Hành động của chàng thật bất ngờ, Bạch Thái Vân ngạc nhiên “ủa” một tiếng, hỏi lớn :
- Anh này... Tại sao... điên rồi hả?
Thời Thiếu Côn dừng chân nói :
- Người thời xưa không bao giờ ăn của gọi cho không! Ở đời, sống chết có số mạng. Nếu số tôi phải chết, cưỡng lại cũng vô ích.
Nói vừa dứt lời, chàng lại rảo bước chạy ngay.
Khúc Tự Thủy, Tề Mãn Kiều đều ngơ ngác nhìn theo. Bạch Thái Vân dậm chân nói lớn :
- Gia gia, việc này tại nơi cha cả. Nếu cha bằng lòng đưa sớm viên thuốc một chút thì anh ta không đến nỗi chạm tự ái bỏ đi như thế.
Bạch Công Lăng trong lòng không được vui, nhưng cũng nóng nảy. Ông khẽ nhún chân, phút chốc đã bay thẳng tới chận trước mặt Thời Thiếu Côn, tươi cười nói :
- Viên thuốc kia lão phu bằng lòng cho anh, chẳng cần ân huệ gì hết.
Nói xong ông ta nghĩ chẳng có cách nào hơn, ông bèn chắp tay nói :
- Xem như đây là lời yêu cầu của lão phu, anh hãy uống đi.
Thời Thiếu Côn vội vàng chấp tay nói :
- Lão tiền bối đã quá lời rồi, cháu đã làm nên việc gì mà dám lãnh bảo vật của tiền bối.
Bạch Thái Vân thấy Bạch Công Lăng chận chàng lại mới yên lòng. Nhưng nàng tức mình phụng phịu đứng thừ người một chỗ không nói gì hết. Nhưng nếu cần nói ra kẻ nào làm tức mình, bản thân nàng cũng khó trả lời được.
Bạch Công Lăng cầm viên thuốc trong tay Bạch Thái Vân, nghe nói, ngần ngại một lúc rồi bảo :
- Như thế là anh nhất định không bằng lòng nhận rồi phải không?
Thời Thiếu Côn giật mình nói :
- Chẳng lẽ lão tiền bối cho rằng cháu có ý thực kiêu ngạo sao?
Bạch Công Lăng bực mình nói :
- Lão phu đây tiếp xúc với đủ hạng người, nhưng chưa thấy ai ương ương gàn gàn như anh.
Thời Thiếu Côn bất mãn lắm nhưng cố gượng cười nói :
- Đời cháu không còn bao nhiêu nữa, thời gian quá cấp bách rồi, xin tiền bối cho phép được đi gấp.
Bạch Công Lăng tái mặt nói lớn :
- Oắt con, mày nhất định cứng đầu sao?
Thời Thiếu Côn không trả lời, lách sang một bên định chen qua phía tả Bạch Công Lăng để đi.
Bạch Công Lăng do dự một chút rồi đột nhiên vung cổ tay phất luôn năm chỉ điểm luôn vào người Thời Thiếu Côn và thét lớn :
- Bây giờ không thể chiều theo ý mày mãi được.
Thì ra đây là một thế điểm huyệt đặc biệt cổ truyền của Vu Cổ giáo, lối xuất thủ hư hư thật thật so với những thủ pháp thông thường trên võ lâm hoàn toàn khác hẳn.
Thời Thiếu Côn công lực mất hết không còn mảy may khả năng chống cự hay tránh né gì hết, chỉ kịp nấc lên một tiếng là toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, đứng nguyên một chỗ không cục cựa.
Bạch Công Lăng lắc đầu thở dài, rồi ấn ngay vào huyệt yết hầu của Thời Thiếu Côn, đặt viên thuốc vào miệng, đẩy luôn qua cổ họng.
Thời Thiếu Côn bất đắc dĩ phải nuốt trôi, nhưng đôi mắt chớp lia lịa tỏ ý không bằng lòng.
Bạch Công Lăng bảo Bạch Thái Vân rằng :
- Viên thuốc này uống vào không bao lâu công lực phục hồi như cũ.
