Trái tim bé nhỏ bị giày vò, bởi vì Giang Tục bày tỏ thẳng thắn đã được lấy về Cái ôm của anh thật ấm áp, mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, Lâm Tây tựa vào ngực anh, nhịn không được thì thầm “Anh cũng xức nước hoa hả?” Giang Tục siết chặt cánh tay bên eo cô, cười nhẹ: “Đàn ông dễ ra mồ hôi.” “Tháng hai thì ra mồ hôi cái gì?” Lâm Tây ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh: “Có phải anh nghĩ muốn tán tỉnh cô nào không?” “Anh muốn tán, còn cần dùng cái này sao?” Lâm Tây nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Lại hung ác ngẩng đầu nhìn anh: “Không cho trêu chọc cô khác.” Giang Tục cúi đầu, lấy cằm cọ cọ trên đầu cô, nói đầy vẻ bất lực mà thân thiết: “Chỉ trêu mình em thôi.” “Hừ.” Kết quả kiểm tra, ngoại trừ có hơi thiếu dinh dưỡng ra thì Lâm Tây đều xem như bình thường Phí Nam Trục bấm đầu bút, ghi lên đó mấy chữ, dặn một câu: “Không cần tập luyện quá độ.” Nói xong, lại liếc nhìn Giang Tục, nói rất nghiêm túc: “Sắp tới cũng không thích hợp hoạt động tình dục.” Giang Tục nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu muốn chết hả?” Phí Nam Trục cười ha hả: “Cẩu hộc thân oán niệm, không được sao?” “...” Hai người người đáp ta trả, làm Lâm Tây loạn đến mặt đỏ bừng Cầm giấy kết quả rời khỏi đó, Lâm Tây còn chưa xem xong, đã bị Giang Tục lấy mất. Anh vừa đi vừa xem rất nghiêm túc, hai người đi trên hành lang vắng vẻ, Lâm Tây tò mò hỏi anh: “Bác sĩ Phí này, là bạn anh hả.” “Bạn học đại học.” “Hả?”_DIENDANLEQUYDON_ Giang Tục chuyên chú xem kết quả kiểm tra, cũng không ngẩng đầu lên “Ngày đó em bị cái tên biến thái thích Hàn Sâm bắt đi, lúc đó anh đang giúp cậu ta sửa máy, mới nghĩ đến có khả năng em ở tòa nhà Khánh Ân.” Lâm Tây nghe anh nhắc đến, mới bỗng nhớ đến nam sinh tên Thạch Hoài Nhơn kia “Anh không nói em cũng quên mất, này cũng xem như cậu ấy có nửa ân cứu mạng rồi.” Trong lòng Lâm Tây vẫn còn sợ hãi, lại hỏi một câu: “Cho nên trước khi tỉnh lại, anh vẫn luôn ở chỗ này?” Nghe đến đây, Giang Tục mới quay lại nhìn cô: “Lúc đó anh cũng chưa tỉnh, không thể quyết định được.” “Ừm.” Trách không được mãi lâu sau anh mới đến thăm cô, cũng là có nổi khổ. Lâm Tây nghe đến đó, mới không còn phỏng đoán mà yên lòng Giải tỏa xong nghi vấn, tâm tình cô cũng tốt hơn Giang Tục còn đang xem kết quả, nên đề tài nói chuyện cũng chuyển đến đó “Hiện tại thân thể em rất tốt, anh không cần lo lắng đâu.” Tuy rằng chỉ xem được một đoạn kết quả kiểm tra, Lâm Tây cũng rất vui mưừng Thể trọng nhẹ, đặc biệt là mỡ đã giảm xuống mức không tưởng mà lúc trước Lâm Tây liều mạng ăn uống điều độ cũng không đạt được “Lúc trước bụng em làm cách nào cũng không giảm xuống được, không ngờ hôn mê một thời gian đã nhỏ hơn.” Giang Tục xem xong kết quả kiểm tra, cuối cùng lấy xấp giấy gõ nhẹ lên đầu Lâm Tây “Ăn uống cho đầy đủ, mập lên một chút.” “Em mới không cần.” Lâm Tây nói: “Rất vất vả mới ốm lại được, ai lại ăn cho mập. Đến tuổi này của chúng ta, sự trao đổi chất cũng chậm hơn, không thể nhanh hơn khi hai tuổi được. Em muốn duy trì nó, đợi thân thể khỏe hơn, có thể mặc áo croptop.” Giang Tục cúi đầu liếc nhìn ngực lâm tây: “Áo croptop phải có ngực mặc mới đẹp.” Bị Lâm Tây cho một đánh Rời khỏi chỗ của Phí Nam Trục, Giang Tục lái xe đưa Lâm Tây về lại bệnh viện, mẹ Lâm đã gọi mấy cuộc để thúc giục, Lâm Tây cũng không dám chậm trễ nữa. Dù sao có mẹ già, như có một con hổ mà “Lát nữa anh đến gặp mẹ em, đừng nói linh tinh gì đó.” Lâm Tây dặn Giang Tục vẫn nhìn phía trước, chuyên chú lái xe: “Mẹ em rất vừa lòng với anh.” “Thôi, đó là lúc hai mươi tuổi.” Giang Tục trừng mắt nhìn Lâm Tây: “Anh vất vả lắm mới theo đuổi được em, cũng không phải để lén lút.” “... Sao lại thành lén lút rồi? Chỉ là để giảm sốc cho mẹ em thôi. Dù sao em cũng mới tỉnh lại.” Lâm Tây nghĩ đến việc mẹ Lâm vẫn còn tiếc nuối với Hàn Sâm, chốc nữa sợ là không tiếp thu Giang Tục được. Lại nói, nếu Giang Tục biết mẹ cô đứng về phía Hàn Sâm, không chừng là sẽ nổi máu ghen “Dù sao thì anh cũng đừng có giở trò.” Giang Tục hừ lạnh một tiếng Lâm Tây đã nhắc nhở Giang Tục xong, cả người thoải mái dựa vào phía sau, nhìn về trước, ngẫm lại cảm thấy bất thường: “Đúng thật là kỳ ngộ, cũng không biết phải giải thích những chuyện này thế nào. Anh nói xem, có phải là trùng sinh thật không, hay chỉ là một giấc mơ đây?” Lâm Tây nắm dây an toàn, nghĩ lại mấy chuyện xảy ra sau trận tai nạn xe, Lâm Tây nói: “Kỳ thực em rất thích ở lại hai mươi tuổi, cảm thấy mọi thứ đều rất tốt đẹp. Những lỗi lầm, sai sót cũng không xảy ra.” Nghĩ đến hiện thực, Lâm Tây lại thở dài: “Mà hiện tại, chúng ta bỏ lỡ mười năm.” Khóe miệng Giang Tục hơi nhếch: “Rất quan trọng sao?” Anh hơi dừng rồi lại nói: “Dù cho là hai mươi tuổi, hay ba mươi tuổi, anh yêu em, đơn giản chính là em thôi.” “Nếu anh yêu em, sao nhiều năm như vậy, cũng không thổ lộ?” Lâm Tây nghĩ lại mười năm bị phí hoài, cũng rất đau lòng Nói đến vấn đề này, trên mặt Giang Tục mới hiện lên tia cảm xúc, lo lắng “Chẳng ai hoàn hảo cả” Giang Tục cười tự giễu: “Anh cũng có yếu điểm của anh.” “Nói cho cùng, là anh không đủ nỗ lực mà thôi.” “Phải.” Giang Tục nắm chặt vô lăng: “Mười năm này, mỗi ngày anh đều trải qua nỗi hối hận, nếu năm đó anh chủ động, có lẽ em sẽ không mãi thích Hàn Sâm.” Đột nhiên nhắc đến Hàn Sâm, Lâm Tây quay mặt lại nhìn chằm chằm anh: “Anh đừng nói với em là, mười năm này anh luôn án binh bất động là vì cảm thấy em thích Hàn Sâm nha?” “Chẳng lẽ không đúng sao?” Đoạn đối thoại này, Lâm Tây cảm thấy hơi quen quen Thì ra là trưa hôm nay, mới nói với Hàn Sâm Vận mệnh, thật đúng là trêu đùa cô Cũng giống cuộc nói chuyện buổi trưa, đối với vấn đề này, Lâm Tây chỉ có thể trả lời: “Đúng vậy.” _DIENDANLEQUYDON_ Xe chậm rãi ngừng lại, đèn xanh cho người đi bộ bật lên. Trên vạch đường phía trước có đôi tình nhân trẻ, ông lão tinh thần minh mẫn đang bước đi vội vàng Không mộng ảo, không kỳ lạ, không hoàn mỹ, bình thường đến không có gì để nói, đây là đời sống bình thường vẫn diễn ra trong đời “Lúc còn nhỏ, vẫn luôn phân vân nên học Thanh Hoa hay Bắc Đại, sau này tên Lâm Minh Vũ chết tiệt độ kích anh, mới miễn cưỡng mà thi đại học C. Năm hai mươi tuổi, anh cảm thấy phụ nữ ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn đều là quái vật, sau này anh cũng thành quái vật giống vậy.” Lâm Tây nghĩ lại, nhịn không được mà nở nụ cười: “Vận mệnh thật kỳ quái, để em quay về, buông bỏ được Hàn Sâm, thích anh, nhưng vừa trở về, em lại phát hiện, thì ra Hàn Sâm thích em. Em từng thích Hàn Sâm, chờ sau đêm tỉnh rượu chúng em có thể thành đôi rồi, kết quả là vận mệnh đưa em trở về. Chờ đến khi lòng em đã đổi thay, mới đưa em trở lại, lúc này lại không thể nên đôi với Hàn Sâm được nữa. Anh nói xem, có thần kỳ không?” Giang Tục nghe Lâm Tây nói, vẻ mặt bình thản, ánh mắt an nhiên Đèn giao thông không ngừng nhảy số 29, 28, 27... “Không thần kỳ.” Giang Tục nói “Vì sao?” Lâm Tây nghi hoặc Giang Tục dựa vào tay lái, nhép nhép miệng “Bởi vì vận mệnh đã an bài, em là của anh.” ... Lâm Tây nhìn anh, thật lâu sau, cô cười thầm Đúng vậy, lúc này đây Giang Tục đang bên cạnh cô, nhớ được cô, yêu cô, đã là vận mệnh tốt nhất rồi ********* _DIENDANLEQUYDON_ Trở lại bệnh viện, đậu xe xong, hai người từ bãi đậu xe đến thang máy Lâm Tây lo lắng, cả đường đi lại dặn lại nhiều lần “Lát nữa gặp ba mẹ em, anh ngàn vạn lần đừng nói lung tung đó.” Cô nói: “Em cam đoan sẽ giới thiệu anh với ba mẹ đàng hoàng mà.” “Ừm.” Yên lặng nhấn số tầng phòng bệnh của Lâm Tây, chữ số kia đã sớm quen thuộc. Trong thang máy người đến thăm bệnh rất nhiều, hai người bị chen đẩy vào góc Giang Tục đưa lưng ngăn cách mấy người khác Hai người cứ vậy mà đứng mặt đối mặt, Lâm Tây ngẩng đầu, có thể nhìn thấy đôi mắt anh, như là theo bản năng, giơ tay lên, tìm đến bên hông anh, bắt lấy hai bên áo khoác, giống như đứa nhỏ bơ vơ và dựa dẫm Giang Tục không nhịn được cười cười Tinh— Cửa thang máy mở Lúc dòng người chen chúc nhau ra ngoài, Giang Tục sợ Lâm Tây bị đụng trúng, vẫn luôn che chở cho cô, đám người ra ngoài xong, khi hai người chuẩn bị ra ngoài, bị