Từ 30 tuổi về 20 tuổi, rồi lại từ 20 tuổi trở ngược lại 30 tuổi
Giống như bận rộn vô ích một hồi, nhìn như không có gì thay đổi, nhưng lại có rất nhiều thứ âm thầm thay đổi vậy
Vì để dỗ cô nhóc ngu ngốc này đến tay, quá trình gian khổ không thể tả, bởi vì có kết quả tốt nên quá trình ở giữa, cũng trở nên tốt đẹp hơn
Ngày Giang Tục kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người, có rất nhiều người tham dự
Vốn là bạn bè, bạn học đã lâu không liên lạc, lúc gửi thiệp mời cũng không hi vọng họ sẽ đến, khi bọn họ đến, cũng không nghĩ những bạn học nhận được thiệp mời đều dắt con cái đến theo, đến nơi, vì là khách sạn của anh nên có thể sắp xếp thêm bàn lập tức được, thậm chí có cảm giác còn náo nhiệt hơn là ngày kỷ niệm thành lập trường của đại học C nữa
Trước khi buổi lễ bắt đầu, vốn Giang Tục muốn đến phòng trang điểm nhìn Lâm Tây, cũng không ngờ bị Lâm Minh Vũ ngăn lại
Bạn bè hơn mười năm, giờ lại thêm một tầng quan hệ, còn là mối quan hệ thân thiết, nhìn dáng vẻ này của anh, mắt mũi đều hếch lên cả rồi
Hai người đứng cuối hành lang, Lâm Minh Vũ đưa một điếu thuốc cho Giang Tục
Anh theo bản năng phất tay: “không hút.”
Lâm Minh Vũ trừng mắt hung ác nhìn anh: “Anh trai đưa cho, không hút cũng phải cầm, đây là cách nói chuyện của đàn ông!”
Hình ảnh này, Giang Tục nhìn có chút quen
Đột nhiên anh nghĩ đến khi trở lại 20 tuổi, cũng đã từng diễn ra tình cảnh này
Lúc đó anh và Lâm Tây mới xác định quan hệ không bao lâu, cũng chưa nói cho Lâm Minh Vũ, ba người ở chung dưới mái nhà, anh và Lâm Tây yêu nhau, nó giống như chuyện bí mật vậy
Có một ngày, lúc nửa đêm anh đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người xốc chăn lên, một đá làm cho tỉnh dậy
Lúc đó anh muốn phát giận, nhưng trợn mắt thấy là Lâm Minh Vũ, lại đè lửa giận xuống
Nhìn vẻ mặt của Lâm Minh Vũ có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, có yên tâm nhưng cũng có lo âu…
Anh kéo dép lê, đi tới đi lui trong phòng Giang Tục, làm Giang Tục cũng có chút chóng mặt
Giang Tục đứng dậy lấy áo khoác mang lên, sau đó ngồi xuống ghế gần đó, nhíu mày hỏi anh: “Hơn nửa đêm, có việc gì?”
Lâm Minh Vũ mấp máy môi không nói chuyện, từ túi áo lấy một gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Giang Tục
Anh nhìn thoáng qua điếu thuốc, nhíu mày, đối với cái này thì xin miễn cho kẻ bất tài này: “Không hút.”
“Tôi đưa, thì cậu cầm lấy, lúc đàn ông nói chuyện, đều bắt đầu như vậy!”
Lâm Minh Vũ đã nói vậy, Giang Tục chỉ đành phải nhận thôi
“Bắt đầu cuộc nói chuyện giữa đàn ông đi.”
Lâm Minh Vũ ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Cậu và Lâm Tây yêu nhau rồi sao.”
Giang Tục đoán có lẽ là Phó Tiểu Phương nói, suy nghĩ hai giây, trả lời anh: “Đúng vậy.”
“Mẹ nó.” Phản ứng đầu tiên của Lâm Minh Vũ là văng tục
Vốn còn tưởng Lâm Minh Vũ sẽ nói tiếp một đống lời loạn thất bát tao khác, không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy
“Ba tôi và ba lâm tây là anh em ruột, vì thế Lâm Tây cũng là em gái ruột của tôi.”
“Ừm.”
“Từ nhỏ đến lớn, con bé là công chúa nhỏ trong nhà chúng tôi, tuy rất ít thể hiện dáng vẻ công chúa, nhưng ở nhà chúng tôi con bé chính là như vậy.”
Giang Tục thấy anh nói nghiêm túc, không khỏi gật đầu cười: “Ừm.”
Lâm Minh Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Mấy chuyện bẩn thiểu trên đời, cũng không được để con bé thấy. Mấy mươi mấy năm trước, chúng tôi bảo vệ con bé.” Anh hơi dừng một chút: “Mấy mươi năm về sau, mong cậu sẽ trân trọng con bé thật tốt.”
“…”
Giờ phút này, mấy câu đùa giỡn Giang Tục cũng không nói thành lời
Quen biết Lâm Minh Vũ mười mấy năm, đây là lời nghiêm túc nhất mà anh từng nghe Lâm Minh Vũ nói
Từ 20 tuổi trở ngược về 30 tuổi
Giang Tục liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ, cười cười vân vê điếu thuốc trên đầu ngón tay
Lúc này, anh chủ động nói với Lâm Minh Vũ: “Những chuyện bẩn thỉu trên thế giới này, tôi nhất định sẽ không để cô ấy thấy được. Mấy mươi năm trước, cảm ơn mọi người đã bảo vệ cô ấy. Mấy mươi năm sau này, tôi sẽ xem cô ấy như trân bảo.”
….
Hôn lễ còn náo nhiệt hơn ngày kỷ niệm thành lập trường, các cựu sinh viên đều kích động không tả
Khung cảnh sôi động như một bữa tiệc. thời điểm bắt đầu hôn lễ, dường như tất cả mọi người đều đứng lên ủng hộ
Cô dâu như Lâm Tây cũng thật không giống ai, rõ ràng là ngày hạnh phúc và cũng rất xúc động, vậy mà nói không thích khóc lóc sướt mướt tại hôn lễ, sẽ làm lớp trang điểm nhòe hết, trông rất khó coi
Vì thế cô đã mời ban nhạc rock’n roll đến biểu diễn, tắt hết đèn trong sảnh phòng, chỉ còn lại ánh đèn sặc sỡ trên sân khấu
Ban nhạc rock’n roll cũng hát nhiều bài khác nhau, có cả bài ‘Đã chết cũng muốn yêu’ (死了都要爱) của ban nhạc Shin. Làn điệu cháy bỏng cũng khơi gợi lên cảm xúc của mọi người, những người đã qua thời thanh xuân, nhưng cũng bị khung cảnh này lây nhiễm, bắt đầu gào thét theo ban nhạc
Còn đáng sợ hơn cả giết heo nữa, nhưng đây mới thật sự chân chính là nhiệt huyết thanh xuân
Đây là phong cách đến cuối Lâm Tây mới quyết định, nếu nói trước để mẹ Lâm biết được, đoán chừng đã bị đánh chết không có chỗ chôn rồi
Lâm Tây thay váy cưới, mặc áo sơ mi và quần jean. Chỉ để lại một tầng lụa mỏng trên đầu, mới khiến người giật mình khi biết cô gái này là cô dâu. Trên tay cô cầm bó hoa Baby (hoa gypsophila), phong cách cũng thật khác lạ
Giang Tục cũng mặc áo sơ mi và quần jean giống Lâm Tây, hai người đi ra, làm khách mời cảm thấy như đang đi nhầm vào buổi tiệc nào khác
Không có người dẫn chương trình, hai người mỗi người cầm một micro lên sân khấu, giống như khách mời trong một buổi hòa nhạc vậy
Sau đó các khách mời đều cảm thấy, đây là hôn lễ đặc biệt nhất trong đời bọn họ tham dự
Ban nhạc đã biểu diễn xong, trong phòng tiệc cuối cùng cũng yên tĩnh lại
Trên sân khấu chỉ có một ánh đèn duy nhất chiếu vào giữa nơi Lâm Tây và Giang Tục đang đứng
Anh nắm chặt tay cô, một phút cũng không buông lỏng
Ánh đèn cam chiếu rọi, tầng lụa mỏng trên đầu cô cũng nhiễm thành màu sắc đó, nhìn rất hoài niệm lại ấm áp
Trên mặt cô cũng không trang điểm đậm, cũng không gắn lông mi giả hay mấy thức khác, chỉ để dáng vẻ tự nhiên thanh thuần như vậy
Thời gian như trở lại tuổi 20
Cô đưa micro đến bên môi, rõ ràng đã nói không thích xúc động, nhưng mũi cô đã nghẹn lại trước rồi
Trầm mặc hai giây, cô nói với Giang Tục: “Nếu không, anh nói trước đi.”