Nói xong ông tỏ ý buồn buồn nói :
- Cha đây không có ước vọng gì sâu xa. Vì chỉ sinh hạ được một mình con là giá, cha chỉ mong rằng con đừng để cho bổn giáo phải lọt vào tay kẻ khác. Đó là điều hy vọng duy nhất mà cha đặt để nơi con đó. Tuy nhiên đó cũng là điều khó quyết định trước được. Mọi việc đều đặt tin tưởng vào lương tâm của các con mà thôi.
- Gia gia...
Bạch Công Lăng cương quyết xua tay nói :
- Con ơi, hãy nên bảo trọng lấy thân. Cha chỉ mong cho con sớm trở về nhà đoàn tụ.
Nói xong quay mình bước ra khỏi động rồi cùng mấy chục Vu Cổ giáo đồ rảo bước đi ngay.
Bạch Thái Vân sửng sốt nhìn theo, khi bóng đã khuất, nàng bưng mặt khóc òa lên.
Bỗng có tiếng kêu dịu dàng nho nhỏ bên tai :
- Bạch muội muội, đã là việc vui mừng, sao muội muội lại khóc lóc như vậy?
Khúc Tự Thủy đã đến tự bao giờ, đứng ở bên cạnh.
Bạch Thái Vân như người đau mới hết, bây giờ còn yếu ớt, gục vào lòng Khúc Tự Thủy nức nở kêu lên :
- Khúc thư thư!
Rồi nàng sụt sùi nức nở.
* * * * *
Ba ngày sau, nhân một buổi hoàng hôn trời sáng.
Trước hang Vô Nhân cốc tại dãy Kỳ Liên sơn, một làn sóng người ồ ạt kéo đến, mỗi lúc một đông.
Tình trạng này đối với thời kỳ đại hội do Niệp Sát hòa thượng và Vô danh tăng mượn tiếng Nhất Liễu thiền sư triệu tập trước kia cũng không khác mấy.
Số người này gồm phần nhiều các cao thủ võ lâm Cái bang, Nhất Liễu thiền sư đã lãnh đạo toàn thể quần hùng võ lâm, bám sát Chí Tôn giáo chủ về tận hang Vô Nhân cốc.
Theo báo cáo cuối cùng cho biết, thì Chí Tôn giáo chủ chưa kịp vào Vô Nhân cốc thì hang này đã bị vợ chồng Văn Tử Ngọc chiếm giữ rồi.
Chí Tôn giáo chủ đã thống lãnh một số môn đồ đến Vô Nhân cốc trước đây hai ngày, nhưng đường đã bế tắc, chưa tìm được lối vào.
Nhất Liễu thiền sư điều khiển quần hùng kéo đến đông đủ. Nhưng đối với việc này cũng không lấy gì quan trọng lắm, trải qua mấy ngày chị hạ lệnh nghỉ ngơi, tụng kinh niệm Phật chứ không đả động gì hết.
Trong một buổi hoàng hôn gió lộng ào ào, cửa hang đá đông đặc cả những bóng người thấp thoáng. Họ là thuộc hạ của Chí Tôn giáo chủ Lãnh Thiên Tinh.
Trên một tảng đá vuông trước cửa hang, Chí Tôn giáo chủ ngồi xếp bằng.
Bốn con thị tỳ đứng hầu hai bên. Phía sau là mấy chục cao thủ Thiên Cương và Địa Sát. Ai nấy đều im lặng không nói một lời.
Những tiếng sấm rền bỗng từ xa xa đưa lại.
Cửa hang chật hẹp phía trước bia “Âm Duơng giới” xưa kia, nay đã bị nhiều tảng đá to lớn lấp kín.
Cứ như công lực của bọn Chí Tôn giáo chủ, muốn sang bằng những tảng đá này không phải là khó, nhưng họ cứ để tự nhiên rồi án ngữ đó hai ngày trời, không tới không lui, khiến cho người ngoài không hiểu ra sao cả.
Trên đỉnh núi, khắp bốn mặt, trên các vách núi cao chót vót đều có người leo cảnh giới đông nghịt cả.
Cứ theo tin báo từ lúc đầu thì hơi độc trong hang bắt đầu chấn động.