một màn trước mắt dọa sợ Mặt đối mặt, ba Lâm, mẹ Lâm, Lâm Minh Vũ, giống như ba tượng đá “Lâm Tây?!” Đây là tiếng ba mẹ Lâm “Giang Tục?!” Đây là tiếng Lâm Minh Vũ Lâm Tây bị hoảng sợ, vội buông Giang Tục ra, ngượng ngùng bước khỏi thanh máy Trưng ra vẻ mặt cười hì hì, giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra, vẫy vẫy tay với mọi người: “Hi, con về rồi nè.” Mặt mẹ Lâm đen như than: “Hai đứa, đi theo mẹ.” Trong phòng bệnh đơn, mẹ Lâm ngồi trên giường bệnh, ba Lâm và Lâm Minh Vũ đứng hai bên trái phải, giống như hộ pháp vậy Mà Lâm Tây và Giang Tục, đứng trước mặt mẹ Lâm Hình ảnh này, làm Lâm Tây nhớ đến thời còn đi học, đến văn phòng nộp bài tập, giáo viên cũng giống thế này mà giảng dạy nam nữ sinh yêu sớm Tuyệt không nghĩ đến, ba mẹ Lâm vẫn luôn cầu trời khẩn phật để gả Lâm Tây ra ngoài, khi nhìn thấy Giang Tục, không tưởng tượng được là hưng phấn thế nào Mẹ Lâm cau mày, nhìn Lâm Tây, sau một lúc, mới hỏi cô: “Con nói trước, có phải đang chờ người ly hôn là cậu ta không?” Lâm Tây nơm nớp lo sợ mà đứng đó, trong đầu suy nghĩ rất nhiều tình huống, lại không đoán được, mẹ Lâm lại có thể liên tưởng đến vấn đề đó “Sao có thể vậy được ạ?!” Lâm Tây vội giải thích: “Đó là do lúc đó mẹ bắt con xem mặt nên lấy lý do gạt mẹ thôi.” Mẹ Lâm nghi ngờ mà nhìn lướt qua Lâm Tây, lại lướt qua Giang Tục “Bắt đầu từ khi nào?” Lần này, là Giang Tục trả lời thay cô “Lúc hai mươi tuổi ạ.” Mẹ Lâm trợn to mắt: “Mười năm! Sao không nói thật.” Lâm Tây u oán mà trừng mắt nhìn Giang Tục, lại nhìn mẹ Lâm, nghĩ rằng, nói thật, còn không phải sợ dọa mẹ sợ sao? “Mẹ, không phải như anh ấy nói đâu, chúng con mới xác định quan hệ thôi.” Cô lén nhéo Giang Tục: “Anh ấy chưa kết hôn, thật sự chưa kết hôn, nhưng đặc biệt rất thích con, đối với con rất tốt. Trước kia con không thích anh ấy, nên anh ấy vẫn luôn chờ con.” Mẹ Lâm cũng có chút ấn tượng với Giang Tục, yên lặng một lúc lại hỏi: “Nghe nói ba mẹ trong nhà làm kinh doanh, bản thân cậu ta cũng mở một khách sạn lớn.” “Đúng đúng.” “Có điều kiện như vậy, mà lại vẫn luôn chờ con?” Mẹ Lâm nghĩ cũng không tin: “Cậu ta bị mù sao?” Mẹ Lâm vừa dứt lời, ba người đàn ông trong phòng bệnh đều cười lên, bao gồm cả Giang Tục Lâm Tây: “...” Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tây: Tiền đóng phí điện thoại năm đó, nên trả lại con đi chứ? Mẹ Lâm: Đáng tiếc, mẹ vốn muốn trả lắm, nhưng tiền đóng phí không đủ Lâm Tây: ... Cuộc đời tôi, sống cũng không dễ dàng gì mà Giang Tục: Sự xuất hiện của anh, là để đời em trôi qua dễ dàng hơn đó Lâm Tây: Mẹ nó, anh là trở ngại lớn nhất đời em đó Giang Tục: Ừm, cho nên không thoát được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT