Nghe thấy giọng Giang Tục, Lâm Minh Vũ hơi có chút mơ hồ, lúc không phản ứng kịp, anh còn nói lớn vào một câu: “Giang Tục cậu dậy rồi hả, vừa hay, đứng lên cùng đánh bài nào!”
Vừa nói xong lời này, đột nhiên Lâm Minh Vũ nhận ra, có gì đó không đúng, Giang Tục không ở trong phòng cậu ta, mà lại ở trong phòng Lâm Tây, vậy là nói lên điều gì?
Lâm Minh Vũ giống như một quả bom, ngay lập tức bùng nổ oanh tạc. Anh đấm một quyền lên cửa, lực đấm rất lớn, thận chí làm tróc một lớp nước sơn trên đó. Anh vốn muốn phá cửa vào, nhưng gia giáo buộc anh phải suy nghĩ thêm vài giây, dù sao cũng là em gái nhà minh, sợ rằng khi phá cửa vào, gặp phải tình huống xấu hổ cuối cùng buộc lòng phải lui về sau một bước
Siết tay chặt đến mức vang lên răng rắc, Lâm Minh Vũ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, đứng đối diện cửa nói với Giang Tục bên trong: “Tôi cho cậu hai phút, mẹ nó lập tức ra đây cho tôi!”
... .....
Lâm Tây cảm thấy đây là cuộc nói chuyện xấu hổ nhất mà cô trải qua trong cả hai đời
Hình ảnh như trong phim cổ trang vậy, Lâm Minh Vũ như một vị trưởng lão râu tóc bạc trắng mặc trang phục nhà Đường ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối. Giang Tục và Lâm Tây ngồi song song nhau trên sofa bên phía đối diện
Lâm Tây từ phòng đi ra, có khoác thêm một chiếc áo khoác, nhưng vẫn cảm thấy như không mặc gì không được an toàn. Tay cô đặt trên đùi, toàn bộ quá trình đều chỉ cúi đầu nhìn tay, động cũng không động
Giang Tục ngồi cạnh cô, trên người chỉ mặc áo ngủ, nhìn qua có chút đơn bạc
Lâm Tây nhịn không được hỏi một câu: “Cậu có lạnh không? Đi mặc thêm áo vào?”
Tóc Giang Tục hơi rối, còn vẻ mặt thì, vẫn luôn hắc ám. Trong mắt vẫn còn mang theo vẻ dục vọng chưa thỏa mãn, nhìn ai cũng mang theo một phần khó chịu. Lúc này nghe thấy lời Lâm Tây, vẻ mặt vẫn luôn căng cứng mới thả lỏng một chút. Anh lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Minh Vũ nghe được lời đầu tiên từ khi ra đây của Lâm Tây, vẫn là quan tâm Giang Tục, nhất thời thấy rất tức giận
“Lâm Tây, em nói anh nghe xem, có người em gái nào như em không? Con gái có hướng về người ngoài, cũng không giống như em đâu?” Lâm Minh Vũ đứng lên, từ trên cao chỉ xuống Lâm Tây, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện em với cậu ta yêu đương, anh còn phải nghe từ Phó Tiểu Phương mới biết được. em muốn đi chơi đêm với cậu ta, còn gạt anh, có còn xem anh là anh không?”
Lâm Tây nho nhỏ nói thầm: “Em thấy trước kia anh theo giúp cậu ta, em nghĩ là anh tán thành.”
“Tán thành và không được tôn trọng, là hai việc khác nhau!” Lâm Minh Vũ thở hổn hển, ánh mắt còn đang lên án cô: “Em có biết, chú thím để anh chăm sóc em, sợ em bị người ta lợi dụng, em ở đây còn khen ngược!” Lâm Minh Vũ càng nghĩ càng tức giận: “Đã bị người ta lợi dụng, còn lo lắng cậu ta ăn mặc phông phanh! Cậu ta là kẻ thú tính, lạnh lùng thì còn lạnh cái rắm!”
“Anh tức giận cái gì?” Lâm Tây nghe vậy, vốn còn đang ngượng ngùng xấu hổ, cũng bị anh mắng đến tan hết, ngưỡng cổ nói: “Em cũng đã lớn rồi, em sẽ có trách nhiệm với việc mình làm.”
“Em có thể chịu trách nhiệm được thì có quỷ đó!” Lúc này Lâm Tây như một tiểu thư khuê các trong lòng chỉ có tình yêu, muốn bỏ trốn với một tên tiểu tử nghèo khó, Lâm Minh Vũ không nói được cô
Lâm Minh Vũ lười nói với cô, đưa tay nắm áo Giang Tục: “Cậu - - Cậu đã đồng ý với tôi cái gì, trước khi kết hôn sẽ không xằng bậy! Này con mẹ nó cậu nói xem! Hôm Nay ông đây không đánh chết cậu, thì ba chữ Lâm Minh Vũ này sẽ viết ngược lại!”