Loại hơi độc này vô cùng nguy hiểm. Ai bị trúng phải, trong phút chốc tan ra thành nước đen ngay. Chí Tôn giáo chủ lại nghĩ rằng vợ chồng Văn Tử Ngọc vì lúc mình xua quân vào hang nhiễm phải độc nên mới dụng tâm lấp cửa hang lại.
Tuy nhiên theo những tin tức cuối cùng cho biết thì hơi độc đã tan và trong hai ngày vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nhiều thư đã cho bắn vào, nhưng vẫn chưa thấy vợ chồng Văn thị đem thuộc hạ của họ là bốn Truy Hồn sứ giả ra nghênh tiếp Chí Tôn giáo chủ tuy cũng nóng lòng nhưng với một ý nghĩ khoan dung, bà cứ đinh ninh rằng vì bộ hạ của họ không đủ người canh gác khắp nơi, do đó không nhận thấy vũ thư bắn vào.Vì dù sao đi nữa, Văn phu nhân cũng là em ruột của mình, không lẽ nàng lại đi bội phản chị được.
Đối với Chí Tôn, bao nhiêu lời buộc tội của Thời Thiếu Côn chỉ là câu chuyện mơ hồ không đích xác.
Thế rồi bà cứ nhẫn nại chờ nữa.
Nhưng hết ngày này lại sang ngày khác, lòng bà mỗi lúc càng thêm thắc thỏm, áy náy không yên. Bao nhiêu câu chuyện của Thời Thiếu Côn không có vẻ bịa đặt mà có lẽ dần dần trở thành sự thật.
Nhưng chả lẽ em gái mình lại có thể ra tay giết ba, giết mẹ, bại hoại nhân thường hay sao?
Chí Tôn giáo chủ đứng ngồi không yên, nhắm mắt ngồi im trước những luồn gió lạnh buổi sương, bỗng nhiên cảm thấy một sự cô độc lẻ loi mà xưa nay chưa bao giờ gặp phải.
Trên đời hình như chỉ còn một mình bà ta là bơ vơ nhất, muốn chết không xong, muốn sống cũng không còn hứng thú gì nữa.
Dưới trướng bà có hàng trăm thủ hạ, bản lãnh kinh người nhưng họ đều là những người mất cả lý trí, ngoài việc tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh ra, thì không khác nào những con người bằng gỗ đá.
Bốn con thị tỳ đứa nào cũng lanh lẹ, khôn ngoan xinh đẹp, nhưng vì Chí Tôn quá nghiêm khắc nên người nào cũng câm như hến, ai lại có cảm nghĩ gì chỉ ôm ấp trong lòng, chứ không dám nói ra.
Thời gian cứ trôi qua, Chí Tôn giáo chủ cứ lặng lẽ ngồi yên trên tảng đá, mắt lim dim không nói năng gì cả.
Cánh cửa hang hơn một trăm trượng là chỗ quần hùng tập trung. Họ rất đông, nhưng ai ai cũng lặng thinh chờ đợi có sự diễn biến mới.
Đêm khuya dần.
Qua đến canh hai, vầng trăng khuyết vừa ló dạng tỏa làn ánh sáng bạc mơ hồ ảm đạm, khiến cảnh núi rừng càng đượm màu âm u huyền bí.
Bỗng nhiên có hai bóng người nhẹ nhàng như hai cánh én, bay vút từ rừng lọt qua đám người đáp xuống trước mặt Chí Tôn giáo chủ, cách chừng mấy thước.
Hai người bay đến mau lẹ như hai bóng ma ở trước mặt những cao thủ nhưng không ai phát giác ra cả.
Chí Tôn giáo chủ tuy đang nhắm mắt có vẻ mơ màng, nhưng tai mắt của bà đều linh diệu thông suốt thượng thừa, thế mà chỉ khi nghe tiếng họ đặt chân đến nơi mới biết. Bà nghiêm mặt nói :
- À, ra các ngươi.
Hai người đó là Bạch Thái Vân và Thời Thiếu Côn.
Tiếp theo đó có ba bóng người đáp xuống, họ chính là Khúc Tự Thủy, Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều.
Chí Tôn giáo chủ vùng đứng phắt dậy, bốn con thị tỳ và mấy chục tên áo xanh đầu bịt mặt cũng đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng để đón địch.
Chí Tôn giáo chủ mặt vẫn che miếng vải the, hừ một tiếng nói :
- Các người lại đến đây để làm gì? Thời Thiếu Côn, nhà ngươi không phải sắp chết đến nơi vì thuật “Di nguyên bổ thiên” sao?
Thời Thiếu Côn ngậm ngùi nói :
- Sống chết, rủi may đều do tiền định, con đây cũng không thể làm chủ được mình.
Bạch Thái Vân tủm tỉm cười nói :
- Không ngờ vị Chí Tôn cốc chủ mà ngày nay lại ở ngoài hang cốc. Quả nhiên một việc lạ đời chưa bao giờ có.
Chí Tôn giáo chủ nổi giận nói :
- Con tiện tỳ, mày dám lộng ngôn như vậy sao?
Thời Thiếu Côn vội chận lại nói :
- Vân muội, bà là thân mẫu của tôi, không được lỗ mãng.
Bạch Thái Vân bĩu môi nói :
- Trên đời thật hiếm có một người mẹ lạ thường như thế đó.
Nói xong nàng quay mình đi trở ra ngay.
Chí Tôn giáo chủ im lặng một chập bồng dưng nhiều điều bực tức đều tiêu tan, chép miệng than rằng :
- Ả nói cũng phải.Ta không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Đến đây bà bỗng nhiên điên khùng, đột nhiên thét lớn, như muốn kêu gào thật to cho hả dạ :
- Nhưng vì ta cam chịu thiệt thòi quá nhiều và quá lớn lao với bọn đàn ông phi nghĩa. Ta đã phát thệ giết chết tất cả đàn ông trong thiên hạ. Nhưng kết quả là... ta...
Tiếng nói của bà the thé, lảnh lót, vang lên giữa tiếng gió thoảng rừng khuya, bị núi và đá vang dội lại xa hàng mấy dặm, khiến quần hùng dù ở xa vẫn nghe rõ mồn một.
Thời Thiếu Côn cau đôi mày kiếm, lên tiếng tha thiết gọi :
- Mẫu thân, xin hãy bình tĩnh lại đôi chút.
Đang lúc tâm thần bị xúc động mãnh liệt, bà hình như mệt nhọc hết cả hơi sức, đứng thở hổn hển rồi than rằng :
- Con ơi, có phải con đã bảo không bao giờ gọi ta bằng má nữa không?
Thời Thiếu Côn hai mắt đẫm lệ, nói :
- Con nói năng lỗ mãng. Vì nếu đấng sinh thành có làm điều gì không phải, làm con cũng không được phép nói. Con không muốn phê bình hay trách cứ một điểm gì hết. Và vì mẫu thân vẫn là mẹ của con.
- Con ơi, má cứ tưởng trên đời chỉ có một mình má cô độc, ngờ đâu con...
Nói đến đây bà nức nở không ra tiếng. Hồi lâu lại nói tiếp :
- Thế là má đã có lỗi với con. Mặc dầu Thời Quân Hào là tên khốn nạn, không thể nào tha thứ được. Nhưng con, con là người vô tội. Má...
Thời Thiếu Côn sụp quỳ xuống tha thiết nói :
- Mẫu thân, chúng ta cần phải tìm ra sự thật. Tại sao mẫu thân không vào trong hang ngay. Dưỡng phụ và dưỡng mẫu của con hiện đang ở trong đó phải không?
Chí Tôn giáo chủ gật đầu nói :
- Má đây có lòng căm hận muốn giết hết cả đàn ông trong thiên hạ, không ngờ đâu ngày nay lại xảy ra việc như thế này.
Thời Thiếu Côn ngậm ngùi than :
- Má ơi, những văn kiện cũ và chứng vật nay không tìm lại được, tông tích của Vô Diệm bà bà cũng biệt tăm. Bây giờ chỉ còn một cách là tìm vợ chồng Văn Tử Ngọc để tìm rõ căn nguyên.
Khi hai cánh tay cùng nhập một, tay phải của Thời Thiếu Côn cùng tay trái của Bạch Thái Vân, đồng thời đánh ra một lúc.
“Ầm”, một tiếng long trời, bao nhiêu đá vụn tung bổng lên không trung, những tảng đá khổng lồ lấp trước miệng hang đã bị chưởng lực của “U Hạo thần công” đánh tan nát, văng khắp bốn phía.
Thời Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân song song nắm tay nhau, sánh vai cùng xông vào Âm Dương giới.
Thời Thiếu Côn đã quen đường rồi, chẳng cần hướng dẫn, đi thẳng vào phía trong.
Chí Tôn giáo chủ, bốn con thị tỳ cùng chục thuộc hạ cũng đồng nối bước theo sau. Thời Thiếu Côn tạm dừng chân, chờ Chí Tôn giáo chủ đến gần và hỏi :
- Trừ cha mẹ nuôi của con cùng bốn tên Truy Hồn sứ giả, trong hang không còn một người nào khác nữa phải không?
Chí Tôn giáo chủ đáp :
- Trong hang còn hơn một trăm U Linh, nhưng ta đã ra lệnh cho vợ chồng Văn Tử Ngọc khống chế.
Thời Thiếu Côn cau mày nói :
- Có lẽ họ đoán biết được biến cố này, nên mới bố trí một trận thế để án ngữ phía ngoài đấy.
Thì ra trong đám rừng đào, khói đen mịt mù bốc lên nghi ngút.
Chí Tôn giáo chủ “ủa” một tiếng, cau mày nhìn rồi oán hận nói :
- Huyền Sát trận! Nếu vậy xét ra những lời con nói đều thật cả.
Nói chưa dứt lời có tiếng người tiếp theo liền :
- Đúng, hoàn toàn là sự thật.
Theo chỗ có tiếng nói mà nhìn thì thấy người ấy là Lệ Minh Nguyệt.
Nàng đã đến từ lúc nào không biết, khép nép cung chào và nói :
- Xin sư phụ thứ lỗi cho đệ tử.
Nàng hai tay dâng lên một gói đồ. Chính là chứng vật do nàng đã đánh tráo của Thời Thiếu Côn, lúc còn ở nơi Thánh Tích tự.
Chí Tôn giáo chủ lặng lẽ, run run, đưa tay đón lấy.
Thời Thiếu Côn mừng rỡ nói :
- Lệ cô nương, té ra cô nương...
Lệ Minh Nguyệt bình tĩnh đáp :
- Tôi đã tìm ra chân lý rồi. Tình yêu miễn cưỡng không bao giờ đem lại hạnh phúc. Tôi vốn không có bụng muốn hại người. Hôm nay tôi mang vật này đến đây là...
Nghĩ một lát, nàng nói tiếp :
- Hôm nay tôi mang gói đồ trả lại đẻ giải tỏa mọi hàm oan. Đồng thời xin lỗi Thời công tử, từ rày về sau tôi sẽ không quấy rầy chàng nữa. Tôi sẽ trở về núi Trường Bạch.
Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều vui mừng reo lên :
- Chị hai, chị đã hồi tâm trở về với chúng em.
Bạch Thái Vân lúc đó bồng Thời Tư Tình đặt xuống trước mặt Chí Tôn giáo chủ hỏi :
- Bây giờ bà đã biết toàn bộ sự thật. Sau này bà sẽ tính sao?
Chí Tôn giáo chủ mắt rưng rưng lệ nói :
- Tôi đã có lỗi nhiều quá. Tôi không biết làm gì để chuộc lại được lỗi lầm.
Mọi người nhìn nhau không biết giải quyết ra sao.
Chợt Niệp Sát hòa thượng cười hề hề nói :
- Bần tăng tuy cũng xuất gia từ nhỏ, nhưng theo kinh nghiệm giang hồ về vấn đề tình cảm cũng có nghiên cứu tìm hiểu một vài điểm.
Nói xong ông trịnh trọng nói :
- Hai người này vì hận và yêu mà phát điên, cũng chỉ nên dùng một biện pháp tâm lý đó mà chuyên trị giúp cho họ chữa lẫn nhau. Bây giờ chỉ cần cho họ có thể đối diện gần nhau, đến lúc hiểu ra được nhau, tức khắc sẽ có hiệu lực tốt.
