Khúc Tự Thủy hốt hoảng, tung người về phía ấy, chụp lấy Văn Thiếu Côn thét lớn :

- Trời ơi, Văn công tử! Anh làm sao thế này?

Văn Thiếu Côn mặt mày xanh mét, mép sùi bọt trắng, mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp.

Quả nhiên Văn Thiếu Côn đã uống nhầm Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn giả là Tam túc ngọc thiềm. Thuốc này thật là loại độc dược ghê gớm, và đã bắt đầu phát tác.

Khúc Tự Thủy không dám chậm trễ, vội vàng đưa ngón tay điểm vào cạnh sườn bên phải của Văn Thiếu Côn rồi dùng thủ pháp đặc biệt của phái Vô Vi điểm luôn vào tùy một mạch để cản độc.

Bên tai văng vẳng tiếng nói của Độc Nhãn Thần Cái :

- Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn của lão, uống vào nhất định chết. Bất kỳ thủ pháp gì, tiên dược nào cũng vô phương giải cứu. Các ngươi đừng hòng.

Khúc Tự Thủy không thèm trả lời, ôm chặt Văn Thiếu Côn, ghé miệng vào tai gọi :

- Văn công tử! Văn công tử!

Văn Thiếu Côn được nàng điểm vào ba tủy một mạch, tựa hồ đã tỉnh lại.

Chàng cố gắng mở mắt, cựa quậy chút ít và khó nhọc lắm mới trổi dậy được, miệng nói :

- Tôi không cần lắm. Cô nương, còn thuốc kia ra sao? Cô nương có hề gì không?

Khúc Tự Thủy thấy Văn Thiếu Côn đã khá một chút, trong lòng mới yên tâm, vội đáp :

- Thật là một điều quá sức quái dị. Sau khi uống thuốc rồi, thiếp không thấy hiện tượng gì là trúng độc mà trái lại bao nhiêu độc tích trữ trước kia đều hóa giải được hết.

Văn Thiếu Côn nghe nói trong lòng thấy yên, vội vàng nhắm mắt dưỡng thần, vận công đuổi độc.

Khúc Tự Thủy đã điểm cho chàng ba tủy một mạch để dồn hết khí độc về Đan điền, nhưng vì chậm mất một phút, có một số độc xâm nhập được vào nội phủ nên lúc vận tức chàng cảm thấy trong kinh mạch nhức nhối đau buốt, khí huyết kéo lên từng cơn chạy ngược, không thể chịu nổi.

Chàng thở phào một cái rồi buộc lòng tạm ngưng vận công, ngồi lặng yên không nói.

Độc Nhãn Thần Cái tuy đánh lừa được hai người uống nhầm Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn nhưng vẫn chễm chệ ngồi yên trên giường đá, hình như không có điều gì xảy ra.

Khúc Tự Thủy vội vàng vận công điều tức lại một lần nữa để xem mình có phải thật trúng độc không. Khi thấy không có gì khó chịu hay bất thường, nàng mới yên lòng và quay sang hỏi :

- Văn công tử, anh có thể chịu đựng nổi không?

Văn Thiếu Côn gật đầu nói :

- Tuy có khó chịu, nhưng nhất thời cũng có thể chịu đựng nổi, chẳng có gì đáng lo.

Rồi chàng thở dài than rằng :

- Hoàn cảnh này sẽ giải quyết ra sao đây?

Khúc Tự Thủy ân cần nói :

- Công tử không cần phải lo lắng gì cả, để mặc thiếp đối phó là được rồi.

Nói xong nàng quay về phía Độc Nhãn Thần Cái quắc mắt hét lớn :

- Lão ăn mày là người nào, tại sao lại cố tình hãm hại chúng ta. Còn Mộ Dung tiền bối đâu?

Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Rõ ràng lão phu là Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã đây rồi còn hỏi ai nữa. Còn cái nguyên nhân mà lão phu muốn giết chúng bay là vì...

Lão thở dài rồi nói tiếp :

- Là vì lão phu đang cần dùng bộ ruột của một thanh niên thông minh đĩnh ngộ, anh tài xuất chúng để chữa một cố tật lâu năm của mình.