Anh lướt qua mặt cô, lại nhìn người thân bạn bè dưới sân khấu
“Từ nhỏ đến lớn, người khác đều đánh giá mặt tốt bên ngoài của tôi. Chỉ có cô ấy, nhắc đến tôi đều là mặt xấu. Nhưng rất thần kỳ là, cuối cùng chúng tôi cũng kết thành vợ chồng.” Anh mấp máy môi, nói rất nghiêm túc: “Cảm ơn mọi người đã đến chứng kiến, giây phút này, tôi chân thật cảm thấy, tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Lâm Tây như ‘Sét đánh’ khi nghe anh nói mấy lời ngu ngốc trước mặt mọi người, rõ ràng là lời ngu ngốc, nhưng hốc mắt cô lại ươn ướt
“Có thể nói thêm chút chuyện gì đó không, nói nhanh như vậy, cảm giác như chỉ cần năm phút là hết rồi vậy.”
Giang Tục cười: “Các vị thân hữu, ngại quá, lần đầu kết hôn, có chút sai sót, mong mọi người thông cảm, sẽ không có lần sau.”
Mọi người dưới sân khấu đều cười phá lên ha hả
Tiếng vỗ tay như sấm, Giang Tục và Lâm Tây dịu dàng nhìn nhau
Không khí hôn lễ, quả thật là làm người ta muốn khóc
Thời gian thấm thoát trôi, bọn họ không có khả năng sẽ mãi lưu lại thanh xuân tốt nhất, chỉ có thể mang những hình ảnh tốt đẹp nhất này, vĩnh viễn lưu giữ trong tim
Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo Lâm Tây trên sân khấu, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, đều là dáng vẻ đẹp nhất trong lòng anh
Dàn nhạc rất đúng lúc tấu lên khúc nhạc quen thuộc
Tiếng nhạc nồng nàn phối với ca từ sến sẩm, lại vô cùng thích hợp với không khí trong phút giây này
Vị nhà cô với chất giọng khàn khàn độc đáo cất tiếng hát:
“Nếu không gặp em anh sẽ ở nơi đâu
Cuộc sống trôi qua không muốn quý trọng
Có lẽ đều là ngày bình thường của mỗi một người
Không biết có trải qua tình yêu như mật ngọt không
Đừng để thời gian trôi qua vỗi vã, anh chỉ quan tâm em
Cam tâm tình nguyện lây nhiễm hơi thở của em
Đời người mấy ai có được tri kỷ
Mất đi sinh mệnh cũng không đáng tiếc
Cho nên xin em đừng để anh tời xa em
Ngoại trừ em anh không thể cảm nhận được tình yêu nào khác
Nếu thật có một ngày em nói muốn ra đi
Anh sẽ đánh mất chính mình trong biển người vô tận
Đừng để thời gian vội vã trôi qua, anh chỉ quan tâm mình em
Cam tâm tình nguyện lây nhiễm hơi thở của em
Đời người mấy ai có được tri kỷ
Mất đi sinh mệnh cũng không đáng tiếc
Cho nên xin em đừng để anh tời xa em
Ngoại trừ em anh không thể cảm nhận được tình yêu gì khác.”
Giang Tục bất chấp người khác nhìn anh thế nào, cũng bất chấp sau này khi họ nhắc đến hôm nay, lại cười cợt anh ra sao, anh theo bản năng ôm chầm lấy Lâm Tây trước mặt, cái ôm rất chặt
“Cả đời này, cảm ơn em đã đến bên anh, anh cảm thấy rất hạnh phúc.” Anh nói bên tai cô: “Lâm Tây, anh yêu em.”
….
Tác giả có lời muốn noi
Đồ Đạo: Viết đến khóc luôn rồi, muốn gả cho Giang Tục
Lâm Tây: Tôi cũng vậy…
Giang Tục:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play