Giang Tục cầm tay anh, một mặt không vui nhìn Lâm Minh Vũ: “Đánh đi, Vũ Minh Lâm.”
“ĐM! Cậu còn dám khiêu khích tôi!”
Thấy Lâm Minh Vũ muốn động thủ, Lâm Tây vội chắn trước người Giang Tục, quát Lâm Minh Vũ: “Anh làm gì vậy, đã là thời đại nào rồi, giờ là năm 2007, không phải trong trường cũng có rất nhiều đôi ra ngoài thuê phòng sao!”
“Còn không phải là anh muốn tốt cho em sao? Nếu cậu ta không chịu trách nhiệm với em thì sao! Đàn ông thì được mấy người tốt?”
“Cậu ấy sẽ không.” Lâm Tây nhìn về phía Giang Tục, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đầy vẻ chắc chắn
“Anh quen biết Giang Tục cũng đã nhiều năm như vậy, anh còn không rõ sao?” Lâm Tây chỉ trích Lâm Minh Vũ: “Không phải trước kia anh nói muốn em thành đôi với Giang Tục sao? Bây giờ chúng em thành rồi thì sao anh lại trở mặt?”
“cái này...” Lâm Minh Vũ vội cau mày, cảm thấy lâm tây nói cũng có lý, lại sửa lại, lấy tư thái cao cao tại thượng nói với Giang Tục: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám bội tình bạc nghĩa với Lâm Tây, ông đây sẽ đánh gãy ba chân của cậu.”
Nói xong lại lo lắng, chạy vào phòng lấy giấy bút ra, đưa cho giang tục
“Bây giờ, cậu, viết giấy cam kết cho tôi.”
Giang Tục hơi nhíu mày, nhìn giấy bút trước mặt, lại nhìn thoáng qua Lâm Minh Vũ, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì
“Viết cam kết gì?” Lâm Tây cũng có chút kinh ngạc
Lâm Minh Vũ đập đập tờ giấy trên bàn trà, nói: “Cậu viết, chờ đến tuổi hợp pháp, thì kết hôn với Lâm Tây.”
Lâm Tây không ngờ Lâm Minh Vũ lại muốn cam kết loại chuyện này, hai má đỏ lên: “Anh làm gì vậy! Làm gì có chuyện ép người ta lấy em.”
Vốn cho là Giang Tục sẽ không để ý tới anh, kết quả Giang Tục thật sự cầm bút lên chải chải quét quét mà viết xuống
Lâm Tây trợn tròn mắt nhìn Giang Tục: “Cậu viết thật hả, đừng có nổi điên như anh ấy!”
Lâm Minh Vũ rất bất mãn với cách dùng từ của Lâm Tây: “Con gái như em thì biết gì.”
“Nên viết.” Giang Tục trả lời như vậy
Lâm Tây ở bên kia ngăn cản, bên này Lâm Minh Vũ còn đang chỉ đạo Giang Tục tiếp tục viết: “Ngoại trừ kết hôn, còn phải viết, cả đời không thay lòng, sẽ luôn đối tốt với Lâm Tây, còn phải nghe lời con bé, đưa hết tiền cho con bé, phải tôn trọng người lớn trong nhà tôi.” Nói xong lại như có ngụ ý: “Cũng phải tôn trọng người đồng lứa, như là anh trai họ chẳng hạn.”
Lâm Tây và Giang Tục nghe đến đây, cùng nhau khinh bỉ liếc nhìn anh, Lâm Minh Vũ ngồi thẳng lên
Lâm Tây cảm thấy loại việc viết giấy cam kết này thật chẳng có ý nghĩa gì, không muốn Giang Tục viết, nhưng giang tục lại viêt rất nghiêm túc
Cuối cùng khi ký tên, anh ngước mắt nhìn Lâm Tây, ý vị thâm trường nhìn Lâm Tây nói: “Cậu, đến ký xác nhận.”
Lâm Tây lấy tờ cam kết đọc, vừa thấy, mặt cũng đỏ lên, đại ý là, chờ Giang Tục đến tuổi kết hôn, Lâm Tây phải kết hôn với nah, anh cam đoan sẽ không thay lòng, đối tốt với cô, nghe lời cô, kiếm tiền nuôi gia đình, tôn trọng người lớn. Về phần Lâm Tây, chỉ có một yêu cầu, là vĩnh viễn không được rời bỏ anh.