Khúc Tự Thủy cười nhạt nói :

- Té ra mày muốn lấy tánh mạng của chúng ta mà chữa bệnh cho mày.

Độc Nhãn Thần Cái đáp :

- Đúng đấy một.

Khúc Tự Thủy giận quá thét lớn :

- Thủ đoạn này thật quá dã man. Chỉ tiếc thay cho mày là không bao giờ làm được như ý muốn.

Độc Nhãn Thần Cái cười khành khạch đáp :

- Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn là một trong ba thứ thuốc tuyệt độc của ta. Nhất thời tuy nó chưa bộc phát là vì cơ thể chúng bay còn mạnh, nhưng sớm muộn gì chúng bay cũng phải chết hết.

Khúc Tự Thủy quát lớn :

- Nếu quả thiệt chúng ta đều chết thì mày phải chết trước chúng ta.

Nói xong tung ra một chưởng nhằm đầu Độc Nhãn Thần Cái.

Độc Nhãn Thần Cái không hề nhúc nhích, ngồi yên một chỗ phất tả chưởng tiếp đánh.

Ầm một tiếng, Khúc Tự Thủy thối lui ba bước. Độc Nhãn Thần Cái tuy ngồi yên vị trên giường đá nhưng toàn thân chuyển động, vai lắc luôn mấy cái.

Thình lình một tiếng gầm nổi lên như sét đánh. Một bóng đen xẹt đến như mũi tên, sả lên giường đá chộp ngay đầu Độc Nhãn Thần Cái và kêu lớn :

- Mi nhất định không phải là Mộ Dung tiền bối. Ta thử lột tấm the che mặt, xem sẽ rõ là ai.

Bóng đen ấy là Văn Thiếu Côn.

Mặc dù đã bị trúng độc nhưng được Khúc Tự Thủy dùng thủ pháp đặc biệt của Vô Vi môn điểm và ba tùy một mạch, dồn độc tố dưới đơn điền, chỉ còn một số đang nhập vào tạng phủ. Nhờ nuốt Vạn niên kim thiên, tiềm lực của Văn Thiếu Côn trở nên hùng hậu vô cùng, chàng lại cố gắng vận dụng chân khí chống lại đã đỡ được nhiều.

Thấy Khúc Tự Thủy bị quái nhân uy hiếp, Văn Thiếu Côn nổi nóng, vận đủ mười phần công lực bất ngờ phóng đến chộp mạnh như núi sập vồ luôn vào tấm the che đầu lão.

Khúc Tự Thủy giật mình lùi lại mấy bước, nhưng vẫn không hề gì. Nàng uốn lưng búng người tung vút len cao rồi tung năm chỉ điểm thẳng vào người Độc Nhãn Thần Cái.

Mặc dù võ công của Độc Nhãn Thần Cái có cao siêu thật, nếu nói riêng chỉ một mình nàng, lão cũng đủ sức áp đảo được nhưng một khi cả Văn Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy đồng phối hợp tấn công thì lão không tài nào chống cự nổi.

Chỉ nghe “soạt” một tiếng khô khan, không người tấm vải đen che mặt bị xé rách mà ngay cả bộ áo dài mặc trong mình cũng toạt ra từ trên xuống dưới.

Một cảnh tượng rùng rợn kinh khủng bày ra trước mắt.

Cặp giò của quái nhân chỉ còn hai chiéc xương đùi trắng hếu. Từ đầu gối trở xuống thịt đều rửa nát, xương khô lủng lẳng bằng một số dây gân mà thôi.

Vừa trông thấy cả hai cảm thấy lạnh gáy.

Tuy nhiên từ hạ phần đã hư nát, bộ phận phía trên của lão vẫn vạm vỡ khỏe mạnh như thường, nhất là đôi mắt, mặc dù trong bóng tối vẫn long lên sáng quắc.

Người này có đủ hai mắt như thường thì không thể nào là “độc nhãn” như cái danh hiệu của Mộ Dung Nhã xưa nay.

