CHƯƠNG 9
Vương Hạo vẫn còn tức giận, mắng người đồng nghĩa mỏi miệng mình, dày vò Quý Gia Hoành chán chê rồi cũng mắng hết nổi nữa, bản thân Vương Hạo cũng phát mệt, xoay người, không chút khách khí lăn ra ngủ.
Quý Gia Hoành hai tay bị trói, đôi mắt khóc đến vừa khô vừa sưng, cổ họng la đến khản đặc, phía dưới còn rất đau, mơ mơ màng màng hết ngủ lại tỉnh, tỉnh lại liền hung ác trừng Vương Hạo, vừa trừng vừa thầm mắng trong lòng, nếu ánh mắt có thể biến thành đao, Vương Hạo đã sớm bị băm thành một đống thịt bằm, mà lời mắng thầm của hắn nếu viết ra cũng có thể biên soạn thành một quyển “Quốc mắng toàn thư”.
Hai người cứ thế trải qua một đêm, đến sáng sớm di động Vương Hạo bắt đầu ong ong rung, âm thanh vừa vang Quý Gia Hoành lập tức bừng tỉnh, nghe ra di động đang rung trong túi quần Vương Hạo, nhưng không dám đánh thức người bên cạnh, ước chừng réo bảy tám lượt, Vương Hạo rốt cuộc thức giấc, vừa mở mắt liền đối diện ánh mắt Quý Gia Hoành phiêu qua.
Quý Gia Hoành trái tim đánh thịch một tiếng.
Điện thoại lại vang hai hồi, Vương Hạo vò đầu, ngáp dài móc di động ra: “Ai vậy?”
Quý Gia Hoành hồi hộp nhìn hắn.
“Ồ, Lưu Huy đấy à,” Nghe giọng nói ở đầu bên kia, Vương Hạo rốt cuộc tỉnh táo, không còn cảm giác buồn ngủ, “Cậu yên tâm, tôi đã giáo huấn tên đó rồi, nếu cậu vẫn chưa hả giận, tôi sẽ dẫn hắn đến trước mặt cậu! Tùy cậu đánh thế nào cũng được! Còn không nữa thì để Tiểu Dã một đao đâm hắn!”
Quý Gia Hoành ủy khuất vô cùng, vùng vẫy cánh tay bị trói chặt, muốn quát cũng không dám quát lớn: “Oan quá…”
“Oan con khỉ!” Vương Hạo mắng, “Không được nhúc nhích! Động gì mà động! Ngươi lại thèm ăn đòn phải không!”
Quý Gia Hoành không lên tiếng nữa, mếu máo ủy khuất vạn phần lùi ra sau, vừa uất ức vừa không cam lòng, đôi mắt lại bắt đầu rơm rớm.
Vương Hạo nói: “Đàn ông mà khóc sướt mướt giống thứ gì, có bản lĩnh đừng chơi khăm người khác, còn khóc nữa có tin ta đánh ngươi tiếp không!”
Quý Gia Hoành thầm nói ta chơi khăm ai chứ, ta chỉ mới nghĩ thôi còn chưa kịp thực hiện toàn bộ kế hoạch đã bị các ngươi hành ra nông nỗi này ta làm sao dám chơi khăm ai.
Lưu Huy đầu bên kia không biết lại nói gì đó, khiến Vương Hạo đột nhiên sửng sốt: “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?”
Quý Gia Hoành thật mạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vương Hạo.
“Sao?” Đối phương sắc mặt càng lúc càng khó coi, mắng một câu “Ta thao!” Liều quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Xem ra sự thật sáng tỏ rồi, Quý Gia Hoành trong lòng nở đầy hoa, đây chính là sau cơn mưa trời lại sáng ai oán được giải trừ.
Bên kia đại khái hỏi Vương Hạo có phải đã làm bậy hay không, Vương Hạo lại quay đầu nói vào ống nghe: “Đánh hắn chỉ là chuyện nhỏ, hắn quen bị ta đánh lâu rồi, nhưng mà…” Còn chưa nói hết, Vương Hạo đã bị chính mình làm nghẹn họng, loại tình huống này phải kể với người khác thế nào, tôi tưởng Quý Gia Hoành cưỡng gian Tiểu Dã, nên gậy ông đạp lưng ông thượng lại hắn?
Quý Gia Hoành lúc này sung sướng đến khó tả, câu khóe miệng đắc ý nhìn Vương Hạo, bộ dáng tiểu nhân khoái trá, chỉ thiếu mỗi viết lên mặt “ngươi mau quỳ xuống xin lỗi đại ca đi” mà thôi.
Vương Hạo trong lòng phiền muộn đến nguy rồi, hít thở vài cái, quay lại quát Quý Gia Hoành: “Sao ngươi không nói sớm!”
Quý Gia Hoành cây ngay không sợ chết đứng, ngay cả thanh âm cũng to rõ hẳn lên: “Ta đã nói với ngươi ngay từ đầu mà ngươi có chịu nghe đâu!”
Vương Hạo nhìn dáng vẻ này của hắn, lại nổi giận, sắc mặt tối sầm.
Quý Gia Hoành sát ngôn quan sắc từ từ hạ giọng: “Thì thì thì… thì ta biết làm sao bây giờ… Ta đánh không lại ngươi… Ngươi lại không cho ta nói…”
“Còn nói!” Vương Hạo mắng, “Lời ngươi nói lúc nào cũng như đánh rắm, tin được sao!”
Mẹ nó nói thế nào cũng đều là ngươi có lý! Quý Gia Hoành rúc vào trong xó, phẫn nộ nghĩ.
Đầu bên kia lại nói gì đó, Vương Hạo tiếp: “Không có gì không có gì, không nói với cậu nữa, chúng tôi bên này tự giải quyết.” Đoạn cúp máy.
Không khí trong phòng nháy mắt trở nên gượng gạo, Vương Hạo ngồi bên giường ôm đầu không hé răng.
Quý Gia Hoành giật giật cánh tay, dùng chân đá hắn: “Cởi trói cho ta!”
Vương Hạo không lên tiếng.
Quý Gia Hoành lại hỏi: “Cởi trói cho ta… có được không?”
Vương Hạo xoay người, một quyền nện xuống giường, đệm giường xốc nảy đến Quý Gia Hoành. Quý Gia Hoành nhìn bộ dạng hung dữ của hắn, thầm nghĩ cái tên ẩu tả hời hợt này sẽ không giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích chứ, ý niệm vừa lóe đã bị chính mình phủ định, hồi nhỏ có gan cắt JJ người khác không có nghĩa lớn lên có gan giết người.
Nhưng mắt thấy Vương Hạo đen mặt ghé lại gần, Quý Gia Hoành trong lòng vẫn có hơi sợ, liền nặn ra một nụ cười: “Thật ra không cởi trói cũng không sao, thế này cũng rất thoải mái… Hắc hắc…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay bỗng nhiên nhẹ hẫng, đai lưng buộc tay được Vương Hạo gỡ xuống.
Vương Hạo nói: “Ngươi thấy nên giải quyết chuyện này thế nào.”
Quý Gia Hoành ngẩn người, cúi đầu nhìn hạ thân bây giờ còn đau đớn cùng cổ tay bị trói cả đêm lưu lại hai vệt đỏ, đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất.
Quý Gia Hoành ủy khuất vạn phần dựa vào người Vương Hạo: “Vậy ngươi cho ta thượng một lần, hai ta huề nhau.”
“Đến đây!” Vương Hạo bóp bóp nắm đấm, kêu răng rắc.
Quý Gia Hoành lại ủy khuất vạn phần lùi về: “Ta giỡn thôi mà, ngươi xem, chúng ta quen thân như vậy, loại chuyện vặt vãnh này cần gì để tâm, bỏ đi bỏ đi, ta coi như bị chó cắn một lần.”
Vương Hạo nhíu mày nhìn hắn.
Quý Gia Hoành không hiểu sao đột nhiên có điểm thương cảm, đến thành phố N làm chi, chỉ tổ bị người khi dễ.
Gia hỏa này xưa nay đánh xong luôn mặc kệ hậu quả, lần này tuyệt đối cũng vậy, ăn xong phủi mông bỏ đi.
Đang than thân trách phận, chợt nghe Vương Hạo nói: “Lần này là ta nợ ngươi, sau này ngươi có việc cần nhờ vả cứ tìm ta.”
Quý Gia Hoành trong lòng nghĩ một thằng nhãi như ngươi có thể có bao nhiêu năng lực, khẩu khí ngược lại lớn quá nhỉ, ta có chuyện gì cần ngươi giúp, hứ.
Nhưng ngẫm lại, Quý Gia Hoành mỉm cười, vậy thì cứ để Vương Hạo nợ mình một phần tình, sau này phải hảo hảo lợi dụng, tìm cơ hội giam cầm hắn! Đánh hắn ngược hắn! SM hắn! Trả thù hắn chơi chết hắn sẽ không còn là ảo tưởng. (tiếc là số em quá nhọ cho việc báo thù =))))) )
♦ ♦ ♦ ♦ ♦