Nhìn những câu từ Giang Tục nghiêm túc viết xuống, mắt cô cũng ngân ngấn nước
“Bệnh thần kinh, tôi mới không cần đâu, giấy cam kết kiểu gì vậy, thật ngây thơ.” Lâm Tây nói
Lâm Minh Vũ còn đang dương dương đắc ý, cho rằng Giang Tục thật sự dựa theo ý anh mà viết ra, vừa đọc được tờ giấy trong tay Lâm Tây, lại muốn văng tục mà
“Giang Tục, ông đây để cậu viết giấy cam kết, không phải để viết thư tình! Đm, trước mặt tôi cậu còn thả thính em tôi! @#$%... &*”
Lâm Minh Vũ lấy gối dựa ném qua, Giang Tục cũng lập tức né tránh...
Nhìn cảnh gà bay chó sủa trước mặt, ánh mắt Lâm Tây vẫn luôn nhìn theo giang tục. Dần dần gương mặt ấy khắc sâu vào lòng cô, trong lòng ấm áp lên
.....
Từ sau hôm ấy, Lâm Minh Vũ còn canh chừng Giang Tục gắt gao hơn
Lần này còn lấy lý do rất hợp lý là, Lâm Tây còn chưa tốt nghiệp, sợ bị Giang Tục làm cho có thai khi còn đang đi học
Mấy ngày này Lâm Tây cũng bận rộn, không có thời gian nói chuyện với Lâm Minh Vũ
Báo cáo thực tập của cô có chút vấn đề, bản ban đầu công ty đưa chưa có đóng dấu, thừa lúc trường học còn chưa nghỉ, Lâm Tây quyết định đến trường bổ sung, sang năm sẽ không cần đến nữa
Trưởng phòng rất quan tâm mà cho lâm tây nghỉ nửa ngày
Lúc Lâm Tây xuống lầu, bên ngoài có mưa nhỏ, đứng dưới hiên một lúc, chờ mưa tạnh bớt rồi mới đi
Vừa đi không xa, lại bị gọi lại                      _DIENDANLEQUYDON_
Vừa quay đầu, đã thấy Bùi Giác Đinh đuổi theo
Anh biết Lâm Tây sẽ về trường, tạm gác lại công việc, vội đuổi theo. Điều này làm Lâm Tây có chút ngạc nhiên
“Anh Bùi, đây là có chuyện gì?”
Tóc Bùi Giác Đinh bị mưa làm ướt nên hơi bết lại, anh cũng không giải thích gì, chỉ đưa một túi giấy cho Lâm Tây: “Giúp anh đưa cho cô giáo Lữ.”
“Hả?” Lâm Tây cũng không biết cô giáo Lữ kia, có chút hơi xấu hổ: “Nhưng mà... Em không biết cô ấy, vẫn là anh nên tự mình đưa thôi?”
Mưa lất phất bay, ánh mắt Bùi Giác Đinh bị phần tóc mái rũ xuống che lại, nhưng Lâm Tây vẫn không khó nhìn ra anh toát lên vài phần cô đơn
“Em mang đi giúp anh.” Anh cười chua sót: “Cô ấy không chịu gặp anh, dù sao anh cũng chỉ là tên ăn chơi mà thôi.”
Nói xong, anh xoay người bỏ đi
Nhìn bóng lưng anh chạy trong màn mưa, trên tay Lâm Tây cầm túi giấy kia, trong lòng như có vẻ đăm chiêu
Trước khi về trường, Lâm Tây lại đến tìm Phó Tiểu Phương một chuyến. Chủ yếu là lúc trưa chưa ăn no, đến chỗ cô ăn ké một chút, bằng không thời gian về trường cũng lâu, có chút nhịn không được
Phó Tiểu Phương nói chú cô lấy cho Lâm Tây một tô mì thịt lớn, Lâm Tây cúi đầu ăn ngấu nghiến
Nhìn túi giấy trên bàn, Phó Tiểu Phương hỏi: “Quà lễ tình nhân Giang Tục tặng hả?”
Lâm Tây lắc đầu: “Không phải, của đồng nghiệp, đàn anh chúng ta, nhờ mình đưa cho người khác.”
Phó Tiểu Phương nhìn Lâm Tây, hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu: “Khi nào cậu về nhà?”
Lâm Tây nhìn lịch treo tường trong tiệm, trả lời cô: “Tối ngày mười hai, ba mẹ đến đón mình.”
“Ngày mai hả? Nhanh thật.” Ánh mắt Phó Tiểu Phương có chút mơ hồ, một lát sau lại hỏi: “Anh cậu, về chung với cậu sao?”
“Lâm Minh Vũ hả? ừm, về chỗ ông nội mình ăn bữa cơm tất niên.” Lâm Tây nhớ đến Lâm Minh Vũ, lo lắng hỏi Phó Tiểu Phương một câu: “Bây giờ Lâm Minh Vũ không đến làm phiền cậu nữa chứ? Mình thấy gần đây anh ấy đều về nhà rất sớm.”
“Không có.”
“Cậu yên tâm, cậu không thích anh ấy, mình khẳng định có đánh chết mình cũng không cho anh ấy tiếp cận cậu.”
“Ừm.”
Đột nhiên Phó Tiểu Phương đứng dậy, đi vào trong, một lát sau, cầm một túi giấy ra
“Thấy cậu cầm túi giấy, mình cũng phát hoảng, cư nhiên lại giống nhau, còn tưởng là Giang Tục và Lâm Minh Vũ cùng đi mua.” Phó Tiểu Phương cười cười: “Cái này, cậu mang trả lại anh ấy giúp mình.”
Lâm Tây ngậm mì trong miệng, có chút kinh ngạc: “Lâm Minh Vũ đưa hả? Đây là cái gì?”
“Có lẽ là quà lễ tình nhân sớm?” Trong mắt Phó Tiểu Phưong có vài phần phức tạp: “Để anh ấy tặng cho người cần tặng.”
Thấy vẻ mặt Phó Tiểu Phương có chút không đúng, Lâm Tây bỏ đũa xuống, thân thiết hỏi cô: “Không phải hai người phát sinh chuyện gì rồi chứ? Lâm Minh Vũ ăn hiếp cậu hả?”
“Không có gì.” Phó Tiểu Phương lại khôi phục như bình thường, vẻ mặt ghét bỏ đâm chọc Lâm Minh Vũ: “... Cậu nói xem có ai như anh ta không? Hai chúng mình vừa đi ra từ... vừa lúc gặp được bạn gái cũ của anh ta. Mắt cô ta đúng là mù, tên đàn ông đi chung, ở trên đường muốn đánh cô ta. Bình thường Lâm Minh Vũ cũng vô tâm, thời khắc quan trọng cũng rất đàn ông, đánh tên đó đến mức không thấy đường về, ha ha, sau đó, mẹ nó, bà đây bị bọn họ ném sang một bên.”
Lâm Tây nghe đến đây, thấy Phó Tiểu Phương là thật không có ý với Lâm Minh Vũ, cũng nhịn không được châm chọc: “Thực không chịu nổi tên Lâm Minh Vũ này mà, bạn gái cũ xấu xa như vậy, không biết sao anh ấy lại thích cô ta đến thế. Vì cô ta mà say xỉn, điên điên khùng khùng.”
“Còn cạo trọc đầu đến bóng lưỡng?” Phó Tiểu Phương cũng cười hùa theo Lâm Tây: “Thật đúng là điên mà!”
....
Ăn mì xong, mưa cũng tạnh
Vừa ra khỏi tiệm của chú Phó Tiểu Phương, Lâm Tây nhận được điện thoại của Giang Tục
“Đang ở đâu?”
“Còn đang ở chỗ gần công ty. Thấy đói bụng, nên đến chỗ Phó Tiểu Phương ăn mì.” Mang theo hai túi giấy, đi đến trạm xe buýt gần đấy, vừa đi vừa oán giận với Giang Tục: “Mình cảm thấy mình có số làm người giao hàng, trước đó thì đưa thư tình của người hâm mộ cho cậu, bây giờ thì lại giao hàng cho đàn anh và Lâm Minh Vũ nữa.”
Ở đầu dây bên kia Giang Tục cười cười: “Có thể suy xét một chút, sau này có việc đòi lại.”
Lâm Tây bĩu môi xì một tiếng, hỏi anh: “Cậu còn đang làm hả?”
Giang Tục không trả lời, chỉ nói với Lâm Tây: “Cậu đến lối đi bộ, đừng qua đường.”
Lâm Tây ngẩng đầu, vừa lúc đèn xanh dành cho người đi bộ bật lên
“Sao vậy? Sao phải đến đó?”
Vừa hỏi xong, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô
Lâm Tây còn đang buồn bực sao lại có một chiếc xe đột ngột dừng lại, thì cửa sổ xe đã hạ xuống
Mặt Giang Tục hiện lên ý cười nhàn nhạt, cúi người nghiêng qua cửa sổ nói với Lâm Tây: “Lên xe..”
Lâm Tây ngồi trên xe, cài dây an toàn, rất tò mò với việc Giang Tục xuất hiện chung với một chiếc xe
“Cậu mua xe khi nào vậy?”
“Của cậu mình để ở công ty.”
Nhìn trên tay lái có chữ P, Lâm Tây thử nhớ lại các nhãn hiệu xe ô tô: “Logo này nhìn có hơi quen.”
“Porsche,  Canyenne.”             _DIENDANLEQUYDON_
“A, chính là nó! Mình cũng có!” Lâm Tây cười tủm tỉm: “Mình cũng mua một chiếc trong trò giành chỗ đậu xe, cũng không đắt.”
Câu chuyện vốn đã nói xong, đột nhiên Lâm Tây trở nên thông minh hơn
“Cậu của cậu?” Lâm Tây ngẩn người: “Sẽ không phải là Giám đốc công ty chứ?”
Giang Tục cuời cười, ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Tây: “Bằng không, cậu cảm thấy có công ty nào, sẽ cho kẻ ngốc như cậu đến thực tập chứ hả?”
“Giang Tục, kịch bản của cậu, cũng thật quanh co vòng vèo quá đó. Trách không  được lại cầm tinh con thỏ, thỏ khôn thật không có gì hay ho mà.”
Đối với việc này, Giang Tục cũng không thấy xấu hổ, mà còn thấy tự hào: “Kịch bản không sâu, thì sao có thể bắt được con cọp ngu ngơ, ngây ngốc là cậu được chứ.”
“...”
Giang Tục lái xe, tùy ý đưa mắt nhìn túi giấy trên chân Lâm Tây
“Này là gì? Phó Tiểu Phương đưa cậu hả?”
Lâm Tây thở dài: “Đồ cần giao.”
Đi đến ngã tư, chín mươi giây đèn  đỏ, Giang Tục chờ xe, lúc đợi đèn, đột nhiên anh nắm lấy tay Lâm Tây, giọng nói mang theo vài phần dụ dỗ
“Buổi tối có về không?”
Lâm Tây nghe không hiểu ám chỉ của anh, thành thật hỏi: “Không về thì đi đâu? Mình còn phải dọn hành lý.”
“Chúng ta có thể đi đến chỗ xa một chút.” Giang Tục nói: “Ba mẹ mình ra nước ngoài rồi.”
“Thì sao?”
“...” Giang Tục cảm thấy nói quanh co với Lâm Tây, cô sẽ không hiểu, cuối cùng trực tiếp nói rõ ra: “Mình là nói, tối nay đến nhà mình ngủ, nhà mình không có ai.”
“Vì sao?” Lâm Tây trực tiếp từ chối: “Mình không muốn đi, sáng mai còn phải đi làm ngày cuối nữa.”
Giang Tục bị từ chối, vẻ mặt hơi đổi, cuối cùng cắn răng nói: “Cậu cũng sắp về rồi, mình muốn hai chúng ta một mình ở cùng nhau.”
Cuối cùng Lâm Tây cũng hiểu ý Giang Tục, nhịn không được vạch trần anh: “Mình thấy cậu không phải là muốn một mình cùng nhau, mà là khi không có Lâm Minh Vũ, sẽ muốn làm gì thì làm chứ gì?”
Quả nhiên đàn ông chính là không có kiềm chế, không có nguyên tắc, có một số việc không thể bắt đầu, một khi đã bắt đầu thì ba ngày hai bữa đều nhớ đến. Lâm Tây nhịn không được mà thở dài một hơi.
Giang Tục thấy Lâm Tây thở dài, nghiêm mặt hỏi: “Thở dài là có ý gì?”
“Cũng chỉ có năm phút, không cần lăn qua lộn lại, nhắm mắt mở mắt, mọi chuyện đã xong.” Lâm Tây ẩn ý mà liếc nhìn Giang Tục
Ngẫm lại, bị anh áp bức lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội chế nhạo anh. Cô cố ý nói giọng thất vọng: “Cũng may là mình cũng không có hứng thú với loại việc này. Mọi chuyện đều trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức nếu không có vết máu trên drap giường, mình còn không thể xác định là đã phá thân rồi chưa nữa.”
Giang Tục: “...”
Lâm Tây lắc đầu: “Haiz, nhân vô thập toàn, không ai là hoàn mỹ cả.”
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Kịch bản của tên họ giang này có phải hơi cũ rồi không, có nên đổi lại cái mới bá đạo hơn không
Lâm Tây: Chuyển qua chơi bắn súng nhanh?
Giang Tục: ... Anh thấy em là không muốn sống nữa đúng không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play