Vô danh tăng nhìn Thời Thiếu Côn và Nhất Liễu thiền sư nói :
- Tôi xin có thêm một lời góp ý cùng mọi người. Chúng ta cứ cho hai người ở gần nhau, giải khai huyệt đạo cho cả hai rồi chúng mình tạm lánh đi nơi khác.
Niệp Sát hòa thượng gật đầu nói :
- Đó là việc cố nhiên, khỏi cần anh phải chỉ vẽ nữa.
Nói rồi phóng mình nhẹ nhàng phóng đến trước mặt Thời Tư Tình, đỡ ông ta dậy, để trước mặt Chí Tôn giáo chủ.
Niệp Sát hòa thượng cười hì hì, đột nhiên dùng hai chưởng vỗ vào huyệt đạo của Chí Tôn giáo chủ và Thời Tư Tình rồi phóng mình bay đi, lẩn chung vào đám quần hùng.
Trong đám rừng đào, từng làn khói đen mịt mù ngùn ngụt bay lên mãi.
Nhất Liễu thiền sư nhăn mặt nói :
- Huyền sát trận, ám khí quá nặng nề thật là cả một vấn đề khá phiền phức.
Quần hùng thin thít đứng yên, chẳng ai lên tiếng góp ý gì.
Bạch Thái Vân nói lớn :
- Các vị tiền bối khỏi phiền lòng bận tâm đến như thế. Mặc dù chất đó lợi hại đến đâu, chúng ta cũng không sợ nó.
Nói rồi cùng Thời Thiếu Côn nắm tay nhau lao vút vào đám rừng đào.
Thời Thiếu Côn đã uống được linh dược “Cửu thiên phản hồn nguyên đơn”, tự nhiên có một khả năng kháng độc.
Bất cứ loại độc nào hiểm ác đến đâu cũng không có cách nào xâm nhập đến chàng nổi.
Bạch Thái Vân tuy không uống được linh dược nhưng cả hai đã liên hợp vận dụng “U Hạo thần công” bảo vệ, không còn sợ bị độc tốc xâm phạm được vào người.
Trong nháy mắt, hai người đã chạy đến một hang sau rừng đào. Bỗng có tiếng thét lớn :
- Dừng lại!
Rõ ràng vợ chồng Văn Tử Ngọc đã hiện ra trong đám mù đen, cùng bốn tên Truy Hồn sứ giả.
Thời Thiếu Côn cảm thấy tâm tư xúc động, ngậm ngùi nói :
- Không ngờ đâu cha mẹ nuôi đã trên mười mấy năm chăm nom săn sóc cho mình, ngày nay lại gặp nhau lần nữa, trong hoàn cảnh éo le gây cấn đến thế này.
Văn phu nhân cất giọng khàn khàn nói :
- Chúng mày đã thấy rõ ràng chưa?
Thời Thiếu Côn sửng sốt lắc đầu, sau cười lạt nói :
- Thấy rõ ràng lắm rồi! Bụng dạ của các người từ trước đến nay thật quá ư thâm hiểm, cay độc.
Vợ chồng Văn thị cùng cười rộ :
- Quá ư cay độc sao?... Nhưng giờ đây có lẽ còn cay độc hơn nữa. Bao nhiêu người hôm nay đừng hòng sống sót thoát khỏi nơi đây.
Thời Thiếu Côn cười lạt nói :
- Chỉ trông cậy vào một Huyền Sát trận mà dám lớn lối như vậy sao?
Văn phu nhân nói :
- Trận này có lẽ không thể hại được chúng mày, nhưng còn một trận khác còn nguy hiểm hơn nữa.
- Cứ thử rồi sẽ biết. Trận gì xin đưa ra xem lợi hại thế nào?
Vợ chồng Văn thị đồng cười nói :
- Bất tất phải nhiều lời, một lát nữa chúng mày sẽ chết tất cả.
- Chết cả?
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên nói :
- Các người dự định thi hành độc kế gì nữa đây?
Văn Tử Ngọc cười lạt nói tiếp :
- Chỉ buồn cho chúng mày không biết đường tiến thoái! Giờ đây cửa hang đã bít kín, không xông vào cũng chết, mà xông vào cũng không sống sót mà trở ra.
Nói xong đưa tay phẩy một cái. Một luồng kình lực bay vút ra. Văn phu nhân cũng nhanh tay tung ra một chưởng “Khu Thi Bách Độc”.
Ngay khi ấy bốn tên Truy Hồn sứ giả cũng lăn xả vào, chưởng phong cuồn cuộn như những cơn sóng tràn, từng làn mù trắng đục như muốn bao phủ tất cả.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân cùng nắm tay nhau đẩy ra một chưởng.
“Bình, Bình”...
Bốn tên Truy Hồn sứ giả như những cánh diều đứt dây văng bổng lên cao, rơi vào trong làn mù đen không còn hình bóng gì cả. Chưởng phong đi đến đâu, bao nhiêu vách đá chuyển động ầm ầm, bụi cát tung bay mù mịt.
Trong lúc chàng đang huyết khí dâng cao, một tiếng nổi bùng tai đến nỗi hai người Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân cảm thấy người văng cả mấy trượng.
Ngay lúc đó, những tiếng nổ bùng bùng vang lên cách đó mấy trượng.
Từng loạt nổ ầm ầm như muốn làm rung chuyển sụp đổ tất cả, chôn vùi tất cả.
Vợ chồng Văn Tử Ngọc cười ha hả nói :
- Kiếp này đừng hòng trốn thoát nữa.
Nói dứt lời, một cột lửa khổng lồ từ dưới lòng đất dựng ngược cao ngất lưng trời, gần hai chục trượng.
Thời Thiếu Côn thét lớn :
- Nguy lắm! Hỏng cả rồi! Chúng ta phải lập tức rút lui mau.
Bạch Thái Vân cũng vội vàng đề khí bay vọt ra phía ngoài hơn mười trượng.
Hai người vừa thoát khỏi thì biển lửa lan tràn, hàng loạt tiếng gầm ầm ì như động đất.
Trong đám lửa hồng, những tiếng rú bất đắc kỳ tử, những tiếng la khủng khiếp nghe muốn xé lòng.
Vợ chồng Văn Tử Ngọc cũng chôn mình trong biển lửa.
Đứng ngoài nhìn vào, Thời Thiếu Côn bàng hoàng vừa sợ vừa buồn, bỗng nhiên văng vẳng bên tai có tiếng gọi :
- Thiếu Côn, Thiếu Côn!
Thời Thiếu Côn như say như dại, nhìn đám lửa bốc cao ngùn ngụt, miệng lẩm bẩm :
- Vân muội, người nào gọi tên tôi.
Bạch Thái Vân nói :
- Có lẽ cha mẹ anh đấy.
Thời Thiếu Côn mừng rỡ, như người chợt tỉnh cơn mê vội vàng kêu lớn :
- Vân muội, hãy chạy mau lên.
Hai người tức tốc phi thân ra khỏi rừng lao xa biển lửa, đến phía trước quần hùng.
Quả nhiên Thời Tư Tình và Chí Tôn giáo chủ Lãnh Thiên Tinh đang dắt tay nhau, tươi cười hớn hở, lớn tiếng gọi :
- Thiếu Côn, Thiếu Côn con một.
Hai người đã hoàn toàn hết cơn điên loạn.
Thời Thiếu Côn nỗi lòng tràn ngập niềm buồn vui lẫn lộn, đứng sững nhìn song thân, nước mắt tuôn trào dào dạt.
Tiếng sấm sét đùng đùng luôn luôn vang lên, ngọn lửa bốc cao ngất tầng mây, khói đen lan mờ mịt, sức nóng tỏa ra hàng mấy dặm tựa hồ như ngày tận thế đã đến.
Chí Tôn giáo chủ thất sắc nói lớn :
- Hỏng rồi, nguy lắm. Lửa của Địa cực.
Nhất Liễu thiền sư cũng nói :
- Cửa hang này không bao lâu cũng trở thành biến lửa, chúng ta phải chạy mau lên.
Toàn thể quần hùng ồ ạt kéo nhau chạy ra ngoài hang.
Chí Tôn giáo chủ ngậm ngùi nói :
- Trước khi ta bước chân vào Vô Nhân cốc, không ngờ đâu lại là ngày nay lại bước ra. Thật không ngờ vợ chồng Văn thị lại có dã tâm cầm thú như vậy. Chúng gây nên một trường đại kiếp.
