Là một tực tập sinh mới đến, trong ngày làm việc thứ hai Lâm Tây cũng bắt đầu công việc Nói là công việc, trên thực tế chỉ là việc vặt, pha trà đổ nước quét rác mua cà phê, sửa sang lại tư liệu. Những việc vụn vặt, nhưng mọi người cũng không làm khó dễ cô, cũng coi như là đã chiếu cố rồi Hơn mười giờ sáng, sau khi mua cà phê cho mọi người xong, Lâm Tây mệt mỏi rót hai ly nước uống. Uống nước xong, mang ly của mình vào trong, đột nhiên cô phát hiện, Giang Tục vào chung với cô, lại có một chỗ riêng trong văn phòng. Điều này làm cô thập phần khiếp sợ cũng như hâm mộ Rón rén đi qua, Giang Tục không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình như trước, chỉ hỏi nhỏ một câu: “Của tôi đâu?” Anh đang nói đến cà phê Lâm Tây bĩu môi: “Đều là thực tập sinh, dựa vào cái gì tôi còn phải mua cho cậu?” Giang Tục dừng công việc trong tay, kiêu căng quay đầu nhìn cô một cái, chỉ chỉ vào màn hình máy tính: “Vậy đổi vị trí, tôi đi mua cà phê.” Lâm Tây khó chịu nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của anh, nhịn không được PHI một tiếng: “Tôi nói cậu biết, đừng có đắc ý, sau này tôi cũng sẽ có một vị trí ở đây!” Giang Tục mấp máy môi, chỉnh lại chút văn kiện, đứng lên. Trước khi đi, anh thở dài vỗ vỗ lên vai cô: “Rèn luyện thân thể cho thật tốt, đến tháng sau, lại phải mua cà phê, sửa sang lại tư liệu, quét rác, cũng thật vất vả rồi.” Lâm Tây: “...” Giang Tục đứng lên đi đến phòng trà nước. Còn Lâm Tây đang đi sau lưng anh lại cực kỳ khó chịu. Hai người vừa đi ra, lập tức nghe thấy âm thanh vỗ tay của Trưởng phòng Lâm Tây ngẩng đầu, thế nhưng ở phía sau lưng Trưởng phòng là một bóng dáng quen thuộc - - Tô Duyệt Văn Một thời gian dài không gặp, vẫn là mái tóc ngắn đến tai, độ dài vừa phải, nhìn lâu còn rất thích hợp với cô ta. Tóc vén sau tai, lộ ra vầng tráng đầy đặn và sóng mũi cao, càng tôn lên ngũ quan tinh xảo. Một thân áo bành tô trắng, khí chất nhìn như tiên nữ Trưởng phòng mang theo nụ cười hiền lành đi đến: “Đây là Tô Duyệt Văn, cũng là thực tập sinh, từ hôm nay sẽ là đồng nghiệp của mọi người, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.” “...” Tô Duyệt Văn vừa xuất hiện, các đồng nghiệp nam đang uể oải mệt mỏi đều được sống lại, vui vẻ vây quanh tới lui, trong đó Bùi Giác Đình là kích động nhất. Loại nhộn nhịp này, so với thời điểm Lâm Tây mới vào nhận việc, chỉ có một mình Bùi Giác Đình theo thói quen đến bắt chuyện, thật sự là cực kỳ tàn nhẫn Đối với việc Tô Duyệt Văn đến, Giang Tục tựa hồ như cũng không ngoài ý muốn, cũng không hứng thú. Anh rót nước xong thì đi tới đứng cạnh Lâm Tây, cô nhịn không được kéo tay áo anh, hỏi nhỏ: “Sao Tô Duyệt Văn cũng đến đây?” Mặt Giang Tục như chuyện không liên quan đến mình: “Cậu hẳn là nên đến hỏi cô ta.” Lâm Tây ngượng ngùng: “Không phải là tôi chỉ nhiều chuyện chút thôi sao...” Sau đó Lâm Tây tiếp tục làm việc vặt, mà Tô Duyệt Văn còn đang trong đám đông “người tình nguyện” dẫn đi tham quan công ty, người này một đường, người kia một đoạn giới thiệu như các ngôi sao vây quanh mặt trăng Cái đẹp đi đến đâu cũnh sẽ có người theo đuổi, bất luận là đồ vật hay con người Là một chuyên viên trang điểm, Lâm Tây hiểu điều này. Cô học trang điểm, trở thành một thợ làm đẹp, càng là vì muốn làm đẹp thêm cho phụ nữ để họ thêm tự tin. Mỗi một vị khách hàng sau khi được cô trang điểm, một khắc khi soi gương lộ ra nụ cười tươi ngượng ngùng mà ngọt ngào, cũng chính là khoảnh khắc cô có cảm giác cực kỳ thành tựu và hạnh phúc Suy nghĩ này của cô có phải hơi ngốc không? Sau thời gian nghỉ trưa, rất nhiều người đến phòng trà nước lấy nước. Tất cả mọi người đều bận rộn, không có ai sắp xếp công việc cho Lâm Tây, thấy phòng trà nước bừa bộn, cô chủ động dọn dẹp Cô mang bình nước đi rửa, lấy khăn lau. Cũng không có ai vào phòng trà nước, nên cô cũng thoải mái. Tiếng nước ào ào, cô nhẹ nhàng ngâm nga theo giai điệu “Xem ra, cậu rất vui vẻ?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc, Lâm Tây không cần quay lại cũng biết là Tô Duyệt Văn “Tham quan xong rồi?” Tô Duyệt tùy tay tìm cái ghế, ngồi xuống, cùng Lâm Tây nói chuyện: “Sao cậu có thể vào đây?” Lâm Tây không muốn trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy còn cô?” “Giang Tục ở đây, nên tôi đến.” Lâm Tây ngẫm lại, lâu như vậy, Giang Tục cũng không có thể hiện điều gì, cô ta lại có thể như tùy tùng đi theo sau như vậy, thật lợi hại Không biết vì sao, Tô Duyệt Văn cũng thế, Đan Hiểu cũng vậy, trước kia đã biết tâm tư của bọn họ với Giang Tục, Lâm Tây cũng chúc phúc cho họ ở trong lòng, hy vọng bọn họ hữu tình sẽ thành thân thuộc, chỉ cần đừng đến gây phiền cho cô là được. Nhưng bây giờ cô lại không có loại tâm tình này, càng nghe Tô Duyệt Văn thể hiện tâm tư với Giang Tục trước mặt cô, trong lòng cô càng có chút hơi khó chịu Phát hiện bản thân có suy nghĩ này, cô nhịn không được tự nói với chính mình: Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm đấy, cô gái à “Lâm Tây, cô biết không? Kỳ thực tôi đối với cô luôn có chút khó chịu.” Giọng Tô Duyệt Văn rất ngọt ngào, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn: “Thích thì nói thích, không thích thì nói không. Một bên nói không thích cậu ấy, một bên thời thời khắc khắc vây quanh cậu ấy, thật sự làm cho người ta chán ghét.” “Tôi không có... Đó là...” _diendanlequydon_san san_ “Không cần giải thích.” Vẻ mặt Tô Duyệt Văn nhàn nhạt: “Bất luận là nguyên nhân gì, tôi chỉ nhìn thấy kết quả như thế. Miệng nói không thích, nhưng lại cố tình quyến rũ cậu ấy, loại hành vi này, tôi không muốn dùng những từ ngữ xấu nào để diễn tả nó.” Lời Tô Duyệt Văn nói nghe cực kỳ chói tai, Lâm Tây càng nghe càng khó chịu. Rõ ràng cô không nghĩ như vậy, càng không làm như thế. Bao gồm cả việc cô đến công ty này, không phải đều là do Lâm Minh Vũ hại hay sao? Điều này làm cô sinh ra vài phần khó chịu, quật cường nói: “Trước kia không thích, hiện tại có thể sẽ không thích sao?” Tô Duyệt Văn mím môi, ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Tây: “Cho nên, cô thích cậu ấy?” “Tôi...” Lâm Tây nhìn vẻ mặt này của Tô Duyệt Văn, càng thêm khó chịu, lập tức ưỡn thẳng người, cãi lại: “Tôi chính là thích cậu ta, tôi sẽ quyến rũ cậu ta, cô thấy khó chịu, thì cứ đến quyến rũ cậu ta xem!” Tô Duyệt Văn nghe Lâm Tây nói vậy, không những không tức giận, ngược lại còn cười: “Tốt lắm, tôi thích thẳng thắn cạnh tranh như vậy, ai thua ai thắng, ít nhất quyền chủ động nằm trong tay mình.” “Thật khéo, tôi cũng muốn nắm quyền chủ động!” .... Sau khi nói xằng nói bậy với Tô Duyệt Văn, Lâm Tây cảm thấy hơi hối hận Sau khi tan tầm, đột nhiên Trưởng phòng nói muốn liên hoan, chào mừng nhóm thực tập sinh. Nhưng Lâm Tây lại cảm thấy mọi người hoàn toàn là muốn hướng đến Tô Duyệt Văn, hôm qua cô cũng mới vào, sao lại không liên hoan? Mọi người chậm rãi đi đến quán rượu gần công ty, một đường nói nói cười cười, trông rất hài hòa Lâm Tây mang áo khoác, đi cuối hàng Cũng không biết đang suy nghĩ gì, bên tai có rất nhiều thanh âm, nhưng lại cảm thấy, thanh âm càng lúc càng xa Lâm Tây đi tới đi lui, đột nhiên bả vai bị đụng một cái “Đến rồi.” Giọng nói trầm thấp của Giang Tục vang lên bên tai Lâm Tây ngước mắt nhìn bảng hiệu của quán, mới hoàn hồn lại, đuổi theo vào Người vào trước đã chọn hết các chỗ tốt, Tô Duyệt Văn bị các nam đồng nghiệp vây quanh, Lâm Tây nhìn thoáng qua tình hình trên bàn, đang phân vân, chuẩn bị đi vào trong ngồi cạnh một chị đồng nghiệp, còn chưa kịp động, đai lưng áo khoác đã bị người phía sau kéo lại ‘Bịch’, không đợi Lâm Tây phản ứng, Giang Tục đã ấn cô lên ghế kế bên anh Lâm Tây thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bị hoảng hốt, tay còn quẹt trúng bộ chén đũa trên bàn. Cũng may không khí trên bàn khá thoải mái, thanh âm nói chuyện rất lớn, cũng không chú ý đến tình hình Lâm Tây bên này Chỉ có Tô Duyệt Văn ngồi hướng chéo với cô, tầm mắt vô ý hữu ý nhìn về phía Lâm Tây bên này Nói là liên hoan, trên thực tế chính là đại hội rót rượu. Qua mấy tuần rượu, hành vi của mọi người càng thêm phóng túng. Mấy đồng nghiệp sôi nổi trong phòng mang ly chuyển đến phía Lâm Tây và Giang Tục, vừa nói vừa nấc: “Nào, tôi mời hai người một ly!” Có người đến mời rượu, Lâm Tây vội cầm ly đứng lên, Giang Tục cũng tự nhiên đứng lên Lúc này đây, cô và Giang Tục một cao một thấp đứng tại đó, giơ ly rượu lên, hình ảnh này như đang mời rượu trong hôn lễ của hai người Người đồng nghiệp này vừa đến, những người khác cũng đến theo Giang Tục nhìn ly rượu trong tay mọi người, giọng nhàn nhạt: “Cô ấy là nữ, cũng không uống được, để tôi.” Bên tai đều là thanh âm ầm ĩ ồn ào của mọi người, Lâm Tây cũng có chút xấu hổ, khóe mắt cô liếc đến ánh mắt Tô Duyệt Văn có vẻ khó chịu, cũng không đợi người đồng nghiệp kia nói gì, trực tiếp một ngụm uống sạch Người mới, lại là thực tập sinh, giả vờ cũng không thích hợp, để Giang Tục uống thay lại càng không thích hợp, cô không muốn trở thành người như Tô Duyệt Văn nói Cho nên sau khi mời rượu, ai đến cũng không từ chối Cô càng uống càng thoải mái, người đến càng lúc càng nhiều, Lâm Tây cũng không nhớ cô đã uống bao nhiêu. Rượu xuống bụng lại nhảy lên đầu, càng uống càng choáng, đến cuối cùng, đến cuối cùng, tiệc tàn thế nào cũng không nhớ Trong phòng đã lâu không liên hoan, tất cả mọi người đều nhân cơ hội chơi đến sảng khoái. Ba người Lâm Tây mới vào đều bị rót rất nhiều rượu Lâm Tây và Tô Duyệt Văn uống không được nhiều, không bao lâu đã say, về phần Giang Tục, bị đánh hội đồng cũng không gục ngã, cả người giống như một bầu trút rượu, hạ gục một đám người Kết thúc liên hoan, có vài người say khướt gục trên bàn, đồng nghiệp nữ đều được các nam đồng nghiệp được xem như còn tỉnh đưa về nhà Tô Duyệt Văn bên này, tuy rằng có vài nam đồng nghiệp xung phong đưa về, đều bị Giang Tục lấy thân phận bạn học từ chối. Anh lấy di động của Tô Duyệt Văn ra, tìm số người nhà, để người nhà đến đón Mọi người lục tục ra về, Giang Tục đỡ Lâm tây đang say khướt, ngồi trong quán rượu chờ người nhà Tô Duyệt Văn đến. Đến khi có người đến, anh mới đỡ Lâm Tây về Lâm Tây đã say đến không biết gì. Cũng không biết nhặt một cái lon ở đâu, làm microphone, uống say liền bắt đầu cất tiếng hát Sau khi uống sau, người Lâm Tây ra chút mồ hôi lạnh, hơi khô nóng, không lâu sau mái tóc ngắn vì mồ hôi mà hơi ẩm ướt, vì tóc cô có chất xoăn tự nhiện khi bị ướt càng thêm xoăn lại, nhìn có chút giống búp bê Giang Tục thấy cố cứ chạy lăng xăng, sợ cô bị cảm, lấy khăn choàng choàng lại cho cô. Giang Tục vừa đến gần, Lâm Tây liền kéo anh xuống muốn cùng hát Lâm Tây nhón chân, kéo cổ áo anh, miệng đầy mùi rượu, cười tủm tỉm nói: “Cùng nhau hát nào! Tất cả hãy vui lên! Các bạn khán giả dưới sân khấu! Hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn!” Giang Tục bị cô hồ nháo cũng cười lên, gõ lên đầu cô một cái: “Khán giả ở đâu hả?” Lâm Tây uống say, cũng không biết đau, vẫn luôn hoa chân múa tay cười vui, âm thanh như nghẹn ngào lại, ‘Thâm tình’ biểu diến tiết mục ‘Đêm khó quên’ trong gala xuân cuối năm Giang Tục sợ cô chạy loạn lại nguy hiểm, cưỡng chế cõng cô lên, không cho chạy loạn Có lẽ cô cũng đã thấm mệt, bị cõng lên, cũng không phản đối, chỉ tiếp tục ca hát bên tai Giang Tục Ngũ âm không đầy đủ, sai nhịp lệch tone, hoàn toàn là âm thanh như muốn xỏ tai người khác. Hát xong một bài, rốt cuộc cũng mệt mỏi, tay còng vòng quanh cổ Giang Tục, người cũng ngơ ngẩn “Cậu là ai?” Lâm Tây mơ màng hỏi Giang Tục cõng cô, đi theo ánh trăng, đi qua một gốc cây đã khô sụt, từng bước từng bước. Bất luận cô nháo loạn thế nào, Giang Tục vẫn là dáng vẻ mười phần nhẫn nại Biết rõ cô say, anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Giang Tục.” “Giang Tục là ai?” Lâm Tây trì độn suy nghĩ thật lâu, đôt nhiên kích động nói: “Giang Tục à tôi nhớ rôi! Bạn cùng phòng của Lâm Minh Vũ! Là tên nam sinh đáng ghét!” Nghe đến đó, bước chân Giang Tục hơi dừng một chút Anh muốn nhìn về phía sau, đầu hơi xoay lại, sườn mặt tiến sát gần gò má Lâm Tây, mặt cô thật nóng, hơi thở mềm yếu, chạm vào tai anh, chỗ yếu ớt nhất trên mặt, làm thân thể anh không khỏi căng thẳng Anh vội xoay mặt về trước, nhìn đường, bước đi thong thả “Vì sao chán ghét cậu ta?” Lâm Tây càng lúc càng mơ màng, nói chuyện đứt quãng: “Bởi vì... Cậu ta luôn.. Đùa giỡn tôi... Còn có... Không để ý đến suy nghĩ của tôi... Thật bá đạo... Biết rõ tôi muốn tìm bạn trai... Nhưng vẫn quấy rối... Hại tôi rất rất rất rất nhiều năm... Vẫn còn cô đơn một mình...” “Chán ghét đến vậy sao?” Giọng anh mang theo vài phần không xác định, không phải giọng điệu thường thấy ở anh “Cậu ta chính là hại tôi như vậy, đương nhiên chán ghét!” Lâm Tây nói xong, đột nhiên chuyển người: “Ha ha ha cậu biết không? Tôi mới nghĩ ra cách trả thù cậu ta rồi! Tôi đăng câu hỏi, người khác chỉ tôi, nói tôi trước nên theo đuổi cậu ta, sau đó thì đá, sau đó lại theo đuổi, rồi lại đá! Triệt để phá hủy ý chí của cậu ta!” Lâm Tây đột nhiên nắm lấy cổ áo Giang Tục, nói: “Tôi nghĩ kế này hay, chờ tôi thành công, tôi sẽ từ từ mà nhục nhã cậu ta, cho cậu ta biết cảm giác bị người khác phá hủy là như thế nào, tôi muốn cậu ta gọi tôi là Nữ Vương đại nhân, còn phải ôm đùi tôi mà hát “Chinh phục’! Ha ha ha ha!” Giang Tục nghe đến đó, lông mày nhíu lại, tiếp tục nói chuyện với Lâm Tây: “Tại sao cậu ta phải làm vậy?” “Nấc...’ Lâm Tây hơi dừng lại, trả lời: “Bởi vì tôi thích? Vậy thôi.” Nói tới đây, Lâm Tây cũng hoang mang: “Cậu ta ưu tú đến vậy, còn tôi thì bình thường đến thế. Nếu cậu ta đánh ngược lại tôi thì sao? Nếu tôi cùng với cậu ta, chẳng may yêu cậu ta đến không thể kiềm chế, cậu ta cũng không yêu lại tôi, tôi sẽ thảm đến cỡ nào chứ?” Biết rõ Lâm Tây say, Giang Tục lại nhịn không được nghiêm túc hỏi cô: “Sao lại nghĩ như vậy?” “Bởi vì cô đơn đã lâu, bởi vì chưa từng trải qua tình yêu.” Lâm Tây nói xong, thế nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần nức nở: “Không biết yêu đương là dáng vẻ gì, rất sợ bản thân sẽ không làm tốt. Tôi thật ngốc, sẽ bị ghét bỏ thì sao? Thần kinh của tôi lại thô, nếu không hiểu phong tình thì sao? Tôi lại không biết làm nũng, đấu không lại những người quyến rũ xinh đẹp thì làm sao? Tôi lại thích ăn dấm chua, cuối cùng bị ghét bỏ thì làm sao đây? Nếu đoạn tình cảm này không có kết quả, tôi thà rằng ở vậy một mình. Không yêu đương, ít nhất sẽ không bị tổn thương nhỉ?” Lâm Tây đột nhiên cười cười, gằn từng chữ: “Kỳ thực tôi một chút cũng không mạnh mẽ, tôi là người sợ thất bại.” “Không thử, thì làm sao biết thất bại hay thành công?” Lâm Tây càng lúc càng mơ màng, đã hoàn toàn không nghe được Giang Tục nói gì, chỉ là như tự nói với mình: “Vì sao lại đặt tâm tư vào tôi nhiều đến vậy? Vì sao lại thích tôi? Một chút ưu điểm tôi cũng không có...” Trăng sáng như gương, bóng cây xào xạc, dòng xe trên đường tới tới lui lui từng trận, lại làm lòng người ta cảm thấy bình tĩnh đến lạ Rời xa sự ồn ào ban ngày, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự sâu lắng của vùng đất rộng lớn này. Giang Tục cõng Lâm Tây bước từng bước. Bên tai là hơi thở đều đặn của cô, trong gió phảng phất mùi rượu, xen lẫn mùi nước giặt trên người cô, làm Gang Tục cảm thấy bản thân cũng có chút say “Vì sao thích cậu à?” Khóe miệng anh có chút nhàn nhạt mỉm cười, tự hỏi tự đáp: “Bởi vì có một ngày, tôi biết cậu thích tôi, tôi thế nhưng cảm thấy bản thân mình thật cao hứng.” Thanh âm như vô tận, mang theo vài phần hoài niệm: “Nếu không có sự hiểu lầm kia, thì tốt biết mấy?” Giang Tục nhẹ thở dài một hơi: “Cô ngốc, phương pháp đã có, thế nào còn không theo đuổi chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT