CHƯƠNG 8
Chỉ dừng chốc lát, Vương Hạo đột nhiên lật người Quý Gia Hoành lại, áp dụng tư thế ngực dán lưng, cách lớp áo ngủ bấu lấy eo Quý Gia Hoành, bắt đầu luật động như cuồng phong bạo vũ.
Ta thao ông nội ngươi! Thì ra là ngại tư thế không tốt!
___
Hôm nay vừa biểu diễn xong, Vương Hạo liền chạy đi hẹn hò cùng cô gái có cặp chân xinh xắn trong lớp Trương Tiểu Dã, lúc đó Vương Hạo mơ hồ cảm thấy hình như đã quên gì đó, nhưng cũng không để tâm, hiện tại Vương Hạo với cô nàng kia đang trong thời kỳ tìm hiểu khá quan trọng, mập mờ tới lui khiến tâm tình cũng tốt, có chuyện lớn trời thần gì cũng vứt sau đầu.
Hẹn hò về, Vương Hạo miệng huýt sáo tra chìa khóa mở cửa.
Vừa vặn nắm đấm cửa, đã bị Lưu Huy từ bên trong giật ra.
Vương Hạo hết hồn, cầm chìa khóa đứng ngốc trước cửa, hỏi: “Làm gì thế? Có cần kích động như vậy chào đón tôi về nhà không?”
“Ta kháo, sao lại là cậu!” Người mở cửa hiển nhiên thất vọng vô cùng, đứng dựa cửa buồn bực thầm mắng: “Sao lần nào cũng là cậu!”
Vương Hạo đầu óc úng thủy bước vào trong: “Tôi thế nào, tôi không về nhà được sao?”
“Mẹ kiếp.” Lưu Huy bóp trán, “Lần sau nhất định phải đưa cho hắn một cái di động?”
Đưa di động cho ai? Vương Hạo há mồm định hỏi, đột nhiên phát hiện Triệu Đức Đông cùng Triệu Thuận đều ở trong nhà, hai người kia nháy mắt ra hiệu hắn đừng nói, rõ ràng muốn nói gì đó.
Vương Hạo bị bọn họ quay càng hồ đồ hơn: “Các cậu sao vậy? Bầu không khí này là chuyện gì a? Các cậu thế nào đều tề tụ ở đây?”
Triệu Đức Đông và Triệu Thuận kéo Vương Hạo qua, Triệu Thuận nói: “Cậu nhỏ tiếng chút đi, vị kia đang bốc hỏa, nói không chừng sẽ đánh cả cậu đấy.”
Vương Hạo hỏi: “Là sao? Cậu ấy mắc gì đánh tôi?”
Triệu Đức Đông nói: “Còn không phải tại cậu dẫn Quý Gia Hoành tới?”
Vương Hạo vỗ đầu: “A, hèn chi tôi cứ nhớ mang máng mình đã quên cái gì đó, ừ, là tôi hẹn gia hỏa kia tối nay.”
Triệu Thuận nói tiếp: “Chúng ta đàm phán thất bại, tên này quá đáng ghét, một thằng đàn ông lại động tay động chân với Tiểu Dã, bọn tôi mới đuổi hắn đi, kết quả hắn bảo Chu cục trưởng Cục văn hóa gọi điện cho ông chủ đuổi chúng ta.” Nói xong Triệu Thuận bĩu môi, “Cậu không thấy, đồ của tụi mình đều dọn về cả sao.”
“Cái gì?” Vương Hạo tức giận, “Thằng nhãi này ngứa da rồi!”
“Ai, đây chỉ là chuyện nhỏ.” Triệu Đức Đông nói, “Hiện tại quan trọng là Tiểu Dã.”
Vương Hạo lòng trầm xuống, hỏi: “Tiểu Dã làm sao?”
“Tiểu Dã đến giờ vẫn chưa về.” Triệu Đức Đông nói, “Quán bar ký túc xá chỗ nào cũng không gặp, ngươi không thấy Lưu Huy sắp phát điên rồi sao, Quý Gia Hoành trước khi đi có nói muốn cưỡng gian chúng ta, còn muốn quay GV chụp ảnh nóng gì đó, lúc này Tiểu Dã mất tích, bọn tôi đang nghĩ, có khi nào Tiểu Dã đã bị hắn bắt…”
Vương Hạo triệt để tức giận, xoay người ra ngoài: “Tên hỗn đản này thèm ăn đòn mà!”
Đám người Triệu Thuận vừa thấy bộ dạng muốn đánh lộn của người này, vội vàng ngăn lại: “Tiểu Dã còn chưa về, không nhất định bị Quý Gia Hoành làm gì cả.”
Vương Hạo đang đằng đằng sát khí, hai người phải vừa lôi vừa kéo hắn vào trong, đang loạn cào cào, đột nhiên hai người kia buông tay, Vương Hạo mất thăng bằng loạng choạng suýt ngã, ngẩng đầu, nhìn thấy một người đứng bên cửa: “Tiểu Dã?!”
Trương Tiểu Dã đứng đó, mồ hôi đầm đìa như mới vớt từ trong nước ra, tay xách theo cái túi rách trống không, khắp người toàn là bùn đất, áo bị thiếu nửa đoạn tay áo, để lộ da thịt trên cánh tay bầm tím một mảng lớn, bộ dạng hệt như vừa bị người lăng nhục.
Vương Hạo điên tiết đến mặt cũng biến sắc, chỉ vào Trương Tiểu Dã, hỏi: “Quý Gia Hoành làm?”
Trương Tiểu Dã ngẩn ra, vẻ mặt ngờ ngợ, cúi đầu nhìn quần áo mới hiểu hắn đang hỏi gì, vì vậy gật đầu.
“Ta thao!” Vương Hạo tức đến nói không thành lời, huơ nắm đấm lao đi.
Quý Gia Hoành vẫn luôn cho rằng, trong xã hội pháp trị như hôm nay, loại chuyện hề bị người trùm đầu đánh túi bụi thế này sẽ không xảy ra.
Nhưng chuyện khó có thể tin như vậy cư nhiên xảy ra, còn xảy ra trên người mình.
Bất quá Quý Gia Hoành cũng không để kẻ tập kích được yên, dù bị túi nylon đen trùm đầu cái gì cũng không thấy, dù một cước không trúng đích ngã lăn xuống đất cả người dính đầy bùn, nhưng Quý Gia Hoành vẫn dốc toàn lực phản kháng, thậm chí lúc giãy dụa, còn xé xuống nửa đoạn tay áo.
Tên đánh lén kia đến đi như gió, đánh xong liền chạy, đợi Quý Gia Hoành lẩy bẩy đứng dậy, gỡ túi nylon xuống, tên kia đã sớm mất dạng, để lại một đống loạn thất bát tao dưới đất —— Băng, đĩa, áp phích.
Có đần mấy cũng nhận ra được người động thủ với mình là ai.
Ban nhạc đó toàn thứ gì không biết, phản rồi phản rồi! Dám đánh người không kiêng nể!
Quý Gia Hoành vừa đau vừa tức, phẫn nộ siết chặt nửa ống tay áo trong tay —— đây là chứng cứ! Ngày mai hắn phải đến cục cảnh sát báo án! Để dư luận đè bẹp chúng! Thế nào cũng phải tống đám hỗn đản này vào tù!
Chật vật lê tới khách sạn, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh Quý Gia Hoành khập khiễng trở về phòng mình, quần áo dính đầy bùn đất bị ném vào sọt rác, tắm rửa sạch sẽ thay áo ngủ, đang cầm chai dầu hoa hồng mới mua chuẩn bị thoa mấy chỗ bầm tím trên người, đột nhiên nghe thấy có người điên cuồng đập cửa.
“Ai đó?” Quý Gia Hoành bực dọc quát, “Tôi không cần phục vụ phòng.”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng, lại càng thêm dữ dội, thậm chí bắt đầu dùng chân đá, âm thanh rung chuyển đất trời.
Quý Gia Hoành nổi đóa, khách sạn kiểu gì thế này, có nạn gõ cửa như vậy sao? Tập tễnh chạy đi mở cửa, há mồm định mắng, bỗng nhiên bị xô ngược vào trong.
Ngẩng đầu nhìn, trước mặt trừ Vương Hạo ra còn ai?
“Vương, Vương Hạo?” Quý Gia Hoành cả kinh, “Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì?”
“Làm gì!” Vương Hạo một tay túm cổ áo Quý Gia Hoành, một tay giơ nắm đấm, “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta đến làm gì?”
Quý Gia Hoành đầu óc nhanh chóng vận động, chớp mắt đã nghĩ tới Vương Hạo hẳn là vì mình sử dụng ám chiêu với ban nhạc chạy đến báo thù, cũng không dám nói nhiều, ôm đầu la lên: “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Lần sau ta không dám nữa!”
“Còn có lần sau?!” Vương Hạo quát.
Quý Gia Hoành nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, sợ đến da đầu căng thẳng toàn thân lung lay va vào cửa, người ở phòng đối diện mở cửa, ló đầu ra nhìn.
Quý Gia Hoành vội kêu: “Cứu… cứu mạng… a…”
Vương Hạo quay phắt lại: “Nhìn cái quái gì! Nhìn nữa lão tử thiến ngươi!” Sau đó một phen đóng sầm cửa, lôi Quý Gia Hoành vào trong phòng.
Quý Gia Hoành chưa từng thấy Vương Hạo tức giận đến mức này, sợ hãi nói không nên lời, vươn ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào nửa đoạn tay áo hắn tùy tiện ném trên sô pha.
Quý Gia Hoành định nói: Ngươi xem bạn của ngươi đã đánh ta bầm dập rồi, ngươi nương tay một chút, bằng không ta tự xử, ngươi đừng đánh ta nữa, ngươi muốn ta xin lỗi ta sẽ đi xin lỗi, ngươi muốn ta làm gì ta đều nghe theo ngươi, được chưa?
Nhung Vương Hạo nhìn đến nửa đoạn tay áo kia thì không phải ý tứ như thế, bản thân đã mang suy nghĩ đến để hạch tội, bây giờ tay áo của Trương Tiểu Dã cũng ở đây, tội danh của Quý Gia Hoành trong lòng Vương Hạo đã chính thức thành lập, không khỏi tức đến ná thở, mẹ nó Quý Gia Hoành ngươi đúng là đồ súc sinh! Ngươi cưỡng gian anh em ta còn giữ lại vật kỷ niệm! Ngươi còn chỉ nó để thị uy với ta!
Vương Hạo ném Quý Gia Hoành lên giường, mắng: “Quý Gia Hoành ngươi thật có tiền đồ, còn học được cách cưỡng gian!”
“Hả?” Quý Gia Hoành sửng sốt, gì cơ? Cưỡng gian? Cưỡng gian ai?
Vương Hạo nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, lửa giận càng sục sôi, ấn Quý Gia Hoành xuống nói: “Ngươi thích cưỡng gian lắm phải không? Hôm nay ta cho ngươi thống khoái!”
Quý Gia Hoành vừa thấy tư thế của hắn, liền biết hắn muốn làm gì, sợ đến thét lên: “Oan quá!! Oan quá!!”
Vương Hạo nào quan tâm hắn, trực tiếp tháo đai lưng trên áo ngủ của hắn, hai ba phát đã cột hai tay hắn vào đầu giường.
“Oan quá…” Quý Gia Hoành hoảng đến ứa nước mắt, vừa khóc vừa nức nở kêu oan: “Ta… ta không làm gì cả… Ta không có…”
“Ngươi con mẹ nó còn dám kêu oan!” Vương Hạo thuận tay cầm cà vạt trên sô pha, lung tung cuộn lại, nhét vào trong miệng Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành bị bịt miệng, chỉ có thể “ưm ưm” lắc đầu, thân thể vùng vẫy, nước mắt men theo hai bên má chảy xuống tận cổ, thấm ướt mái tóc.
Áo ngủ bị tháo đai lưng kinh qua một phen giãy giụa của hắn, đã sớm lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực, chỉ có tay áo rộng thùng thình nhăn thành một đoàn, quấn trên vai.
Vương Hạo kéo quần lót CK của hắn, nhấc chân hắn, đâm vào.
Rách rồi! Rách rồi! Đau quá! Đau quá!
Quý Gia Hoành ý định muốn chết cũng có, ngươi cưỡng thì cưỡng, có chút kỹ thuật bình thường không được sao, này rõ ràng là gian sát, đợi làm xong ta cũng bỏ mạng.
Vương Hạo nửa ngày không công được thành, loay hoay ngoài cửa không thể vào trọn, hại mình cũng phát đau. Vừa ngẩng đầu, thấy Quý Gia Hoành mặt đầy nước mắt nghiêng về phía tủ đầu giường.
Kéo ngăn tủ ra, phát hiện gel bôi trơn Quý Gia Hoành cất giấu.
Có gel bôi trơn hỗ trợ, tiến hành thuận lợi hơn nhiều, mặc dù Quý Gia Hoành đau đến chết đi sống lại, nhưng Vương Hạo vẫn chen toàn bộ phân thân vào.
Đợi nhồi vào hết, cả hai đều thở phào một hơi. Cảm nhận thứ nóng rực như lửa kia trong cơ thể, hình như còn có chiều hướng dần trướng lớn, Quý Gia Hoành thở cũng không dám thở mạnh, thấp thỏm nhìn Vương Hạo, không dám nhúc nhích, nước mắt đọng bên má cũng không dám lăn xuống.
Chỉ dừng chốc lát, Vương Hạo đột nhiên lật người Quý Gia Hoành lại, áp dụng tư thế ngực dán lưng, cách lớp áo ngủ bấu lấy eo Quý Gia Hoành, bắt đầu luật động như cuồng phong bạo vũ.
Ta thao ông nội ngươi! Thì ra là ngại tư thế không tốt!
Quý Gia Hoành triệt để tuyệt vọng, nước mắt tốc tốc rơi xuống giường.
“Reng reng reng reng…” Điện thoại khách sạn đặt ở đầu giường rất không thức thời reo lên.
Vương Hạo ban đầu mặc kệ, điện thoại vẫn réo không ngừng. Vương Hạo thấy phiền, rút cà vạt trong miệng Quý Gia Hoành, cầm ống nghe kề bên tai hắn.
Quý Gia Hoành hít sâu vài cái, nói: “A lô?”
“A lô? Quý tiên sinh?” Giọng nói ngọt ngào của cô lễ tân từ trong điện thoại truyền đến, “Vị khách đối diện phòng anh báo anh hình như gặp rắc rối, cần chúng tôi giúp đỡ?”
Vương Hạo ghì thắt lưng Quý Gia Hoành, một bên luật động một bên ghé đầu vào nghe, hơi thở nóng bỏng đều phả lên vai Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành rùng mình, run giọng nói: “Không có gì, không có gì.”
“Không có gì thật sao?” Cô lễ tân vẫn kiên trì, “Nhưng ông khách đó nói anh kêu cứu?”
Vương Hạo hỏi: “Ngươi nói với cô ta ta đang làm gì? Tìm cảnh sát đến bắt ta?” Nói xong thẳng tiến thật sâu.
Quý Gia Hoành toàn thân run lên, suýt nữa kêu ra tiếng, cắn môi, nhịn xuống, nhưng hô hấp vẫn không tự chủ được trở nên nặng nề.
Đầu bên kia dường như cảm thấy bên này không ổn, liên tiếp gọi: “Quý tiên sinh? Quý tiên sinh?”
Kêu! Kêu! Kêu cái quái gì!
Quý Gia Hoành hận đến nghiến răng, ngặt nỗi người nằm trên vẫn dí ống nghe sát bên tai hắn không chịu cúp máy.
“Ngươi bảo cô ta báo cảnh sát đi.” Vương Hạo quan sát phản ứng của người dưới thân, ra sức tống tới vài phát, đều đâm cùng một nơi, “Bảo cô ta báo cảnh sát đi, cảnh sát đến chúng ta giải quyết chuyện Tiểu Dã luôn thể!”
Giải quyết cái quái gì a! Tiểu Dã rốt cuộc là ai chứ!
Không rõ là đau hay sướng, Quý Gia Hoành đầu óc đều hỗn độn, cảm thấy mình quả thực sắp chết rồi, hai tay bị trói bấu chặt đầu giường, nghiêng đầu cắn cổ áo ngủ, nỗ lực khống chế để mình không kêu thành tiếng.
Đầu bên kia vẫn đang gọi Quý tiên sinh Quý tiên sinh.
Quý Gia Hoành thân thể đã mềm nhũn, toàn bộ dựa vào đôi tay của Vương Hạo kiềm bên hông.
“Quý tiên sinh? Anh không sao chứ Quý tiên sinh?”
Quý Gia Hoành chịu hết nổi, dứt khoát khóc quát bên kia: “Gọi cái rắm! Mẹ nó tôi đã nói không có gì là không có gì! Tôi với bạn trai tôi thích tình thú như vậy đấy! Ở đó còn lải nhải không chịu yên! Cô cút đi cho tôi! Coi chừng tôi khiếu nại cô!”
Nhân viên lễ tân tố chất phục vụ phi thường tốt, không nổi giận cũng không ném điện thoại, nói một câu xin lỗi đã làm phiền, mới cúp máy.
Ống nghe bị ném trở về bàn, bởi vì không gác máy, phát ra tiếng tút tút, hòa lẫn tiếng rên rỉ thở dốc kiềm nén của ai đó, quanh quẩn khắp phòng.
Cảm giác trong cơ thể đột ngột bị một dòng nhiệt lưu lấp đầy, Quý Gia Hoành rốt cuộc thổn thức khóc lớn, không sợ chết mắng ra lời từ tận đáy lòng: “Vương Hạo vương bát đản! Đồ chó má!”