Nhất Liễu thiền sư đưa mắt buồn buồn nhìn cột cháy cao ngất trời rồi quay lại hỏi Thời Thiếu Côn :
- Đồ nhi, con có nhà không?
Thời Thiếu Côn buồn buồn nhìn sư phụ lắc đầu không nói.
Chàng sinh từ Vô Nhân cốc, lớn lên sống với vợ chồng Văn thị trên Hạ Lan sơn, giờ đây trôi nổi bềnh bồng làm sao mà có nơi cư ngụ.
Thời Thiếu Côn chắp tay nói :
- Sư phụ, ngày nay ước nguyện của con đã thành, oán thù của song thân đã cởi mở, nghiệp chướng con đã mang khá nhiều. Bây giờ xin xuất phát chấp nhận cho con được nương theo ánh sáng Bồ đề, quy y Phật pháp.
Nhất Liễu thiền sư nói :
- Đồ nhi, trần duyên của con chưa dứt, thầy không thể đem con xuất gia được. Đó cũng là một điều đau lòng.
Niệp Sát hòa thượng cười nói :
- Có một nơi tạm trú được đó là Phụng Nghi thôn ở Bạch Bình sơn.
Lệ Minh Nguyệt giật mình nói :
- Nhưng... đó là sự nghiệp của tôi.
Niệp Sát hòa thượng cười khà khà nói :
- Phải, của cô nương nhưng cũng là của Thời Thiếu Côn. Từ nay về sau sẽ thành quyến thuộc. Ngoài Bạch Thái Vân ra bốn chị em các cô cũng có thể, và nên lấy hắn làm chồng cho trọn tình và trọn nghĩa.
Khúc Tự Thủy, Lệ Minh Nguyệt, Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều đều đỏ mặt.
Lệ Minh Nguyệt kêu lớn :
- Lão hòa thượng, ông chỉ chuyên nói nhảm.
Niệp Sát hòa thượng vừa cười vừa nói :
- Hòa thượng tôi nói thật đấy. Bạch cô nương có giận không?
Bạch Thái Vân liếc nhìn bốn cô gái Trường Bạch cười xòa rồi nói :
- Tôi không ghen đâu.
Nói xong nàng đỏ mặt nhìn đi nơi khác.
Nhất Liễu thiền sư cười ha hả nói :
- Năm cô gái cùng lấy một chàng trai. Cậu bé này quả có phúc phận, khéo đường tu từ kiếp trước. Thật quả là hạnh phúc. Để khỏi dông dài lão phu có ý kiến là nên đi luôn về Bạch Bình sơn, sửa soạn công việc cho bọn chúng nó.
Quần hùng vỗ tay hoan nghênh như sấm động.
Lửa hang Vô Nhân cốc đã hạ dần.
Bây giờ mới quả đúng với cái tên Vô Nhân cốc, một hang không người lai vãng được.
Thế rồi trong ánh lửa sáng, quần hùng lần lượt rời khỏi Kỳ Liên sơn.
Vài ngày sau, trên Bạch Bình sơn trở nên náo nhiệt nhất, toàn thể anh hùng hào kiệt tam sơn ngũ nhạc, các vị hào hùng bá chủ của khắp nơi xa gần đều tập hợp về Phụng Nghi thôn. Nơi đây đã xây cất lên những tòa nhà đồ sộ, tuy tạm thời nhưng không kém vẻ lộng lẫy. Nhà nào cũng treo đèn kết hoa. Từ trong ra ngoài cũng nghẹt cả tân khách tưng bừng yến ẩm. Ngoài việc làm hôn lễ cho Thời Thiếu Côn cùng năm nàng tài sắc, Bạch Thái Vân cùng bốn cô gái Trường Bạch. Anh hùng cũng khánh chúc một mối lương duyên gương bể lại lành của Thời Quân Hào và Lãnh Thiên Tinh nữa. Họ là những người đã trải qua không biết bao nhiêu gian truân khổ não, luôn luôn chịu đựng những cuộc thử thách gay go, nhưng con người hữu tình, cuối cùng vẫn được kết thành quyến thuộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT