Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, mười năm trôi qua lãng phí, dường như chỉ là chuyện của một cái chớp mắt
Có đôi khi Giang Tục đã từng nghĩ, nếu lúc ở đại học, ra tay trước khi cô chán ghét anh, thì có phải mọi chuyện đều sẽ không giống thế này không?
Trong lúc này, Giang Tục cũng không phải không thức tỉnh, nhưng đối với cô gái như Lâm Tây, tấn công trực diện thì cô chạy, ngầm ám chỉ thì cô không hiểu, thực khó giải quyết
Từ khi anh sinh ra đến nay, có lẽ chỉ bị vấp ngã duy nhất là trên người Lâm Tây, trong lòng cũng có lúc hoài nghi và bất lực, nhưng chuyện tình cảm, vốn không có câu trả lời, không giống như giải đề bài, chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ có cách giải, thậm chí là nhiều cách giải
Thích một người, dù cho bản thân có ưu tú đến đâu, ở trước mặt cô ấy, bạn đã đặt mình thấp xuống một bậc
Lâm Tây đưa đề bài này, nhìn thì có vẻ là mệnh đề phụ, nhưng kỳ thực lại là mệnh đề khó
Lâm Tây xảy ra tai nạn xe, chỉ trong nháy mắt khi anh xoay người lại
Trước mắt giống như xuất hiện ảo giác vậy, mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt đó, mọi thứ trên thế giới giống như ngừng lại
Nhịp tim đập mạnh như một cỗ máy đã hỏng
Anh như theo bản năng mà chạy đến, một phút này, anh chỉ nghĩ dùng đôi tay này, thân thể này thay cô ngăn lại, nhưng sự va chạm đó, cuối cùng anh cũng không thể ngăn lại
Sau khi tai nạn xảy ra, không biết đã trôi qua bao lâu, anh cảm giác cơ thể của mình, như bay trong không trung như không có trọng lực
Lơ lửng giống như phi hành gia vậy, không thể điều khiển được cơ thể, không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết sẽ đi nơi nào
Một phút này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ
Lâm Tây đâu rồi?
…..
Nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc giường đơn trong trường học
Trên mặt che một quyển sách đã đọc được một nửa, đó là cuốn anh đã từng đọc khi còn sinh viên, lúc này nhìn lại, cảm giác như vận mệnh an bài, có vài phần hoang đường
Vận mệnh thật sự cho anh cơ hội làm lại lần nữa sao, ngẫm lại có chút không thể tưởng tượng nối
Năm 2006, mới lên năm hai, khi đó Lâm Minh Vũ vừa quen bạn gái không bao lâu, chính là một bạn gái nô, bạn gái vừa gọi đã vui vẻ chạy đến. ra ngoài cũng không tắt máy tính, trong cái loa nhỏ phát ra tiếng chim cánh cụt báo tin nhắn đến
Cũng không biết cậu ta kết bạn đến bao nhiêu người, trong loa ‘Tin Tin Tin Tin’ không ngừng
Giang Tục không thể nhịn được nữa, rốt cuộc bò xuống giường, chuẩn bị tắt cái máy tính chết tiệt kia
Có vẻ là mở phần mềm điều hành, màn hình cũng không tắt, Giang Tục đang chuẩn bị tắt nguồn, liếc thấy trên màn hình hiện lên khung chat
Ảnh đại diện là ảnh bán thân, tất nhiên Giang Tục nhìn rất quen mắt, hình chibi của một cô gái để mái bằng, trên đỉnh đầu có một bông hoa nhỏ màu vàng, phía sau bông hoa có hai vòng tròn. Không phải hình đại diện riêng của hệ thống
Tên tài khoản sao, càng toát lên tính khí của cô - - “Nguyệt yếu bất thô”
Trong khung chat đang nhắn được một nửa. Giang Tục thuận tay kéo lên, nội dung thế này:
Nguyệt yếu bất thô: [Em còn bao nhiêu tình yêu ~ Em còn bao nhiêu nước mắt~]
Lâm Minh Vũ: [Có trời biết, anh không chịu ~]
Nguyệt yếu bất thô: [Tận đáy lòng ~ Cảm ơn khi có anh ~]
Lâm Minh Vũ: [Không có tiền mời cơm.]
Nguyệt yếu bất thô: [Đừng vậy mà lâm minh vũ, lâm minh vũ lâm minh vũ…]
Khóe miệng Giang Tục hơi nhếch lên, gõ bàn phím, dùng tài khoản lâm minh vũ trả lời: [Em đang ở đâu?]
Lâm Tây trả lời rất nhanh: [Chuẩn bị đến căn tin số hia, đến mời em ăn cơm hả?]
Giang Tục nghĩ nghĩ, bắt chước giọng điệu của Lâm Minh Vũ, trả lời hai chữ: [Không đi.]
Lâm Tây: [Không đi thì hỏi làm gì?]
Để không cho cô nghi ngờ, lại trả lời: [Hỏi cho rõ, để còn biết tránh.]
Lâm Tây: [Tạm biệt]

Từ căn tin số hai ăn tối về, đánh răng tắm rửa xong, Lâm Minh Vũ đang nghịch máy tính, mồ hôi đầy đầu
“Giang Tục, cậu về thì tốt quá.” Lâm Minh Vũ vội đẩy Giang Tục đến trước bàn của mình: “Máy tính của tôi có phải bị gì rồi không, lịch sử trò chuyện gần đây bị mất hết, cậu có biết là bị gì không?”
Giang Tục vẫn trấn định, trầm mặc hai giây, trả lời: “Không biết.”
….
Bởi vì có Lâm Minh Vũ làm cầu nối, anh trở thành một phần trong cuộc sống của cô một cách tự nhiên
Lúc này, anh quyết định không phí thời gian nữa, xuất hết vốn liếng, cho dù là xấu cũng muốn chọc cô đến bên cạnh anh
Cơm nước xong, giả vờ như gặp mặt ở phòng lấy nước, chuẩn bị vài kịch bản, giúp cô lấy nước, đột nhiên cô vọt tới đôi nam nữ kia
“Trời ơi, sao đột nhiên cậu lại đi chung với hắn ta?”
Phản ứng này của Lâm Tây, làm Giang Tục ngẩn ra
Vốn kịch bản không phải như vậy. hơi ngước mắt lên, nhìn về phía tên con trai nhìn có vẻ lòe loẹt kia, đánh giá lên xuống
Đôi nam nữ cũng là dáng vẻ kinh ngạc, nhất là cô gái, nhíu mày: “Lâm Tây? Sao vậy?”
Lâm Tây hơi kích động nói với cô gái này: “Cậu đừng quen với hắn ta.”
“Vì sao?”
“Sau này cậu sẽ sinh con gái, nhưng nhà bọn họ trọng nam khi nữ, sau đó nhà các cậu có vấn đề về mẹ chồng, bởi vì chuyện sinh con gái mà luôn cãi nhau, này này cậu sẽ chuyển ra ngoài, hắn ta còn không làm gì để ngăn cậu nữa.”
Cô gái vẻ mặt không hiểu: “Làm sao cậu biết.”
Vẻ mặt cô biến đổi: “Mình nằm mơ… Mơ thấy…”
Tên nam sinh nghe cô nói vậy, vẻ mặt biến hóa, xắn tay áo lên muốn tranh cãi với cô: “Mẹ nó bị điên hả?”
Giang Tục thấy tình thế không đúng, vội bước lên, ngăn giữa hai người…
Trên đường về phòng ngủ, Lâm Tây vẫn luôn tự nói thầm
Thấy cô còn rối rắm với đôi này, Giang Tục thở dài một hơi
Khó khăn gia tăng rồi
Nếu cô cũng nhớ được chuyện này, còn có thể đặt anh ở vị trí công bằng hơn không đây?
Sau kinh nghiệm đó, làm Giang Tục càng thêm tin tưởng, có vẻ bọn họ đã cùng nhau quay ngược trở về
Không thể không nói, tạo hóa trêu người mà
Ban đầu nghĩ là chỉ có một mình anh quay lại thôi, nghĩ lần này bất luận thế nào cũng muốn chọc thủng tình trạng này, cũng không nghĩ ‘Đối thủ’ cũng được quay về, không chỉ có thế, cô còn được buff trình để chống lại anh. Bản này như được thăng cấp thành màn chơi khó hơn vậy
Tuy rằng theo đuổi cô là quá trình gian khổ, nhưng cũng có tin tốt
Mười năm qua đi, không biết là vì nguyên nhân gì, thế mà cô lại không còn si mê tên họ Hàn kia nữa
Sau tiết tự học buổi tối hôm đó, Giang Tục đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, vừa đi ra, thấy tên họ Hàn kia gọi cô vào một góc. Nếu là người khác, anh sẽ không quá để ý, nhưng đây là tên họ Hàn đó, anh không thể không đề phòng. Ngẫm lại mấy hôm trước thi đấu trên sân bóng, cô còn công khai cổ vũ tên này
Giang Tục thầm nghĩ vậy, dưới chân cũng đi theo đến hướng bên đó
Trên đầu tên họ hàn quấn một tấm vải, tóc đều dựng đứng lên
Giang Tục cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ mới nhớ đến, đây là hình tượng nam chính trong phim thần tượng mà Lâm Tây từng si mê, ‘Đạo Minh Tự’. (Nhân vật Ngôn Thừa Húc đóng trong ‘Vườn sao băng’ bản Đài Loan)
Giang Tục không khỏi có chút khinh thường
Bọn họ vẫn đứng yên, vẻ mặt Lâm Tây có chút không kiên nhẫn. Tên họ Hàn này hoàn toàn không nhận thấy, cánh tay duỗi ra, vừa mới chuẩn bị chống lên tường, đã bị Lâm Tây lấy bút chọt vào nách
Tên họ Hàn vừa đau vừa nhột kêu la, khóe miệng Giang Tục gợi lên ý cười
Lâm Tây nhíu mày nhìn tên họ Hàn, lạnh lùng nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Tên kia sợ cô lại chọc cậu ta, kẹp chặt hai cánh tay, lấy một tư thế kỳ quái đứng đó, cậu ta khụ khụ hai tiếng, thông giọng nói: “Ông đây cho phép cậu thích tôi.”
Lâm Tây kéo tấm vải trên đầu cậu ta, rồi lại thả đẩy mạnh về lại. Liếc nhìn khinh bỉ: “Cút đi.”
Tình cảnh này, trong lòng Giang Tục thầm nói một câu: Làm tốt lắm
Phát hiện Lâm Tây không còn si mê tên họ Hàn đó nữa, sĩ khí của Giang Tục được cổ vũ không ít
Đường đến trái tim cô, mất đi một tình địch, sau đó thì gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật thôi
Trong cuộc thi đấu bóng rổ của trường, sau khi chiến thắng khoa của Lâm Tây, lại liên tiếp thắng các khoa khác, cuối cùng vào chung kết
Chung kết là đấu với khoa của Lâm Minh Vũ, Lâm Tây cũng đến sân đấu. Giang Tục đứng trên sân bóng, nhìn thoáng qua kháng phòng, cảm thấy nhiệt huyết trong tim lại bùng lên
Trận đấu diễn ra rất quyết liệt, là hai chủ lực trong đội của trường, Giang Tục và Lâm Minh Vũ không ai nhường ai, bọn họ rất ăn ý, cũng rất tôn trọng đối thủ
Cuối cùng là Giang Tục giúp đội của mình chiến thắng, cô đi đến bên cạnh giang tục và lâm minh vũ, đầu tiên là lịch sự chúc mừng Giang Tục: “Giang Tục, chúc mừng nha.”
Giang Tục gật gật đầu
Sau đó cô lập tức lộ ý đồ, bắt đầu công kích tinh thần Lâm Minh Vũ, chế nhạo anh chơi bóng tệ, Lâm Minh Vũ không chịu thua nói lại: “Anh đây xem Giang Tục là anh em, nên nhường cậu ta.”
Lâm Tây hứ một tiếng: “Giang Tục người ta dùng một tay cũng đánh bại anh, chỉ vài cái đập bóng, không phải anh cũng không ngăn được đó sao?”
Ở mấy phương diện khác, Lâm Minh Vũ không thèm để ý thể diện, nhưng với bóng rổ, vẫn rất để ý, lập tức thẹn quá thành giận: “Lâm Tây, mẹ nó, em họ Lâm hay họ Giang?”
….
Khán giả đến xem đấu cũng bắt đầu ra về, thành viên hai đội cũng sửa sang lại đồ đạc của mình
Sân bóng to như vậy, dòng người nhộn nhịp, thanh âm ồn ào
Trên người Giang Tục vẫn mặc quần áo thi đấu, trên người dính chút mồ hôi. đó là kiểu mồ hôi đầm đìa chỉ có ở thời thanh xuân
Thời gian trôi mau, nghĩ đến đã lỡ mất nhiều năm, nhìn lại quãng thời gian thanh bình đáng quý này, anh cảm thấy thật trân quý
Lấy khăn lông lau mồ hôi, anh vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô gái đang cáu véo túi bụi với Lâm Minh Vũ
Nhảy lên nhảy xuống, rất có tinh thần, vĩnh viễn tràn đầy sức sống như vậy, làm anh cũng theo đó cảm thấy cuộc sống này tràn ngập niềm vui và hy vọng
Khóe miệng anh không khỏi mang theo chút ý cười
Anh nghĩ, cô nhóc kia, bây giờ họ Lâm, sau này, sẽ là họ Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play