Lão già cụt giò mạo xưng Độc Nhãn Thần Cái bị cái chộp bất ngờ trở tay không kịp, làm bại lộ thân hình, bất giác cũng sửng sốt ngồi nhìn trân hai người không nói gì hết.

Văn Thiếu Côn cảm thấy mắt đổ hào quang vì tức giận. Không biết làm sao trút hết cái bực bên mình, chàng nghiến răng gầm lớn :

- Lão quỷ, mày là ai lại mạo xưng là Độc Nhãn Thần Cái để lừa chúng ta.

Mộ Dung lão tiền bối hiện nay ở đâu hay đã bị mày hãm hại rồi?

Lão quái nhân lắc đầu than rằng :

- Hôm nay ta sa cơ rơi vào tay bọn mi, âu cũng do mệnh trời xui khiến. Như vậy chẳng qua là...

Lão thở dốc lên một hồi rồi nói tiếp :

- Câu chuyện này quả thật dài dòng khúc chiết, ta xin kể cho các ngươi nghe từ trước tới sau.

Dáng điệu của lão có vẻ ôn hòa yếu ớt, hình như đã có ý đầu hàng để cầu một lối thoát. Khi vừa mở miệng định nói lại nín thinh, rồi bỗng nhiên lão quay phắt về phía Văn Thiếu Côn hét lớn :

- Oắt con, ta không lột da ăn ruột của mình lòng ta không hả.

Đồng thời song chưởng tung ra với mười hai thành công lực.

Trong khi bất ngờ không kịp phòng bị, huống chi Văn Thiếu Côn còn đang bị trúng độc nặng, chưa đủ sức kháng cự, nên lãnh trọn vẹn một chưởng vào người bắn tung lên cao, rơi cách xa hơn hơn một trượng.

Trong chưởng này, quái nhân đã vận dụng toàn lực, sức mạnh trên ngàn cân. Văn Thiếu Côn vừa bị độc hành, đầu óc còn choáng váng, kế bị thêm đòn này nữa, gượng không nổi, ngã lăn ra chết giấc tức thì.

Ngay lúc ấy có tiếng rít ken két nghe rợn người, cả chiếc giường đá to lớn bỗng nghiên qua một bên, rồi cả lão quái nhân cùng tảng đá khổng lồ ấy cùng rơi tỏm xuống một hang sâu thăm thẳm.

Khúc Tự Thủy giật mình hốt hoảng, muốn ra tay tiếp ứng nhưng đã muộn rồi.

Khi nàng vừa phóng chưởng định chận đòn thì Văn Thiếu Côn đã văng ra xa nằm bất động.

Nàng sửng sốt đứng nhìn không biết nói năng sao, bất giác hai tay ôm mặt sụt sùi rồi khóc ngất.

Văn Thiếu Côn nằm sấp trên mặt đất im lìm như xác chết, hồi lâu chẳng thấy cử động gì cả.

Khúc Tự Thủy lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, một trang anh thư nữ kiệt như nàng hiện đang chấp chưởng cả Vô Vi phái núi Trường Bạch, tài trí song toàn, mà trong lúc quá cảm xúc cũng khóc lóc như trăm ngàn nữ nhi tầm thường khác.

Trong lúc nàng thất vọng muốn đập đầu chết theo, bỗng nhiên có tiếng cục kịch nổi lên rồi tấm cửa đá từ từ hé mở.

Khúc Tự Thủy giật mình, phóng tới bên cạnh Văn Thiếu Côn, đưa tay bồng chàng vào lòng, trợn trừng đôi mắt phụng, chuẩn bị đối phó.

Khi tấm cửa đá mà nàng cùng Văn Thiếu Côn đã đi vào mở toang ra hết, thì có mấy bóng người hiện ra.

Người đi đầu là một vị hòa thượng đầu bù tóc rối, mặt mũi dơ bẩn, áo giày xốc xếch. Phía sau là mười lão già ăn mày nối theo. Người nào cùng thần sắc dớn dác bỡ ngỡ đứng nhìn. Khi thấy quang cảnh trong nhà ai nấy đều ngạc nhiên rồi vội rảo bước chạy vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play