổi thái độ và tâm tính. Chừng đó võ lâm sẽ tránh được những trận lưu huyết kinh hồn. Nếu thư này không trao kịp, bà ta sẽ bị sự uất hận thúc đẩy, thẳng tay tàn sát, hậu quả chưa hiểu sẽ đến mức nào. Chừng ấy chúng ta sẽ mang tội nặng cùng lịch sử võ lâm, biết bao giờ chuộc lại được.

Nghĩ xong, chàng quả quyết nắm tay Bạch Thái Vân nói :

- Chúng mình hãy đi Tam Tiên Lĩnh, mau lên Vân muội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play